Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 85: Có nếp có tẻ


2 năm

trướctiếp

Lịch luyện là một quá trình trui rèn bản thân và trau dồi kỹ năng.

Trong cuộc hành trình sẽ đụng độ đủ loại yêu quái lớn nhỏ, thông qua những lần giao chiến với chúng để dần trở nên chín chắn và trở thành một người bắt yêu có thể tự mình đảm đương trách nhiệm.

Trên đây là diễn biến tâm lý của những người bắt yêu trong hầu hết các trường hợp.

Sau khi chia đôi ngả với đội ngũ của hai thành ở thị trấn, nhóm của Đồ Tô Ngang và Phùng Song Bạch lại bắt đầu hành trình của mình. Lần này họ đi thẳng về phương Nam, nơi có Thủy Thành mà Vân Vụ Ải luôn ước ao đặt chân đến, một thành trấn bồng bềnh trên mặt nước, người đến kẻ đi đều di chuyển bằng thuyền.

Trên đường đến núi Tiêu Thạch, vì đi lên phương Bắc nên nhiệt độ mỗi lúc một giảm dần, cuối cùng ai cũng phải mặc áo choàng dài dày ba lớp để tránh rét.

Trái lại, trên đường đến Thủy Thành, trời càng ngày càng nóng lên, quần áo càng ngày càng mỏng. Về sau, Vân Vụ Ải và Hồng Y đều chỉ mặc một chiếc váy dài, khoác thêm tấm sa y bên ngoài, mà toàn thân vẫn cảm thấy nóng nực.

Dùng pháp thuật hệ Băng tạo ra một chậu nước đá lớn để các hoa tiên tử thay phiên nhau quạt gió mát mới dễ chịu hơn được một chút.

Người sung sướng nhất trong số đó không ai ngoài Đồ Tô Ngang. Hai con ngươi đã dán chặt lên làn da thấp thoáng bên dưới lớp sa y của Vân Vụ Ải luôn rồi.

Vân Vụ Ải cho rằng có những trò chơi mà sau khi đã mở khóa được tất cả các tư thế, bao gồm cả tư thế nằm trong giới hạn chịu đựng của cơ thể con người, hay sánh ngang với những động tác thể thao độ khó cao... giống như thời gian của bậc hiền nhân, đến một ngày nào đó sẽ cảm thấy chán ngán hoặc mất đi cảm giác mới lạ.

Nhưng rõ ràng tư duy khác hẳn người bình thường của Đồ Tô Ngang không cho là như vậy.

Tất nhiên liên tục sáng tạo động tác mới trong trò chơi rất hay, nhưng chơi mãi một cách cũng tuyệt diệu lắm. Ngán ư? Điều đó không tồn tại.

Sao có thể thấy ngán khi ăn sơn hào hải vị mỗi ngày được? Nếu như vị giác bị tê liệt thì thử đem hấp rồi chấm với tương ăn, hoặc rán lên ăn cũng ngon đáo để.

Nếu vẫn thấy ngán, Đồ Tô Ngang chỉ có thể kết luận rằng trời sinh người đó vô phúc!

Trên đường đi, gặp phải rất nhiều con yêu quái có mắt như mù, thậm chí có cả những con yêu quái lang thang gây náo loạn thế giới loài người.

Nếu là người bắt yêu mới vào nghề, có lẽ tay chân sẽ luống cuống. Nhưng với những người từng chiến đấu với Thôn Trùng, cũng từng đụng độ Yêu Vương một thời như nhóm của Đồ Tô Ngang, việc đối phó với những con tiểu yêu quái nhỏ bé đó chẳng khác nào giết gà mà dùng đến dao mổ trâu, xúc phạm thực lực của hắn!

Trên đường đi đến phương Nam, tên tuổi của nhóm Đồ Tô Ngang cũng đã vang danh trong giới tiểu yêu quái.

Đành chịu thôi, Đồ Tô Ngang chẳng những hiếu chiến, hay khoe mẽ mà còn thích dạy yêu quái cách làm “người”. Ngày càng nhiều Thu Yêu Giản giắt bên thắt lưng, cả nhóm đã được trang bị đầy đủ hơn.

Có con hùng yêu (yêu quái gấu) rất thích hóng gió mùa thu ở trang trại nuôi ong, thậm chí còn giả làm người đến trang trại nuôi ong giúp việc, ban đêm ăn vụng mật ong. Sau khi bị bắt, Đồ Tô Ngang còn vạch sẵn kế hoạch cho sự nghiệp tương lai của hắn ta, là về thành Đồ Tô nuôi ong.

Có con lang yêu (yêu quái sói) mê lông thú, hay trộm quần áo lông thú đã được thợ săn cắt may, Đồ Tô Ngang cũng tìm công ăn việc làm cho nó, về thành Đồ Tô chăn cừu, nhổ lông cừu, thích lông còn gì nữa, để ngươi nhổ cho đã đời!

Có “người bắt yêu kiêm cố vấn định hướng nghề nghiệp” là Đồ Tô Ngang, họ không lãng phí bất cứ con yêu quái nào, bắt được con nào, trong tương lai không xa, tất cả đều góp phần vào bản kế hoạch vĩ đại kiến thiết thành Đồ Tô.

Qua quá trình lịch luyện, không ai dám chắc Đồ Tô Ngang có trưởng thành hay không, còn đám yêu quái thì thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều. Nghe thấy tên của Đồ Tô Ngang là hiện nguyên hình ngay tại chỗ... Ta không phải yêu quái, ta chỉ là một con vật nhỏ dễ thương mà thôi...

Trên đường đi đến phương Nam, thời gian cũng không gấp rút nên cả nhóm đã kiếm vài chiếc xe ngựa, người đánh xe lại chính là ba huynh đệ đầu ngựa trước đó bị bắt ở núi Tiêu Thạch.

Ba huynh đệ đầu ngựa lông đầu màu xanh lá hối hận muộn màng! Trước đây chạy trốn làm gì? Trốn tới trốn lui, đến bây giờ sống không bằng chết!

Đến Thủy Thành thì phải di chuyển bằng đường thủy, nam nhân có thể bơi dưới nước, còn hai cô nương Vân Vụ Ải và Hồng Y thì hơi bất tiện.

Không cần nhọc công suy nghĩ, Đồ Tô Ngang nói với ba huynh đệ đầu ngựa: “Mau học bơi đi còn kéo thuyền.”

Ba huynh đệ đầu ngựa: ... Ngươi đã bao giờ thấy ngựa kéo thuyền dưới nước chưa? Đồ tán tận lương tâm!

Đồ Tô Ngang không quan tâm, sau khi đạp mấy phát vào mông ngựa, ba huynh đệ đầu ngựa rúm ró cam chịu số phận. Thực tế đã chứng minh, phải rơi vào tuyệt vọng thì kỳ tích mới xuất hiện! Không ép buộc bản thân thì sẽ không bao giờ biết mình tài ba như thế nào! Đến ngựa cũng có thể vượt sông!

Thủy Thành rất đẹp, mặt hồ lung linh phản chiếu nhà cửa hai bên bờ, nom giống như một bức tranh sơn dầu đa chiều.

Bức tranh sơn dầu ấy sẽ còn đẹp hơn nếu không có ba con ngựa đang bơi thình lình xuất hiện...

Con thuyền nhỏ khẽ đong đưa, vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa ăn những món ngon địa phương quả là một điều tuyệt vời.

Thấy Vân Vụ Ải thích thú, Đồ Tô Ngang bèn cùng nàng ngồi thuyền dạo chơi một ngày.

Những người khác ngồi thuyền đến mức nôn mửa nên trở về khách điếm trước.

Con thuyền nhỏ trôi lênh đênh trên mặt nước, khi trăng lên trên bầu trời cao, con thuyền nhỏ lắc lư chực lật đến nơi...

Ba huynh đệ đầu ngựa xiết chặt tay kéo, cắm đầu cắm cổ bơi đến nơi ít người. Đúng là không biết xấu hổ! Chúng nghĩ thầm trong bụng.

Sáng sớm hôm sau, Đồ Tô Ngang quần áo xộc xệch bước ra ngoài khoang thuyền, vạt áo mở toang, để lộ khuôn ngực cơ bắp.

Nói với người bán tào phớ rong ven bờ: “Cho ba bát tào phớ, bốn cái bánh rán, bốn quả trứng.”

Người bán hàng rong vâng lời, tò mò soi mói ba huynh đệ đầu ngựa ngâm nước cả đêm đã không còn thiết sống, hỏi: “Đây là giống ngựa gì mà lại biết bơi thế? Đúng là lần đầu tiên được thấy.”

Đồ Tô Ngang ngáp ngủ, uể oải đáp bừa: “Hải mã.”

Ba huynh đệ đầu ngựa: “...”

Người bán hàng rong: “Ôi, cái tên oai vệ quá, khách quan mua được ở đâu vậy?”

Đồ Tô Ngang liếc nhìn ba bọn chúng: “Không tốn lấy một đồng, ba con này mắc chứng ngựa điên, tự đâm đầu vào.”

Người bán hàng rong tiếc rẻ nhìn ba huynh đệ bơ phờ, trông có vẻ không được tỉnh táo lắm: “Mắc bệnh à, tiếc thật đấy”.

Đồ Tô Ngang: “Đành dùng tạm vậy.”

Ba huynh đệ đầu ngựa: “...” Nếu không phải vì không đánh lại được, chúng thật lòng thật dạ muốn đá hắn chết tươi!

Sau khi lịch luyện quanh đại lục một tuần, nhét đầy Thu Yêu Giản, cuối cùng nhóm Đồ Tô Ngang cũng trở về thành Đồ Tô.

Số lượng Thu Yêu Giản có hạn, về sau gần như mấy con yêu quái phải chen chúc nhau trong một chiếc Thu Yêu Giản, không gian chật chội như ngủ chung trên giường ghép vậy.

Khi Đồ Tô Ngang khoe với Vân Trường Thanh đã bắt được bao nhiêu yêu quái, dĩ nhiên ông ấy rất bất ngờ về số lượng tổng thể, nhưng điều làm ông ấy bất ngờ hơn là một chiếc Thu Yêu Giản lại có thể chứa được nhiều yêu quái như vậy! Làm thế nào mà nhồi nhét vào được thế? Xếp chồng lên nhau như bánh kếp à?

Tháng thứ hai sau khi trở về, Vân Vụ Ải mới nhận ra họ không chỉ mang theo yêu quái về, mà còn cả sinh mệnh bé nhỏ trong bụng nàng nữa.

Đồ Tô Ngang vui mừng khôn xiết, hắn quả là người nói được làm được, bảo sẽ cho Vân Trường Thanh mau chóng bế cháu ngoại, vừa về đã phát hiện ra, ô hay, cháu ngoại cũng đã theo về!

Rõ ràng hắn không hề biết chuyện nếu Vân Vụ Ải và Thành chủ Đồ Tô không ngăn cản thì Vân Trường Thanh đã suýt định đánh chết hắn.

Đề thân, thành thân, sau đấy Vân Vụ Ải lại trở về phủ thành chủ Đồ Tô.

Một năm sau, cuối cùng Đồ Tô Ngang đã đạt được thành tựu làm cha khi còn trẻ. Nhiều năm sau đó, đây luôn là việc mà hắn lấy làm hãnh diện. Về sau nữa, không phải hắn không còn thấy tự hào mà bởi hắn đã có vốn liếng mới để khoe khoang, hắn đã có có cả cháu nội lẫn cháu ngoại...

Với tư cách là Thiếu Thành chủ, Đồ Tô Ngang phải học rất nhiều, không thể chỉ biết mỗi việc bắt yêu, mà còn phải học cách quản lý một tòa thành như thế nào để dân chúng trong thành an cư lạc nghiệp, có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng rõ ràng đây là chuyện nan giải với Đồ Tô Ngang, bà mẹ mới sinh Vân Vụ Ải đang nằm trên ghế bập bênh, nhìn người mới làm cha bế hai đứa bé, hai đầu mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một đàn ruồi.

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Chàng có thể thử cho yêu quái làm việc trong thành.”

Vân Vụ Ải: “Giống như chàng đã lên kế hoạch kiếm kế sinh nhai cho lũ yêu quái vậy.” Trên đường đi, nàng cảm thấy Đồ Tô Ngang rất giỏi sai lũ yêu quái làm việc… Với đa số người bắt yêu, ngay cả khi có thể tóm gọn yêu quái, họ cũng sẽ không tùy tiện thả chúng ra, càng không “tận dụng triệt để” như Đồ Tô Ngang.

Một phần nguyên nhân rất lớn là do họ không có niềm tin, không tin rằng lũ yêu quái sẽ không hề kháng cự, càng không tin tưởng vào khả năng của chính mình, chẳng may tình huống bất ngờ xảy ra, họ không đủ tự tin có thể giải quyết ổn thỏa.

Nhưng Đồ Tô Ngang thì khác, hắn nghĩ rằng, ta bắt được ngươi một lần thì ta có thể bắt được ngươi lần thứ hai, nhưng sau lần thứ hai bắt được, sẽ không có được đối xử nhẹ nhàng nữa đâu...

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Đồ Tô Ngang: “Đúng vậy!”

Hắn không biết cách tăng sản lượng lương thực, không sao, đã những thổ yêu biết trồng trọt. Hắn không thể kiểm soát tình hình trị an toàn thành, không sao, đã có Hoa Tử, hắn có thể quan sát được mọi ngóc ngách trong thành qua gương đồng...

Con người có thiện có ác, tất nhiên yêu quái cũng có thiện có ác.

Bóng dáng yêu quái dần dần xuất hiện khắp đường phố, ngõ hẻm trong thành Đồ Tô. Lúc mới đầu ai nấy đều sợ hãi, bất cứ thay đổi nào cũng cần có thời gian để kiểm chứng mà.

Những yêu quái có mức độ đe dọa cao, Đồ Tô Ngang sẽ buộc dây trói yêu lên người chúng, thậm chí sẽ không thả chúng ra ngoài.

Đến bây giờ, những con yêu quái ở bên ngoài đều chưa từng làm hại con người, hoặc là những kiểu yêu quái tương đối hiền lành.

Một tháng, rồi hai tháng, một năm, rồi hai năm.

Dân chúng ngày càng thích nghi với cuộc sống có yêu quái, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Vân Vụ Ải cũng không dám khẳng định rằng quyết định của nàng luôn đúng đắn, nàng chỉ tự hỏi làm thế nào để phá vỡ những quy tắc cứng nhắc trong nguyên tác, hấp thụ lấy tinh hoa để kéo dài nhịp điệu cuộc sống theo hướng thoải mái.

Nói theo kiểu đao to búa lớn thì nàng muốn đóng góp cho tòa thành này, cho dải lục địa này, nói đơn giản hơn, nàng chỉ muốn làm điều gì đó cho người nàng yêu thương và những người bạn mà nàng quan tâm.

Sau khi hành trình lịch luyện kết thúc, Phùng Song Bạch quay trở lại thành Phùng.

Hắn đã trở thành một Thành chủ nhân từ và sáng suốt, bên Hồng phu nhân đến khi bạc đầu, sinh được tám người con.

Hắn vẫn thường xuyên liên lạc với Đồ Tô Ngang, năm nào cũng gửi tặng lễ vật chúc mừng cho nhau. Nhất là khi con trai hắn khôn lớn, trút được gánh nặng Thành chủ, mỗi năm hai lần hắn lại đưa phu nhân cùng đám tâm phúc đi ngao du, lần nào cũng hẹn vợ chồng Đồ Tô cùng đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hắn cũng lấy cách Đồ Tô Ngang sử dụng yêu quái làm gương, đến tận mấy trăm năm sau, con người và yêu quái đã đạt đến mức độ chung sống hài hòa nhất định.

Không thể giết hết được yêu quái thì chỉ còn cách chung sống để cùng tồn tại.

Trong nhóm, Tào Viên kết hôn tương đối sớm, hắn nên duyên với một người bắt yêu kiêu dũng. Hai vợ chồng bắt yêu quái và luyện võ, ta giựt đứt tóc nàng, nàng đấm ta tím mắt là chuyện thường... cuộc sống rất kịch tính.

Thi Miên dành cả cuộc đời để dốc lòng nghiên cứu huyễn thuật, cuối cùng cũng đã chữa khỏi chứng mất ngủ của mình.

Về sau, được Vân Vụ Ải gợi ý, Ngô Hành xây dựng một vườn thú quý hiếm, thực hiện thiên chức “người chăn nuôi động vật” của hắn, mỗi ngày đều no đủ và có ý nghĩa.

Hai huynh đệ Lâm Thanh và Lâm Bạch vẫn đi theo Đồ Tô Ngang, sau vài năm bị hắn chế giễu, hai huynh đệ cũng lần lượt thành gia lập thất, thê tử của họ không phải người bắt yêu, mà là những cô nương xinh đẹp rất bình thường.

Hai huynh đệ đã chịu đựng quá đủ rồi!

Người bắt yêu nữ là nữ nhân sao? Là nam nhân trong lớp vỏ nữ nhân thì có!

Một ngày nọ ở phủ thành chủ.

Trời trong nắng đẹp, Hồng Hoa mặc chiếc váy dài màu xanh lam thướt tha đi vào thư phòng.

Vừa bước vào đã trông thấy Đồ Tô Ngang đang làm bộ làm tịch, giơ quyển bách gia tính lên xem rất chăm chú.

Hồng Hoa: “...” Rút chân phải lại, xoay người bước ra ngoài.

Đồ Tô Ngang: “Đứng lại!”

Hồng Hoa dừng bước, chầm chậm quay lưng lại.

Đồ Tô Liệt: “Ngươi đến đây làm gì?”

Hồng Hoa cầm sổ sách trên tay, đáp: “Tìm thiếu phu nhân.”

“Tìm Vụ Ải có việc gì?”

Hồng Hoa thoáng nhìn hắn, thở dài bảo: “Mời phu nhân xem sổ sách, lần tới phải chuẩn bị thêm những hàng gì.”

Ngành công nghiệp mỹ phẩm thời cổ đại quá lạc hậu, Vân Vụ Ải đã nghiên cứu một vài công thức chăm sóc da đơn giản, tặng cho Hồng Y, kết quả là đã tạo được tiếng vang rất lớn.

Nàng bèn mở một cửa tiệm bán hàng nho nhỏ, Hồng Hoa có hứng thú với những thứ này, nên bấy lâu nay giúp việc trông coi cửa hàng. Giao cho các hoa tiên tử đi chào hàng quả đúng là như cá gặp nước, công việc kinh doanh ngày càng phát đạt, Vân Vụ Ải quyết chí mở một cửa tiệm lớn, coi đó là công việc nghiêm chỉnh.

Đồ Tô Ngang hất cằm: “Đưa đây, ta xem giúp ngươi.”

Ngươi xem có mà hiểu cái rắm!

Hồng Hoa dám bực bội nhưng không dám nói ra, đành đưa sổ sách cho hắn.

Đồ Tô Ngang nghiêm nghị nhận lấy, nhìn một lúc, hoàn toàn không hiểu. Có những chữ không biết thì không nói làm gì, sao lại có nhiều con số như vậy?

Hắn xua tay, đĩnh đạc nói : “Ngươi đi làm việc đi, để ta xem lại xem nào.” Hồng Hoa cứ đứng lì ra đấy thì hắn làm thế nào mà tra được những chữ không biết!

Quen biết Đồ Tô Ngang đã nhiều năm, Hồng Hoa nhìn là biết hắn đang hươu nói vượn, nghĩ bụng không thể để mặc hắn càn quấy được, bèn xoay người đi ra ngoài tìm Vân Vụ Ải.

Sau khi nghe Hồng Hoa thuật lại, Vân Vụ Ải lên đường về phủ.

Mở cửa thư phòng ra đã thấy Đồ Tô Ngang đang cầm cuốn dược tài cương mục dò tìm chữ tượng hình.

Phải làm gì khi không biết chữ? Nếu là dược liệu thì lại dễ như bỡn! Mở đại cương về dược liệu ra, tìm chữ nào giống y hệt là xong! Trong sách có tranh là có thể đoán được bảy tám phần..

Đây là kinh nghiệm bịp bợm mà Đồ Tô Ngang tâm đắc...

Nghe thấy tiếng động, Đồ Tô Ngang ngẩng đầu lên, lập tức ném dược tài cương mục xuống dưới bàn, thản nhiên hỏi : “Sao nàng đã về rồi?”

Vân Vụ Ải ngồi xuống cạnh bàn như không có chuyện gì xảy ra: “Ta tìm chàng bàn bạc chút chuyện, Võ sư phụ muốn xin nghỉ hai ngày giải quyết việc riêng. Lại không thể làm lỡ dở việc học của lứa người bắt yêu trẻ được. Trong lứa chúng ta, chàng giỏi quyền pháp nhất, suy đi tính lại, chàng là người thích hợp nhất. “

Đồ Tô Ngang nghe thấy thế là động lòng ngay, rõ ràng hắn hợp làm võ giáo đầu hơn là xem sổ sách!

Dường như lúc này, Vân Vụ Ải mới phát hiện sổ sách trong tay hắn, mới lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Sao sổ sách lại ở chỗ chàng?”

Đồ Tô Ngang húng hắng: “Hồng Hoa nói phải đưa cho nàng, ta tình cờ...”

Vân Vụ Ải đỡ lời: “Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng, ta sẽ xử lý việc này, chàng mau nghĩ xem dạy như thế nào đi, ta không dạy được.”

Nghe thấy câu nói này, Đồ Tô Ngang vô cùng khoan khoái, nhưng thể hiện ra mặt thì ngại, hắn tỏ vẻ băn khoăn rồi nói: “Được, ta mới xem đoạn đầu sổ...” Thực chất hắn đã xem được cả canh giờ...

Vân Vụ Ải tươi cười, cầm lấy cuốn sổ, hỏi: “Hai đứa nhỏ đâu?”

Đồ Tô Ngang phấn chấn hẳn lên: “Nương bế đi rồi, đi nào, đi xem thế nào.”

Vân Vụ Ải đứng dậy, bàn tay to lớn của Đồ Tô Ngang nắm trọn bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Hồi trưa con gái đã cất tiếng gọi rồi đấy, ôi cái chất giọng, vang như tiếng bò rống vậy!”

Vân Vụ Ải: “… Ờ.” Chứng tỏ rằng con khỏe mạnh.

Hai người nắm tay nhau cùng bước ra ngoài.

Đồ Tô Ngang khoa tay múa chân kể lại chuyện vui của cặp song sinh trai gái lúc ban trưa, Vân Vụ Ải lấy tay phải che miệng, bật cười thành tiếng.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt nàng sáng rực rỡ.

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện của Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang đến đây là hết.

Cảm ơn các bạn đã yêu thích.

Mộc Nhiêu Nhiêu: Tôi là nữ chính số bốn... Tôi cũng không biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng chưa... Xin hỏi nam chính số bốn chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Mặt Sầm Không lạnh tanh: Mặc dù ta bị tâm thần phân liệt, nhưng ta yêu nàng.

Mộc Nhiêu Nhiêu: ... Bệnh tình của chàng có nghiêm trọng không?

Sầm Không: Ngày nào cũng muốn giết người có coi là nghiêm trọng không?

Mộc Nhiêu Nhiêu: Ừm!

Do Tà giáo bị gọi chệch đi thành Khẩu giáo.

Vì vậy nên sau này tôi sẽ gõ thành Oai Giáo...

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp