Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 45: Lang quân như ý


2 năm

trướctiếp

Bầu trời quang đãng trong xanh, Tôn Minh Châu dẫn Chiêu Giang đi dạo trên con đường phố sầm uất phồn thịnh nhất thành Thanh Châu.

Gặp sạp bán đồ ngọt là lại dừng chân lại, bảo Chiêu Giang mua vài món rồi nhét vào trong cái mũ lụa đen của Chiêu Giang, Chiêu Giang vừa nhìn ngắm hai bên đường vừa ăn từng miếng từng miếng một.

Từ đợt lễ cúng bái mấy ngày trước đến nay, con đường này lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt khác hẳn ngày thường, hai người đi dạo đến trưa, Tôn Minh Châu và Chiêu Giang cùng tìm một tửu lâu để ghé vào dùng bữa, vẫn như thường lệ, gọi một lượt toàn bộ các món ăn lên một lần.

Tửu lâu truyền réo tin tức rất nhanh, mới sáng nay, tiểu nhị của tửu lâu này vừa nghe nói hôm trước có hai vị khách gọi hết các món có trong thực đơn của Bách Trai Vị, ăn một lượt cả đấy.

Tiểu nhị ở Trân Tu Các nào có ngờ được vận may thế này mà nay lại rơi vào đầu bọn họ đâu chứ. Vừa nghe Tôn Minh Châu gọi cả thực đơn, hắn kích động đáp: “Được rồi ạ, xin hai vị chờ một lát.”

Mùi vị đồ ăn ở Trân Tu Các không tệ, mùi vị thức ăn thiên về vị thanh đạm dễ tiêu, bánh điểm tâm làm cũng tinh tế hơn hẳn.

Trước khi hai người rời đi, cả ông chủ và tiểu nhị đều tiễn hai người ra đến đầu đường, hai người đã đi một đoạn xa rồi mà ông chủ vẫn gọi với theo: “Mong hai vị sẽ trở lại ạ.”

Chẳng hề keo kiệt bủn xỉn, cũng chẳng gọi rượu uống say xỉn bét nhè rồi gây chuyện, khách như này là được lòng tửu lâu nhất.

Đến chiều, hai người họ tìm một quán trà, vừa cảm nhận chút thú vui tiêu khiển của dân chúng thời cổ đại, vừa ngồi nghe kể chuyện.

Một lão già mặc trường sam màu xám, cằm để chòm râu dê, vừa ngồi tạo dáng vừa dùng tay phải vuốt râu, lão cất cao giọng nói: “Hôm nay lão già ta đây sẽ kể cho mọi người nghe một chuyện ly kỳ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, đó là Long Vương hiển linh.”

Tôn Minh Châu hỏi Chiêu Giang có muốn uống trà không, nàng gọi một ấm trà cho mình, vừa nghe câu đầu tiên của ông lão, nàng suýt chút nữa đã phun sạch trà trong mồm ra ngoài.

Hôm qua Chiêu Giang hiển linh cơ á? Nàng vẫn luôn ở bên hắn mà, sao nàng không biết gì thế? Nàng chỉ thấy hắn lộ rõ sức ăn mà thôi...

Ông lão vừa nói xong, dân chúng dưới đài như vừa được mở chốt, người người lập tức nhốn nháo ĩ ôi.

“Hôm qua ta cũng thấy đấy!”

“Nói đi nói tiếp đi! Sao lại hiển linh thế!”

“Ngươi đừng có nói chen xem nào, để lão nói tiếp!” Thanh âm ầm ĩ ồn ào, nhất thời chẳng nghe rõ được cái gì với cái gì.

“Bụp…” Ông lão đập thước gõ xuống, đám người đang ầm ĩ kia mới an tĩnh lại.

“Nghe kỹ lời ta nói đây...” Ông lão kể chuyện được mọi người gọi là lão Dương Đầu rất có phong phạm của người có học, lúc giảng giải trầm bổng du dương, cảm xúc dạt dào, ở bước ngoặt của câu chuyện, ông lão nhấp nhử, chần chừ, tất cả khiến câu chuyện trở nên vô cùng hấp dẫn.

Tôn Minh Châu nghe thế lại cảm thấy hơi không ngờ tới được, hôm qua nàng khuyên Chiêu Giang cho mưa xuống, tuy là làm việc tốt nhưng mà nào có ngờ đâu lại đụng đúng phải ngày Tế Long, thế là vô tình tạo thành một thần tích “Long Vương hiển linh”.

Hôm qua vốn dĩ nàng và Chiêu Giang lên bờ chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi.

Thế chắc cũng chỉ đành nói tất cả là do tạo hóa, do Thiên Đạo thành toàn cả đấy.

Lão già vừa dứt câu cuối cùng, khán giả bên dưới lập tức trầm trồ khen ngợi không ngớt, khách khứa ngồi trong sảnh lớn ném tiền vào giữa sảnh, Tôn Minh Châu và Chiêu Giang thì ngồi ở lầu hai, ở lầu này, tiền thưởng được tiểu nhị đi thu rồi sẽ chuyển lại cho người kể chuyện.

Nghe dân chúng nào là sùng bái tôn thờ, nào là cảm kích khôn nguôi đối với Long Vương, khóe miệng Tôn Minh Châu không kiềm được mà khẽ cong lên.

Nàng cười rồi nói với Chiêu Giang: “Chàng nghe thấy chưa? Mọi người đang cảm tạ chàng đấy.”

Long Vương máu lạnh đáp: “Không cần, ta làm thế cũng có phải vì bọn họ đâu.”

Tôn Minh Châu: “...”

Tiểu Long Vương nhà mình nào có như thiết lập của Long Vương từ bi vì dân vì nước như trong chuyện xưa đâu, còn khác hẳn... hệ liệt trọn đời về sau nữa ấy chứ.

Chiêu Giang mở to mắt nhìn chằm chằm vào khóe miệng đang cười cười của Tôn Minh Châu, hắn ngờ vực hỏi nàng: “Bọn họ cảm tạ ta thì Minh Châu rất vui hả?”

Tôn Minh Châu gật đầu, nàng ăn ngay nói thật đáp lời: “Đương nhiên là rất vui rồi.”

Chiêu Giang: “Tại sao?”

Tại sao à? Tiểu Long Vương mà mình thích được dân chúng kính yêu, làm gì có chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này cơ chứ.

Vì người mà vinh dự, vì người mà kiêu ngạo, chính là loại tình cảm này đây.

Tôn Minh Châu nhìn hắn chăm chăm, nàng cười: “Bởi vì ta cũng được vinh dự lây đấy.”

Chiêu Giang gật đầu, nếu Minh Châu vui vẻ, vậy thì hắn cũng không ngại giúp con người nhiều hơn đâu.

Đến tối, một người một rồng cùng đến Vạn Vị Trai gọi một bàn đồ ăn, Tôn Minh Châu bảo Chiêu Giang chọn chỗ, hắn chọn Vạn Vị Trai vì điểm tâm ở nơi này vừa đủ ngọt, đã thế còn nhiều...

Ông chủ họ Bạch của Vạn Vị Trai tên đầy đủ là Bạch Vạn Lượng, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, vác cái bụng bia, mặt đỏ lừ lừ. Ông ta vừa thấy Tôn Minh Châu và Chiêu Giang đến thì cười toe toét: “Ôi quý khách quý khách! Mau mau, mời hai vị đến phòng bên cửa sổ trên lầu hai ạ!”

Tôn Minh Châu cười, ông chủ Bạch cười rộ lên nhìn y hệt như giám đốc kinh doanh ở công ty cô.

Chiêu Giang nhìn ông chủ Bạch, đưa một tay ra ôm lấy Tôn Minh Châu vào lòng, mãi đến lúc thức ăn lên đủ món cũng chưa từng buông lỏng tay.

Ông chủ Bạch thầm nghĩ, trông thân ghê, chắc là một cặp phu thê mới cưới rồi đây.

Chờ tất cả mọi người đều đã lui ra ngoài, Tôn Minh Châu mới hỏi hắn: “Sao thế?”

Sắc mặt Chiêu Giang không chút thay đổi, hắn chỉ nhìn nàng rồi bảo: “Ta không thích nàng cười với hắn ta.”

Hắn rất thẳng thắn nói rõ ra, Tôn Minh Châu nghĩ lại chuyện ban nãy, đơn giản là vì nàng nghĩ đến đồng nghiệp trong công ty của nàng nên mới cười, căn bản có phải là cười với ông chủ Bạch đâu nào.

Thế cũng chẳng phải chuyện lớn gì, Tôn Minh Châu chẳng thèm di chuyển, nàng ngồi trên đùi hắn mà dùng bữa luôn: “Ta không cười với hắn đâu, chỉ là nhớ đến vài chuyện khác mà thôi.”

Chiêu Giang hỏi nàng: “Nàng nhớ đến chuyện gì?”

Tôn Minh Châu liếc nhìn hắn một cái, nàng đùa: “Nhớ đến lần đầu gặp mặt chàng xé y phục của ta.”

Chiêu Giang - người đã biết được sự khác biệt giữa nam và nữ hiện đang trầm mặc, lặng thinh chẳng nói gì.

Tôn Minh Châu nhìn gương mặt không cảm xúc của Chiêu Giang, nàng nhìn đôi mắt vàng vàng đang ngơ ngơ ngác ngác này, ôi thật đáng yêu ghê.

Chiêu Giang nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại nhìn nàng, thấp giọng gọi nàng: “Minh Châu.”

Tôn Minh Châu “Ừ” một tiếng rồi gắp con tôm đút vào miệng hắn, sẵn tay sờ sờ vuốt vuốt mái tóc vàng của hắn.

Bên trong căn phòng ngắm nhìn ánh trăng sáng đang treo vắt bên ngoài ô cửa sổ rộng mở, ánh trăng như một vòng tròn sáng ngời, trong vắt trên bầu trời tối tăm đen kịt.

Chiêu Giang siết lưỡi một cái, con tôm nhỏ nhuyễn tươm, hắn trực tiếp nuốt nó vào bụng.

Đôi mắt to màu mật sáp đang ngước nhìn Tôn Minh Châu, nàng cười hì hì sờ soạng sống mũi thẳng tắp của hắn, vuốt vuốt vài cái, Tôn Minh Châu thầm nuốt nước bọt.

Là ảo giác của nàng à? Sao bầu không khí này... hình như có chút... mập mờ ấy nhỉ...

“Chiêu Giang?” Tiểu Long Vương này bình thường vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, cũng chẳng biết những lúc đó hắn chỉ đang ngây người hay cố nhìn ngắm nhìn nàng thật kỹ nữa. Mà hôm nay thì lại rất khác mọi ngày, sự chăm chú trong đôi mắt to kia như muốn tràn cả ra ngoài.

Chiêu Giang cũng không biết mình bị làm sao, chỉ thấy tim đập càng lúc càng nhanh, chỉ nghe “thịch” một tiếng, cái đuôi sau áo choàng cũng chợt xuất hiện, sừng trên đầu cũng mọc dài ra.

Tôn Minh Châu vừa nhìn, pháp thuật mất hiệu lực đấy à?

“Chiêu Giang, chàng làm sao thế?”

Chiêu Giang quá kích động nên cả đuôi, cả sừng đều không khống chế nổi, hẳn cảm giác cả người mình biến về hình rồng rồi!

“Minh Châu, ta rất nhớ, cần phải đổi về chân thân rồi.”

Chân thân? Hình rồng à?

Tôn Minh Châu trợn tròn hai mắt: “Nơi này không đủ lớn thế đâu!”

Tuy nàng chưa từng tận mắt nhìn thấy Chân Long, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết Chân Long thì làm sao mà nhỏ được cơ chứ!

Ánh sáng lóe lên, Tôn Minh Châu vội hỏi hắn: “Chàng biến về chân thân có biết bay không?”

Chiêu Giang thở dốc từng hơi từng hơi một: “... Biết.” Lão Long cũng toàn bay trên trời không đấy chứ.

Tôn Minh Châu đặt thỏi bạc xuống bàn rồi kéo Chiêu Giang dậy: “Nhảy ra ngoài cửa sổ ra, bay thẳng ra bên ngoài.”

Vừa nói dứt lời, Tôn Minh Châu cảm nhận được một lực kéo tay mình, Chiêu Giang kéo nàng nhảy ra khỏi cửa sổ.

Tôn Minh Châu: ... Mình chàng bay là được rồi, ta ở đây chờ chàng không được sao hả?

Trong lúc vội vàng, Tôn Minh Châu vội cầm lấy vàng trong túi của Chiêu Giang ôm hết vào lòng ngực mình, chỉ nghe thấy tiếng hô hào bên dưới của mọi người.

“Mau nhìn kìa, là Long Vương đấy!”

“Long Vương hiện hình rồi!

Âm thanh ồn ào bên dưới ngày một nhỏ dần đi, Tôn Minh Châu cảm giác như mình đang ngồi trên một cây cột lớn mềm mại.

“Minh Châu, nắm chặt vào sừng của ta đi.”

Sừng của Chiêu Giang chen vào nằm trọn trong bàn tay nàng, Tôn Minh Châu cầm chặt theo bản năng, vừa nắm chặt đã lộn vòng một vòng một trăm tám mươi độ, còn kích thích hơn cả ngồi cáp treo nữa đấy. Nàng vội vàng ngậm chặt miệng, sợ mình tự cắn lưỡi mình mất thôi.

Chịu đựng cảm giác choáng váng do đột ngột mất trọng lực, Tôn Minh Châu nhắm chặt hai mắt, cảm quay cuồng lăn lộn vừa hết, Tôn Minh Châu nghe thấy một tiếng rít gào, rất trầm, cũng rất bén nhọn, khiến nàng không kiềm được mà sợ run cả người.

Một lát sau, thời gian dần qua, nàng mở mắt, đập vào mắt là từng đám mây mờ mờ ảo ảo và bầu trời đen kịt, nàng cúi đầu nhìn xuống dưới, trong tay nàng vẫn là sừng của Chiêu Giang, sừng của hắn còn lớn gấp mấy lần so với thường ngày, miệng rồng dài thượt, bộ lông trên đỉnh đầu dày cộm như bờm một con sư tử khổng lồ.

Nàng chầm chậm quay đầu lại, thân rồng dài vô cùng, nhìn thoáng qua còn chẳng thấy đuôi đâu, vảy trên thân rồng màu xanh biếc, ánh ánh lên những tia sáng sắc bén, móng rồng của hắn trông lại càng sắc hơn, tạo cảm giác phảng phất có thể rạch nát mọi thứ trên thế gian này.

Dù cho Tôn Minh Châu là một kẻ to gan lớn mật thì cũng không nhịn được mà kiềm nén tiếng thở dốc, đúng là quá rung động luôn, vừa lúc nhìn thấy chân thân của Chiêu Giang, nàng vô thức cảm thấy kính nể sự thần bí của loài rồng từ tận đáy lòng.

“Minh Châu.” Giọng nói của hắn càng hùng hồn hơn.

Lòng bàn tay nàng khẽ vuốt vuốt sừng Chiêu Giang, nàng cúi người nhìn vào mắt hắn, mãi đến khi nhìn thấy đôi mắt màu vàng kia, cảm giác quen thuộc mới dần dần trở về.

“Sao chàng lại đột ngột biến về chân thân vậy hả? Đã đỡ hơn chưa? Có phải khó chịu ở đâu không?” Nàng vội vàng hỏi hắn.

Từ khi nàng biết Chiêu Giang cho tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn trở về hình rồng, đã thế còn ngay trong tình huống hắn không khống chế được bản thân nữa.

Chiêu Giang: “Tim ta đập nhanh quá nên không khống chế được.”

Tôn Minh Châu: “Tim đập nhanh? Làm sao lại đập nhanh cơ?” Là tim đập nhanh quá à? Hay là do rối loạn nhịp tim?

Chiêu Giang: “Ta vừa muốn nói với nàng vài câu thì đột nhiên tim lại đập nhanh.”

Nàng nhớ lại vẻ mặt của Chiêu Giang lúc đó, tim Tôn Minh Châu cũng đập mạnh “thịch” một tiếng: “Chàng muốn nói cái gì?”

Chắc không phải như nàng nghĩ đâu ha...

Tốc độ bay của Chiêu Giang không ổn định mấy, Tôn Minh Châu không dám nhìn xuống dưới nữa, hiện giờ nàng đang cách mặt đất một khoảng rất xa, chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì cả, bốn phía xung quanh, trừ ánh sao ra thì chỉ còn lại một mảnh tối thui đen kịt, chỉ khi dựa gần vào Chiêu Giang, nàng mới có cảm giác an toàn hơn.

Lao đầu vào xé gió khiến tóc của nàng bị gió thổi rối tung, gió trên cao cũng chẳng ấm áp là bao, thậm chí còn có hơi lạnh. Nhưng dù có thế đi nữa nàng cũng không kiềm được lòng mà ửng đỏ cả hai tai, nàng cũng giống với Chiêu Giang, trái tim như đang bắt đầu đập liên hồi.

Chiêu Giang chậm rãi nói với nàng: “Ta muốn nói với Minh Châu, ta thích Minh Châu, muốn trở thành lang quân như ý của Minh Châu.”

Tôn Minh Châu thở hắt một hơi dài, cảm giác tựa như đang nghe được tiếng trái tim đập rộn của mình bên tai!

Chiêu Giang nói tiếp: “Ta muốn được mãi bên cạnh Minh Châu, trường tương tư thủ*, Minh Châu, nàng có nguyện ý lấy thân báo đáp ta không?”

(*: một mực không chia xa)

Lọt vào tầm mắt nàng là cái đầu khổng lồ màu xanh, Tôn Minh Châu can đảm buông hai tay đang nắm chặt sừng rồng ra, tay khẽ trượt xuống dưới, nàng muốn ôm lấy đầu hắn, nhưng đầu hắn quá lớn, nàng không thể ôm được.

Đành ghé vào bên đầu, mũi Tôn Minh Châu hơi xót, nàng cười, hỏi hắn: “Thế chàng có thể đảm bảo vảy của chàng sẽ không bào giờ làm ta bị thương không?”

Khoảng thời gian nàng vừa xuống đáy sông, gần như là ăn đau do bị vảy hắn cắt mà lớn vậy.

Chiêu Giang trầm giọng “Grừ”, tựa như đang nhận sai, sau đó mới chầm chậm nói: “Sẽ không đâu.”

Tôn Minh Châu: “Vậy chàng có thể xây cho ta một cái nhà xí ở Long Cung không?”

Nàng chịu đủ cái việc phải tự làm quan dọn phân cho mình rồi…

Chiêu Giang: “Được.”

Tôn Minh Châu hỏi từng câu, Chiêu Giang cũng đáp từng câu.

Nàng đã từng nghĩ rằng cả đời nàng sẽ không thành gia lập thất, nàng cũng nghĩ mình chẳng thể nào toàn tâm toàn ý tin tưởng một ai.

Mà ai ngờ đâu, lần này nàng lại gặp phải con rồng ngốc nghếch này, sớm chiều ở bên hắn, nàng còn dạy cho con rồng ngốc này học nói, học chữ...

Hơn nữa, chính nàng cũng cảm thấy rất thoải mái khi ở bên hắn. Chỉ cần ở cùng hắn thì có đi đâu cũng chẳng nề hà gì.

Tôn Minh Châu vùi đầu vào bộ lông của hắn, giọng nàng hơi buồn cười: “Làm sao chàng biết được mấy cái từ này đấy?” Lúc hai người còn ở miếu Long Vương hắn đã biết mấy cái này đâu.

Chiêu Giang đáp: “Chủ hiệu sách nói cho ta biết.”

Nghĩ đến vẻ mặt của chủ hiệu sách khi bị Chiêu Giang ép hỏi, Tôn Minh Châu bật cười thành tiếng.

Nàng cố ý nói với hắn: “Muốn ta đồng ý với chàng, vậy chàng còn phải chuẩn bị giá y và sính lễ nữa.”

Chiêu Giang: “Ta sẽ chuẩn bị.” Cái nàng nói là gì nhỉ? Mai hắn sẽ đi hỏi chủ hiệu sách xem sao.

Vừa nghĩ đến tuổi tác của thân thể này, Tôn Minh Châu chậm rãi nói với hắn: “Không cần vội, hiện giờ chúng ta cũng nào có cách gì để động phòng đâu, chàng chờ ta một thời gian nữa nhé.”

Chiêu Giang: Động phòng là cái gì cơ?

Tôn Minh Châu vội vã nói thêm: “Cái này không được đi hỏi người khác đấy!”

Chiêu Giang, chờ một chút nữa nhé, sang năm nhé, sang năm nhất định ta sẽ ở bên chàng.

Nàng nép mình bên đầu Chiêu Giang, Tôn Minh Châu khẽ nở nụ cười.

Một người một rồng chịu gió lạnh gần hết đêm dài.

Tôn Minh Châu không chịu nổi đành giục hắn: “... Chiêu Giang, mau xuống đi, chậm thôi.”

Chiêu Giang: “... Y phục của ta nát hết rồi, mũ cũng mất.”

Tôn Minh Châu: “...”

Tác giả muốn nói: Cảm ơn chủ hiệu sách đã trợ công một đoạn.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp