Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 39: Chơi trò trốn tìm không


2 năm

trướctiếp

Tiểu Long Vương trời sinh trời nuôi, không biết âm dương, không phân biệt nam nữ, càng không biết cái gì gọi là kinh nguyệt.

Tôn Minh Châu phổ biến bài học sinh lý cho hắn, bắt đầu nói từ giới tính, nói đến khan cả miệng.

“Minh Châu, không đau sao?” Chiêu Giang giúp nàng đắp tấm chăn dày rồi đặt chiếc đầu lớn ở bên cạnh gối của nàng, nhìn chằm chằm lấy nàng.

Không có nguyên liệu, Tôn Minh Châu chỉ có thể dùng miếng vải thô ráp và bông gòn thắt thành một miêng băng vệ sinh đơn giản.

“Không đau, ta muốn uống nước nóng.”

Ngoại trừ cái bụng trướng ra thì nàng không cảm thấy đau lắm. Cơ thể của cô bé mồ côi có lẽ do quá ốm yếu nên khiến cho kinh nguyệt không đều, nhưng may là không có đau bụng kinh. Cơ thể gốc của nàng cũng có chút kinh nguyệt không đều, nhưng sẽ không đau bụng kinh.

Chiêu Giang biết cái gì gọi là nước nóng bèn đứng dậy đi nấu nước nóng cho nàng.

Khí sắc của Tôn Minh Châu trong những ngày này đã tốt lên rất nhiều, cái bụng hóp thỉnh thoảng sẽ ăn đến phồng lên, cả đời rồng của Tiểu Long Vương lần đầu tiên gặp phải “kỳ kinh nguyệt” nên cả người đều sửng sốt.

Liên tục ra máu trong nhiều ngày như thế, thực sự sẽ không sao ư?

Hắn giúp Tôn Minh Châu nấu một nồi nước nóng rồi bưng một bát lớn đến bên cạnh giường: “Minh Châu, uống nước nóng.”

Ánh mắt lướt qua ít nhất cũng phải năm trăm mililit nước, nước bốc hơi nghi ngút, Tôn Minh Châu thở dài nặng nề.

Chàng thế này là muốn đổ chết ta sao?

“Một ly là đủ rồi, cái ly nhỏ trên bàn trà ấy.”

Tôn Minh Châu nằm trên giường cả buổi chiều, lưng đau nhức cả lên, muốn xuống giường làm chút đồ ăn thì Chiêu Giang không cho nàng ra khỏi giường, tự mình xung phong đi nướng cá.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Long Vương nấu ăn, tôm cá nướng rất ngon, chỉ là cách ăn khiến cho Tôn Minh Châu có chút khó nói thành lời.

“Tự ta ăn được rồi.” Nàng kiên quyết muốn tự mình ăn cơm, chỉ là có kinh nguyệt thôi, cũng không phải bệnh nặng gì, hơn nữa nàng cũng không hề thấy đau chút nào.

“Minh Châu, nằm xuống.”

Chiêu Giang dùng móng vuốt ngăn nàng lại, nhét con cá lớn đã nướng vàng vào miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa cúi đầu xuống.

Tôn Minh Châu thẫn thờ đưa mắt nhìn đầu giường, bất lực há miệng ra và nuốt xuống những thứ mà hắn đã nghiền nát, nàng cảm thấy mình giống như một bệnh nhân nằm liệt trên giường vậy.

Nàng đã nhấn mạnh với Chiêu Giang vài lần rằng nàng đã không sao cả.

Chiêu Giang nghe thấy vậy nhưng vẫn thờ ơ, không những miệng đối miệng đút nàng ăn, mà cả ngày nằm trên giường nhìn nàng, khi cái bụng của Tôn Minh Châu thỉnh thoảng trướng lên dữ dội thì hắn sẽ dùng quả bóng thịt ở lòng bàn tay giúp nàng xoa bụng.

Cuối cùng đã đợi đến lúc Chiêu Giang xuống nhà bếp nướng cá, Tôn Minh Châu bèn lẻn ra ngoài đi vệ sinh, vừa mới kéo quần lên, vẫn chưa kịp ngượng ngùng nữa thì Chiêu Giang đã lao vào bế nàng trở về.

Nàng luôn thắc mắc Chiêu Giang có đi vệ sinh hay không, sau này hỏi hắn mới biết, khi hắn lao ra khỏi bức tường nước để nghịch nước thì tiện thể đi vệ sinh luôn.

Tôn Minh Châu: … Nàng rất ngưỡng mộ. Mỗi ngày nàng đi vệ sinh đều giống như PLAY xấu hổ vậy…

Kỳ kinh nguyệt của Tôn Minh Châu không dài, ba bốn ngày đã hết, Chiêu Giang ở bên cạnh nàng suốt bốn ngày trời.

Khi tỉnh lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Chiêu Giang, khoang mũi thở phì phò của Tiểu Long Vương giống như tiếng phì phò của con cún sữa vậy.

Rất đáng yêu.

Tôn Minh Châu chê cái gối gốm cấn đầu, nàng bèn dùng tấm chăn và bông gòn làm thành một cái, nhưng mỗi khi tỉnh dậy thì nàng cứ luôn gối đầu trên cánh tay của Chiêu Giang. Cái gối không phải ở cái dưới đầu của Chiêu Giang thì sẽ bị ném xuống gần giường.

Chăn nệm mềm mại, đều là mùi của Chiêu Giang, là hương vị của nước sông. Nàng xoa lớp vảy mềm mại trên cánh tay của Chiêu Giang, trong lòng thầm nghĩ, đợi lần sau chàng hưng phấn thì ta sẽ giúp chàng.

Dáng vẻ vừa lầm bầm vừa bất lực đó của Tiểu Long Vương, nàng cũng thực sự rất muốn nhìn thấy nữa đấy.

Khi kỳ kinh nguyệt của Tôn Minh Châu kết thúc thì họ lại trở về cuộc sống trước đây.

Ăn cơm, vào buổi sáng Tôn Minh Châu sẽ đọc sách tự học, tiện thể dạy Chiêu Giang viết chữ, sau khi Chiêu Giang bẻ gãy hai cây bút lông thì cuối cùng cũng đã kiểm soát được sức mạnh. Vào buổi chiều, Tôn Minh Châu kể chuyện cho hắn nghe, cùng hắn chơi trò chơi, Chiêu Giang sẽ đưa nàng đi dạo một vòng bên ngoài bức tường nước, mỗi này đều rất phong phú.

Vào ngày này, Tôn Minh Châu đã tìm thấy một cây kéo, định cắt cho mình một kiểu tóc cool ngầu thì Chiêu Giang đang nằm cách đó không xa để tiêu hoá đột nhiên ngẩng đầu lên, chiếc đuôi lớn liền cuộn lại cướp lấy cây kéo, vo thành một quả cầu sắt ruột rỗng.

Tôn Minh Châu: “…”

Chiêu Giang rất thích mái tóc của nàng, mỗi ngày đều sẽ vuốt ve, xoa nắn và liếm láp.

Cánh tay lực lưỡng ném mạnh một cái, quả cầu sắt ruột rỗng đã xuyên qua bức tường nước và biến mất dưới đáy sông…

Đứng dậy vờ như không có gì cả, Chiêu Giang bế Tôn Minh Châu lên: “Minh Châu, uống nước nóng không?” Gần đây Tiểu Long Vương đã học được cách đổi chủ đề.

Tôn Minh Châu đã uống n nồi nước nóng trong kỳ kinh nguyệt rồi: “… Không uống.”

“Chiêu Giang, chàng thích tóc dài à?”

Chiêu Giang bế lấy nàng rồi bước đi chậm rãi: “Đều thích, Minh Châu, đều thích.”

Nói dối… Tôn Minh Châu cũng không phải nhất định muốn cắt đi, nhưng nếu Tiểu Long Vương đã thích thì cứ để vậy thôi.

Chính điện chỉ có phòng làm việc, nhưng chỉ là một căn phòng nhỏ, cũng không lớn bằng tẩm cung, Tôn Minh Châu đã lật xem sách trên giá sách, đều là một số thể loại như Tam Tự Kinh, rất thích hợp để khai sáng cho Chiêu Giang.

Một người một rồng đã học xong nội dung của ngày hôm nay, Tôn Minh Châu kể cho hắn nghe vài câu chuyện nhỏ mang tính dạy học giải trí.

Thật ra Tôn Minh Châu muốn để hắn tự mình xem truyện tranh liên hoàn, không những có thể nhận mặt chữ mà hình vẽ cũng thú vị, nhưng Chiêu Giang rất phản kháng với truyện tranh liên hoàn.

Nàng đoán rằng vì nàng đã từng cầm lấy truyện tranh liên hoàn giảng đạo với hắn… nên hắn đã từ chối xem tất cả truyện tranh liên hoàn. Nàng chỉ có thể bắt buộc trở thành câu lạc bộ truyện và phần mềm đọc sách của hắn… “Minh Châu, đi bơi không?”

Chiêu Giang mặc quần áo đã không cần Tôn Minh Châu giúp rồi, hôm nay hắn mặc một chiếc áo bên trong có đường viền màu trắng bạc và chiếc áo choàng ngoài có hoa văn ẩn màu đen huyền, trông rất tươm tất. Chỉ là mở một lỗ lớn ở sau lưng và để lộ chiếc đuôi dài ra ngoài.

Tôn Minh Châu thu dọn lại sách vở rồi vươn vai một cái: “Đi thôi!”

“Đúng rồi, Chiêu Giang, lát nữa chàng thổi cho ta một quả bong bóng lớn như thế này nhé.” Nàng đưa tay ra đo và tính kích thước của ốc biển, một quả bong bóng có kích thước gấp đôi đầu của nàng là đủ rồi.

Chiêu Giang nghiêng đầu: “Nhỏ như vậy, Minh Châu không vào được…”

Tôn Minh Châu cười và nói: “Hôm nay cho chàng thấy điều mới mẻ.”

Chiêu Giang nôn ra một quả bong bóng có kích thước vừa phải, bên trong đặt ốc biển oxy, đầu của Tôn Minh Châu chui vào trong cũng sẽ không đụng trúng ốc biển. Chiêu Giang đi quanh nàng một vòng, chiếc đuôi ở sau lưng ve vẩy qua lại.

“Như vậy thì ta có thể bơi cùng chàng rồi.” Tôn Minh Châu cười khúc khích nói rằng.

Trong cổ họng của Chiêu Giang phát ra tiếng ngột ngạt “hừ hừ”, đôi mắt to màu vàng đảo một vòng, hắn thoạt nhìn liền rất mừng rỡ.

Đi dạo dưới đáy sông là một việc chắc chắn sẽ có trong thời gian biểu một ngày của cặp đôi người rồng này.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tôn Minh Châu tự bơi, trước đây nàng đều ở trong quả bóng lớn để Chiêu Giang dẫn dắt.

Bơi lội vui hơn nhiều so với ở trong quả bong bóng nước, có Chiêu Giang ở bên cạnh, những con cá lớn đi ngang qua đều rất ngoan ngoãn, Tôn Minh Châu kéo đuôi của con cá lớn, con cá lớn không hề dám nhúc nhích, duỗi chiếc đuôi ra để nàng kéo.

Bơi được một lúc, Tôn Minh Châu liền đề nghị: “Chiêu Giang, chơi trốn tìm không?”

Dưới đáy sống có rất nhiều tảng đá lớn, hình thù kỳ dị, rất thích hợp để chơi trò này. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lông tóc màu vàng trên đỉnh đầu của Chiêu Giang dựng đứng trong nước, trông dễ thương đáng yêu vô cùng.

Nàng đã giới thiệu sơ lược về các quy tắc cho hắn biết, một người một rồng chưa hết tính trẻ con liền bắt đầu chơi trốn tìm.

“Đã trốn xong chưa? Ta sắp bắt đầu tìm đấy!”

Tôn Minh Châu nhắm chặt đôi mắt lại và hét lớn, sau đó thì nghe thấy giọng nói trầm thấp cách đó không xa đáp lời: “Trốn xong rồi.”

Tôn Minh Châu: “…” Chơi theo hệ gì vậy hả?

Mở mắt ra, Tôn Minh Châu bơi dọc theo giọng nói vừa mới nghe thấy, vòng qua một tảng đá lớn, nàng liền nhìn thấy phía trước cách đây hai mét, có một chiếc đuôi lớn màu xanh đưa ra ở phía sau tảng đá, đang lắc lư qua lại.



Khi vừa tìm đã kiếm ra thế này không thú vị gì cả, Tôn Minh Châu giả vờ vừa tìm vừa lẩm bẩm lớn tiếng: “Ở đâu đấy? Tại sao ta không tìm thấy nhỉ?”

Vòng ba vòng ở xung quanh tảng đá, thời gian cũng đủ rồi, nàng có thể đi ra “phát hiện” hắn rồi.

Kết quả, nàng chưa kịp tìm ra thì tự Chiêu Giang chui ra và ôm lấy Tôn Minh Châu.

“Minh Châu, ta ở đây.” Cánh tay ôm chặt lấy nàng, đưa chiếc lưỡi lớn vào trong quả bong bóng liếm nàng, trông vô cùng mừng rỡ.

… Chàng chơi vui là được rồi.

Tôn Minh Châu đưa tay ra xoa vào đỉnh đầu của hắn rồi cười nói rằng: “Lợi hại quá, ta cũng chưa tìm ra.”

Đến lượt Tôn Minh Châu, nàng trốn tài giỏi hơn nhiều, hai tảng đá khổng lồ tạo thành một cái góc kẹp, nàng ngồi xổm ở bên trong, trước người là những cây bèo rong tươi tốt, ai cũng không thể tìm thấy.

“Minh Châu, ta sẽ bắt đầu tìm nàng nhé.”

Con quái vật to lớn mở to con ngươi thẳng đứng lên rồi tìm kiếm không chủ đích ở xung quanh.

Tôn Minh Châu quan sát lấy từng hành động của hắn qua kẽ hở của bèo rong, xung quanh vô cùng yên tĩnh, nước sông lạnh lẽo áp vào làn da mềm mại của nàng, bộ não bình tĩnh nhanh chóng vận hàng.

Hít thở oxy từ ốc biển giải phóng ra, nụ cười trên mặt Tôn Minh Châu bỗng dần nhạt đi.

Nếu muốn trốn thoát thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

Ngay từ khoảng khắc nhìn thấy chiếc ốc biển oxy thì trong đầu nàng đã suy nghĩ làm thế nào có thể bơi từ dưới đáy sông lên mặt nước.

Nàng cần quả bong bóng của Chiêu Giang, và cả cơ hội rời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, nàng đã có tất cả, ngay cả khi trốn thoát thất bại thì Chiêu Giang cũng sẽ tưởng nàng đang chơi trò chơi.

Dưới đáy sông sâu thẳm, Chiêu Giang ở cách đây không xa vẫn đang tìm kiếm, lần lượt tìm ở phía sau từng tảng đá nhưng cũng không thấy bóng dáng của Tôn Minh Châu.

Tốc độ vẫy đuôi của quái vật lớn trở nên chậm dần, trong cổ họng của hắn phát ra tiếng ngột ngạt trầm thấp: “Minh Châu.”

Con ngươi thẳng đứng màu vàng theo cái đầu nhìn lấy xung quanh, khắp nơi đều không thấy bóng người bé nhỏ của nàng.

Trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi không thể nào tìm thấy được nữa, cổ họng của Chiêu Giang khựng lại, phát ra tiếng gầm thấp. Trong âm thanh sắc bén mang theo lực xuyên thấu, giống như một hàng mũi tên lông bắn ra khỏi nước sông.

Chiêu Giang không phải là con người, và Tôn Minh Châu thậm chí cũng không thể nói chuẩn xác rằng Chiêu Giang có thể phân biệt được loại cảm xúc yêu thích này hay không.

Lý trí mách bảo nàng rằng nàng nên bơi trở về thế giới loài người, ngay cả khi trong xã hội cổ đại, nàng cũng phải để cho mình sống tiếp.

Nhưng nàng làm thế nào cũng không thể cử động được chân của mình.

Con quái vật to lớn vẫn đang tìm nàng, móng vuốt sắc nhọn đập vỡ từng tảng đá lớn, trong cổ họng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Không giống với tiếng vỗ về, nũng nịu trước đây, nàng có thể cảm nhận được nỗi sốt ruột của hắn qua âm thanh.

Nếu nàng rời đi thì Long Cung rộng lớn chỉ còn lại một mình hắn, cô đơn biết bao nhiêu…

Khi nghĩ đến đây, Tôn Minh Châu thở dài.

Đã không nỡ thì không bỏ đi vậy, ở bên cạnh hắn là được rồi.

Vả lại, bên ngoài dân chúng lầm than, chi bằng ở dưới đáy sông cùng Long Vương chơi đếm thỏi vàng cũng được… trong lòng của nàng trêu đùa thầm nghĩ.

Tôn Minh Châu đứng dậy, tay vỗ nhẹ hai cái.

Nàng không nói cái gì cả, nhưng Chiêu Giang như thể cảm nhận được vậy, nhanh chóng quay đầu lại và lao đến chỗ nàng như một mũi tên bật ra khỏi dây cung.

Dòng nước chảy ở dưới đáy sông chuyển động theo hắn, Tôn Minh Châu bị nước cuốn trôi về phía sau.

Con quái vật màu xanh đậm khổng lồ vươn cánh tay lạnh giá trong veo ra, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nnagf vào trong lòng.

Tốc độ nói chuyện của Chiêu Giang nhanh hơn bao giờ hết: “Minh Châu, ta không tìm được nàng, không ngửi được mùi của nàng.” Tôn Minh Châu suốt ngày ở bên cạnh với Chiêu Giang, trên người đều là mùi của hắn nên đã che đậy đi mùi của nàng.

“Nếu ngửi được thì chàng chính là đang chơi trò gian lận đấy.” Tôn Minh Châu cười nói, đôi chân mịn màng bắt chéo vào eo của Chiêu Giang: “Chúng ta đi về thôi, ta mệt rồi.”

“Dựa vào đây.” Lồng ngực của Chiêu Giang áp vào lưng nàng, để cho nàng ngồi vững trong vòng tay của mình, chiếc đuôi vẫy một cái, bế nàng bơi về Long Cung.

Nép mình vào trong vòng tay của Chiêu Giang, ở hai bên là cảnh sắc đáy sông vô tận, nước sông chảy qua toàn thân, mát lạnh sảng khoái, dưới dòng nước lắc lư, Tôn Minh Châu sắp ngủ thiếp đi rồi.

Nàng suy nghĩ trong mơ mơ màng màng, nàng có thực sự muốn bỏ chạy chút nào đâu chứ? Nếu nàng thực sự muốn bỏ chạy thì làm sao mà có thể không mang theo chút vàng phòng thân?

Có lẽ nàng chỉ muốn xác nhận liệu nàng bỏ Chiêu Giang thì sẽ lo lắng hay không mà thôi.

Ban đầu khi Chúc Liên Sinh bỏ trốn, Chiêu Giang sau khi phát hiện ra thì không hề chớp mắt dù chỉ một cái, giống như dưới đáy sông chưa từng có người này vậy.

Sau này Tôn Minh Châu đoán rằng, cả dòng sông Chiêu Giang này đều là máu thịt của hắn, Chúc Liên Sinh bỏ trốn, hắn chắc chắn cảm nhận được, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở mà thôi, không chết ở trong sông thì mọi thứ đều dễ nói.

Vậy nếu nàng bỏ đi rồi thì liệu Chiêu Giang cũng sẽ để mặc nàng trở về hay không? Trong lòng của hắn, có phải tất cả loài người đều như nhau hay không?

Tuy nhiên, hành động của Chiêu Giang đã nói cho nàng biết, nàng không giống như họ.

Ai cũng có thể không vào dòng sông Chiêu Giang này, nhưng Tôn Minh Châu nàng thì không thể.

Bởi vì Chiêu Giang sẽ đến kiếm nàng…

Cảm giác cần thiết này khiến nàng rất yên lòng.

Nàng cuối cùng cũng biết được tại sao có một số cặp tình nhân ngớ ngẩn thích chơi đùa, chàng đến đuổi theo ta đi! Đây là loại trò chơi không cần dùng tới não.

Huống chi, cũng có chút thú vị.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi là một cỗ máy tạo chữ tàn nhẫn…

… Ăn đĩa mì xào trước rồi tiếp tục tạo chữ vậy…

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp