Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 31: Ăn uống no nê


2 năm

trướctiếp

Tôn Minh Châu chỉ vào mình và Chiêu Giang rồi nói lại thêm mấy lần nữa, ánh mắt của Long Vương nhìn chằm chằm vào nàng, không hề động đậy gì, không biết là có nghe hiểu được hay không.

“Chiêu Giang.”

Long Vương nhìn chằm chằm nàng.

“Minh Châu.”

Long Vương vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Tôn Minh Châu khẽ thở hắt ra một hơi, nàng nghĩ đến một chuyện.

Một con tôm chắc chắn ăn không no, nàng đợi cả nửa ngày trời cũng không có con tôm nào nữa hết. Nghĩ vậy bỗng thấy hơi buồn, hay là thử bắt cá xem? Dù sao sau này nàng cũng sẽ phải ăn buffet hải sản rất lâu, nàng nhất định phải thích nghi với văn hóa ăn uống của đảo quốc này.

Nhưng mà cho dù là đảo quốc thì ít nhất cũng phải có cá kết hợp với mù tạc và xì dầu chứ…

Tôn Minh Châu cũng hiểu rõ có ăn đã là rất tốt rồi. Nàng không dám kể cho mợ của nàng nghe chuyện Long Vương mời nàng ăn cơm đâu… Sợ là mợ nàng sẽ chửi đầu óc nàng có bệnh mất.

Tôn Minh Châu nghĩ đến mợ mình thì khó khăn thu nụ cười lại, may mà trừ tiền sinh hoạt phí ra thì đều đưa hết số tiền còn lại cho mợ nàng rồi. Bây giờ nàng vẫn còn đang trả tiền thuê cho căn phòng đang ở, có lẽ xe hay đồ đạc gì đó cũng đều sẽ thuộc về mợ nàng cả thôi. Có anh họ nàng chăm sóc mợ rồi thì nàng cũng yên tâm.

Chỉ là nếu không thể dốc sức hiếu thảo với mợ thì đây sẽ là điều nuối tiếc nhất cả đời này của nàng.

Khóe miệng hơi lạnh, Tôn Minh Châu vô thức quay đầu lại thì thấy một chất nhầy có mùi cá tanh hơi lành lạnh.

Tôn Minh Châu nhìn chằm chằm vào thứ chất không rõ ràng đang lại gần mình kia, cơ thể nàng cũng lùi về sau theo bản năng. Miệng của Tiểu Long Vương hơi mở ra, một thứ giống như thịt nhão kia trào ra từ đầu lưỡi hắn.

Không phải chứ… Vào lúc Tôn Minh Châu còn chuẩn bị tiếp tục lùi về sau, Tiểu Long Vương đã kéo nàng lại ngay lập tức, tay phải của hắn cạy mở hàm dưới của nàng ra, suýt chút nữa đã tuột ra khỏi cằm của nàng rồi, đầu lưỡi của con rồng lớn đã nhai nát cả xương cá và thịt cá sau đó đẩy vào trong miệng nàng.

Tôn Minh Châu cảm thấy mình giống như một con chim cánh cụt con, còn chim cánh cụt ba thì nôn hết những thứ trong bụng ra rồi mớm lại vào trong miệng nàng…

Biểu cảm của nàng trở nên không cam lòng ngay lập tức, cố nín thở, nhắm mắt lại, cổ họng kêu “ừng ực”, nàng cảm thấy mình sắp bay hơi luôn rồi.

“Cảm ơn ngươi, nhưng ta thấy mình có thể tự làm được.” Tôn Minh Châu không muốn nhớ lại nữa nên ngay lập tức chấn chỉnh lại thói quen ăn uống của mình. Nàng đã không còn là nhân viên Tôn Minh Châu trong một công ty ở xã hội văn minh nữa rồi, bây giờ nàng đang là người phụ nữ của bạn cùng phòng của Hải Vương… không đúng, của Long Vương, thì sao có thể sống kiểu cách được nữa.

Tôn Minh Châu vươn hai tay vào trong cột nước, vạt áo của nàng mở rộng, tóc tai bù xù, nghiến răng bắt lấy một con cá lớn, ít nhất phải nặng 10kg. Lúc chân giẫm lên mặt đất chuẩn bị bộc phát sức mạnh thì Long Vương đã chìa chân ra nhẹ nhàng bắt một con cá lớn giúp nàng, sau đó thuận tiện bẻ gãy đầu của con cá lớn.

Hình như Long Vương cũng nhìn ra được rồi, sinh vật nhỏ nhắn và mềm yếu như Tôn Minh Châu này bắt cá rất vất vả.

Tôn Minh Châu cảm thấy con ngươi của Long Vương như đang tràn ngập sự nghi hoặc, sao nàng có thể sống lớn tới chừng này hay vậy? Trên bề mặt nước sông là thế giới như thế nào mà lại yếu ớt như thế này?

So với Chiêu Giang, loài người chắc chắn yếu hơn hắn. Cho dù là Chiêu Giang này hay là Chiêu Giang trong toàn bộ bảy châu lục…

“Cảm ơn.” Tôn Minh Châu phát hiện ra một khi nàng bắt đầu nói cảm ơn với Tiểu Long Vương thì nàng sẽ không ngừng lại được…

Thôi không tranh cãi gì nhiều nữa, bây giờ Tôn Minh Châu rất muốn lột da của con cá lớn ra!

Nhưng mà… nàng không có dụng cụ, cũng không có hàm răng sắc bén và móng vuốt như Chiêu Giang, nàng chỉ có thể thử dùng tay xé mà thôi.

Không nhúc nhích tí nào…

Có lẽ sau này nàng có thể thử dùng da của cá lớn để làm giày, cảm thấy độ dẻo dai của nó đã vượt qua cả da trâu bò luôn rồi.

Chiêu Giang trừng hai mắt lên, vẫn luôn quan sát nàng, thấy bộ dạng vô cùng khó khăn của nàng, trong cổ họng của Chiêu Giang phát ra âm thanh kỳ quái “Viết viết ùng ục”, nghe có vẻ rất vui vẻ.

… Ta cũng cảm ơn nàng.

Tôn Minh Châu xé một hồi lâu cũng vẫn không xé được, đúng lúc nàng muốn dùng miệng cắn thì Chiêu Giang đã bắt lấy con cá lớn đó rồi tách ra như bánh quy vậy, nhẹ nhàng xé thành hai nửa rồi đưa cho Tôn Minh Châu.

Một nửa con cá nặng gần 5kg, Tôn Minh Châu biết mình chắc chắn ăn không hết, nên âm thầm đưa một nửa còn lại cho Chiêu Giang: “Ta có ăn tới mức chết vì no thì cũng không ăn hết đâu, ngươi ăn đi.”

Chiêu Giang trừng mắt, Tôn Minh Châu bị dọa sợ, con ngươi quay ngắt 360 độ, ai nhìn thấy cũng đều bị dọa sợ hết.

“Chiêu Giang à, ngươi vẫn nên giữ lại kỹ năng đặc biệt đó của mình đi, đáng sợ quá.” Tôn Minh Châu cười gượng nói rồi đẩy cá qua.

Con ngươi của Chiêu Giang khẽ chuyển động, nhận lấy nửa con cá lớn rồi ăn, hai ba miếng đã ăn sạch rồi.

Tôn Minh Châu cắn một miếng nhỏ, mùi vị không bị tanh, nhạt hơn mùi tanh của cá ngừ Cali, thịt cá màu trắng ăn rất thích, ngoại trừ da cá hơi cứng một chút ra thì không có vấn đề gì hết.

Tôn Minh Châu ăn rồi ngừng lại, cảm thấy hơi khát nước, vươn cần cổ dài ra uống nước trong cột nước, không có vị gì lạ hết. Nàng đang định uống hớp nước thứ hai nữa thì nước trong cột nước đã kéo thành một ngấn nước giống như một ống dẫn nước kéo dài đến bên miệng của Tôn Minh Châu.

Nàng nhìn sang bên cạnh, ánh mắt Chiêu Giang đang nhìn chằm chằm nàng không ngừng. Nàng cảm thấy có thể bản thân mình giống như thị giác của bữa cơm ăn với món phụ vậy.

Nàng đặt tên cho pháp thuật này là “bình lọc nước”. Tiểu Long Vương thực sự thông minh hơn nàng tưởng tượng nhiều. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, hai người bọn họ có thể sẽ hiểu được suy nghĩ của đối phương trong một phạm vi nhất định.

“Ta uống đủ rồi.” Tôn Minh Châu ngừng uống nước, dòng nước cũng không chảy ra nữa, chậm rãi chảy ngược về trong cột nước.

Tôn Minh Châu phải mất ít nhất bốn mươi phút ăn xong một phần năm của nửa con cá kia. Tiểu Long Vương liên tục cho vào miệng nhai không dừng, Tôn Minh Châu cảm thấy nếu mình tiếp tục kì kèo nữa thì hắn vẫn còn có thể ăn tiếp.

Có lẽ Chúc Liên Sinh đã đi rồi, Tôn Minh Châu nghĩ.

Nàng không ăn nổi nữa… Cơ thể gầy yếu của nàng không dám ăn quá nhiều, rượu chè ăn uống quá độ không tốt cho dạ dày.

Tôn Minh Châu thở nhẹ một hơi: “Ta ăn no rồi.” Sau đó nàng đẩy phần thịt cá còn lại sang cho Chiêu Giang.

Chiêu Giang không hiểu, nên lại đẩy phần thịt cá đó sang cho nàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tôn Minh Châu lắc đầu, nàng muốn để hắn nhớ ý nghĩa của hành động lắc đầu và gật đầu.

“Ta, ăn no rồi.” Tôn Minh Châu vỗ vào phần bụng nhô lên của mình, Chiêu Giang nghiêng đầu nhìn bụng của nàng, chậm rãi vươn chân ra. Tôn Minh Châu hơi lo hắn sẽ cào mình bị thương, cẩn thận từng li từng tí nhìn bàn chân lớn như hung khí của hắn.

Hình như Chiêu Giang đã nhận ra được Tôn Minh Châu với mình không giống nhau, chỉ nhẹ nhàng dùng phần thịt của mình sờ vào bụng của nàng, trong cổ họng phát ra âm thanh: “Ùng ục ùng ục, viết viết viết viết.”

Giống như một con vẹt học nói, càng ngày càng chuẩn xác. “Ùng ục ùng ục” là ý gì thế? Từ tượng thanh trong vô thức của trẻ con à?

Chiêu Giang giống như đã hiểu được ý của Tôn Minh Châu rồi, nên cầm phần thịt cá còn lại lên rồi ăn hết luôn.

Cột nước xung quanh hai người từ từ lượn vòng lên trên, cuối cùng hòa nhập ngược vào trong bức tường nước.

Mặc dù Tôn Minh Châu có để ý đến việc Chúc Liên Sinh có trốn thoát thành công hay không nhưng cũng không định đi xem nàng ta như thế nào.

Thứ nhất là sợ nàng ta chưa đi được bao xa đã bị bắt trở lại. Thứ hai là vì nàng buồn ngủ rồi.

Trước khi xuyên vào thế giới trong sách, nàng đã thức suốt cả đêm để đọc cuốn sách tồi này. Sau khi xuyên qua thì lại kinh hồn bạt vía tới tận bây giờ. Bây giờ ăn uống no nê rồi nàng chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Ở đây không có giường chiếu, cũng không có khăn trải giường luôn. Nhưng nhiệt độ không khí lại vừa phải, không nóng không lạnh, độ ấm cũng vừa phải.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Xung quanh bức tường nước là một mảnh đen kịt, chỉ có những sinh vật dưới đáy sông cách gần chỗ của bức tường nước mới có thể nhìn thấy rõ ràng thôi, hoàn toàn không nhìn ra bây giờ đang là ban ngày hay ban đêm nữa.

“Chiêu Giang, ngươi ngủ rồi à?” Tôn Minh Châu nhìn Chiêu Giang, hắn đang dùng chân gãi vào đuôi của mình.

… Đuôi sao? “Ngươi có đuôi à?” Tôn Minh Châu hoàn toàn không chú ý đến đuôi của hắn, chẳng lẽ biết co duỗi à? Rồng có đuôi cũng không có gì không đúng cả.

Đuôi của Chiêu Giang kéo dài từ xương sống, từ to đến nhỏ, chỗ to nhất thì to như ống khói, chỗ nhỏ nhất thì to bằng cẳng chân của người trưởng thành. Toàn bộ đuôi được phủ một lớp vảy màu xanh, còn có dải lông màu vàng kéo dài từ xương sống đến đầu của cái đuôi. Đầu đuôi lại nối liền với đuôi của cá vàng, mỏng tựa cánh bướm.

Chiêu Giang không nhẹ nhàng với cái đuôi của mình chút nào cả, móng vuốt sắc bén gãi vào nơi tiếp xúc giữa lông và lớp vảy của mình đầy mạnh mẽ: “Xạch xạch xạch”. Tôn Minh Châu nghe mà thấy đau dùm luôn.

Do dự một lúc, Tôn Minh Châu sáp lại gần rồi hỏi: “Sao thế?”

Chiêu Giang vẫn còn đang gãi, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thấp giọng “Ưm ưm”.

Tôn Minh Châu sững sờ khi nhìn ra được biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt vô cảm của hắn.

Tiến lại gần quan sát kỹ càng hơn, Tôn Minh Châu thấy giữa lông và lớp vảy của hắn có mấy thứ nhỏ nhỏ giống như ốc mượn hồn đang bò trên người hắn. Những loài sinh vật nhỏ này quá nhỏ bé, vẫn luôn có thể tuột ra khỏi bàn chân của Chiêu Giang.

Trông thấy Chiêu Giang sắp dùng răng của hắn cắn thì Tôn Minh Châu vội vàng giữ hắn lại. Nếu cắn xuống như vậy thì đuôi của hắn chắc chắn sẽ chảy máu.

“Đừng động đậy, để ta xem xem.” Tôn Minh Châu chỉ vào đuôi, rồi lại vỗ vào người mình.

Động tác của Chiêu Giang dừng lại hai giây, chậm rãi đặt đuôi của mình lên tay của nàng.

Tôn Minh Châu thắc mắc những sinh vật nhỏ này có thể là đơn bào, đến cả Long Vương cũng không biết nên mới dám to gan bò qua bò lại trên đuôi rồng như thế.

Tôn Minh Châu bị cận thị, nhìn thứ gì cũng phải híp mắt lại, cho dù là xuyên về cơ thể hồi trẻ thì hai mắt vẫn cận 5 độ, nhất thời sẽ không thay đổi được căn bệnh này.

Tôn Minh Châu nhanh chóng nhặt hết mấy con cua nhỏ màu trắng này ra, nàng cũng không định vứt bọn chúng xuống đất, sợ bọn chúng sẽ bò lên đuôi của Chiêu Giang một lần nữa.

“Ngươi ăn đi là xong rồi.” Tôn Minh Châu chỉ vào khóe miệng của Chiêu Giang: “A, há miệng nào.”

Lần này Chiêu Giang rất thông minh, ngoan ngoãn há miệng ra, để lộ ra đầu lưỡi dài mềm mại, Tôn Minh Châu quăng từng con cua nhỏ vào: “Con cuối cùng nào.”

Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt, không còn con nào nữa thì Tôn Minh Châu mới đặt đuôi xuống, chỉ vào đuôi của hắn rồi nói: “Nếu sau này bị ngứa đuôi thì phải nói với ta đấy..”

Nàng vừa nói vừa vỗ vào ngực mình.

Mắt của Chiêu Giang chậm rãi nhắm lại, miệng khẽ nhúc nhích. Tôn Minh Châu vừa nói xong, đầu của Chiêu Giang đã gục xuống, chân trái nhẹ nhàng kéo lấy cằm của Tôn Minh Châu, nhai nát mấy con cua nhỏ rồi nôn vào trong miệng của nàng.

Toàn thân Tôn Minh Châu đơ ra, lần thứ hai rồi.

Có lẽ trong đầu của Chiêu Giang, sinh vật nhỏ bé mềm yếu như Tôn Minh Châu chỉ thích ăn mấy con ốc mượn hồn nhỏ bé này thôi…

Bị bắt buộc phải nhai, hàng lông mày của “sinh vật nhỏ bé” Tôn Minh Châu kéo bằng lông mày lại, kệ vậy, dù sao vẫn còn tươi.

Nhưng vừa nghĩ đến việc thứ này bò lên đuôi của Long Vương… thôi vẫn là đừng nghĩ thì hơn.

Tiếng nước chảy xung quanh rất yên tĩnh và bình tĩnh, là tiếng ồn trắng tốt nhất. Tôn Minh Châu cảm thấy suy nghĩ của mình đang ngưng trệ. Nàng buồn ngủ quá rồi, ý thức cũng trở nên hỗn loạn.

Sau khi Chiêu Giang ăn xong thì nằm xuống đất chơi với Tôn Minh Châu.

Ừm, xoa tóc nàng này, xoa cánh tay nàng này, rồi còn xoa cả chân nàng nữa, Chiêu Giang khống chế sức mạnh vô cùng tốt. Dường như hắn đã biết lực như thế nào sẽ không làm Tôn Minh Châu bị thương rồi.

Dưới tiếng ồn dưới đáy sông cùng sự mát xa của Long Vương, Tôn Minh Châu mê man ngủ thiếp đi.

Cái gì mà cảnh giác, cái gì mà quái vật, Tôn Minh Châu đang lơ mơ buồn ngủ không quan tâm tới cái gì cả, chẳng qua chỉ là ăn thịt nàng thôi mà, không điều gì có thể ngăn được nàng đi ngủ hết!

Lúc Tôn Minh Châu ngủ dậy, hai mắt vẫn còn mơ màng, mở mắt ra là bức tường nước đang chảy trên đỉnh đầu, trong không trung có mấy viên trân châu đang phát sáng, phải mất một lúc nàng mới nhớ ra là mình đã xuyên vào trong sách rồi.

Nàng muốn dụi mắt, nhưng hình như tay đã bị thứ gì đó bao bọc lại không thể nhúc nhích được. Tôn Minh Châu cúi đầu xuống, phát hiện ra hai tay, bắp đùi và cả cẳng chân của mình đều bị thứ gì đó màu xanh mởn bao bọc lại, cảm giác rất dính nhớp, giống như bóc lớp vỏ dày của nha đam vậy đó.

Trước khi nàng ngủ vẫn không có thứ này, Long Vương đã bao bọc nàng lại trong lúc nàng đang ngủ sao?

Sau khi xoay đầu sang bên phải, động tác của Tôn Minh Châu cũng dừng lại.

Nàng mới phát hiện ra Chiêu Giang đang nằm bên phải mình, nàng gối đầu lên cánh tay của Chiêu Giang. Lớp vảy dày dường như sẽ có thể cắt đứt thịt trên mặt nàng bất cứ lúc nào đâm thẳng vào mắt của nàng.

Sau một hồi cảm nhận, cho dù là sau gáy hay trên mặt đều không thấy đau chút nào. Tôn Minh Châu thử dùng phần gáy xoa qua xoay lại trên lớp vảy. Đúng như dự đoán của nàng, lớp vảy của Chiêu Giang đã trở nên mềm mại hơn, cảm giác giống như một tờ giấy mềm mại vậy.

Tôn Minh Châu xoay đầu lại, cẩn thận đánh giá gương mặt của Chiêu Giang.

Lúc Tiểu Long Vương nhắm mắt lại đi ngủ, nếu không để ý đến lớp vảy và lông trên người hắn thì có 60% giống con người. Mặc dù không có lông mày, cũng không có tai, ít nhiều gì cũng có sự khác biệt, đôi môi cũng mỏng giống như không để ý, không toan tính gì, trông như một đường may.

Khi Tôn Minh Châu mang thù hận thì trong lòng vô cùng nhỏ nhen, nhưng cũng có chút rộng lượng, giống như bây giờ vậy, sau khi nhìn Chiêu Giang một lúc, Tôn Minh Châu lại mệt rã rời, hai mắt nhắm lại, và ngủ thêm một giấc nữa.

Cách đó không xa truyền đến tiếng phẩy nước, Tôn Minh Châu mơ màng mở mắt ra. Đầu tiên là nhìn thấy một đường viền, nhìn chằm chằm một lúc mới nhìn rõ được, Chiêu Giang đang nhét cả đầu mình ra bên ngoài bức tường nước. Mắt đang mở, miệng cũng há to ra, một con cá nhỏ với ngón tay dài đang qua lại như con thoi trong kẽ răng của hắn, giống như đang rỉa đồ ăn còn sót lại trong kẽ răng của hắn, giúp hắn làm sạch răng vậy.

Sau khi Chiêu Giang phát hiện ra nàng đã tỉnh lại, miệng đang há to trong nước quay đầu lại, giống như một cái đầu của quái vật đang trôi nổi trong nước, kỳ lạ đến phát sợ.

Tôn Minh Châu hoàn toàn tỉnh táo lại: “Ngươi ở trong nước còn đáng sợ hơn cả trên lục địa nữa.”

Cơ thể của Chiêu Giang vẫn còn đang ở trong bức tường nước, cái đuôi ở sau lưng phe phẩy, đuôi cá vàng dập dờn hai bên.

Tôn Minh Châu nhìn thoáng qua thực vật dính nhầy màu xanh đang trói tay và chân của mình lại rồi nói: “Đây là do ngươi trói ta đấy à? Cái này phải tháo như thế nào?”

Chiêu Giang nghiến răng, con cá nhỏ không chạy thoát được bị hắn nuốt chửng vào trong bụng. Sau đó hắn rút cái đầu nặng trịch của mình ra khỏi bức tường nước, lông đều dính hết lên cả đỉnh đầu, giống như sợi râu của trái bắp ngô vậy.

Bức tường nước bơm nước vào không khí, bọt nước nổi lên, phát ra âm thanh kêu “ùng ục ùng ục”.

Chiêu Giang đi về phía Tôn Minh Châu, trong miệng phát ra tiếng: “Ùng ục ùng ục.”

Tôn Minh Châu: “Ùng ục ùng ục là tiếng nước nổi lên à?”

Chiêu Giang nghiêng đầu: “Cảm ơn.”

Tôn Minh Châu khẽ cười, đây chính là cái máy phát lại cỡ lớn mà.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tiểu Long Vương đã nói chuyện rồi à?

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp