Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 3: Một ác ma quái dị


2 năm

trướctiếp

“Này Độc Nhãn, đẩy cái giá sang bên trái chút đi.”

Tô Mạt Lê mặc một chiếc áo hồng tay ngắn phối cùng một cái quần thể thao đứng trong vườn rau, cực kỳ nghiêm túc dựng cái giá để trồng dưa leo. Ở Ma giới không có mặt trời nóng cháy, chỉ có một quả cầu đen kịt điểm tô cho bầu trời đỏ rực, quả cầu đen được bao quanh bởi một quầng sáng đỏ, đám ác ma nói rằng chúng xem cái này là “Vầng Mặt Trời”... Ban ngày ở Ma giới thì là trời đỏ mây đen, đến ban đêm thì biến thành trời đen mây đỏ, quả cầu đen trên trời chẳng biết là biến mất tăm mất tích hay là hòa vào trong khung trời đen tuyền kia.

Bên ngoài vườn rau dựng một cái giá cao màu đen, nhìn giống một cái móc treo quần áo rất đỗi đơn sơ, một thứ màu vàng hình cầu treo lửng lơ ở ngay chính giữa cái giá. Đây chính là mặt trời giả mà Tô Mạt Lê dùng hắc ma pháp biến thành từ lâu. Muốn cây trồng sinh trưởng thì nhân tố không thể thiếu đó là mặt trời, không khí và nước. Không khí và nước thì ở Ma giới có cả rồi, nhưng còn ánh mặt trời thì hơi mơ hồ. Tô Mạt Lê đã tham cứu rất nhiều tài liệu về hắc ma pháp, cũng không hề có ghi chép nào rõ ràng về việc “Vầng Mặt Trời” có thật sự giống như một Mặt Trời theo đúng định nghĩa hay chỉ đơn giản là thứ mà Ma giới trang trí cho bầu trời mà thôi. Cô cũng hoài nghi liệu mầm giống gieo trên thứ đất đen kịt này có thể nảy mầm được hay không, nhưng may mắn, mặc dù chậm một xíu nhưng cây vẫn nảy mầm như thường.

Cô thử dùng Vầng Mặt Trời của Ma giới để trồng mấy nhóm rau cải. Khí hậu ở Ma giới bốn mùa đều ấm áp, không lạnh cũng chẳng nóng, có thể trồng mấy đợt hoa màu. Một năm thi thoảng cũng có vài lần nổi lên bão tố cuồng phong, hay rơi mấy đợt tuyết mà chẳng cách nào đoán định trước, rồi mấy đợt mưa đá màu đỏ rơi mấy hạt to như quả lựu, trong năm kiểu gì cũng sẽ có mấy ngày như thế.

Đúng như dự đoán của cô, khi dùng Vầng Mặt Trời chiếu sáng, dùng đất đai đen kịt trồng cây sẽ trồng ra mấy thứ thực vật biến thái. Dù là rau cải hay trái cây thì bề ngoài của chúng cũng sẽ lốm đốm đầy những sọc, vằn đen kéo dài. Tô Mạt Lê bạo gan nếm thử thì trừ mấy chỗ bị đốm đen chẳng nếm ra vị gì, mấy chỗ khác hoàn toàn bình thường, khi ăn cũng không thấy có khó chịu ở đâu.

Thế thì làm cách nào mới có thể trồng ra được hoa màu bình thường bây giờ? Cô có thể mang đất đai hay chất dinh dưỡng từ Nhân gian về, đây vốn không phải vấn đề lớn, cái chính là ánh mặt trời. Tô Mạt Lê vừa nhìn đăm đăm chồi non vừa nghĩ tới nghĩ lui, rồi bỗng nhiên, linh cảm chợt lóe lên trong đầu cô. Phải rồi, cô có thể làm một nguồn sáng nhân tạo, dạng như đèn chiếu sáng thực vật quang hợp ấy.

Kinh qua một quãng thời gian thử nghiệm, cuối cùng Tô Mạt Lê cũng sử dụng hắc ma pháp tạo ra được một mặt trời giả.

Chỗ đặt mặt trời giả vẫn còn xiêu vẹo, Tô Mạt Lê ngồi chồm hổm dưới đất canh góc bèn ra lệnh cho đám ma vật nhỏ: “Đẩy sang phải một chút.” Độc Nhãn và đám ma vật khác hì hà hì hục đẩy cái giá đỡ.

“Tốt rồi, giữ nguyên đi.” Tô Mạt Lê hài lòng rồi đứng lên rảo quanh một vòng vườn rau, đám ma vật nhỏ thì lẽo đa lẽo đẽo sau lưng cô.

Cô vươn tay, vỗ lên đầu một hàng đám ma vật nhỏ, chúng nó co cụm mình lại cọ lên tay cô, lại không kiểm soát được đám ma khí đang bốc hơi. Tô Mạt Lê bắt lấy đám ma khí ấy rồi nhét lại vào trong thân thể của chúng nó, giống như nhét bông gòn vào trong búp bê vậy.

“Lại đây, giúp ta chỉnh sửa cho xong giá đỡ mặt trời chiếu cho vườn hoa của ta đi nào.”

Đám ma vật nhỏ nghe lời theo sau, lặng lẽ đẩy đẩy giá đỡ vầng mặt trời dành cho vườn hoa.

Căn nhà màu hồng phấn của Tô Mạt Lê nằm ở bên trái cửa vào, đối diện cửa nhà là vườn hoa, ngay sát bên cạnh khu vườn có đặt một chiếc cầu trượt và có cả một cây Hắc Mộc cành lá xum xuê, chạc cây to khỏe oằn mình xuống thì được treo lên một cái xích đu màu đỏ. Bên phải của cây Hắc Mộc ấy chính là vườn rau của Tô Mạt Lê.

Trong vườn hoa, Tô Mạt Lê đã trồng bông hoa mà cô mang về từ Nhân gian, có điều, bởi vì Vầng Mặt Trời kia mà nó đã mang trên mình hai màu đen đỏ xen lẫn, trông đến là quỷ dị. Bây giờ có mặt trời giả này rồi, cuối cùng thì cô cũng có thể nhìn thấy đóa hoa màu hồng, làn cỏ màu xanh. Nào là hoa dâm bụt, hoa mẫu đơn đỏ, hoa hồng đỏ, đều được chuẩn bị đầy đủ hết cả! Hoa Hắc Ma vốn có sẵn trong sân cũng được dời đến bên trong vườn hoa, chẳng biết hấp thụ được ánh sáng bình thường này thì có thể biến màu hay không đây. Tô Mạt Lê vừa líu lo hát, vừa bón phân cho khóm hoa.

“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa vang lên, đám ma vật tí hon nghe thấy thì tức khắc “Viu” một cái chạy đến dưới tán cây Hắc Mộc.

“Xin chờ một chút ạ.” Tô Mạt Lê quay về nhà mình lấy chiếc áo choàng đen khoác lên người. Đến chỗ cô ở thì chỉ có vài ba tên ác ma cố định thôi, ví dụ như là tên ác ma Tam Giác hay đi truyền đạt mệnh lệnh của Nhị Đại Vương Fado, hoặc là đám ác ma lái buôn đến đa cấp về đống sách hắc ma pháp chẳng hạn.

Mở cánh cửa gỗ ở sân nhỏ thì đã thấy một ác ma với ba chiếc sừng dài hai mươi xen-ti-mét đứng ngay trước cửa. Ác ma này khoác một chiếc áo khoác dài đen, sở hữu đôi mắt với đồng từ hẹp dài điển hình, trên bả vai anh ấy có một con thỏ da đen mắt đỏ đương ngồi. Hai tên ác ma đi theo sau thì đang bưng hai cái xô to oành, trong xô bốc lên mùi máu tanh nồng nặc.

Tô Mạt Lê thầm đặt tên cho ác ma có ba cái sừng này là Tam Giác. Tam Giác là một trong những ác ma tay sai đắc lực của đại nhân Fado, nghe bảo là đã đi theo đại nhân được hơn hai trăm năm rồi. Tam Giác chỉ mới hơn ba trăm tuổi mà thôi, nói cách khác, chỉ mới hơn mấy chục tuổi anh ấy đã được đại nhân Fado xem trọng, chuyện này khiến chúng tùy tùng khác hâm mộ vô cùng. Nói anh ấy là một phần tử ưu tú của Ma giới cũng không ngoa.

Dưới góc nhìn của Tô Mạt Lê, thì việc Tam Giác lọt vào mắt xanh của đại nhân Fado cũng bởi vì anh ấy nói ít làm nhiều. Những gì không cần huyên thuyên thì anh chưa bao giờ tốn hơi thừa lời cả.

Tô Mạt Lê đặt tay phải lên trước ngực mình rồi gật đầu bày tỏ sự tôn kính: “Chúc anh có một ngày tốt lành.”

Đối với Tô Mạt Lê, người mà từ trước đến giờ đều luôn tỏ vẻ rất mực cung kính lễ độ, đại nhân Tam Giác gần như chẳng bao giờ phóng ra khí thế áp chế người cả. Anh ấy gật đầu rất khẽ, lại đưa cho Tô Mạt Lê một cái túi, chất liệu của túi lúc sờ vào có cảm giác làm bằng da. Đây chính là vũ khí ma vô lượng trung cấp chế từ da ma thú mà ra.

Tô Mạt Lê kinh ngạc vô cùng, tuần trước cô vừa mới đến Nhân gian hóa duyên, tính ra cách lần tiếp theo phải khoảng một tháng nữa lận. Với cả bình thường lúc đưa cho cô vũ khí ma từ máu đều là thứ vũ khí cấp thấp, sao lần này lại đổi sang cấp trung? Sức chứa của cấp trung hơn cấp thấp những mấy chục lần đấy. Chẳng nhẽ nguyên nhân đến từ việc lần trước cô chứa đầy ự vũ khí ma vô lượng cấp thấp kia sao?

Tam Giác cầm vũ khí ma, nói rằng: “Lần trước trong vụ các ác ma đi thu thập máu tươi, cô chính là người thu được nhiều nhất, ngày mai đến lượt cô tiếp.”

Cũng có ác ma chẳng thích đến Nhân gian chút nào, ngoại trừ nếm được chút máu tươi mới ra thì họ thấy chẳng còn chỗ tốt gì nữa cả.

Tô Mạt Lê nhận lấy vũ khí ma, gật đầu, nói lời cảm ơn. Trong lòng cô mừng rỡ hét lớn, nếu cô mà biết càng thu thập nhiều máu thì càng có cơ hội đi tới Nhân giới hơn thì cô đã nỗ lực gom góp nhiều hơn nữa từ sớm mới phải.

Tam Giác phất tay một cái, hai ác ma đi theo sau đặt hai cái thùng gỗ trước cửa, Tam Giác nói: “Đây là phần thưởng mà đại nhân Fado ban cho cô, cô muốn để ở trong sân hay ở cửa đây?”

Máu trong thùng gỗ đều là máu tươi vừa mới lấy từ Nhân giới về, ngon ngọt làm sao, đối với ác ma mà nói thì đây chính là phần thưởng tốt nhất.

Tô Mạt Lê nhìn thùng gỗ trong chốc lát, tức thì nhường một lối vào cổng: “Phiền anh giúp tôi để vào trong.”

Hai tên ác ma bưng thùng gỗ bước vào trong sân, Tô Mạt Lê thì đi đằng trước dẫn đường. Còn Tam Giác thì đây là lần đầu tiên anh ấy vào trong sân nhà của Tô Mạt Lê. Phần lớn ác ma sống rất tùy tiện, sân vườn lắm khi còn chẳng có mà chỉ có một ngôi nhà trơ trọi bên đường thế thôi.

Tô Mạt Lê cố tình chọn nơi ở hơi chếch so với điện chủ của đại nhân Fado. Số lượng ác ma sống ngay trung tâm lãnh thổ của đại nhân Fado phải nói là nhiều vô kể, thật sự chật chội chịu không nổi.

Vừa vào sân thôi, Tam Giác đã nhận ra ngay sự bất đồng giữa ngôi nhà của Tô Mạt Lê và của người khác. Không hề sơn một màu đen như Ma giới vẫn hằng có mà là một màu trắng rất mực tươi sáng, Ma thực trong sân cũng mang mấy màu hồng hồng xanh xanh kỳ quái, trên cây Hắc Mộc trồng trong sân lại có vô vàn ma vật đang bám đậu.

Lúc Tô Mạt Lê đi ra cùng với hai tên ác ma kia thì Tam Giác đang đứng ngay trước vườn rau, đâm chiếc móng tay nhọn hoắt của mình vào quả cà chua vừa đen vừa đỏ, thấy Tô Mạt Lê thì bèn hỏi cô: “Đây là cái gì vậy?”

Tô Mạt Lê: “... Cà chua.” Mặc dù Tam Giác không phải là cấp trên của cô, nhưng cấp bậc vẫn cao hơn cô, thế nên Tô Mạt Lê ngắt một quả xuống đưa cho anh ấy: “Cái này ăn được đấy, không có vấn đề gì đâu. Anh mang về đi.”

Tam Giác nhận lấy cà chua, nhìn một hồi thì bỏ vào trong túi đựng đồ mang theo bên mình.

Ác ma luôn có nỗi tò mò vốn có đối với những thứ màu đỏ mà có thể ăn được, như là rượu vang, máu, chúng nó đều có màu đỏ. Sau khi Tô Mạt Lê biến thành ác ma, cô cũng luôn dành một nỗi yêu thích đặc biệt hơn cho rau quả lẫn trái cây có màu đỏ.

Lúc đến cửa vào, Tam Giác chỉ lên cây Hắc Mộc, hỏi: “Cô định dùng những ma vật kia để luyện vũ khi ma đấy à?” Đám ma vật bị chỉ đích danh nên run bắn cả mình, co cụm thành một khối.

Tô Mạt Lê trưng ra một nụ cười cực kỳ công nghiệp: “Là thú cưng của tôi.”

“Thú cưng?” Tam Giác mất một lúc mới phản ứng lại, đây là từ ngữ ở Nhân gian, hình như khá tương tự với ma thú mà bọn họ nuôi. Nhưng ma vật cũng không phải là ma thú, bọn nó khi lớn sẽ biến thành ác ma.

Tô Mạt Lê thấy rất rõ biểu cảm không đồng tình bày trên mặt Tam Giác, nhưng cô xem như mình chẳng biết gì, cung kính tiễn họ ra khỏi sân.

Đóng cửa lại rồi, bấy giờ đám ma vật bé tin hin mới túm tụm lại leo xuống từ trên cây rồi vòng quanh chân cô mè nheo. Tô Mạt Lê cười, vuốt ve bọn nó rồi nói: “Không có dùng mấy đứa để luyện vũ khí ma đâu mà.”

Ma thú vốn là thú, nhưng ma vật thì có một ngày sẽ biến thành ác ma giống như cô đây. Tô Mạt Lê tự nhận mình chẳng phải loại người tâm tính thiện lành gì, nhưng cô cũng chẳng thể làm được loại chuyện giống như vậy. Cô từng nghe nói có vài ác ma rất thích thú với tiếng kêu thảm thiết như tiếng ré của con nít khi luyện chế ma vật, với Tô Mạt Lê, chuyện đấy quá sức tàn nhẫn.

Tô Mạt Lê đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, nhỏ vào đó mấy giọt tinh dầu oải hương, mải mê làm vườn nên cô chưa tắm nữa, cả người cứ dính dính. Cô muốn ngâm mình trong làn nước nóng thoải mái khoan khoái rồi nấu món thêm mấy món ăn ngon ra trò nữa, nếu mà ngày mai có thể lên Nhân gian thật thì hôm nay cô sẽ quyết định sống xa xỉ, nấu cho bằng sạch đống nguyên liệu luôn. Ngày hôm nay chuyện tốt cứ nối đuôi nhau mà đến khiến cô vô cùng thích chí, cả cơ thể dần thả lỏng đằm mình vào trong bể nước nóng, bờ môi mỏng hiện rõ sự sung sướng đầy thỏa mãn.

Ngâm mình tắm rửa xong, gương mặt ảm đạm của Tô Mạt Lê đỏ bừng hiếm thấy. Cô khoác lên mình một chiếc áo đầm màu xanh dương có hoa văn hoa trắng, mái tóc dài màu bạc khô một nửa được vén lên, vài ba sợi lòa xòa rũ xuống. Mở tủ lạnh ra, sau vài ba phút trầm ngâm, Tô Mạt Lê quyết định làm tiết cay thập cẩm.

Khứu giác của ác ma rất nhạy, để ngừa việc mùi thức ăn bay khắp nơi, mỗi lần Tô Mạt Lê nấu ăn đều sẽ đóng kín kẽ toàn bộ căn nhà, rồi dùng thêm hắc ma pháp hệ gió ở mức nhỏ nhất đóng vai trò như máy hút khói.

Phát động hắc ma pháp hệ gió xong, Tô Mạt Lê mới nghĩ ngợi, đám ác ma vào khoảng thời gian này cũng không có ở nhà, mà ác ma ở gần cô nhất cũng phải cách cô cỡ hai cây số, thôi thì hôm nay không đóng kín nhà lại vậy.

Vậy là, khói lửa đậm mùi nhân gian bay lên từ nơi thi triển hắc ma pháp hệ gió, từ đó lan tỏa khắp chốn.

Trong cung điện toát ra hơi thở đậm mùi xưa cũ, giọng nói trầm thấp từ tốn đến từ một ác ma tưởng như đang ngâm xướng cái gì đó vang vọng. Trên sân thượng, Chris Fado đang nằm trên ghế dài rặt một vẻ lười nhác lắng nghe tùy tùng lệ thuộc Slow của mình báo cáo tin tức trong lãnh địa.

Bỗng dưng, Chris Fado mở đôi mắt màu đỏ máu của mình. Ác ma ba sừng Slow kia ngưng bặt, chờ đợi Chris Fado tỏ ý kiến.

Đại ác ma Chris Fado bật dậy khỏi ghế nằm, sống mũi thẳng đầy tinh tế hít một hơi rất khẽ, nhận ra một làn hương như có như không bay đến từ chốn xa. Đó là mùi gì vậy? Vậy mà nó lại xuất phát từ trong chính lãnh địa của anh cơ đấy.

Đại ác ma đứng lên, Tam Giác - Slow cúi mình cung kính lùi về một bên.

Đại ác ma cử động bả vai dài rộng của mình một cái, một đôi cánh đen lớn đến mức đủ để che khuất bầu trời mở rộng từ phía sau lưng, nhẹ nhàng vỗ một cái, ở vị trí ấy chẳng còn thấy bóng dáng ai nữa.

Men theo mùi vị vẫn lưu lại mãi không thôi, đại ác ma cũng đã tìm ra được nơi mà hương vị ấy xuất phát bên trong lãnh địa của mình. Giấu đi ma khí đầy uy áp của mình, Chris Fado lững lờ ở trên cao quan sát ngôi nhà ấy.

Đây là một khoảng sân cực kỳ quái lạ, còn căn nhà… Tròng mắt đỏ của Chris Fado chợt lóe lên, tất cả sự vật hiển hiện một cách thật rõ ràng. Căn nhà được xây nên từ ma sơn thạch phổ thông, bên ngoài lại trát lên một thứ đồ không biết tên.

Ngày nào cũng nhìn thấy một đống nhà cửa đen kịt thực sự không tốt cho sức khỏe, nên Tô Mạt Lê mới lấy xi măng và nước sơn trên Nhân giới về, mặt ngoài căn nhà lót gạch men sứ màu hồng, phòng ngủ thì sơn nước sơn màu vàng, phòng khách và phòng bếp thì được sơn tách bạch một màu trắng.

Tầm mắt đại ác ma đảo qua một phen, trông thấy vườn hoa và vườn cây trồng những thứ ma thực chẳng biết tên. Chris Fado nhìn kỹ hơn, mấy chủng này hình như là thực vật của Nhân gian. Chuyện này quả thực rất quái dị.

Đối với ác ma mà nói Nhân gian không hơn gì một kho nguyên liệu nấu ăn cỡ lớn. Nói cách khác, liệu loài người sẽ thấy hứng thú với đống thịt gia súc như thịt heo hay không? Họ có trồng trong vườn hoa nhà mình đồ ăn cho gia súc không? Tất nhiên không. Thì ác ma cũng chẳng buồn thích thú gì với đống thức ăn của Nhân giới cả.

Có một tấm ván móc lủng lẳng trên cây Hắc Mộc, còn có cả một cái thang hình tam giác, Chris Fado biết đấy chính là mấy món đồ chơi giải trí của đám con nít trên Nhân gian. Đại ác ma chín trăm tuổi có lẻ như anh đây không biết đã ra vào Nhân gian bao nhiêu lần rồi, nên một vài vật dụng phổ thông thì anh đều biết rõ.

Khóe mắt liếc nhìn cây Hắc Mộc, một rừng ma vật nháo nhào trên đó, có ma vật nhỏ thậm chí còn chui vào trong phòng. Từ cửa sổ cũng có thể thấy là ma vật nhỏ bé kia đang vây quanh một ác ma đang đắc chí gật gù. Ác ma được vây quanh cũng chẳng hề phát ra ma khí uy áp gì, thậm chí còn vươn ngón tay sờ lên đỉnh đầu ma vật, ma vật thế mà còn quấn quýt lấy ngón tay cô với cái đỉnh đầu đầy ma khí của nó.

Anh chưa bao giờ thấy qua có một con ma vật giống như vậy cùng một ác ma hiền đến nhu nhược như thế.

Đại ác ma nghiêng đầu cười, cô ác ma này thực sự chẳng hề giống ác ma một chút nào.

Nếu có ác ma nào khác thấy sự quái lạ của Tô Mạt Lê, cùng lắm họ cũng sẽ phản ứng giống như Tam Giác, tò mò hỏi lấy hai câu thôi. Bọn họ cũng chẳng nảy sinh hứng thú với ác ma khác làm gì, trừ phi muốn làm mấy chuyện “bạch bạch” yêu đương.

Nhưng với một đại ác ma sống hơn chín trăm năm như Chris Fado mà nói, trong cả cuộc đời vốn trăm năm như một lại xuất hiện một ác ma quái dị như thế, anh cũng sẽ quan sát nhiều thêm một chút.

Ác ma bận bịu trước cửa sổ đang mặc một chiếc váy đến từ Nhân gian, mái tóc màu bạc được búi lên lộ ra cần cổ trắng nõn. Chris Fado còn có thể thấy hai chiếc sừng mà ác ma tóc bạc giấu đi. Hai cái sừng ấy còn chẳng lớn bằng bàn tay anh, mang màu xám tro nhạt, gần như chuyển trắng. Ắt hẳn đôi cánh hãy còn chưa mọc đủ lớp lông dài cũng là một màu bạc thiên trắng đây.

Hóa ra là một ác ma quái dị lẻ loi.

Tô Mạt Lê bỏ lần lượt lươn, lá lách, tiết vịt đã sơ chế xong vào trong nồi, mùi của ma lạt phiêu tán trong không khí, khiến Tô Mạt Lê đánh nước bọt một cái ực. Cô rất mừng là ác ma cũng có vị giác hệt như con người, chứ nếu không hẳn cô sẽ mất đi rất nhiều niềm vui thú, tiếc là cơm canh loài người cũng chỉ có thể ăn chơi thôi, chứ thật lòng không khiến cô no nê được.

Chris Fado nhìn ác ma tóc bạc kia bỏ rắn, da của con vật nào đó, một khối máu tươi vào trong một cái thứ đang có mùi hương cực kỳ gay mũi. Phía dưới đồ đựng đó có một ngọn lửa đang cháy “phừng phừng”, đây là hắc ma pháp gì vậy?

Đại ác ma tò mò, anh lập tức bay vào trong sân, hiện nguyên hình. Đám ma vật tí hon cảm nhận thấy uy áp khủng bố của đại ác ma thì lăn lông lốc từ trên cành cây xuống tháo chạy. Tô Mạt Lê cũng cảm nhận thấy một khí tức khiến cô dựng tóc gáy trong tích tắc, ngẩng đầu lên đã thấy ngay ông chủ lớn cấp cao của mình đang khoác áo đen, ngồi chễm chệ trên ghế quý phi, và nhìn cô.

Nhớ đến chuyện Tam Giác đến truyền lời vào sáng sớm, cô chợt nghĩ chẳng lẽ sắp xếp kỳ này có biến gì rồi ư? Nhưng dù vậy thì cũng đâu cần đại nhân Fado tự mình đến kia chứ?

Chris Fado hất cằm một cái: “Đồ trong cái vật đựng đó là cái gì?”

Tô Mạt Lê trả lời theo bản năng: “Thức ăn của Nhân giới ạ.”

Đại ác ma gật đầu, từ tốn đến bên cửa sổ, nhìn tiết canh thập cẩm sôi ùng ục ùng ục trong nồi, hỏi lại: “Làm cái này để làm gì vậy?”

Làm gì á? Giải sầu chứ gì đâu.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp