Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 29: Dỗ đi ngủ


2 năm

trướctiếp

Tôn Minh Châu cũng không chắc mình có thể cải tạo suy nghĩ của “con vật” này không, tay trái nàng dịu dàng vuốt tóc Long Vương, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Có thể đừng vừa thấy mặt đã chơi trò lưu manh được không?”

Nghe thấy giọng Tôn Minh Châu, lưỡi Long Vương cuộn lên một vòng, hắn nhếch con ngươi màu vàng kim lạnh lẽo lên, cái lưỡi dài phủ kín gai mềm liếm xuống cằm như một chú chó vừa được ăn xong, lưỡi quét qua lớp vảy mịn màu trắng bên khóe miệng, vang lên tiếng “sột soạt”.

Trong lòng Tôn Minh Châu thở ra một hơi nhẹ nhõm, may là hắn có phản ứng với giọng nói của nàng. Nếu như không hề có phản ứng gì, chỉ chăm chăm chơi trò lưu manh thì nàng sẽ đau đầu lắm đây.

Ngón tay phải Tôn Minh Châu luồn vào trong tóc hắn, nàng lần theo hướng lớp vảy trên đỉnh đầu dùng mu ngón tay ấn xuống mát xa lớp vảy, nhân tiện dùng một chút lực nắm lấy tóc hắn.

Lần đầu tiên Long Vương bị nắm tóc, nhưng điều này cũng không ngăn được cảm giác thoải mái dễ chịu truyền đến từ trên đỉnh đầu, con ngươi trợn ngược chậm rãi chớp chớp. Ở khoảng cách gần Tôn Minh Châu đã nhìn thấy lớp màng trắng mỏng kia. Lớp màng mỏng và con ngươi cùng đóng lại, khi mở ra tốc độ sẽ chậm hơn nửa giây so với mí mắt, mí mắt kéo lên, lớp màng mỏng lại rơi xuống dưới. Đây là đôi mắt của một loài động vật máu lạnh.

Đầu Long Vương cọ vào tay Tôn Minh Châu, mũi thở ồ ồ, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ùng ục ùng ục” đục trầm.

Tôn Minh Châu giơ tay trái lên xoa tóc đối phương bằng cả hai tay, rồi lặng lẽ không tiếng động duỗi thẳng hai chân đang bị tách ra, khép chúng lại.

Đột nhiên, Long Vương chợt hất đầu đi, Tôn Minh Châu cứng đờ người, lẳng lặng chờ động tác tiếp theo của hắn.

Một giây sau hắn lại thuận thế nằm xuống đất như một ngọn núi thịt đột nhiên sụp xuống, cái đầu to lớn xấu xí quay sang phía người Tôn Minh Châu, đổ ập xuống đùi nàng. Đột nhiên bị một sức nặng nện xuống làm chân Tôn Minh Châu đau đớn, nàng nhẹ nhàng cử động cái chân, may quá, chưa gãy.

Vảy trên cổ Long Vương xẹt qua đùi Tôn Minh Châu, cảm giác đau đớn khi bị cái đầu nện xuống át cả cơn đau trên da bị vảy cào qua. Chỉ đến khi thấy Long Vương thè lưỡi ra liếm đùi mình nàng mới nhận ra đùi mình lại bị rách một lần nữa.

Long Vương mở to đôi con ngươi dựng ngược, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ùng ục ùng ục”. Hắn thè lưỡi ra liếm máu, như đang muốn nói, sao lại chảy máu nữa rồi?

Sau khi liếm sạch máu, Long Vương lại nắm tay Tôn Minh Châu, móng vuốt sắc nhọn và lớp vảy dường như đã được mềm hóa hơn một chút, không còn làm xước tay nàng nữa. Tay trái nàng bị kéo đặt lên tóc hắn, tay phải đặt lên sừng rồng, hắn còn vỗ một cái, như đang gấp gáp thúc giục nàng mau bóp nhanh lên.

Tôn Minh Châu cẩn thận từng li từng tí sờ lên cái sừng rồng, phía trên được bao phủ bởi một lớp lông tơ, sờ vào có cảm giác lạnh, như cái gậy băng được bọc một đôi bít tất bằng len…

Tay phải nàng chậm rãi xoa nắn sừng rồng, có vẻ như Long Vương rất hài lòng, nhưng hắn không nhắm mắt...

Hắn mở to đôi mắt với con ngươi màu vàng, trợn trừng trừng nhìn vào bụng Tôn Minh Châu... Thân thể của bé gái mồ côi Tôn Minh Châu này vô cùng gầy yếu, cô nương mười bốn mười lăm tuổi gầy đến mức ngực dán vào lưng, bộ ngực chỉ hơi phồng lên, khi ngồi xuống lại lõm vào trong.

Dường như Long Vương khá tò mò với chỗ bụng của nàng, dưới ánh mắt sợ thót ruột thót gan của Tôn Minh Châu hắn, duỗi móng vuốt ra, dùng phần đệm thịt đè lên chỗ bụng và dạ dày.

Long Vương đã giảm bớt sức lực nhưng khi hắn ấn xuống vẫn khiến cho nước chua trong bụng Tôn Minh Châu trào thẳng lên, thiếu chút nữa thì nôn ra.

“Ngươi mà còn vỗ ta nữa thì ta sẽ nôn lên mặt ngươi đấy.” Tôn Minh Châu cười tủm tỉm nói giọng nhẹ nhàng.

Đôi mắt to của Long Vương liếc nhìn nàng, cũng không biết có phải vì nhìn ra Tôn Minh Châu không thoải mái hay không mà hắn lại thu hồi móng vuốt, bắt đầu níu lấy chỗ tóc rũ xuống của nàng.

Đầu Tôn Minh Châu bị túm lắc qua lắc lại, Long Vương đột nhiên dùng sức giật mạnh, nàng không nhịn được nhe răng rít ra tiếng.

Với hắn mà nói thì có vẻ như chỉ là một trò đùa nhưng Tôn Minh Châu thì đã đau đến mức run rẩy.

Long Vương lập tức như một thằng bé con, nghiêng đầu quan sát mớ tóc khô xơ trên tay mình cả nửa ngày. Tôn Minh Châu sợ hắn ta lại giơ móng vuốt ra nữa thì da đầu nàng phải chuẩn bị tinh thần mà bị xé rách thôi. Ánh mắt nàng cảnh giác nhìn chăm chú vào móng vuốt của hắn.

May thay Long Vương không có ý định kéo nữa, hai cái móng vuốt của hắn kéo mớ tóc, dễ dàng tách chúng thành hai nửa. Hắn nhét mớ tóc bên tay trái vào miệng, hàm răng nhai lên nhai xuống nhấm nháp, chỉ qua hai giây đã lại nhổ ra, “phì”, sức lực vừa nhanh vừa mạnh, phun đầy lên mặt Tôn Minh Châu.

Tóc gãy bắn vào lỗ mũi, làm Tôn Minh Châu ngứa mũi, hắt hơi một tiếng thật to.

Sau khi hắt hơi nàng mở mắt ra, Long Vương bị nàng phun đầy nước bọt lên mặt nhưng không hề khó chịu, gương mặt không có biểu cảm, con ngươi trợn ngược tròn xoe. Nhận ra nét kinh ngạc trên gương mặt hắn Tôn Minh Châu chợt ngây người.

“Ngươi chưa bao giờ hắt hơi sao?” Tay phải nàng xoa mũi, rồi chùi miệng, bàn tay phải dính nước mũi nước miếng chùi hết lên mái tóc Long Vương mà không hề có chút cảm giác gánh nặng nào.

Cơn đau trên da đầu nàng còn chưa hết, làm một ít chuyện xấu sẽ khiến trong lòng nàng thấy thoải mái hơn.

Bởi vì nàng không dám giật lại tóc hắn.

Long Vương nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi há miệng thổi ra một hơi thật to học cách hắt hơi, nhưng không thể phát ra âm thanh giống nàng nên sau một lát liền từ bỏ.

Tôn Minh Châu không biết mình đã xoa bóp bao lâu, khi tay nàng đã hơi tê dại thì Long Vương từ từ nhắm mắt lại.

Long Vương nhắm mắt lại tuy vẫn đáng sợ nhưng khi hắn trợn tròn mắt còn đáng sợ hơn.

Không còn thứ phát sáng như đèn pha nhìn chằm chằm vào mình, vai Tôn Minh Châu liền thoải mái thả lỏng, cơ bắp căng thẳng được giải tỏa. Phía sau truyền đến âm thanh yếu ớt, nàng liếc mắt nhìn về phía sau.

Có vẻ như Chúc Liên Sinh đã tỉnh được một chốc lát rồi, nằm một tư thế trong thời gian dài làm cho máu chảy trong người nàng ta bị ngưng trệ, các đốt ngón tay tê dại rất khó chịu. Nàng ta còn nhớ rõ Tôn Minh Châu đã dặn dò mình không được lên tiếng!

Chúc Liên Sinh hoảng sợ nhìn con quái vật đang nằm trên đùi Tôn Minh Châu, nàng ta cắn chặt răng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Chúc Liên Sinh nhất định phải chạy đi, tố chất tâm lý của tiểu cô nương này không mạnh mẽ lắm, lỡ như vì kinh hãi quá độ mà phát ra tiếng động lớn thì Tôn Minh Châu sợ là Long Vương sẽ bóp chết nàng ta mất.

Nếu Chúc Liên Sinh có thể trốn thoát thì Tôn Minh Châu phải dặn dò nàng ta một vài chuyện. Nhưng hai người trực tiếp nói chuyện là không thực tế, dù Long Vương có ngốc cũng có thể nghe được hai người đang trao đổi với nhau.

Vừa động não nàng đã nghĩ ra một biện pháp.

Ánh sáng ấm áp nhu hòa của những viên trân châu bao phủ khắp chốn hẻo lánh ở đáy sông lạnh lẽo này. Quần áo Tôn Minh Châu bị Long Vương xé từ giữa ra, vạt áo trước mở rộng. Rõ ràng là bộ dạng thảm hại vô cùng nhưng nhìn vào lại không hề có một chút cảm giác đáng thương, ngược lại trông nàng chỉ như một kẻ lăng nhăng phóng túng.

Nàng liếm môi, giai điệu nhẹ nhàng êm dịu vang lên từ đôi môi mỏng của Tôn Minh Châu: “Ngủ đi, ngủ đi...” Trong nguyên tác Long Vương ở dưới mặt sông nghe Chúc Liên Sinh hát, mà không chỉ một lần, Tôn Minh Châu đoán có lẽ là hắn không ghét âm nhạc.

Từ nhỏ Tôn Minh Châu đã trông tiệm karaoke cho mợ, bài nàng hát không được đến một nghìn điểm thì cũng phải được tám trăm, giọng hát cũng coi như không tệ.

Nhạc ru ngủ là giai điệu có thể làm cho nàng yên tâm nhất. Lúc ban đầu khi mới tới nhà cậu mợ nàng không ngủ được, mợ liền ngâm nga hát cho nàng bài này, chỉ một lúc là nàng đã lăn ra ngủ.

Trong nháy mắt khi Tôn Minh Châu vừa mở miệng Long Vương đã mở mắt. Nàng cười dịu dàng, hát thật khẽ, cố hết sức làm cho giọng hát của mình tràn ngập ánh sáng mẫu tính.

“Ùng ục ùng ục…” Yết hầu Long Vương khẽ cử động, rồi hắn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sau khi hát đi hát lại vài lần Tôn Minh Châu bắt đầu tự do phát huy, làn điệu vẫn là bài hát ru còn lời đã biến thành: “Phía sau ngươi có một tảng đá ngầm, ta sẽ dẫn Long Vương đi, ngươi hãy mài đứt dây thừng, nhảy ra khỏi bức tường nước chạy trốn đi.”

Tôn Minh Châu suy nghĩ rồi lại hát tiếp: “Chờ ở trên bờ đến tối rồi hãy về thôn. Nhớ trước tiên phải đến gặp trưởng thôn, nói với lão là ta sẽ ở lại hầu hạ Long Vương. Nói cho lão biết, ta đã ở lại hầu hạ Long Vương rồi, lão không cần gửi thêm thị nữ xuống nữa. Còn lão đạo sĩ, tên đạo sĩ đã đưa ra ý kiến hiến tế người sống kia, trong vòng ba ngày nhất định phải dìm ông ta xuống sông, nếu không thì bắt ông ta bày trò xong phải tự mình chịu trách nhiệm.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lão đạo sĩ lỗ mũi trâu đưa ra ý kiến hiến tế người kia chắc hẳn sẽ còn ở lại trong thôn hưởng thụ thêm một khoảng thời gian nữa. Làm sao Tôn Minh Châu có thể bỏ qua cho ông ta được. Trong mắt nàng thì đám người cốt cán của cái thôn kia với lão thôn trưởng làm kẻ cầm đầu đều là những kẻ xấu xa.

Ở một thôn núi nhỏ trưởng thôn vẫn rất có tiếng nói, loại việc uy hiếp trưởng thôn không ai dám làm, cho nên càng nói năng hung tợn sẽ càng khiến trưởng thôn tin tưởng hơn. Huống hồ nếu có thể gỡ dây thừng và tảng đá buộc trên người, rồi bơi lên mặt sông thì bản thân Chúc Liên Sinh cũng đã được coi là một vị thần rồi.

Ban đầu Chúc Liên Sinh và bé gái mồ côi chẳng những bị trói mà còn bị buộc một tảng đá lớn ở chân. Có lẽ lúc Long Vương đưa hai người về đây vì thấy vướng víu nên đã quăng đi rồi…

“Đừng lo lắng cho ta, là ta tự nguyện ở dưới đáy sông, dù sao ta cũng không có gánh nặng gì trên người. Ngươi nghe có hiểu không?” Nguyên chủ là một bé gái mồ côi nên Tôn Minh Châu không cần phải sợ sẽ có người nghi ngờ nàng đã thay thế nguyên chủ. Ở thế giới này quả thực nàng không hề có chút nào lo lắng nào.

Bề ngoài của nguyên chủ và nàng thời thiếu nữ giống nhau như đúc, chỉ gầy yếu hơn một chút, nhất là móng tay. Móng tay Tôn Minh Châu không dài, trông như vỏ sò, nàng vừa nhìn đã nhận ra chi tiết quan trọng là móng tay của nguyên chủ giống y chang nhau.

Chuyện này rất thú vị, giống như có một bản thân khác của nàng đang tồn tại trong một thế giới khác.

Chúc Liên Sinh gật đầu rơi nước mắt đầy mặt, Tôn Minh Châu cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình như thể đang nhìn một vị Bồ Tát sống vậy.

Nàng không thanh cao đến vậy. Nếu nàng biết bơi thì cũng sẽ giả bộ bất tỉnh rồi trốn đi, nhưng nàng lại không biết bơi. Một mình Chúc Liên Sinh có thể bơi lên trên, nhưng mang theo nàng sẽ quá sức.

Đang sống sờ sờ mà phải chết vì chìm trong nước, nghĩ đến đã thấy đáng sợ, như vậy quá khổ sở.

Nghĩ đến việc mình sẽ phải sinh sống một thời gian không ngắn trong đáy sông, Tôn Minh Châu không thể không thay đổi một chút những sự việc sẽ xảy ra tiếp theo.

Nàng không muốn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp là thi thể các cô gái trôi lênh bềnh bên ngoài bức tường nước. Vì vậy, hành động hiến tế người sống nhất định phải ngăn lại.

Kết hợp giữa Long Vương trước mặt và nội dung cốt truyện gốc, Tôn Minh Châu đã có thể phỏng đoán được một số chuyện.

Ví dụ như tại sao Long Vương phải giết người.

Hắn giống như một con mãnh thú mới sinh ra, cái gì hắn cũng đều không hiểu, cũng chưa từng gặp qua con người, có lẽ sự sợ hãi của bé gái mồ côi đã kích thích hắn.

Nghĩ kỹ thì cũng giống như đang yên lành lại bỗng nhiên có người ném một con gà sống kêu quang quác vào nhà bạn, tất nhiên bạn cũng sẽ nổi nóng.

Có lẽ Long Vương chỉ muốn làm cho nàng ta câm miệng lại, nhưng không điều chỉnh được sức lực trên tay nên cổ bé gái mồ côi mới bị bóp nát như vậy.

Nhưng việc hiến tế người vẫn không chấm dứt, từng người bị dìm sông liên tục gào thét với hắn, có lẽ trong đó còn xen lẫn cả sự sợ hãi với cái chết.

Theo thời gian Long Vương sẽ càng chán ghét con người hơn, nhìn thấy là giết, giết đi sẽ được yên tĩnh.

Cho đến khi toàn bộ Chiêu Giang tụ tập vô số oan hồn, hắn trở thành một con Nghiệt Long trên người dính đầy máu tươi.

Nhưng bây giờ Tôn Minh Châu đã tới đây, nàng còn nhớ rõ tình tiết trong sách, nếu Tiểu Long Vương biến thành Nghiệt Long rồi bị nhân vật nam chính giết thì nàng sẽ phải sống một mình ở đáy sông tự sinh tự diệt.

Huống hồ trong nước sẽ trôi nổi đầy thi thể người làm vật tế phẩm, oan hồn lượn lờ, nước sông biến thành màu đỏ các kiểu. Từ tận đáy lòng nàng kịch liệt từ chối chuyện này.

Là một công dân lớn lên sau thời kỳ kiến quốc, chỉ có động vật ‘thành tinh’ là đám thú cưng, nàng không muốn nhìn thấy quá nhiều hiện tượng phi khoa học, nhất là quỷ hồn, đây là điểm mấu chốt nhất...

Tuy dáng vẻ Tiểu Long Vương đáng sợ nhưng lâu dần có thể cũng sẽ quen. Giống như việc liên tục ngửi mùi sầu riêng thì ngửi lâu sẽ không còn cảm thấy mùi thối nữa. Nhưng quỷ hồn thì không giống vậy, chưa nói tới việc họ bay tới bay lui, mà hình tượng của họ so với Tiểu Long Vương càng làm cho nàng khó chấp nhận hơn.

Nói đơn giản thì là, giữa Godzilla và Sadako... nàng sẽ chọn Godzilla.

Nếu có cơ hội gặp Thái Tử nàng cũng muốn tâm sự với hắn ta. Các công trình thuỷ lợi, phòng thiên tai, chống dịch bệnh, biết về những kiến thức trị quốc như vậy không phải là tốt sao, so với việc tu tiên còn thú vị hơn nhiều.

Thanh Long Tiên Quân trong chuyện thần thoại xưa mang trên mình tiên khí bồng bềnh thực tế lại trông như thế này, trông còn trừu tượng hơn cả các Long Vương Đông Tây Nam Bắc mặc áo bào màu vàng trong Tây Du Kí... Tôn Minh Châu từ chối tiếp tục tưởng tượng đến bề ngoài của những Tiên thú, Thần Quân khác. Ví dụ như Kỳ Lân, Chu Tước... Không thể tưởng tượng, tưởng tượng ra sẽ mơ thấy ác mộng đó.

Điểm quan trọng nhất là Tôn Minh Châu, người lớn lên trong xã hội pháp trị không thể nhìn nổi cảnh nhiều tiểu cô nương vô tội phải toi mạng như vậy. Dù người dân sống có hơi gian khổ nhưng còn sống vẫn tốt hơn là đã chết.

Khúc hát ru trong miệng dần nhỏ đi, Tôn Minh Châu dừng lại, xoa bóp hai tay mình, đầu ngón tay hơi đau. Nàng nhìn thử, quả nhiên các đầu ngón tay đều đã bị cọ đỏ bừng lên.

Tôn Minh Châu chờ Long Vương mở mắt ra. Sau năm giây mà con quái vật to lớn vẫn không nhúc nhích.

Vậy là ngủ rồi sao? ... Ngủ rồi mà không nói sớm, nàng sẽ không xoa nữa.

Kết quả, giây tiếp theo mí mắt Long Vương lại nhếch lên, đôi mắt to màu vàng của loài động vật máu lạnh lại nhìn chằm chằm vào nàng.

Tôn Minh Châu giơ mười ngón tay dí sát đến trước mắt hắn: “Nhìn thấy không, xoa bóp đỏ cả lên rồi, không thể tiếp tục bóp nữa, bóp nữa là ngón tay cũng đứt đấy.”

Long Vương nhìn ngắm một hồi, rồi hắn nắm lấy tay nàng vỗ lên đầu mình, rõ ràng là nghe không hiểu nàng nói gì.

Tôn Minh Châu lại giơ tay lên, ngón trỏ bên phải chỉ vào đầu ngón tay bên trái: “Chỗ này, sưng lên rồi, không bóp được nữa.” Tôn Minh Châu chăm chú quan sát biểu cảm của Long Vương, lỡ như đối phương có dấu hiệu tức giận thì nàng sẽ lập tức đặt tay về lại đỉnh đầu hắn.

Long Vương nhìn chằm chằm vào ngón tay nàng, cái đầu to đặt trên đùi nàng hơi nghiêng đi. Tôn Minh Châu cảm thấy mình đã hiểu ý hắn là gì, ý hắn muốn hỏi nàng sao ngươi lại yếu ớt thế…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi ngày Tiểu Long Vương đều làm ngộ thương vợ mình...

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp