Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 22: Kỳ nghỉ bên bờ biển


2 năm

trướctiếp

Trong bữa ăn, hai người cùng hiện thân, tấm màng nhựa trắng được treo hai bên lều thịt nướng làm cho bên cạnh không thể nhìn thấy, Tô Mạt Lê rất hài lòng. Ở trên bãi biển có người uống say rồi tìm mấy cô gái trẻ xin Wechat, tình huống như vậy cô đã nhìn thấy quen rồi. Nếu thực sự có người đàn ông nào dám làm điều này, cô thực sự không muốn thấy Chris Fado vắt người ta ngay tại trận đâu.

Tô Mạt Lê cởi bỏ quần và áo ngắn tay ra, bên trong là bộ bikini mà cô đã mặc từ sớm, bãi biển đầy nắng thế này thì làm sao có thể thiếu mấy bộ bikini được! Cô cũng phục vụ theo sở thích của ác ma mà chọn một bộ bikini chất liệu ren đen.

Vừa cởi quần ra, cô vừa cười vừa nhìn Chris Fado: “Đồ bơi của em...” Lời cô còn chưa nói dứt...

Đôi mắt sắc lạnh của Chris Fado lướt qua bộ ngực gồ ghề, vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài miên man chỉ mặc đồ lót bikini của cô. Dù đôi môi mỏng cong lên nhưng anh không hề mỉm cười: “Em có chắc là muốn ăn mặc như thế này không? Vậy thì bọn họ...” Chris Fado nhìn chằm chằm cô như nhìn một con rắn đang thè lưỡi tìm thông tin, ngón trỏ bên phải tùy ý mà vạch ra một đường: “Không cần mắt nữa, móc ra đi.”

Tô Mạt Lê không hề cho rằng Chris Fado đang nói đùa, rõ ràng là mặc cho anh coi, cho nên cô chỉ có thể gượng cười, nhanh chóng mặc quần dài và áo tay ngắn vào: “Chỉ để anh nhìn một chút thôi, em không muốn đi ra đâu.”

Chris Fado ung dung khoanh chân ngồi trên băng ghế, khẽ nói: “Trở về phòng mặc cho ta xem đi.”

... Ôi, có chút mở mang đầu óc đấy nhỉ, Tô Mạt Lê leo lên theo anh: “Ăn xong chúng ta ẩn thân xuống nước chơi đùa một lát đi.” Chẳng dễ dàng gì mới được tới đây một chuyến mà.

Chỉ có anh mới có thể nhìn thấy là dễ bàn rồi, Chris Fado gật đầu đồng ý mà không hề miễn cưỡng.

Tô Mạt Lê gọi thịt bò hạng A5, tan trong miệng, ăn kèm với nước dưa hấu đá, mồm miệng đều có mùi hương.

Ăn xong cô để cho Bát Quái và Độc Nhãn tự chơi trên bờ, Tô Mạt Lê nóng lòng muốn ẩn thân cởi bỏ quần áo, ăn quá no khiến bụng cô phình to lên rồi...

Tô Mạt Lê cũng chuẩn bị quần bơi và quần đi biển cho Chris Fado.

Cả hai nắm tay nhau đi ra biển tắm uyên ương. Mặc dù Độc Nhãn có thể biến ra mắt phải nhưng vẫn gọi nó là Độc Nhãn. Độc Nhãn và Bát Quái nói chuyện phiếm bằng ngôn ngữ riêng mà cô nghe không hiểu, chúng vừa nói vừa đắp cát chơi.

Nhà tắm của Chris Fado có thể so sánh với bể bơi, cho nên anh biết bơi là điều rất tự nhiên, giống như bản năng vậy.

Ác ma nín thở lâu hơn so với loài người. Cả hai cùng bơi lặn một lúc rồi một lúc lại đi chọc ghẹo con rùa biển. Tô Mạt Lê nằm bò lên con rùa và để nó lôi đi, cảm giác thật là tuyệt vời, như đang bay trong nước vậy. Tự mình chơi cũng hơi chán, vậy là cô kéo theo Chris Fado cùng nằm trên lưng con rùa, bơi một lúc lâu ra xa bên ngoài.

Cô nhớ đến một bộ phim mà cô đã từng xem, mỹ nhân ngư và loài người hôn nhau trên biển, Tô Mạt Lê cũng kéo Chris Fado, đại ác ma không hiểu tình hình bị Tô Mạt Lê đè xuống hôn một hồi, hôn xong rồi, Tô Mạt Lê đưa đầu ra khỏi mặt nước, lấy ra một vũ khí ma hình tròn.

Chris Fado liếc mắt qua: “Trú hình điệp?”

“Em đã làm ra rất nhiều cái.” Những bức ảnh thông thường sẽ mất màu theo thời gian. Tô Mạt Lê đã nghịch ngợm dùng Hắc Ma Pháp làm một số trú hình điệp, gọi tắt là ‘Máy quay phim chụp ảnh của Ma giới’. Cái này sử dụng rất tiện lợi, có thể giữ hình ảnh của không gian ba chiều. Khi Tô Mạt Lê muốn sử dụng, cô chỉ cần thổi ma khí vào là có thể dùng được.

“Em đã chụp tất cả hình ảnh dưới nước vừa rồi và cả khi bay trên biển nữa.” Khi chúng ta quay về, cô sẽ đặt những bức ảnh và thước phim vào trong đá Hắc ma được mài mỏng rồi treo chúng trong phòng của Chris Fado và cả phòng của cô nữa.

“Anh xem này.” Tô Mạt Lê chỉ cho Chris Fado xem, có ảnh hai người hôn nhau dưới biển, cưỡi rùa, trêu ghẹo sứa, hôn nhau trên trời cao, ôm nhau ở mực nước biển... Toàn bộ đều là cảnh tượng dính nhau như hình với bóng…

Tô Mạt Lê mỉm cười: “Em chụp ảnh đẹp chứ?”

Chris Fado chưa bao giờ làm trú hình điệp, anh không có chỗ muốn dùng, nhưng nếu dùng để lưu lại hình ảnh của anh Tô Mạt Lê ở cùng nhau thì... “Chụp cũng được đấy.”

Khi cả hai quay trở lại bờ, Bát Quái và Độc Nhãn đang ghé đầu vào nhau ngủ.

Cô dùng ma pháp hệ thủy rửa sạch cơ thể và mặc quần áo vào, áo của Chris Fado có hai lỗ lớn do đôi cánh tạo ra, Tô Mạt Lê lấy chiếc áo sơ mi đen dự phòng từ trong túi ra cho anh thay.

Cô bỏ Bát Quái và Độc Nhãn vào túi, đề nghị: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta tới phố ăn vặt đi.”

Chris Fado tiến lại gần, như thể vô tình nắm lấy tay Tô Mạt Lê, mười đầu ngón tay của hai người siết chặt vào nhau.

Tô Mạt Lê vừa định bước đi thì liếc thấy hai bàn tay họ đang nắm chặt lấy nhau, Chris Fado cao hơn cô hai cái đầu, cô phải ngước nhìn lên, rồi sau đó cô chợt nghĩ đến việc khiêu vũ với Hắc Vụ, cô mỉm cười hỏi: “Lúc trước là Hắc Vụ hay là đại nhân khiêu vũ với em?”

Chris Fado: “... Là bổn vương.”

Hai người nắm tay nhau đi dạo dưới ánh hoàng hôn, Tô Mạt Lê tiếp tục hỏi: “Đại nhân đã thông qua Hắc Vụ mà nhìn em bao nhiêu lần rồi hả?”

Chris Fado cũng không thể đếm được, lúc đầu anh chỉ xem vài lần một ngày, sau đó anh xem bất cứ khi nào có thời gian, cả ngày lẫn đêm.

“Anh đếm không xuể, đúng không?” Tô Mạt giả bộ kinh ngạc: “Vậy anh cũng đã nhìn thấy thân thể của em sao?

Chris Fado: ...

Anh đã từng nhìn thấy... Khi Tô Mạt Lê cần mát xa, khi cô để Hắc Vụ đun nước tắm... Vốn dĩ Chris Fado nhìn thấy với không nhìn thấy thì cũng thế, làm sao anh biết sẽ có một ngày hai người sẽ thân mật như thế này chứ?

“Chậc chậc chậc, không nhìn ra nha.” Tô Mạt Lê nhướng mày, thuận thế làm căng: “Háo sắc.”

Chris Fado: ...

Vẻ mặt cứng đờ hiếm thấy của Chris Fado làm cho Tô Mạt Lê nhịn không nhịn được bật cười, cô nghĩ đến một chuyện khác, cười hỏi: “Lần đầu tiên Hắc Vụ nói ‘đẹp’, chính là đại nhân anh nói hay sao?”

Chris Fado: ...

Tô Mạt Lê bật cười, lúc đó cô và Chris Fado chưa quen nhau lắm, tưởng tượng đến việc Đại Ma Vương cứng ngắc nói mình xinh đẹp, cô không khỏi bật cười.

Nhìn thấy Tô Mạt Lê đang cười ra nước mắt, Chris Fado cong môi cười, thôi vậy.

Họ chậm rãi thong thả nắm tay nhau đi dạo chợ đêm, Tô Mạt Lê nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, kéo theo Chris Fado ăn từ đầu đến cuối, ngay cả đậu phụ thối chiên, Chris Fado cũng nếm thử một miếng.

Ăn nhiều tới mức như vậy mà hai người họ lại giống như cái hố không đáy, cứ ăn mãi mà không cảm giác thấy no.

Thấy thời gian cũng sắp hết, Tô Mạt Lê định đưa Chris Fado đến vựa thóc dự trữ của cô để anh xem thử. Ngay khi hai người vừa đi qua phố ăn vặt thì chợt cảm thấy có một nguồn năng lượng ma khí bùng lên.

“Đi xem sao nhé?” Tô Mạt Lê hỏi. Nếu là một mình cô thì cô cũng sẽ đi xem một lát, lỡ như gặp phải gặp một con ác ma muốn hút cạn máu con người thì cô còn kịp thời ra tay.

Chris Fado nghe theo Tô Mạt Lê, anh gật đầu.

Lần theo luồng ma khí, cách đó không xa, trong con hẻm đối diện.

Con ác ma đó không tạo kết giới, góc tối không chướng ngại, một ác ma đang tóm lấy một cô bé hút máu, cô bé nhìn mới hơn mười tuổi đã ngất xỉu. Tô Mạt Lê chưa từng nhìn thấy con ác ma này, chắc là anh ta đến từ một lãnh địa khác, rõ ràng là anh ta muốn hút cạn máu đứa trẻ này.

Tô Mạt Lê liếc nhìn Chris Fado, anh không có ý tứ muốn ngăn cản, uy áp cũng không có giải phóng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tô Mạt Lê: “Em ngăn lại được không?”

Chris Fado thản nhiên gật đầu: “Tùy em.”

Tô Mạt Lê cảm thấy yên tâm, nói với con ác ma đang hút máu: “Để người xuống mau.”

Trong phút chốc, động tác của ác ma hút máu dừng lại, khuôn mặt đầy máu tươi quay đầu về phía họ, trên đầu anh ta có hai cái sừng ngắn, dài tương đương với sừng của Tô Mạt Lê. Xem ra cũng không tính là nhiều tuổi, cũng chỉ có chục tuổi thôi.

“Biến đi, nếu không tôi sẽ giết cô.”

Ồ, giọng điệu khá cứng rắn đấy nhỉ, Tô Mạt Lê khuyên bảo: “Đứa nhỏ này cũng chẳng có bao nhiêu máu, chi bằng anh tận dụng thời gian nhanh mà đi tìm người tiếp theo đi.”

Ác ma hút máu không nhận ra Tô Mạt Lê và Chris Fado, anh ta ném đứa nhỏ trong tay anh ta như rác rưởi, đồng thời tấn công Tô Mạt Lê: “Chán sống rồi!”

Tô Mạt Lê không nhanh không chậm dựng kết giới, cô không lo lắng gì cả, trời có sập xuống thì vẫn có Chris Fado ở đó mà.

Đột nhiên, một vệt sáng đen trắng từ trong túi áo lao ra, Tô Mạt Lê vừa nhìn thấy rõ đó là cái gì thì cô lo lắng kêu lên một tiếng: “Bát Quái, mau trở về!”

Tốc độ của Bát Quái nhanh đến mức Tô Mạt Lê vươn tay ra mà không kịp tóm được đuôi của nó. Bình thường Bát Quái rất ngoan, nhưng nó lại bất ngờ phản nghịch thế này khiến cho Tô Mạt Lê trở tay không kịp.

Ngay khi Tô Mạt Lê chuẩn bị lao tới, bóng dáng nhỏ bé của Bát Quái lập tức phình to lên. Từ một con mèo con có kích thước bằng cái nắm tay, trong nháy mắt nó đã lớn lên thành một con quái thú to bằng con bò. Chắc không thể nói đó là con mèo được nữa, là con báo khổng lồ có hai màu đen trắng xen lẫn có kích cỡ bằng con nghé con.

Tô Mạt Lê sững sờ, nhìn thấy Bát Quái mở to miệng, tên ác ma không dừng lại được cú tấn công của mình, anh ta lộ ra vẻ kinh hãi, hét lên thảm thiết rồi đâm sầm vào cái miệng khổng lồ của Bát Quái, răng nanh sắc nhọn của Bát Quái khẽ thu lại, cắn chặt tên ác ma, hàm răng sắc nhọn của nó cắn vào thân thể của con ác ma, ngực, thắt lưng và bụng của tên ác ma bị thủng một lỗ lớn, khiến anh ta rú lên vì đau đớn.

Cũng may là Tô Mạt Lê đã tạo kết giới, nếu không tiếng la hét chắc chắn sẽ thu hút người xung quanh đến xem.

Máu của ác ma rất thối và đắng, trán con báo của Bát Quái khẽ nhăn lại, nó ‘xì’ một tiếng nôn thốc nôn tháo, rồi lại giống như mèo bắt được chuột tìm đến chủ để tranh công, móng vuốt của Bát Quái kéo theo ác ma đang hấp hối tới dưới chân Tô Mạt Lê.

Trong nháy mắt, Bát Quái lại trở lại kích cỡ bằng lòng bàn tay, mèo con nhảy về phía Tô Mạt, gừ gừ.

... Cô nói mà, sao nó lại kêu gừ gừ mà không phải là meo meo chứ, hóa ra người ta là một con báo đó!

Nếu không phải có một con ác ma đang ngàn cân treo sợi tóc đang ở trước mặt, Tô Mạt Lê còn nghĩ vừa rồi cô bị hoa mắt.

“... Anh đã sớm biết nó sẽ biến lớn hơn rồi phải không?” Cô quay đầu lại, nhìn vị thần già Chris Fado đang ở bên cạnh.

Nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch của Tô Mạt Lê, Chris Fado tỏ ra rất thích thú, anh nói: “Ma khí của nó rất dồi dào. Nó có thể lớn hơn bất cứ lúc nào nó muốn. Khi mới sinh ra, nó chưa ổn định. Có lẽ là nó nhìn thấy em thích dáng vẻ nhỏ con của nó, cho nên vẫn luôn không thay đổi.”

Khi Bát Quái được sinh ra, ma khí trong cơ thể rất hỗn loạn, máu và ma khí được Chris Fado truyền vào quá hung hãn, nó vừa mới ra đời nên chẳng có cách nào dung hợp được.

Sau đó, ma khí hợp nhất với cơ thể, tiếp theo đó Bát Quái phát hiện ra rằng Tô Mạt Lê thích mang nó trên đầu, trên vai và trong túi của mình, do đó nó luôn duy trì một thân hình nhỏ nhắn để làm cho cô yêu thích.

Tô Mạt Lê nghe thấy điều đo thì sững sờ, cảm thấy như thể mình đi mua được một tờ vé số, sau đấy so nó với số trong tờ báo, rồi phát hiện ra bản thân không được trúng điểm nào. Nhưng sau đấy cô mới phát hiện ra rằng tờ báo đó là ở kỳ trước, sự thật là cô đã trúng giải nhất.

Ác ma nằm thoi thóp trên mặt đất thấy hai ác ma này đang nói chuyện phiếm, tựa hồ không để ý tới mình, vậy là bèn có ý muốn bỏ chạy.

Ngay khi vừa di chuyển chân trái, Chris Fado đã duỗi tay phải ra, búng ngón tay, không để ác ma kia gây ra bất kỳ tiếng động nào nữa, anh đã làm anh ta bị vắt vào trong lốc xoáy.

Khi Tô Mạt Lê ôm Bát Quái quay đầu lại, vòng xoáy trên bầu trời đã biến mất.

“Anh sẽ không nói em gì à.” Vì loài người mà xung đột với một ác ma, không có ác ma nào sẽ làm chuyện như vậy.

“Em bênh vực loài người cũng không phải ngày một ngày hai rồi.” Chris Fado cười trêu chọc cô, nếu anh muốn nói cô thì anh đã sớm nói rồi, dù là con người hay ác ma, anh đều không quan tâm, chỉ cần cô hạnh phúc là được. Tâm trạng cô tồi tệ, anh sẽ không vui.

Tay trái Tô Mạt Lê ôm Bát Quái, tay phải của cô kéo chặt tay của Chris Fado, hai người bước ra ngoài con hẻm: “Sao anh không nói với em sớm hơn, em luôn cho rằng Bát Quái chỉ có lớn như vậy thôi.”

“Thế này sẽ thú vị hơn mà.”

... Anh muốn xem chuyện cười của em chứ gì…

Bị Chris Fado trêu chọc quen rồi, Tô Mạt Lê lại hỏi: “Là bởi vì việc nhỏ máu kia sao?” Bản thân cô vẫn tự biết, nếu dựa vào mỗi cô thì kiếp này con trai của cô chỉ có thể to bằng một tách trà thôi.

“Cũng truyền vào một ít ma khí.”

“Hả? Sao anh không nói cho em.”

“Bổn vương quên mất.”

Chris Fado vẫn luôn như vậy, anh sẽ không nói cho Tô Mạt Lê là vì cô mà anh đã làm những gì, chỉ cần xem kết quả là được.

Tô Mạt Lê mỉm cười: “Bát Quái à, đợi chúng ta trở về Ma giới, con biến lớn hơn đi, vậy là ngày nào mẹ cũng có thể cưỡi con đi ra bên ngoài đi dạo rồi.” Quá là ngầu luôn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hay ho, mấu chốt chính là giải thoát cho đôi cánh của mình.

Chris Fado: “... Em là mẹ của nó? Vậy bổn vương là ai?”

Tô Mạt Lê: “... Ông chủ?... “ Tô Mạt Lê nhìn anh, liếm liếm môi, cẩn thận nói: “Anh muốn làm ba của con em sao? Như vậy cũng được.”

Chris Fado nhướng mày, với cái biểu cảm “Bổn vương sắp trở thành ba của những thứ như ma thú này sao?”

Tô Mạt Lê: “... Nếu anh không thích nó thì thôi vậy.”

Chris Fado: “Nó không phải là con trai của em... Nhiều nhất cũng là một con thú cưỡi thôi.”

Tô Mạt Lê: ... Haiz, con trai, chẳng có cách nào rồi, ba con coi thường con, còn không cho mẹ nhận con...

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp