Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 20: Ghen tuông ngọt ngào


2 năm

trướctiếp

Tô Mạt Lê phát hiện ra rằng bạn học Chris Fado không còn nhìn chằm chằm vào cô mà trầm tư nữa. Bởi vì chỉ cần hai người họ ở chung một phòng, Chris Fado sẽ ôm cô vào lòng... Ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần ánh mắt đối diện với nhau nhìn nhau thôi là đã vô cùng mập mờ rồi, chẳng cần phải nhìn chăm chú như vậy làm gì hết. Hai ác ma ai đọc sách của người nấy, thỉnh thoảng Chris Fado khẽ gầm gừ trên cổ của cô, còn Tô Mạt Lê thì thỉnh thoảng xoa xoa cơ bụng của anh, hai người họ chung sống với nhau vô cùng hài hòa.

Đối với loại tình cảm mến mộ yêu chuộng này, đại ác ma rất ngây thơ. Một khi lạc vào tình yêu là anh cảm thấy rất mới mẻ, tựa hồ như có hơi mê muội. Nhìn tình cảnh như vậy, vẻ mặt Tam Giác rất phức tạp.

Từ trước đến nay, Chris Fado luôn nghe theo tiếng gọi của trái tim, anh không bao giờ che giấu cảm xúc của chính mình.

Đối với bữa tiệc quy mô lớn được tổ chức mỗi tháng một lần ở Ma giới này, bởi vì Dasa không có mặt cho nên Đại Ma Vương mạnh thứ hai sau Dasa là Chris Fado đã ngồi ở trên cùng để chủ trì toàn bộ tình hình chung.

Giống như mọi khi, Tô Mạt Lê cầm một chén nước máu, ánh mắt cô tránh hết mức có thể những cảnh “bạch bạch yêu đương” của các ác ma, cô trầm mặc như gà, tự hỏi lúc nào thì cô có thể chuồn đi được khỏi cái chỗ này. Ánh mắt cô lướt qua Chris Fado đang uể oải dựa vào vương tọa, đôi mắt của anh đang khép hờ.

“Cô ở chỗ này à.”

Tô Mạt Lê vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hàng xóm một sừng Yedor đang cầm một chén máu cười tít mắt bước tới. Yedor trông vô cùng cường tráng. Bất kỳ lúc nào gặp mặt cũng là một bộ dạng tươi cười ấy, anh ta là ác ma hiếm hoi có chỉ số EQ và IQ cao trong Ma giới.

“Bên trong ồn ào quá.” Tô Mạt Lê chỉ vào nhóm ác ma đang chè chén say sưa ở giữa.

“Tôi cũng cảm thấy thế. Cô có muốn ăn tiết sống đá không?” Yedor lấy một đĩa tiết sống trên bàn, hình dạng nó rất lộn xộn. Cái gọi là tiết sống chính là một vò máu được làm đông lại thành hình dạng rắn chắc và sau đó thì thỏa sức mà đập vụn nó ra.

“Cảm ơn anh.” Với ác ma mà nói, máu chế biến như thế nào thì cũng vô cùng ngon miệng. Tô Mạt Lê dùng móng tay nhọn màu tím đậm chọc một tảng rồi từ từ thưởng thức.

“Cô ăn đồ ăn ấy rất là khác biệt nhé.”

“Chỗ nào khác biệt hả?” Không phải những ác ma khác đều ăn như vậy sao?

“Chỉ là trông cô ăn đẹp mắt hơn.” Yedor cười nói. Những ác ma khác không có khái niệm về dụng cụ ăn uống, chúng chỉ ăn bằng tay, nếu không chú ý thì máu sẽ chảy tóe loe khắp mồm. Tô Mạt Lê cố gắng hết sức sử dụng dĩa và đũa để dùng cho việc thưởng thức thức ăn, cô không dùng móng tay chọc vào đồ ăn, vô cùng có văn hóa.

Tô Mạt Lê được khen ngợi nên rất vui vẻ, mỉm cười nói với anh ta: “Cảm ơn.”

“Cô cực kỳ hiểu rõ về Nhân gian, đúng không? Tôi đã tham gia khóa huấn luyện thu thập máu.” Yedor nói.

“Cũng bình thường thôi, tôi chỉ chia sẻ những gì tôi biết với mọi người ấy mà.”

“Tôi luôn quan tâm đến những sự việc xảy ra ở Nhân gian, cô có thể nói cho tôi biết thêm được không?” Bộ sưu tập máu của Tô Mạt Lê nằm trong toàn bộ Ma giới cũng là niềm tự hào giữa đám đông. Yedor cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Tô Mạt Lê hiểu rất rõ về Nhân gian và loài người.

“Anh muốn nghe phương diện nào?” Thỉnh thoảng Tô Mạt Lê cũng cùng trò chuyện với Yedor, ác ma này rất hiền lành, nói chuyện phiếm cô cũng sẽ tiếp lời, không để cho đoạn hội thoại giữa họ chìm vào trong im lặng.

Vừa mới nói được vài câu, Tô Mạt Lê cảm thấy cơ thể mình bỗng nhẹ bẫng, giọng nói như ngừng lại, thấy bản thân mình đang lơ lửng. Những ác ma xung quanh nhìn về phía cô. Yedor cố gắng kéo cô nhưng bị một lực phản lực đẩy xuống. Yedor sửng sốt, đây là ma khí của đại nhân Fado.

Cơ thể Tô Mạt Lê lơ lửng trên không trung. Cô cảm giác bản thân như một cánh diều bị thu dây lại. Các ác ma khác đang chè chén say sưa đồng loạt ngước nhìn, Tô Mạt Lê cứ lơ lửng một đường như thế, cuối cùng ngã vào vòng tay của Chris Fado.

Chỗ họp mặt lập tức sôi sùng sục, các ác ma lớn bé la hét ầm ĩ, ồn ào hò reo.

Ánh mắt họ trưng cầu ý kiến với Chris Fado, thông báo đột ngột như vậy là muốn chính thức tuyên bố với toàn thể mọi người hay sao?

Thái độ của Chris Fado không rõ ràng... Ôi, sao lại tức giận thế này rồi, Tô Mạt Lê không thể quen thuộc hơn với cái bộ dạng anh như thế này.

Hai tay cô vòng qua cái eo săn chắc của anh, Tô Mạt Lê sàng lọc một lượt các tình huống trong đầu, nếu như cô đoán đúng, thì anh nhất định là đang nổi máu ghen đây mà.

Cô tiến lại gần hôn lên cái sống mũi cao giống như thủ công mỹ nghệ của Chris Fado, nhưng một đôi con ngươi màu đỏ bên trên cái mũi thủ công mỹ nghệ vẫn đang nhìn thẳng nhìn chằm chằm vào cô. Chris Fado trầm giọng nói: “Nói chuyện phiếm vui vẻ nhỉ?”

Những gì cô nói, cô đều biết.

Kể từ khi hai người chính thức “quan hệ qua lại”, ham muốn kiểm soát của Chris Fado càng ngày càng lớn, nếu là kiểu nữ chính khổ vì tình giống như ‘Sao anh lại không cho em được tự do’ thì cô chắc chắn sẽ ngược luyến tình thâm, ngược tình cảm của anh hết lần này đến lần khác.

Thật đáng tiếc khi nội tâm của Tô Mạt Lê là phái làm ruộng, cô không nóng không vội làm gì hết. Cô là một người phụ nữ kỳ lạ, kể cả có phải cày cấy suốt cuộc đời bên Chris Fado cũng được, nhưng mà với điều kiện tiên quyết là phải phù hợp.

Cô có thể nói rằng mức sống của mình từ mức độ thuộc vào dạng gia đình thường thường bậc trung, sau đó khi ở bên cạnh Chris Fado thì có thể trực tiếp đặt mình vào tầng lớp những người khá giả. Nếu cô không thích đến Nhân gian để lấy máu, cô sẽ không phải làm công việc này, chỉ cần là một vật trang trí bên cạnh Chris Fado là được rồi.

Những người khác dường như cảm thấy hít thở không thông với cái tính chiếm hữu của Chris Fado, nhưng Tô Mạt Lê lại thích nghi rất tốt, cô cảm thấy rất vui khi thấy anh nổi máu ghen... Khụ, có lẽ là cô hơi bệnh rồi chăng.

“Em cũng chẳng có cách nào đến chỗ anh, vì vậy mới cùng nói chuyện với anh ta giết thời gian thôi mà.” Tô Mạt Lê nói lầm bầm bên tai của Chris Fado.

“Sao lại không có cách nào, cứ thế mà bước thẳng tới không phải là được sao?” Chris Fado dùng tay phải xoa xoa mái tóc dài màu bạc của cô, ôm lấy cái ót của cô, áp mặt về phía cô, học theo Tô Mạt Lê mà hôn lên sống mũi của cô.

Ông chủ à... Mũi của em không cao bằng của anh đâu, anh đừng hôn lên lông mi của em mà, ngứa quá... Lại nói tới mấy tên Ma Vương, khóe mắt Tô Mạt Lê liếc nhìn sang bên cạnh, mấy tên đó đều đang kinh ngạc ngắm nhìn, giống như họ nhìn thấy một sự việc kinh khủng nào đó, cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào Tô Mạt Lê và Chris Fado... Nếu không có sự cho phép của Chris Fado, làm sao cô có thể coi như không có việc gì mà bước lên được hả?

... Rất nhiều Ma Vương có mặt ở đây đấy, em làm sao mà điềm nhiên bước về phía trước được chứ?

Không ít Ma Vương khiếp sợ, họ không ngờ tin đồn là sự thật. Người tình của Chris Fado thực sự có tướng mạo tuyệt đẹp, đừng chỉ nhắc đến làn da trắng ngần, tóc dài sa tanh màu bạc, còn có lông mày thanh tú và có hương vị đặc biệt.

Cảm nhận được những ánh mắt tò mò, Chris Fado không vui mà thể hiện ra uy áp, anh biến ra một chiếc áo choàng để che kín Tô Mạt Lê, cô giống như một kẻ tình nghi tội phạm đội mũ trùm đầu.

Uy áp có thể đè bẹp mọi áp lực của Chris Fado không phải chuyện đùa, ngay cả Vương của cả Ma giới Dasa cũng phải kiêng kị, mấy tên Ma Vương đã dần rời đi tầm mắt của bọn họ, trong lòng bọn họ oán thầm, không phải là chỉ nhìn một tí thôi à, đến mức phải che chở như vậy không?

Không ngờ trong giây tiếp theo, Chris Fado cũng chui đầu vào áo choàng, hai người trùm đầu trên vương tọa trên cao, các Ma Vương khác muốn nhìn trộm nhưng không thể nhìn thấy gì. Những người đó cảm thấy khó chịu mà ngoáy ngoáy lỗ tai, không biết đó là đã hạ kết giới hay là dùng hắc ma pháp nào khác, bọn họ không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.

Những ác ma phía dưới càng thêm tò mò, đó chính là Chris Fado đấy, bọn họ đang làm cái gì dưới lớp áo choàng thế, hai người kia làm cho đám ác ma suy tư không dứt, cuối cùng họ cũng không nhịn được ngẩng đầu lên liếc nhìn.

Tô Mạt Lê đang được áo choàng bao phủ, cô giải thích với Chris Fado lý do tại sao cô không dám lên trên chỗ này.

Chris Fado hừ nhẹ: “Không cần phải để ý đến chúng.”

... Được rồi, cô hiểu rồi, Chris Fado thuộc loại ác ma dính vào yêu đương là chỉ hận không thể tung hỏa mù đầy ắp thông tin trong vòng bạn bè.

“Đừng tức giận nữa mà, chụt chụt.” Tô Mạt Lê cong môi lấy lòng rồi nhìn Chris Fado, lửa giận của đại ác ma đã biến mất một nửa, cô cúi đầu hôn anh.

Cùng lúc đó, ở Nhân gian.

Alkali nghe theo gợi ý của Tô Mạt Lê, làm việc chăm chỉ để bắt đầu sự nghiệp diễn xuất. Anh ấy đã thử tất cả các cách mà bản thân có thể nghĩ ra: phát sóng trực tiếp, tham gia chương trình tìm kiếm tài năng...

Không ngờ cái khuôn mặt trắng nõn có hào quang chữa trị thánh thiện của Alkali đã lập tức có người hâm mộ, tiến thẳng vào vòng chung kết của một chương trình tìm kiếm tài năng nào đó.

Để có thể tiếp cận với Alkali, Dasa phải nghiến răng nghiến lợi đi báo danh chương trình tìm kiếm tài năng, anh ta không bao giờ có thể nghĩ đến rằng một Ma Vương ma lực vô biên như anh ta mà sẽ có một ngày cần phải bán rẻ nhan sắc của mình.

Vì đây là chương trình tìm kiếm tài năng cho một nhóm nam, thoạt nhìn người ta đã thấy Dasa là một người đàn ông nam tính và dũng mãnh, nhưng đã ngoài ba mươi tuổi, đến vòng thứ hai, anh ta đã bị loại. Người ta đã nói rất rõ ràng: “Tuổi của anh đã quá lớn rồi, không phù hợp với chương trình của chúng tôi. Sang bên cạnh thử xem sao. Bọn họ chỉ cần một tiêu chí ổn là được tuyển thôi.”

Gân xanh của Dasa căng phồng trên trán: “Chương trình gì?”

“Tìm kiếm tài năng Hoa Quốc, ca hát và nhảy múa gì cũng được.”

Đêm đó, Dasa đã hút máu người biên đạo này, ở đâu ra cái lý đó hả, con người bé nhỏ này lại dám coi thường Vương của cả Ma giới hay sao?

Khác với anh ta, con đường trở thành ngôi sao của Alkali diễn ra rất suôn sẻ, thành công ra mắt ở vị trí trung tâm (C center). Đại thiên sứ chăm chỉ làm việc nhẫn nhục chịu khó, không ngại gian khổ và mệt nhọc. Anh coi người hâm mộ là tín đồ, yêu mến họ, bảo vệ họ, sau đó trở thành thần tượng tài năng, danh tiếng tốt vô cùng.

Tình yêu đối với Alkali của Châu Lý càng ngày càng sâu đậm, sự ngưỡng mộ và yêu quý đối với anh ấy cũng không có điểm nào giảm đi.

Theo tình tiết truyện gốc, Dasa đã luôn ngày đêm canh giữ bên Châu Lý. Một cô gái trẻ măng và non nớt thì làm sao mà hiểu được thế nào là tình yêu đích thực, vì vậy không bao lâu sau cô ấy đã đem lòng yêu anh Dasa nam tính. Hai người họ vừa mới chạm mắt thì chẳng bao lâu sau đã nhanh chóng rời đi. Alkali cẩn trọng lắng nghe lời cầu nguyện của tín đồ ở khắp mọi nơi, ngoại trừ những lúc ở trường học thì anh ấy không có lúc nào xuất hiện cùng với Châu Lý.

Nào có giống như bây giờ, ngoài trường học, ở vòng tròn bạn bè, trên TV, Weibo, cuộc sống của Châu Lý đầy rẫy bóng hình của Alkali. Dù có muốn quên đi thì cũng chẳng thể quên được. Vốn dĩ Dasa hiểu rõ cái tên đàn ông khó có thể đánh bại Alkali, một ngày từ sáng đến tối không ở bên cạnh Châu Lý, cho dù Châu Lý có muốn thay lòng đổi dạ cũng chẳng có cơ hội. Cốt truyện thay đổi rất nhiều, thời gian của Dasa trên thế giới loài người cũng trôi qua từng ngày.

“Lần sau chúng ta hãy cùng đi đến Nhân gian đi.” Tính thời gian Dasa ở lại thế giới loài người, không gian vặn vẹo sẽ sớm xảy ra ở vực Độ Ma, Tô Mạt Lê muốn đến Nhân gian với Chris Fado chơi một lượt trước thời điểm đó.

“Tới đó làm gì?” Đã mấy trăm năm Chris Fado không đến Nhân gian rồi.

Tô Mạt Lê hái một bát dâu tây trong lều giữ ấm, rửa sạch nó bằng ma pháp hệ thủy rồi bê chiếc bát chầm chậm đi tới cái ghế quý phi mà Đại Ma Vương đang nằm. Thời gian gần đây, Chris Fado bị ám ảnh bởi Sudoku.

Lý do là trên tạp chí Tô Mạt Lê đã mua có vài trò chơi Sudoku, Tô Mạt Lê đã dạy anh cách chơi, Chris Fado thích nó cho nên Tô Mạt Lê đã đặc biệt mua cho anh vài quyển Sudoku.

“Ở thế giới loài người bây giờ đang là mùa hè, em muốn cùng anh đi tắm biển, đi bơi và nướng thịt nữa. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi.” Tô Mạt Lê đút cho anh một quả dâu tây.

Đại ác ma há miệng ăn, không chút nghĩ ngợi đáp: “Được.”

Tô Mạt Lê mỉm cười, nhìn xuống ván Sudoku mà anh đang chơi: “Chỗ này điền vào số sáu.”

Đại ác ma bị nhắc nhở thì nhíu mày, giống như đại ca khi đánh bài bị người khác xen mồm vào chỉ đạo: “Đừng có nói cho bổn vương.”

Tô Mạt Lê cười khúc khích, cô nghịch ngợm chơi lớn, đặt bát đầy dâu tây sang một bên, sẵn sàng tư thế tẩu thoát bất cứ lúc nào, cô đẩy nhanh tốc độ nói hơn: “Đây điền số chín, tiếp theo là điền số tám, còn chỗ này là số năm.” Nói xong cô nhấc mông bỏ chạy, trong vòng chưa đầy hai bước đã lại bị ma khí quen thuộc cuốn trở lại, mông cô liền vững vàng ngã vào lòng Chris Fado.

“Gan của em càng ngày càng lớn rồi đó, hử?” Chris Fado đặt cuốn sách sang một bên và nhướng mày.

“Hì hì.” Tô Mạt Lê không chút nào sợ hãi: “Em chỉ đang nói nhảm thôi.” Sao mà cô có thể nhìn thấy nhanh như vậy được chứ, đoạn về sau đều là cô nói bừa hết đấy.

“Còn bịa ra lý do để tranh cãi hả?”

“Em có thể mang theo Độc Nhãn và Bát Quái đến Nhân gian chơi được không?” Tô Mạt tránh trả lời câu hỏi kia, cô đổi chủ đề nói chuyện.

Chris Fado lười biếng: “Được.”

“Vậy thì hôm nay em có thể ôm Bát Quái ngủ không, ngủ trong phòng riêng của em.” Ẩn ý là hôm nay cô sẽ không ngủ với anh. Bát Quái đã lớn thêm một chút, thông minh hơn, ngày nào cũng gào khóc làm nũng, Tô Mạt Lê còn hận không thể cứ thế đạp thẳng nó vào túi.

Chris Fado nhướng mày: “Không được.”

“Vậy thì hôm nay em có thể tự ngủ được không?” Nếu cô ngủ một mình thì sau lưng anh lén lút ngủ cùng Bát Quái là được rồi.

Đại ác ma cắt đứt suy nghĩ cuối cùng của cô: “Không được.”

Được rồi, Tô Mạt Lê mỉm cười, nói lời trái với lương tâm: “Ừm, em vẫn thích ngủ trong phòng đại nhân hơn.”

Chris Fado cười lạnh một tiếng, giọng nói âm trầm vang lên: “Cạo hết lông của nó đi, không phải vì nó nóng nên thường thè lưỡi ra đấy sao?” Bát Quái thường xuyên thè lưỡi, nhưng không phải vì nó nóng, là vì nó đang làm nũng với Tô Mạt Lê đấy chứ.

Cạo lông à? Vậy thì không được. Nó lông xù không có lông sao nó hô hấp được chứ? Hơn nữa, nó không phải là chó, sao có chuyện hay thè lưỡi ra được?

“Không cần đâu, nó không nóng đâu. Phải không, Bát Quái?” Tô Mạt Lê ném cho Bát Quái đang bị dọa cho sợ hãi đến ngơ ngẩn một ánh mắt, Bát Quái gào khóc kêu la, vừa lắc đầu vừa lui ra ngoài.

Chris Fado liếc mắt nhìn, Bát Quái không dám xù lông tức giận, nó vội vàng bay nhanh lên cây, chui vào ngôi nhà trên cây, cùng với đám ma vật run lẩy bẩy.

Ôi, đến cả giấm của ma thú mà đại ác ma cũng ăn... Thật là, đáng yêu chết mất rồi.

Tô Mạt Lê đút dâu cho Chris Fado, chuyển hướng sự chú ý của anh: “Dâu tây này ngọt không? Nếu anh thích ăn, em sẽ dựng một cái lều lớn ở phía sau cung điện để trồng dâu tây nhé.”

Chris Fado gật đầu: “Em muốn trồng thì trồng đi.” Về phương diện này, anh luôn thuận theo tâm tư của Tô Mạt Lê, chưa từng cự tuyệt dù chỉ một lần.

Bầu trời màu đỏ tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm, có một màu đỏ tươi giữa bầu trời và mặt đất, quỷ dị và tanh mùi máu.

Lần đầu tiên Tô Mạt Lê tới Ma giới, cô đã vô cùng hoảng loạn, cảnh tượng đẫm máu khiến ban đâm cô chẳng thể nào ngủ được, sống trong nỗi sợ hãi mỗi ngày.

Nhìn lâu rồi thì màu đỏ này lại trở nên ấm áp, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của Chris Fado nhuộm ánh sáng đỏ, giống như một quả táo Fuji đỏ trưởng thành còi cọc.

Tô Mạt Lê mỉm cười “chụt chụt,” cô hôn lên mặt Chris Fado một cái, Chris Fado ngừng lại một lát, anh nhìn Tô Mạt Lê đang cười rung hết cả người mà không hiểu ra làm sao.

Đại ác ma nhíu mày, ừm, được rồi, cô vui vẻ là được.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp