Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 149: 30 Tết


2 năm

trướctiếp

Trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông đã đến, trường cũng bắt đầu kì thi cuối kỳ.

Trước kì thi, thầy Lý dạy Ngữ văn đã nhồi nhét cho Tiếu Hi Hi rất nhiều câu cú và các tác phẩm hay.

Có lẽ là vì cô học quá nhiều tác phẩm hay, nên lúc muốn dùng thì dễ dàng viết ra ngay, hoặc cũng có lẽ là vì EQ của Tiếu Hi Hi đã tăng lên rồi, nên bài văn thi cuối kỳ, cô bất ngờ viết cũng tạm được.

Không có môn Ngữ văn cản trở, các môn khác thì càng không cần phải nói, cô ngồi vững vị trí nhất khối, bỏ xa hạng nhì 20 mấy điểm.

Thầy Lý thật sự ngấn lệ bờ mi, cô Cao chủ nhiệm thì khỏi phải nói, mấy hôm liền, cô Cao bước đi thôi cũng thấy đầy khí thế

Sở Hoài Nam thi cũng không tệ, cậu vốn đã rất thông minh, bây giờ có Tiếu Hi Hi ở trước cậu, cậu chỉ có thể cố hết 200% tinh thần đuổi theo, tuy là thất bại đáng tiếc trước Tiếu Hi Hi, nhưng cũng giành được thành tích hạng nhì toàn khối.

Hai đứa trẻ trong nhà, một đứa hạng nhất, một đứa hạng nhì, lúc Chung Lệ Mẫn đi họp phụ huynh nở mặt nở mày vô cùng, rất nhiều phụ huynh đều hỏi bà dạy con như thế nào.

Chung Lệ Mẫn: “… Bọn trẻ nó tự cố gắng mà thôi.”

Ngày nào bà cũng bận thế này, làm gì có thời gian đâu mà lo chuyện học hành của hai đứa nhỏ, chứ đừng nhắc đến là phụ đạo bài tập cho bọn chúng. Bà còn chưa từng đăng ký lớp học thêm nào cho hai đứa, ngoài giờ học, bà chị đăng ký duy nhất lớp tán thủ cho hai đứa thôi.

Chung Lệ Mẫn: “Tôi đăng ký cho tụi nhỏ lớp tán thủ, chắc là… Vận động giúp cho tư duy linh động hơn chăng?”

Các phụ huynh khác: “…”

Không muốn nói thì khỏi nói, giấu giấu diếm diếm làm cái gì!

Làm gì có trẻ con nào tự biết yêu thích học hành chứ? Cho dù là có, nhà bà tận hai đứa lận á? Vả lại, học hành đã căng thẳng thế rồi, còn đăng ký lớp tán thủ, nói phét!

Chung Lệ Mẫn nhìn ra các phụ huynh khác căn bản không tin lời bà, thế là hỏi hai đứa nhỏ: “Hi Hi, Hoài Nam, bọn con nói xem, bình thường bọn con học hành thế nào?”

Tiếu Hi Hi nghĩ cũng không nghĩ đã đáp: “Toán Lý Hóa không cần phải học, đơn giản quá rồi, Ngữ văn với Tiếng Anh thì cứ học thuộc là được.”

Các phụ huynh: “…”

Bà mẹ đã nói phét rồi, con bé nhất khối này lại càng khoác lác hơn! Tuổi còn nhỏ mà đã mưu mô thế rồi! Chỉ biết nói khoác!

Sở Hoài Nam cười bảo: “Thì làm nhiều đề hơn ạ, mấy bài từng làm phải nhớ, bất luận bài bị biến hóa ra sao, thì dạng bài giống nhau không được làm sai lần hai.”

Các phụ huynh: “… Bài bị biến hóa thành kiểu gì, cháu cũng nhìn ra được sao?”

Sở Hoài Nam: “Những bài từng làm rồi thì sao không nhìn ra được ạ?”

Đây là bản lĩnh mà cậu cày hết vô số quyển bài tập mới luyện được đấy.

Tiếu Hi Hi ăn trái cây, cậu cày, Tiếu Hi Hi xem phim hoạt hình, cậu cày, Tiếu Hi Hi xem những quyển sách ngoài bài học, cậu vẫn đang cày!

Trong nguyên tác, tuy Sở Hoài Nam học rất giỏi, nhưng không có “thiên tài” Tiếu Hi Hi đứng trước cậu, động lực của cậu không to lớn như bây giờ.

Mấy phụ huynh khác đều ngộ ra, xem ra là bọn trẻ nhà mình làm đề còn ít quá!

Không có phụ huynh nào thừa nhận IQ của con mình không bằng người khác, nên tất cả lý do cuối cùng cũng sẽ trở thành “do con chưa đủ cố gắng!”

Buổi họp phụ huynh kết thúc, kỳ nghỉ đông năm lớp 8 cũng chính thức bắt đầu.

Trước khi nghỉ đông, giáo viên dạy Toán đưa cho Tiếu Hi Hi một xấp đề thi tuyển môn Toán các năm, bảo cô ở nhà chuẩn bị cho thật tốt.

Về đến nhà, xấp đề đó đều trở thành đồ của Sở Hoài Nam.

Ba của Tiếu Hi Hi, Tiếu Hà năm mới cũng không về nước được, mỗi tháng hai người cố định video call một lần, Tiếu Hà mặt đầy ái ngại, nói: “Hi Hi à, năm nay ba không về được, con muốn ăn Tết chung với chú thím hay là đến chỗ ba ăn Tết?”

Tiếu Hi Hi muốn ra nước ngoài xem thử, dù sao từ khi đến tinh cầu Lam Sắc, cô luôn ở trong Hoa quốc, chưa đến các quốc gia khác bao giờ.

Sở Hoài Nam bưng một dĩa bánh mà dì Trương vừa nướng xong vào, đặt cạnh tay phải của Tiếu Hi Hi, cậu như không nghe được cuộc đối thoại của cô và ba, hững hờ nói một câu: “Tết mua ít pháo bông về đốt không?”

Nếu lựa chọn giữa việc đốt pháo bông với Sở Hoài Nam hay là ra nước ngoài ăn Tết với người ba xa lạ, Tiếu Hi Hi không do dự gì mà lựa chọn phương án đầu tiên.

“Ba, con không bay qua chỗ ba được rồi.”

Tiếu Hà nở nụ cười chua xót của người ba già: “Được, vậy năm sau ba ráng xin nghỉ phép năm về thăm con nhé.”

Tiếu Hi Hi gật đầu, chiếc bánh bên tay phải cô tỏa ra mùi thơm phưng phức, xuyên qua mũi cô.

“Ba à, lần sau mình nói tiếp nhé, con phải ăn bánh rồi.”

Tiếu Hà: “…” Người ba già như ông, còn không bằng một cái bánh kem!

“Con mau ăn đi, nhắn wechat cho ba nhé.”

Tiếu Hi Hi: “Dạ.” Nói xong, cô nhấn nút tắt máy.

Cô không phải Tiếu Hi Hi thật sự, đối với Tiếu Hà, cô đương nhiên không có tình cha con gì, nhưng đã mượn cơ thể con gái người ta rồi, thì đương nhiên phải hoàn thành thật tốt nghĩa vụ của người làm con.

Bao gồm cả việc video call trò chuyện nhạt nhẽo với ba, bình thường thì hai người đều là nói được một nửa, nửa còn lại thì cả hai im lặng.

Hai ba con căn bản không có chủ đề chung gì để nói cả, Tiếu Hi Hi cũng không cảm thấy gượng gạo, ba ngắm con gái, chuyện này ở tinh cầu Mạc Đắc cô cũng làm mà.

Cứ mở máy tính quang học lên, cả nhà ba người kết nối với nhau, ai cũng chuyên tâm làm công việc của mình, không trao đổi trò chuyện, không nhìn nhau, bên tai chỉ có tiếng nhiễu trắng vụt vãnh.

Có đôi lúc là âm thanh của bút phác thảo chạm vào màn hình điện tử, có đôi lúc là âm thanh năm ngón gõ phím… Cả nhà ba người không ai gượng gạo, yên bình vô cùng.

Lúc Tiếu Hà muốn nói gì đó với con gái, nhưng lại không tìm được chủ đề thì sẽ cảm thán một câu rằng: “Hi Hi lại cao hơn rồi.”

Tiếu Hi Hi: “Đương nhiên rồi ạ, cơ thể con đang trong tuổi dậy thì mà.”

Tiếu Hà: “… Dạo này con sao rồi, trong trường có hòa đồng với bạn bè không?”

Tiếu Hi Hi: “Dạ rất tốt, không ai dám chọc con cả.”

Tiếu Hà: “… Vậy con và em họ con có hòa hợp không?” Ông đã nghe Tiếu Viễn Sơn nói về chuyện của Sở Hoài Nam.

Tiếu Hi Hi: “Đương nhiên là tốt rồi ạ, em ấy đang ngồi cạnh con gọt vỏ táo cho con đây ạ. Hoài Nam, chào ba chị một tiếng đi.”

Sở Hoài Nam khẽ mỉm cười xuất hiện trong màn hình, trong tay còn đang cầm quả táo chưa gọt xong, nhìn sao cũng thấy cậu đang bị Tiếu Hi Hi bóc lột.

Tiếu Hà: “…”

Ông nhìn ra, Hi Hi sống rất tốt, vui hơn sống với ông ở nước ngoài nhiều.

Đồ cần dùng dịp Tết trong nhà đã đã chuẩn bị đầy đủ, và còn có cả những hộp quà đồ ăn thức uống mà cấp dưới, đối tác, khách hàng… của vợ chồng Tiếu Viễn Sơn mang tới, với sức ăn của Tiếu Hi Hi, thì số đồ đủ để ăn hết kỳ nghỉ Tết.

Năm nay trong nhà có thêm một người nữa, Chung Lệ Mẫn sớm đã dành ra thời gian, bảo Tiếu Viễn Sơn làm tài xế, đưa bọn nhỏ đi mua quần áo mới ăn Tết.

Nửa năm nay Sở Hoài Nam cao lên không ít, quần cũng ngắn hết một khúc.

Qua năm mới cậu mới 14 tuổi, nhưng cậu đã cao gần 1m75 rồi.

Mua xong quần áo, họ lại đưa hai đứa nhỏ đi mua pháo hoa, bánh pháo.

Tiếu Hi Hi chưa từng đốt pháo hoa, bánh pháo bao giờ.

Lúc còn ở cô nhi viện, Sở Hoài Nam từng thấy qua thử hoa, là loại pháo hoa mà cầm trên tay rồi có thể tùy ý vẽ đủ hình dáng trong không trung. ( truyện trên app T𝕪T )

Trẻ con ở cô nhi viện rất nhiều, sợ mấy đứa nhỏ giành nhau nên bình thường là người lớn đốt, mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh xem.

Chung Lệ Mẫn thấy Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam thích nên nào là pháo anh đào, thử hoa, pháo đỏ, loại nào cũng mua mấy món về.

30 Tết âm lịch, dì Trương cũng chưa về quê, mới sáng sớm dì đã bắt đầu dọn vệ sinh.

Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam dậy từ sớm, sau khi tập thể dục buổi sáng, Chung Lệ Mẫn chia nhiệm vụ cho họ, dán chữ “Phúc” và câu đối.

Tiếu Hi Hi đứng ở dưới vịn chiếc ghế lại, còn Sở Hoài Nam đứng trên ghế dán chữ “Phúc”.

Đến chiều, Tiếu Hi Hi ở lì trong nhà bếp, cô lấy một cái ghế nhỏ đặt ở đấy, rồi cầm quyển sách, ngồi trong nhà bếp không chịu đi đâu hết. Dì Trương chê cô ở đó làm vướng tay chân, bảo Sở Hoài Nam lôi cô đi.

Chung Lệ Mẫn và Tiếu Viễn Sơn bận xử lý công việc trong phòng trên lầu và dưới lầu, ngay cả Tết mà họ cũng không rảnh rỗi được, à không nên nói là, càng đến Tết, họ càng bận.

Trong phòng khách có hệ thống sưởi ấm, hôm nay Tiếu Hi Hi mặc một chiếc áo lông màu trắng, phối với quần len ống rộng, chân cô mang một đôi vớ xỏ năm ngón, cuộn mình trên chiếc sofa trong phòng khách như một chú mèo.

Nhiệt độ trong nhà và ngoài nhà khá là lệch nhau, trên cửa sổ đã ngưng tụ một lớp sương mù.

Tiếu Hi Hi giơ ngón tay ra, dùng đầu ngón tay vẽ một ngôi sao lên cửa sổ.

“Cạch” tiếng máy ảnh vang lên, Tiếu Hi Hi ngẩng đầu, Sở Hoài Nam vẫn còn giữ dáng đứng chụp hình, chụp dáng vẻ cô vẽ ngôi sao lại.

“Em dùng hình này làm màn hình nền của máy.” Sở Hoài Nam cười nói, màn hình khóa của cậu là hình chụp chung của cả nhà, còn hình nền thì được thay bằng tấm hình này.

“Hoài Nam, đi luyện chút không em?” Tiếu Hi Hi bật dậy khỏi sofa, trong lòng nóng lòng đề nghị.

Sau khi Sở Hoài Nam học tán thủ, Tiếu Hi Hi cứ mời cậu đánh với nhau vài chiêu suốt.

Những cậu con trai bình thường khi so tài với người con gái mình thích thì luôn để ý không đánh bạn nữ bị thương, hơn nữa còn phải nhường bạn nữ mà không để bị phát hiện.

Nhưng khi đấu với Tiếu Hi Hi, cậu hoàn toàn không cần lo lắng những việc này.

Dù sao Tiếu Hi Hi là “cô gái” mà ngày đầu tiên đi học tán thủ đã đánh gục huấn luyện viên.

Sở Hoài Nam: “… Bây giờ ư?”

Tiếu Hi Hi gật đầu: “Đúng, bây giờ.”

Sở Hoài Nam: “Được…”

Do thường xuyên so tài với Tiếu Hi Hi nên trình độ của Sở Hoài Nam cũng được nâng cao rất nhiều, khoan nói đến việc một đấu mười, nhưng đối phó 4,5 người chạc tuổi cậu thì không thành vấn đề gì.

Sau khi hai người đấu với nhau xong, Sở Hoài Nam cả người đầy mồ hôi, cậu dựa vào sofa, ngồi bệt xuống thảm, uống ực ực hết nửa chai nước.

Tiếu Hi Hi không rơi một giọt mồ hôi nào, thần sắc vẫn như bình thường, cô mở tivi lên tìm một bộ phim nước ngoài để xem. Bây giờ thì cô không cần xem bản sub nữa rồi.

Trong nhà rất ấm, Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam ngồi ngang nhau trên thảm. Sở Hoài Nam bóc quýt cho cô ăn, Tiếu Hi Hi há miệng thật to, Sở Hoài Nam đút quýt vào miệng cô.

Đây là một bộ phim điện ảnh nước ngoài về tình yêu, hai nhân vật chính ôm nhau trên cây cầu mà xe cộ qua lại đông đúc, ánh chiều tà chiếu rọi sau lưng họ đẹp như tranh vẽ.

Các cô gái khi xem cảnh này, đại đa số đều sẽ rung động, có cảm nghĩ sâu sắc gì đấy, còn Tiếu Hi Hi thì nhai quýt, hoang mang hỏi: “Tại sao phải đứng trên cầu, bị những người trong xe nhìn thấy, họ không cảm thấy gượng sao?”

Sở Hoài Nam: “… Chắc là vì, trong mắt chỉ có đối phương”

Tiếu Hi Hi tưởng tượng thử, cô thật sự không hiểu, sao họ có thể làm được việc trong mắt chỉ nhìn thấy được một người cơ chứ?

Sở Hoài Nam nhìn biểu cảm hiểu ngơ ngác đó của cô mà cười nhẹ.

Không hiểu cũng không sao, cho dù cô cứ mãi không hiểu cũng được, cậu hiểu là được rồi.

Đến tối, cả nhà vừa xem đêm hội mừng xuân của đài CCTV, vừa náo nhiệt ăn cơm đoàn viên.

Đồng hồ điểm 12 giờ, Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam cầm pháo hoa xông ra ngoài sân, bãi sân này từ 30 đến mùng 5 Tết, họ đều có thể tự do đốt pháo bông, bánh pháo.

Tiếu Hi Hi một mình xông ra trước, nhanh tay đặt 100 dây pháo xuống đất, lấy cồn ra thoa lên bật lửa ống dài, nhấn nút bật lửa, một nhóm lửa nhỏ tỏa ra từ bật lửa.

“Hoài Nam, bịt lỗ tai lại.” Thím Chung Lệ Mẫn còn căng thẳng hơn Tiếu Hi Hi, bà đã sớm bịt lỗ tai lại.

Tiếu Hi Hi đốt pháo xong thì bước nhanh về, động tác nhanh lẹ vô cùng.

Cô chưa từng đốt pháo, thím chỉ dặn cô là đốt xong pháo thì chạy về, chứ không nói với cô là pháo sẽ phát ra âm thanh lớn thế này.

Nên khi tiếng pháo nổ liên tục vang đằng sau lưng, cô cũng ngơ ra.

Vang thật đấy.

Tiếp theo, một cánh tay kéo cô vào lòng,

Sở Hoài Nam dùng áo khoác bịt đầu cô lại, hai khuỷu tay kẹp áo, bịt lỗ tai cô lại.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của chàng trai ấy, sau đó là tiếng tim đập rõ nét.

Thình thịch thình thịch, vừa liên hồi vừa nhanh.

Tác giả có lời muốn nói: Hi Hi à, kịch bản cũng hết phân nửa rồi, cô làm chút chuyện gì nghiêm túc đi chứ.

(Nếu Hoài Nam không chủ động, chắc khúc truyện này phải viết đến 100 chương quá)

Phải bắt đầu tăng tốc thời gian thôi.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp