Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 14: Đại sứ tích trữ lương thực


2 năm

trướctiếp

Nhân gian.

Châu Lý nắm hai tay đặt trước ngực, căng thẳng nuốt nước miếng nhìn chằm chằm ác ma biến ảo đi ra từ ma pháp trận màu đen.

Cô chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, cũng giống rất nhiều cô gái thanh xuân cùng tuổi này, trong lòng thầm thương trộm nhớ một người con trai. Cô thầm mến bạn cùng lớp Alkali đã trên dưới hai năm rồi. Cô gái xinh đẹp điểm số luôn đứng top 10 từ dưới lên này trút mọi lòng nhiệt tình và tế bào não lên người học sinh nam kia.

Anh ấy rất điển trai, hành vi cử chỉ tao nhã lại cao quý, lẫn giữa một đám con trai cấp ba thối hoắc thì chẳng khác nào hạc trong bầy gà. Từ lần đầu gặp mặt năm lớp mười, Châu Lý đã không kìm được nai con trong lòng loạn nhảy, rơi xuống cái hố tình yêu không lên được. Nói bóng gió rồi, thẳng thắn rồi, còn tặng bánh ngọt tự tay làm, đan khăn quàng cho người ta. Châu Lý đã thử mọi cach để tiếp cận đối phương, ai biết Alkali như một khối đá cứng vậy, hoàn toàn không sứt mẻ gì.

Một tảng nham thạch lạnh lùng sắt đá như vậy đập cho trái tim thiếu nữ như muốn ngừng đập, làm cô ấy mỗi ngày sống đều thấp thỏm không yên.

Mấy hôm trước là ngày công bố thành tích giữa kỳ, Châu Lý không chút chậm trễ lại lọt top10 hạng bét. Cô thở dài một hơi, âm thầm nghĩ: ‘Alkali luôn đứng trong top 10 người giỏi nhất, cô lại luôn đứng trong hàng ngũ 10 người dốt nhất. Trong tiểu thuyết tình yêu đều nói những người yêu nhau phải bù trừ cho nhau, như học sinh ưu tú thì luôn yêu học sinh cá biệt. Như vậy nghĩa là bọn họ vẫn có duyên phận đúng không?’

Châu Lý muốn giải nỗi sầu thiếu nữ nên định tan học sẽ đi dạo hiệu sách secondhand, định mua thêm mấy quyển tiểu thuyết tình yêu sướt mướt về bổ sung tri thức.

Châu Lý nhìn tên tiểu thuyết trên giá sách, bỗng ánh mắt bị một quyển sách hấp dẫn. Tên sách là ‘Hắc ma pháp’.

Sách bói tình yêu phải không nhỉ? Châu Lý rút sách ra, tiện tay mở ra xem thử, lại trùng hợp giở đến một trang viết ‘Muốn người bạn thích hoàn toàn thuộc về bạn chứ? Triệu hồi ác ma để hoàn thành tâm nguyện đi...’

Mắt Châu Lý sáng rỡ lên, đại não rơi vào tình yêu luôn tương đối thiếu hụt, chứ đừng nói tới việc Châu Lý là kiểu người tôn sùng tình yêu là tối thượng. Chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, Châu Lý bỏ tiền mua quyển hắc ma pháp vừa cũ vừa nặng này về.

Ba mẹ Châu Lý đều là công nhân viên chức, hai người đi làm phải đến bảy giờ tối mới về nhà, Châu Lý nhanh chân chạy về phòng ngủ của mình, ôm tâm lý thử xem, dựa theo trình tự trong sách vẽ ra một trận pháp triệu hồi ác ma trên tờ giấy trắng nhuốm đầy màu vẽ đỏ, kích động niệm: “... Tôi, tôi nguyện ý dâng ra linh hồn của bản thân sau khi chết. Xin ác ma nghe triệu hồi của tôi...”

Trong tiềm thức, Châu Lý hiểu cách làm của mình có phần khó tin, cũng không cảm thấy ma pháp triệu hồi sẽ thành công. Nên khi nhìn thấy trong ma pháp trận tản ra khói đen thì phản ứng đầu tiên cô ấy nghĩ đến là cháy rồi. Đang định chạy đi lấy nước thì thấy một đôi sừng lộ ra từ trận pháp, sau đó là một gương mặt vô cùng đẹp trai, Dasa khoác áo choàng đen hiện thân trong ma pháp trận.

Châu Lý chưa từng nghĩ rằng thế giới này thật sự có ác ma, thấy vậy lập tức luống cuống, hoảng sợ nhìn Dasa.

“Là cô triệu hồi ta sao? Cô gái loài người.” Ánh mắt đầy tính xâm lược của Dasa không chút e dè đánh giá Châu Lý. Cô gái dịu dàng đáng yêu như hoa chớm nở trong mắt anh chẳng khác nào đóa hoa mềm mại. Chỉ cần khẽ nghiền là sẽ biến mất không sót lại chút dấu vết nào.

“Phải... là tôi.” Châu Lý vừa căng thẳng lại kích động. Vốn là có phần sợ hãi, nhưng nghĩ đến có lẽ ác ma thật có thể khiến Alkali yêu mình thì lá gan lập tức lớn lên, còn thoáng mong đợi.

“Nếu ta giúp cô hoàn thành nguyện vọng, cô tự nguyện dâng linh hồn của mình cho ác ma chứ?” Dasa trầm giọng hỏi, nhìn chằm chằm Châu Lý không rời.

Ác ma bị triệu hồi có thể lựa chọn từ chối nguyện vọng của con người.

Vì như nguyện vọng phản xã hội kiểu tôi muốn hủy diệt thế giới chẳng hạn.

... Chuyện như vậy là không thể, Nhân giới bị hủy diệt thì ác ma sẽ không có lương thực, chẳng khác nào chuẩn bị cắn nuốt lẫn nhau chờ đợi tiêu vong.

Một khi quyết định giúp đối phương đạt thành nguyện vọng thì chỉ được phép thành công, không được thất bại. Nếu thất bại hắc ma pháp sẽ phản phệ tạo ra thương tổn. Cho dù là vương của cả Ma giới thì cũng ăn đủ.

Châu Lý nhìn vào đôi mắt màu đỏ kia, không chút do dự bật thốt ra: “Đúng vậy, tôi nguyện ý sau khi chết sẽ dâng hiến linh hồn cho ác ma.” Chỉ cần kiếp này đạt được tình yêu của Alkali, Châu Lý không để ý sau khi chết linh hồn mình sẽ đi đâu.

Mà cô ấy lại không biết, bán linh hồn cho ác ma rồi thì đồng nghĩa với việc sau khi cô chết đi, linh hồn sẽ bị hút vào vực Độ Ma, chịu đựng cảm giác cháy bỏng tận xương tủy, cuối cùng hóa thành một luồng ma khí nơi Ma giới.

Đương nhiên, nếu có thể hoàn thành nguyện vọng của cô thì Dasa đạt được càng nhiều. Nghĩ đến thực lực lại có thể tăng lên, Dasa hài lòng nở nụ cười, tùy tiện nói: “Nói nguyện vọng của cô đi.”

Châu Lý cố lấy dũng khí nói: “Tôi muốn đời này Alkali chỉ yêu mình tôi.”

Dasa khinh miệt cười thầm trong lòng, một cô gái loài người tham lam, đáng buồn lại đáng cười.

“Ta chấp nhận thỉnh cầu của cô.” Dasa không để ý mà nói. Nguyện vọng đơn giản như thế chỉ cần một hắc ma pháp nhỏ là xong rồi.

Châu Lý hớn hở cười tươi, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Dasa: “Thật chứ?” Thiếu nữ đầy sức sống thanh xuân như một trái đào mật chín tới vậy, tản ra hương thơm ngào ngạt.

Dasa liếc nhìn thân hình phập phồng của thiếu nữ, liếm liếm môi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh ta phải nhấm nháp trước một chút rồi hẵng về Ma giới.

Châu Lý nào biết mình bị ác ma trăng hoa để ý, chỉ tự mình vui vẻ, quên cả nỗi sợ hãi với ác ma, vui sướng trộm tiến lên hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào?”

Dasa cười: “Phương pháp thì nhiều lắm. Cô trả lời ta trước. Cô tên là gì? Từng có người đàn ông nào chưa?”

Châu Lý sửng sốt, câu hỏi thứ hai quá trực tiếp, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi tên Châu Lý, chưa từng... chưa từng hẹn hò với ai, Alkali là người đầu tiên tôi thích.”

Còn nguyên vẹn, Dasa càng thêm hài lòng. Ác ma nữ ở Ma giới quá buông thả, anh ta thích nguyên vẹn, thích cảm giác tự tay phá hỏng. Cho nên hậu cung của anh ta ở Ma giới đến giờ này cũng chỉ có một trăm? Ờm... ba trăm ác ma nữ? Chắc vậy thì phải.

Ma giới.

Tam Giác phát hiện thái độ làm việc của Tô Mạt Lê ngày càng tích cực. Bình thường một mình cô đi hóa duyên một chuyến là tương đương với mười ác ma khác rồi, giờ mỗi lần phải sánh được với năm mươi ác ma.

Từ khi biết được nội dung chính của vở kịch manh nha bắt đầu, Tô Mạt Lê lập tức hóa thành kẻ cuồng công việc. Cô không nhớ rõ nữ chính Châu Lý và Dasa khi nào sẽ ở bên nhau, nhưng khẳng định là không quá lâu. Bởi đến khi nội dung tiểu thuyết kết thúc rồi mà nữ chính mới tốt nghiệp cấp ba, nói cách khác, cùng lắm một năm sau lối thông giữa Ma giới và Nhân gian sẽ vô cùng bất ổn.

Đối mặt với nạn đói sắp tới, Tô Mạt Lê không thể bình tĩnh được, chỉ có thể tích cực tồn lương. Nhưng lực lượng của một người quá nhỏ bé, tốt nhất là mọi người cùng nhau tích trữ. Chờ đồ ăn sung túc rồi, không tính tới chỗ khác, ít nhất là lãnh địa của Chris Fado sẽ không có gì náo động.

Nghĩ xong, Tô Mạt Lê đưa ra một quyết định.

“Huấn luyện trước khi làm việc? Có ý gì?” Chris Fado dựa vào ngai vàng nhìn Tô Mạt Lê đứng trước mặt mình.

Tô Mạt Lê từ tốn nói: “Chính là huấn luyện cách thức để lấy được càng nhiều máu. Tôi sẽ bày cách cho bọn họ.” Tuy cô không biết các ác ma khác có thể lấy bao nhiêu máu về, nhưng từ việc mỗi lần cô đều đứng đầu là thấy được bọn họ vẫn kém cô một khoảng.

Chris Fado nghi ngờ nhìn cô một lúc lâu: “Sao phải nói cho bọn họ?” Không có ác ma nào đi làm việc tốn công tốn sức lại không có lợi gì như vậy.

Bởi vì Dasa sắp toàn tâm toàn ý theo đuổi người tình, buông lỏng công việc dẫn tới vực Độ Ma vặn vẹo. Ma giới sẽ hỗn loạn, mọi người đều phải đói bụng!

Đương nhiên Tô Mạt Lê không nói thật được rồi, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng. Mình đúng là bộ trưởng bộ nông nghiệp của Ma giới mà, chuyên phụ trách quản lý vấn đề lương thực... Còn là một bộ trưởng vô danh nữa chứ, chẳng có miếng trợ cấp nào.

“Tất cả ác ma đều là một thành viên trong lãnh địa của đại nhân Fado, mỗi lần ra ngoài đều tốn thời gian như nhau, có thể lấy thêm máu là chuyện tốt. Đại nhân ban cho tôi vinh quang được vào cung điện ở, nếu tôi không làm gì đó thì sẽ cảm thấy thẹn với sự nâng đỡ của ngài.”

Chris Fado nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức Tô Mạt Lê chột dạ thấp thỏm. Hay vừa rồi nói mấy lời khiến hình tượng của mình cao lớn quá?

Một lát sau, Chris Fado cười khẽ nói: “Được, em đi nói với Tam Giác đi, bảo cậu ta hiệp trợ em.”

Tô Mạt Lê thở phào một hơi, lặng lẽ lui ra ngoài. Không cần biết Chris Fado có tin hay không, cô cũng chỉ vì tốt cho mọi người mà thôi.

Vì thế, lần huấn luyện nghề nghiệp đầu tiên trong lịch sử Ma giới oanh liệt mở màn.

Trong sảnh tổ chức yến hội, ác ma lớn nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế do chính mình mang từ nhà đến, có ghế đôn nhỏ, ghế dựa, còn có ác ma tha một tảng đá lớn đến ngồi.

Nguyên nhân chúng ác ma thành thật như vậy rất đơn giản, bọn họ đều bị Tam Giác trấn áp tới, buộc phải tham gia, không có quyền lợi từ chối, bởi đây là lệnh của đại nhân Fado.

Chris Fado ngồi trên ngai vàng nhìn xuống, Tô Mạt Lê cảm thấy anh như giáo viên chủ nhiệm ở đây để trấn áp đám học sinh nhốn nháo, còn cô là cô giáo mới cáo mượn oai hùm vậy.

Thật ra chỉ bằng ‘quan hệ’ của Tô Mạt Lê với đại nhân Fado thôi, rất nhiều ác ma đã yên tĩnh rồi. Còn nhớ rõ Sabis bị xử quyết thế nào không? Nhớ rõ uy áp khủng bố của đại nhân Fado không? Vẫn nên ngoan ngoãn nghe giảng bài đi.

Tô Mạt Lê bắt đầu từ nguyên tắc hóa duyên cơ bản. Điều thứ nhất “Không được sát sinh”.

Có ác ma sẽ trực tiếp hút khô con người hoặc giết chết rồi mới lấy máu. Tô Mạt Lê định ngăn chặn hành vi này của bọn họ. Chủ yếu là cô không đành lòng thấy con người chết thảm. ( truyện trên app T𝕪T )

“Có biết cái gì gọi là trộm lương thực không nên lấy cả mầm cả rễ không?” Tô Mạt Lê hỏi một câu mang tính dẫn dắt.

Chúng ác ma lắc đầu... Cô ấy đang nói ma ngữ thật à?

Tô Mạt Lê: “...” Cảm thấy mình như đang xóa nạn mù chữ vậy.

Cô chỉ có thể hắng giọng giảng giải: “Nói đơn giản thế này đi, nếu ác ma giết chết một con người thì sẽ chỉ lấy được lượng máu cố định duy nhất của người này thôi. Nhưng nếu trân trọng một chút, lấy ít đi, máu của con người sẽ tái sinh như ma khí của chúng ta vậy, cho nên lần sau còn có thể lấy tiếp. Mà người này còn sống thì sẽ sinh sản, chúng ta còn có thể lấy máu của đời con, đời cháu người đó, vô cùng vô tận... Đến lúc ấy lấy được lượng máu chắc chắn nhiều hơn một lần lấy sạch nhiều!”

Chúng ác ma lộ ra bộ dáng tỉnh ngộ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

“Còn nữa, đừng luôn chờ người lạc đơn đi một mình! Ôm cây đợi thỏ có tác dụng gì chứ! Một người đi đến chốn ăn chơi hoặc lẻ loi uống rượu giải sầu hơn nửa là độc thân hoặc vừa thất tình. Kẻ độc thân chờ cuộc gặp bất ngờ của mình, vừa thất tình mong được an ủi, không phải chờ ác ma có được không hả! Ác ma nếu có thể an ủi con người ta thì còn không nói, mấu chốt là mấy người đến lấy máu người ta mà!”

Chúng ác ma nghe mà giật thon thót, không ngờ Tô Mạt Lê trông yếu đuối như thế mà lợi hại khiếp. Bọn họ muốn quơ được một con người đã vất vả lắm rồi, cô ấy lại còn chướng mắt! Không hổ là ác ma đại nhân Fado nhìn trúng!

“Đã tìm thì tìm đám túm năm tụm ba ấy, còn phải tìm cái loại nồng đậm ma khí, càng đen càng tốt. Biết vì sao không?”

Chúng ác ma lắc đầu. Vì sao thế?

“Vì những linh hồn dơ bẩn đen tối này chết đi sẽ bay vào vực Độ Ma, đồng nghĩa với bay vào Ma giới ta, bốn bỏ làm năm thì cũng coi như đồ vật của Ma giới rồi. Nếu chết đi sẽ thuộc về Ma giới thì khi sống cũng thuộc về Ma giới! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, một giọt máu cũng đừng bỏ qua! Huống chi loại linh hồn đen sì như vậy đa số sẽ túm tụm một đàn với nhau, chúng ta bày cái kết giới, đến lúc ấy muốn lấy bao nhiêu còn không phải chính chúng ta định đoạt à?” Cái này gọi là phạm tội tập thể! Đa số người xấu đều vật họp theo loài, những kẻ nhân cách thối nát thích tụ tập cùng nhau. Không phải có câu gì mà... ba năm cùng nhà giam chính là anh em ruột hay sao.

Chúng ác ma luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nói rõ ra được. Nhưng Tô Mạt Lê nói không sai, các linh hồn không sạch sẽ thường tụ cùng một chỗ.

“Cho dù không nhiều người cũng không thành vấn đề, người như thế thích hoạt động một mình giữa đêm, thế chẳng phải tương đương ship đồ ăn... ấy nhầm, tặng máu miễn phí cho chúng ta hay sao! So với ôm cây đợi thỏ tìm người đi một mình thì chọn kiểu người như vậy nhanh hơn biết bao nhiêu! Sao chúng ta có thể khách sáo không nhận chứ!” Trộm cướp đi đêm, biến thái thích tập kích con gái nhà lành buổi tổi cũng đừng mong chạy thoát!

“Thứ ba, đừng luôn đứng một chỗ chờ mặt trời lặn, thời gian ban ngày nhiều như thế cũng đừng lãng phí...” Đa số ác ma lên Nhân gian đều không được tự nhiên. Nhiều ác ma không thay đổi hình tượng của mình, quả đầu HKT cộng thêm trang phục Cosplay, người thường thấy bọn họ chắc chắn sẽ nhìn nhiều vài lần. Bọn họ cũng không biết quy tắc cơ bản của Nhân gian, có ác ma còn không biết mua đồ thì phải đưa tiền ấy chứ.

Tô Mạt Lê lại lên một giáo án ‘ngụy trang thành con người như thế nào’ cho bọn họ coi như chương trình học chính.

Tô Mạt Lê nói mười tám chiêu thức lấy máu đến mức nước miếng văng tứ tung, chờ đến lúc nói xong thì mây hồng đã điểm xuyết đêm đen.

“Còn vấn đề gì thắc mắc nữa không?”

Các ác ma lần đầu tiếp thu phương pháp giảng bài như vậy chỉ thấy đầu choáng váng não căng phồng. Ác ma nữ này nói giỏi thật, rất nhiều chuyện trước giờ bọn họ chưa nghe qua, cảm thấy đi tới Nhân gian nhiều lần như vậy đều sai phương thức.

Suốt cả quá trình Chris Fado chỉ khẽ khép mắt không nói một lời, yên lặng nghe Tô Mạt Lê ‘huấn luyện trước khi làm việc’. Tô Mạt Lê thỉnh thoảng có đưa mắt nhìn anh, thấy ông chủ không ý kiến gì thì tiếp tục nói.

Chờ các ác ma đều đi rồi, còn mình Tô Mạt Lê và Chris Fado trong đại điện.

Tô Mạt Lê thấp thỏm chờ ông chủ tổng kết công tác.

Chris Fado nâng mí mắt, cười khẽ: “Em làm rất tốt. Giống như những gì em đã nói với thiên sứ vậy, em đang tinh lọc Nhân gian.”

Tô Mạt Lê thầm cảm khái, Chris Fado đúng là Chris Fado, cô có làm cái gì mờ ám đối phương cũng đều hiểu rõ trong lòng.

“Mong đại nhân thứ tội.” Tô Mạt Lê nói một ngày cũng hơi mệt, uể oải nhận sai. Nhưng nơi nào đó trong lòng lại dám chắc Chris Fado sẽ không trừng phạt mình.

Chris Fado không có hứng thú với chuyện người tốt người xấu, chỉ là Tô Mạt Lê rất để ý Nhân gian thôi. Mỗi việc cô làm đều tận sức không hại tới con người. Mà chiêu trò lén lút của cô cũng không đến mức làm anh tức giận.

Huống chi, sau khóa lên lớp của Tô Mạt Lê, rất có thể lượng máu lần sau lấy được sẽ tăng gấp mấy lần.

“Mệt không?” Chris Fado hỏi.

Tô Mạt Lê thành thật gật đầu. Cô không đói bụng nhưng lại muốn ăn gì đó. Cô cười tủm tỉm ngoan ngoãn hỏi: “Đại nhân ăn lẩu thịt bò không? Thơm lắm!”

Chris Fado hừ cười, đứng lên khỏi ngai vàng bước tới trước mặt Tô Mạt Lê, một tay nhấc cô lên.

Tô Mạt Lê đã quen rồi, không cần biết khoảng cách xa gần thế nào, so với Chris Fado thì tốc độ của cô đều là rùa bò. Ngoan ngoãn bị tha đi là lựa chọn tốt nhất.

Cô vươn tay ôm choàng cổ Chris Fado, Đại ác ma lắc mình ra từ cửa sổ.

Tô Mạt Lê bị gió thổi nheo mắt lại, cười hỏi: “Đại nhân, hôm nay tôi giảng bài tốt chứ?” Cô vươn tay gỡ lọn tóc bị gió thổi vương bên môi Chris Fado xuống.

Chris Fado liếc động tác của Tô Mạt Lê một cái, cười khẽ đáp: “Nửa thật nửa giả, hư hư thực thực. Nhưng không có gì đáng ngại, có thể tăng lượng máu thì đều tốt.”

Thôi thôi, cứ coi như sếp rất hài lòng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp