Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 123: Nam chính tốt bụng


2 năm

trướctiếp

Các đệ tử của phái Thanh Sơn đương nhiên cũng phát hiện sự thay đổi của Hoắc Bố Xương trong những ngày qua.

Gần đây không biết là ai đã rao tin, trên giới giang hồ có lan truyền tin tức nói người của phái Thanh Sơn bọn họ đã trộm “Diệt Thánh Tâm Pháp” của giáo Hỗn Luân.

Các đệ tử của danh môn chính phái bề ngoài không nói ra, nhưng trong bóng tối cũng lén lút thảo luận chuyện này. Chưa kể tới tam giáo cửu lưu hành tẩu trên giang hồ.

Mọi người truyền miệng với nhau, nói chuyện hăng say. Một truyền mười, mười truyền một trăm, hàng trăm hàng ngàn nhiều vô kể.

Miệng nhiều người nung chảy cả vàng.

Khi một tin tức sinh động như thật lan tràn khắp giang hồ, ngay cả các đệ tử của phái Thanh Sơn cũng bị ảnh hưởng. Bọn họ vừa tức giận vừa ấm ức.

Người luyện võ quanh năm hành tẩu bên ngoài, lang bạt ở bên ngoài, võ lâm chính phái trông thấy áo choàng của phái Thanh Sơn đều chắp hai tay tiến lên phía trước chào hỏi.

Hiện tại, người đến chào hỏi còn nhiều hơn, nhưng lời trong lời ngoài đều mang theo ý bí mật dò xét.

Để né tránh thị phi, các đệ tử của phái Thanh Sơn chỉ có thể mặc một áo choàng khác bên ngoài áo choàng của môn phái. Hận không thể nói mình chỉ là một thư sinh đi ngang qua.

Khi trở lại phái Thanh Sơn, bọn họ lập tức báo cáo sự việc với chưởng môn Hoắc Bố Xương. Nhưng lại phát hiện rằng một thời gian không gặp, chưởng môn lại giống như hai người hoàn toàn khác.

Bộ râu quai nón đẹp đẽ vốn dĩ nhìn có vẻ tiên khí phiêu phiêu của Hoắc Bố Xương không những bị cạo nhẵn mà trên mặt bắt đầu loáng dầu.

Hoắc Bố Xương đã qua số mệnh tuổi tác, mặt trắng không râu, khóe miệng mỉm cười, dầu trên mặt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Giống hệt như một tên thái giám.

Mộc Nhiêu Nhiêu lạnh lùng nhìn ông ta “lột xác” từng ngày.

Tư thế ngồi chữ bát đã biến thành vắt chéo hai chân. Khi cầm tách trà, ông ta sẽ vô tình chếch ngón tay út của mình lên.

Hôm trước, Hoắc Bố Xương còn nói với Mộc Nhiêu Nhiêu: “Trâm cài tóc bạch ngọc của cô thật là tinh xảo.”

Mộc Nhiêu Nhiêu cười nói: “Gia gia à, ông cũng có thể làm một cái như vậy, nam… nữ nhân đều phải sẵn sàng bỏ tiền chi cho bản thân.”

Hai ngày sau, đệ tử thân tín của Hoắc Bố Xương, Cung Câu Nhân cuối cùng cũng mang theo Lã Tiêu trở về.

Dọc đường đi, hai người cũng nghe được lời đồn đại trên giang hồ. Bọn họ đương nhiên sẽ không tin vào lời đồn, chỉ coi rằng người khác muốn bôi nhọ phái Thanh Sơn của bọn họ.

Mấy ngày nay Cung Câu Nhân và Lã Tiêu cũng không được thuận lợi, năm lần bảy lượt gặp phải một số chuyện kỳ lạ.

Trong nguyên tác, vốn dĩ nên là Sầm Không thay Lã Tiêu giải quyết những nhân vật phản diện trên đường đi, giờ thì cả hai sư huynh sư muội đều phải tự mình giải quyết. Hai người dọc đường hết trận này đến trận khác phải liều chết chiến đấu.

Nhưng vì trong cái rủi có cái may nên câu chuyện tình yêu dài hơn trăm chương giữa hai người lại “vèo” nhanh hơn tiến độ.

Sau nhiều lần thoát khỏi hung hiểm, hai người đã hiểu rõ một đạo lý. Hôm nay còn sống không có nghĩa ngày mai vẫn có thể sống, phải nắm chặt thời gian, không thể để tình yêu vụt mất!

Vậy là cả hai đã thành công nắm tay nhau rồi.

Khi hai người trở về giáo liền lập tức đi bái kiến chưởng môn.

Gần nửa năm không gặp Hoắc Bố Xương, hai người đều sửng sốt, không phải chứ, người này là sư phụ của bọn họ sao?

Râu không còn, nếp nhăn ít hơn, da dẻ mềm mại, đi đứng lắc lư từ bên này sang bên kia.

Người đệ tử dẫn đường nhẹ nhàng ho khan ám chỉ bọn họ đừng nhìn, hành lễ đi, những ngày tháng ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

“Đệ tử bái kiến sư phụ, đệ tử trở về muộn, mong sư phụ thứ tội.”

Sư huynh sư muội quỳ trên mặt đất hồi lâu nhưng Hoắc Bố Xương cũng không lên tiếng cho bọn họ đứng dậy.

Chẳng lẽ sư phụ thực sự tức giận sao? Cung Câu Nhân hơi kinh hãi ngẩng đầu lên. Vừa hay lại va đúng ánh mắt phức tạp khó hiểu của Hoắc Bố Xương.

Nhất thời bốn mắt nhìn nhau, da đầu Cung Câu Nhân tê dần. Ánh mắt của Hoắc Bố Xương vừa ngứa ngày vừa lộ liễu, Cung Câu Nhân vô thức muốn không để ý đến hàm ý trong ánh mắt của ông ta, tóc sau gáy đều dựng ngược.

Hắn ta nhạy bén cảm nhận được, sư phụ không chỉ có bề ngoài thay đổi, mà tính tình dường như cũng thay đổi rồi!

“Sư phụ?”

Đến tận giờ khắc này, sau khi tỉ mỉ ngắm nghía, Hoắc Bố Xương mới phát hiện rằng Cung Câu Nhân do bản thân mình một tay nuôi lớn lại là một nam tử tuấn tú như vậy.

Nhìn đi kìa, bả vai cường tráng, cánh tay rắn chắc, eo lưng có lực! Giống như một con báo đực đầy sức mạnh bùng nổ!

“Câu Nhân, nào, lại đây, để vi sư nhìn con thật kỹ.” Gương mặt của Hoắc Bố Xương đầy nét ửng đỏ, vươn tay về phía Cung Câu Nhân, năm ngón tay trong không trung giống như sóng cuộn, tựa như một đóa hoa tay.

Cung Câu Nhân nổi hết cả da gà, đông cứng đứng yên tại chỗ không thể động đậy.

“Nào, mau tới đây, nửa năm không gặp vi sư rồi, có nhớ ta không?” Hoắc Bố Xương mỉm cười xuân tình nhộn nhạo.

Cung Câu Nhân xoay đầu muốn chạy, trước khi vào phòng hắn ta đã suy nghĩ rồi, nhưng hiện giờ một chút hắn ta cũng không muốn nghĩ nữa.

Nắm chặt nắm tay, Cung Câu Nhân ho khan một tiếng: “Sư phụ, đệ tử hai ngày nay bị nhiễm phong hàn, không thể đến quá gần sư phụ.”

Tìm được cái cớ, Cung Câu Nhân tiếp tục nói: “Đệ tử ở trên đường nghe được một ít tin đồn nhảm nhí, không biết việc này sao lại bị truyền ra như vậy?”

Vừa nghe tới chuyện này, Hoắc Bố Xương cũng không còn ý nghĩ muốn thân cận với đệ tử nữa.

Ông ta vuốt tóc gãy hai bên tai, sau đấy vòng cần qua cổ như thiên nga, nhéo cổ họng nói: “Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, những người khác đi ra trước đi.”

Nhìn mấy người Lã Tiêu bước ra khỏi phòng, Cung Câu Nhân bỗng thấy hơi sởn tóc gáy, lùi lại một bước tại chỗ, giữ khoảng cách với Hoắc Bố Xương.

May mắn thay sự chú ý của Hoắc Bố Xương đều đặt ở câu chuyện mà ông ta bịa ra, không để ý đến động tác nhỏ của Cung Câu Nhân. Sau đó, Hoắc Bố Xương kể cho Cung Câu Nhân một câu chuyện bi thương.

Tà giáo đã tàn sát cả nhà họ Cung như thế nào. Sư phụ cứu hắn ta như thế nào, ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục hắn ta thành tài ra sao.

Để trả thù cho hắn ta, sư phụ có cơ duyên may mắn bắt được giáo chủ phu nhân giáo giáo Hỗn Luân, chính là để dẫn dụ giáo chủ, báo thù rửa hận cho hắn ta.

Nhưng không ngờ rằng giáo Hỗn Luân đã nghĩ ra một thủ đoạn, muốn dùng sự nghi kỵ của toàn bộ võ lâm để ép buộc bọn họ thả người.

Cung Câu Nhân trời sinh nhiệt huyết, nghe xong toàn bộ câu chuyện thì không khỏi đau thương vạn phần, nước mắt rơi xuống như mưa.

Nhưng hắn ta lại là một người lương thiện, vậy là lập tức khuyên nhủ: “Sư phụ, chuyện đã qua rồi, đệ tử cảm tạ công ơn dưỡng dục nhiều năm của sư phụ. Giáo chủ phu nhân là người vô tội, chúng ta thả nàng ta ra đi.”

Hoắc Bố Xương: “…”

Về điểm này Cung Câu Nhân thật sự không tốt chút nào, còn quá non nớt!

Ông ta đã tự mình bịa ra câu chuyện này, nghĩ đến từng chi tiết của câu chuyện, cảm xúc cũng đủ bi thương.

Tại sao hắn ta lại không để tâm?

Nếu như là ông ta nghe được câu chuyện này, sẽ hận không thể cùng nhau giết giáo chủ phu nhân!

Hoắc Bố Xương: “Câu Nhân, con còn nhỏ, con không biết thế gian này hiểm ác. Nếu như giáo chủ giáo Hỗn Luân biết con vẫn còn sống thì nhất định sẽ tới lấy mạng con. Do vậy, chúng ta phải ra tay trước để chiếm được lợi thế.”

Cung Câu Nhân: “Nhưng mà, sư phụ…”

Hoắc Bố Xương: “Sư phụ đã quyết rồi, con không cần phải nói gì nữa. Vai người ác cứ để sư phụ đảm nhận.”

Sầm Không phải chết!

Tuy nhiên, Hoắc Bố Xương vẫn đánh giá thấp mức độ lương thiện của Cung Câu Nhân rồi. Xét cho cùng, với tư cách là nhân vật nam chính của một cuốn tiểu thuyết võ hiệp đầy cảm hứng báo thù, tam quan của Cung Câu Nhân lúc này đang tỏa sáng rạng rỡ.

Chính là kiểu ánh hào quang vàng kim của một ngôi sao năm cánh!

Trong nguyên tác, bị Hoắc Bố Xương xúi giục, ngay cả khi Cung Câu Nhân có làm một chút chuyện sai lầm thì đôi tay của hắn ta đến cuối cùng vẫn sạch sẽ, không có bị mạng người nào vấy bẩn.

Cung Câu Nhân nước mắt lưng tròng, trong lòng hắn ta không tán thành với suy nghĩ của sư phụ, càng không muốn sư phụ của hắn ta vì hắn ta mà trên lưng đeo một cái mạng người.

Vậy là, Cung Câu Nhân ngây thơ tốt bụng lau khô nước mắt, lén lút đi gặp Mộc Nhiêu Nhiêu.

Hắn ta biết dựa theo phong cách làm việc của sư phụ mình, trên xà nhà của phòng Mộc Nhiêu Nhiêu chắc chắn có đệ tử giám sát. Vì vậy hắn ta cố ý đứng ở bên ngoài chờ đợi, đợi khi đệ tự trên xà nhà đi báo cáo lại với sư phụ, mới lén lút đi vào phòng.

Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi ở trên giường, học theo bộ dáng ngồi thiền của Sầm Không. Sau khi ngồi được mười năm phút, chân đã bị tê liệt rồi.

Nàng duỗi thẳng chân, từ từ xoa bóp.

Nàng đã đến nơi quỷ quái này hơn mười ngày rồi, nàng rất nhớ Sầm Không.

“Thái Hoa Bảo Điển” đã viết được hơn một nửa, thời gian cũng không còn bao nhiêu.

Khi nàng còn đang ngẩn ngơ, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, sau đấy một bóng người xông vào. Người đó xoay người đóng cửa sổ lại, động tác nhanh như tia chớp, liền mạch lưu loát.

Mộc Nhiêu Nhiêu phòng bị đi tới gần bàn trà. Nàng không biết gì về những người ở nơi ma quỷ này nên đối với tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác. Nếu người này muốn làm gì nàng thì nàng sẽ đập ấm trà vào đầu hắn ta, khiến hắn ta vỡ đầu mẻ trán.

Cung Câu Nhân tính toán thời gian, nhanh chóng nói: “Cô không cần phải đề phòng ta. Ta là đại đệ tử của phái Thanh Sơn – Cung Câu Nhân.”

Cung Câu Nhân, trong trí nhớ ít ỏi còn sót lại của Mộc Nhiêu Nhiêu về cuốn tiểu thuyết, Cung Câu Nhân, cái tên này vẫn có một chút vị trí.

Sư huynh của Lã Tiêu, là nam chính trong cuốn truyện này!

Như vậy, đây là?

Mộc Nhiêu Nhiêu thử thăm dò hỏi: “Sư phụ của ngươi dặn ngươi đến đây sao?”

Cung Câu Nhân không hề đáng nghi: “Không phải, sư phụ muốn dùng cô để dụ giáo chủ giáo Hỗn Luân đến, sau đó sẽ giết hắn ta. Nhưng ta không đồng ý để ông ấy làm như vậy.”

Vậy ra đây là phái Thanh Sơn sao?

Nói như vậy, lão lưu manh kia chính là chưởng môn của phái Thanh Sơn?

Vài điểm mấu chốt liên kết lại với nhau, Mộc Nhiêu Nhiêu đã hiểu được rồi, chẳng trách trong trí nhớ mơ hồ của nàng, chính phái này dường như có chút vướng bận tình cảm gì đó với nam nữ chính. Thì ra là sư phụ của bọn họ!

Ân sư với mối thù giết cha, Mộc Nhiêu Nhiêu thương hại nhìn về phía Cung Câu Nhân, không hổ là văn cẩu huyết, đủ để tiểu tử lương thiện này buồn đau.

Cung Câu Nhân muốn nói với Mộc Nhiêu Nhiêu về kế hoạch của hắn ta. Suy nghĩ của hắn ta vô cùng đơn thuần, để giáo Hỗn Luân tuyên bố việc năm đó với toàn bộ võ lâm, sau đấy xin lỗi cả nhà họ Cung của hắn ta. Hắn ta sẽ bỏ qua tất cả, cũng sẽ cố gắng khuyên nhủ sư phụ của hắn ta.

Mộc Nhiêu Nhiêu vung tay: “Ngươi từ từ, đừng nói gì cả, nghe ta nói đã. Thời gian của chúng ta không nhiều, ngươi cũng là nhân lúc người trên xà nhà kia không ở đây nên mới tới phải không?”

Cung Câu Nhân ngạc nhiên không hiểu sao nàng biết trên xà nhà có người, hai mắt trừng to rồi gật đầu.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Được, tốt lắm. Đầu tiên giáo Hỗn Luân bọn ta không gánh nỗi oan này đâu. Giáo Hỗn Luân bọn ta không hề giết một ai trong nhà ngươi cả. Còn về việc ai giết, ai nói với ngươi việc này thì chính người đó là hung thủ. Ngươi cũng đừng hỏi ta tại sao lại biết.”

“Ngươi có biết tại sao sư phụ của ngươi lại bắt ta tới đây không?”

Cung Câu Nhân: “… Là vì muốn dụ giáo chủ giáo Hỗn Luân tới để giết hắn, thay cả nhà ta báo thù.”

Hay lắm, cái lão lưu manh nhà ông, Mộc Nhiêu Nhiêu nói thầm trong lòng.

Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Sai, ông ta bắt ta tới là vì muốn có được “Diệt Thánh Tâm Pháp” của phái Hỗn Luân! Không phải là để báo thù cho ngươi đâu, ngươi ngốc đấy à? Nếu như để báo thù cho ngươi, ông ta trực tiếp liên kết với toàn bộ võ lâm đi bao vây tấn công giáo Hôn Luân không phải sẽ tốt hơn sao?”

Trong nguyên tác, Hoắc Bố Xương quả thực đã làm như vậy. Bởi vì ông ta chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, lợi dụng được Cung Câu Nhân để làm không ít chuyện xấu, sau đấy đổ hết mọi chuyện lên đầu Cung Câu Nhân.

Tuy nhiên, do sự sai lệch của cốt truyện nên Cung Câu Nhân đã đi chiến đấu cùng với Lã Tiêu, cũng chệch khỏi kịch bản mà Hoắc Bố Xương đã sắp đặt cho Cung Câu Nhân.

“Hơn nữa, ta đoán rằng ngươi cũng đã nhìn ra sự biến hóa của ông ta. Rồi Bởi vì ta lừa ông ta, ta nói ta biết “Diệt Thánh Tâm Pháp”, nhưng rồi đã tạo ra một cái công pháp giả cho ông ta.” Mộc Nhiêu Nhiêu nhướng mày nói.

Cung Câu Nhân: “Tại sao cô có thể làm như vậy? Công pháp giả…”

Mộc Nhiêu Nhiêu ngắt lời hắn ta: “Nếu không thì sao? Để sư phụ của ngươi nhốt ta vào trong phòng tối, chà đạp ta, ngược đãi ta, khiến Sầm Không đau lòng khó chịu à? Đừng có không tin, sư phụ của ngươi hoàn toàn có cái gan đó đấy. Còn nữa, công pháp mà ta tạo cho ông ta, luyện không chết người, chỉ khiến ông ta hồi xuân một chút thôi, có cái gì không tốt? Huống hồ, nếu như ông ta không có chút tà niệm nào thì căn bản sẽ không luyện rồi!”

Tác giả có lời muốn nói: Cô giáo Mộc à, dùng “võ mồm” sau bao nhiêu năm giáo dục mầm non của Tổ quốc của cô để phun lửa vào mặt hắn đi!

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp