Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 241: Cô ta không từ thủ đoạn


2 năm

trướctiếp

**********

“Anh đừng gấp, nhất định là đã gặp phải chuyện gì ở trên đường rồi, để tôi liên lạc hộ anh, anh đợi thêm chút nữa ở căn hộ đi!” “Vẫn bắt tôi đợi? Tôi đã đợi sắp hai tiếng đồng hồ rồi đấy!” “Anh đợi tiếp đi, suy cho cùng hàng tốt không sợ muộn, tôi sẽ gọi điện thoại thúc giục bọn họ, nhìn kiểu này, chắc chắn đã gặp phải phiền phức gì rồi!” Lạc Vận Nhi nhìn Lang Yên đang đi từ cửa chính vào, cô ta vội mở miệng lần nữa: “Không nói với anh nữa, tôi có việc gấp, mọi việc đều đợi đến ngày mai, nếu bọn họ đúng thực không đưa người đến cho anh, tôi sẽ xử lý! Anh phải tin tôi, dẫu sao chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, làm sao hai lòng được!”

Lạc Vận Nhi vừa nói xong, còn chưa đợi Triệu Đào lên tiếng nói gì, cô ta liền cúp ngang điện thoại. “Em... đến đây làm gì?” Lang Yên không ngờ cô ta sẽ đến đây lần nữa, “Anh đã nói rất rõ ràng rồi, anh sẽ không giúp em lần thứ hai” Anh đang suy nghĩ về đề nghị của nhóm Kase, suy cho cùng Lang Hiếu đã không còn tác dụng gì, anh cũng không cần thiết phải làm gián điệp nằm vùng nữa, cộng thêm với anh đã làm rất nhiều việc đến bản thân anh đều cảm thấy vô liêm sỉ, anh đúng là nên rời khỏi thành phố T một thời gian, thậm chí vĩnh viễn không quay trở lại thành phố T! . truyện đam mỹ

Dẫu sao chuyện anh đối với Lạc Vận Nhi vừa gặp đã yêu, giấu diểm huynh đệ của mình chiếm cô ta làm của riêng, hành vi của anh đúng là rất trơ trẽn không phải sao?

Lang Yên cảm thấy nực cười cùng cực, khinh bỉ với tất cả những gì mình đã làm, đáng tiếc là... người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều không yêu anh, anh biết cô ta đang lợi dụng anh, nhưng lại không có cách nào từ chối hết yêu cầu này đến yêu cầu khác của cô ta.

Cho dù bản thân đã giúp cô ta làm không biết bao nhiều chuyện sai trái! “Em... em là đến nói chuyện nghiêm túc với anh, không phải đến xin anh giúp đỡ.” “Có chuyện gì thì nói đi” Lang Yên dùng hết khả năng không chú ý đến cô ta, nhưng lại không thể bỏ mặc được dáng vẻ đau buồn của cô ta. “Chúng ta có thể. đi lên trên nói chuyện không?” “Ở đây với trên lầu có gì khác nhau sao? Anh vẫn luôn sống một mình, em cũng biết rõ, không tồn tại khả năng tại vách mạch rừng được, cứ nói ở đây đi” “Em... Lạc Vận Nhi khẽ gật đầu, “Em để đồ ở trên lầu, em đi lên lấy!” “Đợi đã, anh đi cùng em. Lang Yên không biết cô ta lại có tính toán gì, vẫn nên đi lên lầu cùng cô ta mới thỏa đáng. “Vâng” Nội tâm Lạc Vận Nhi thấp thỏm bất an, cô ta cũng đang đánh cược, cược xem anh có đi lên lầu cùng với cô ta hay không.

Lạc Vận Nhi giơ tay đẩy cửa phòng ngủ chính, bước đến bên cạnh chiếc bàn gỗ lim lớn, “Em muốn đưa cái này cho anh, xin lỗi anh..” Cô ta rơi hai hạt nước mắt, chuyền tấm phim xét nghiệm siêu âm đặt ở trên mặt bàn cho Lang Yên. “Con của chúng ta, tiếc là... em không phải là người mẹ tốt, em lợi dụng nó, nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què.” Lạc Vận Nhi khẽ nhếch lên một nụ cười khổ, “Người em càng có lỗi thực ra là anh, Yên... em cũng là ngẫu nhiên biết được chuyện anh sẽ rời thành phố T một thời gian, vì thế mới đặc biệt đến tìm anh, không phải là đến cầu xin anh giúp đỡ, em chỉ là muốn giao tấm phim này cho anh, đây là đứa con đầu tiên của anh, hy vọng anh có thể gặp được người con gái mình thích, sau đó sinh đứa con thứ hai, rồi thứ ba của anh”

Từng giọt nước mắt của cô ta tí tách rơi xuống, nhấc mắt lên nhìn chằm chằm Lang Yên, “Em xin lỗi... em biết, cho dù em nói ngàn lời vạn lời xin lỗi đều vô ích, bởi vì con... không thể nào trở về được nữa. Em chúc phúc cho anh... Yên... em..” “Đừng nói nữa!” Lang Yên cắt ngang những lời tiếp theo của cô ta, “Tấm phim siêu âm này đã không cần thiết nữa, em cầm lấy đi.” Đã muốn đoạn tuyệt, thì phải dứt bỏ sạch sẽ! “Yên... em biết anh không thể tha thứ cho em, em chỉ là muốn đưa tấm phim này cho anh, để anh giữ chút tưởng niệm, em biết em đã làm sai rất nhiều chuyện, em biết em..." “Được rồi, đủ rồi đấy, em nói xong rồi thì đi đi! Lang Yên rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta, bởi vì nhìn thấy nước mắt cô ta, anh liền cảm nhận được cơn đau đớn mơ hồ ở một nơi nào đó, người phụ nữ này tác động đến trái tim anh, anh không có cách nào bàng quan phớt lờ đi cho được. “Em... Yên...” “Anh không biết em nghe được tin tức anh sẽ tạm thời rời khỏi thành phố T từ đâu, nhưng anh không hề tính rời đi, vì thế tin tức em nhận được là sai lầm, được rồi, em có thể đi rồi đấy.” “Yên, thực sự cần phải tuyệt tình như thế à?” Lạc Vận Nhi mưu tính giành được sự quan tâm của Lang Yên lần nữa. “Quá muộn rồi. “Em... em biết rồi.” Lạc Vận Nhi thức thời gật nhẹ đầu, “Có thể... ôm em một lần nữa được không, trước khi em rời khỏi nơi này, và rời khỏi anh?”

Lang Yên xoay người, phóng khoáng mở rộng hai cánh tay về phía cô ta. Lạc Vận Nhi bổ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt eo anh, lại rút một con dao găm từ trong túi áo ra, nhằm chuẩn vào vị trí lưng trái của anh mạnh mẽ đâm xuống...

Chính vào lúc Lang Yên muốn phản kháng, nhưng chỉ cảm nhận thấy toàn thân vô lực. “Em xin lỗi... Yên... Lạc Vận Nhi cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệch, tại sao... vào khoảnh khắc xuống tay, cô ta lại... cô ta lại cảm thấy bản thân đau đớn nhường này? “Em... muốn giết anh?” Lang Yên hoàn toàn không thể ngờ rằng mình đã trở thành hòn đá ngáng đường cô! “Xin lỗi, Yên, thực sự rất xin lỗi?” Lạc Vận Nhi nở nụ cười thê lương, lại vẫn xinh đẹp như hoa, “Sự tồn tại của anh, đối với em mà nói... quả thực là một sự trở ngại lớn, vì thế em không thể không làm vậy, hy vọng anh có thể tha thứ cho em” “Tại sao, anh... cảm thấy toàn thân mất hết sức lực?” Hiện giờ e là sức lực đứng thẳng dậy anh cũng không có. Người phụ nữ này rốt cuộc đã giở trò gì? “Nguyên nhân chính ở trên tấm phim này, em chẳng qua là để anh Lang cử người giở ít mánh khóe ở trên, em dùng thuốc giải trước vì thế không sao cả, nhưng anh... thì không tránh thoát” “Vì thế là em và Lang Hiệu liên kết với nhau đối phó anh?" Anh gắng gượng chống đỡ cơ thể mình, không để cho bản thân ngã xuống. “Có thể nói như vậy” Lạc Vận Nhi gật nhẹ đầu, “Thực sự rất xin lỗi, Yên, em không yêu anh, em chưa từng yêu anh, em hận anh, hận anh chiếm em làm của riêng, hận anh đối xử tốt với em như vậy, anh có tốt với em hơn nữa cũng không có tác dụng gì, bởi vì em hận anh, anh tốt với em cũng không thể nào làm phai mờ đi sự căm hận của em dành cho anh, anh có hiểu không? Nhưng suy cho cùng là em có lỗi với anh, là em đoạt đi tính mạng của anh, vì thế... em xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh”

Bất cứ người nào ngáng đường cô ta, đều có kết cục thế này! Lạc Vận Nhi có bản lĩnh ở chỗ cô ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp