Con Nhà Giàu

Chương 107: Liên hoan hội đồng hương


2 năm

trướctiếp

Trần Lạc Thần nhìn thấy nữ sinh này thì lập tức nhận ra.

Cô ta không phải là nhân viên phục vụ bị quản lí Trịnh Duyệt trách mắng ở nhà hàng Gia Viên mấy ngày trước sao?

Lúc đó ấn tượng của Trần Lạc Thần đối với cô ta khá sâu, chỉ nhìn góc nghiêng cũng biết cô ta trông rất xinh đẹp.

Khi nhìn chính diện thì cảm thấy giống như đã từng gặp, dần dần nhớ ra.

“Anh biết tôi sao?”

Nữ sinh vừa nhỏ tiếng nói, vừa kéo ba đứa trẻ ra sau người.

Rõ ràng cô ta có hơi sợ Trần Lạc Thần, càng sợ Trần Lạc Thần là loại bắt cóc.

“Đương nhiên, lần trước ở nhà hàng Gia Viên, chúng ta từng gặp mặt, cô quên rồi sao?”

Trần Lạc Thần cười nói.

Cô nữ sinh nhớ lại, lúc này mới kinh ngạc nói: “Thì ra là anh, cảm ơn lần trước đã cứu tôi!”

Chuyện lần đó, cô ta bị trách mắng cho nên không dám ngẩng đầu.

Chỉ khi đợi mình sắp rời khỏi quán mới lén liếc nhìn bóng lưng của Trần Lạc Thần.

Hiện nay nghe thấy giọng nói của Trần Lạc Thần, cô ta tự nhiên nhận ra.

Anh lần trước đã giúp mình.

Hơn nữa người này rất có tiền!

“Đừng khách sáo, như thế cô có thể yên tâm về tôi rồi chứ, ba đứa trẻ này, cô luôn chăm lo cho chúng nó sao?”

Trần Lạc Thần tò mò hỏi.

“Ừm!”

Tô Tường Vi khẽ gật đầu, dẫn ba đứa trẻ đến bên đường.

Vừa đi, vừa kể cho Trần Lạc Thần.

Thì ra, ba đứa trẻ này đều là đứa trẻ lang thang, sau khi bị bọn bắt cóc bắt đi thì lén chạy thoát được.

Do lai lịch bất minh, cô nhi viện cũng không muốn thu nhận.

Dần dần bắt đầu lang thang ở trên phố.

Ăn xin để sống.

Về sau, Tô Tường Vi gặp được bọn chúng thì thu giữ bọn chúng.

Bình thường, bản thân ở nhà trẻ làm giáo viên, lợi dụng thời gian rảnh thì đi làm công việc bán thời gian, như thế thì có thể bảo đảm cuộc sống.

Còn có thể tích đủ một khoản học phí để ba đứa trẻ được đi học.

Cũng may Tô Tường Vi cô là giáo viên mầm non, nếu không ba đứa trẻ này, cũng không thể hiểu chuyện như thế.

Nghĩ mà thật sự đáng thương.

Xem ta đây là ba anh em.

Trong lòng của Trần Lạc Thần có hơi đau nhói.

“Vậy người nhà của cô thì sao?”

Trần Lạc Thần lại hỏi.

“Tôi lớn lên từ cô nhi viện, không có người nhà!”

Tô Tường Vi vừa nói, vừa cúi thấp đầu túm lấy áo của mình.

Cô ta lớn lên thật sự rất đẹp, nhưng cái nghèo đè nặng, đã che đi ánh hào quang của cô ta.

Quan trọng nhất, cô ta ở trước mặt Trần Lạc Thần dường như rất cẩn thận.

Trần Lạc Thần biết, cô ta sợ mình chê cô ta.

Ha ha, Tô Tường Vi không biết, Trần Lạc Thần anh ban đầu không phải là một người không dám ngẩng đầu lên trước mặt người khác hay sao?

Tô Tường Vi với bản thân không khác nhau mấy.

Nói thật, Trần Lạc Thần đã từng cho rằng mình là người thảm nhất, nhưng không ngờ, Tô Tường Vi không biết thảm hơn anh không biết bao nhiêu lần.

Cô ta ngay cả ba mẹ cũng không có, một cô gái, còn có thể cưu mang ba đứa lang thang.

Cô gái như thế, trên đời này cũng rất ít thấy!

Chỉ một điểm này, trong lòng Trần Lạc Thần đã vô cùng cảm động và cảm phục rồi.

“Các em ở đâu?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Chúng em ở bên đó!”

Ba đứa trẻ chỉ về một khu dân cư bình thường cách trường học không xa.

“Có thể dẫn tôi đến xem thử không?”

Trần Lạc Thần cười vui vẻ hỏi.

Tô Tường Vi sau một hồi do dự, vẫn gật đầu.

Khu dân cư này, có chút giống khu tập thể rất rất cũ.

Sau khi đi vào, Tô Tương Vi lau ghế cho Trần Lạc Thần, bảo Trần Lạc Thần ngồi xuống.

Sau đó giục ba đứa trẻ đi tắm rửa mặt, ba anh em này rất hiểu chuyện, mỗi ngày đều ra ngoài gặp một ít phế liệu để bán, cho nên khiến mặt mày mình lấm lem hết cả.

“Tô Tường Vi, tôi tên là Trần Lạc Thần! Chúng ta kết bạn đi?” Trần Lạc Thần nói.

“Kết bạn?” Tô Tường Vi có hơi ngạc nhiên.

Ở trong mắt cô, Trần Lạc Thần có thể khiến vị quản lí đó cũng phải nghe lời anh, chắc chắn rất lợi hại.

Người lợi hại như thế, sao lại bằng lòng kết bạn với cô ta chứ?

Mà phải nói vì sao, Trần Lạc Thần cũng không nói được.

Hôm nay chỉ là bèo nước gặp nhau.

Trần Lạc Thần có lòng đồng cảm, hơn nữa đối với người gặp khó khăn, có loại cảm xúc đặc biệt.

Anh có thể trực tiếp giúp các cô, sắp xếp cho bọn họ chỗ ở, sắp xếp chuyện đi học, thật đấy, những điều này đều chỉ là chuyện của một câu nói.

Nhưng thế thì sao, sau khi Trần Lạc Thần nhìn thấy Tô Tường Vi, trái tim của anh lại đập thình thịch, hình như có một loại cảm xúc khác lạ quấn lấy Trần Lạc Thần, khiến Trần Lạc Thần muốn tìm hiểu cô ta nhiều hơn, còn muốn cùng cô trở thành bạn.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Trên thực tế nghĩ lại lần trước Trần Lạc Thần gặp Tô Tường Vi thì biết.

Một góc nghiêng gương mặt đã khiến Trần Lạc Thần nhớ không quên.

Tại sao lại có loại cảm giác này với cô gái chỉ bèo nước gặp nhau này chứ?

Trần Lạc Thần cũng chỉ biết cười khổ, cũng không trả lời được.

Tóm lại, vừa gặp mặt thì cảm thấy cô ta rất thân thiết.

Sau đó, Trần Lạc Thần nói chuyện với Tô Tường Vi, càng nói càng hợp.

Bất tri bất giác, thời gian cả buổi chiều cũng sắp trôi qua rồi.

“Tường Vi, Tiểu Dĩnh, tôi/anh phải đi rồi, vài hôm nữa lại đến thăm mọi người!”

Trần Lạc Thần vẫy vẫy tay với bọn họ rồi rời khỏi.

Tiếp xúc nửa ngày, Trần Lạc Thần cảm thấy tâm thần của mình được bình yên như thế, cảm giác bình yên đã mất từ lâu!

Mà vào lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần đổ chuông.

Vừa nhìn, chính là Trần Lâm gọi đến.

Khi vừa mới đi, Trần Lạc Thần muốn số điện thoại của Trần Lâm, mặc dù Trần Lâm không tình nguyện, nhưng vẫn trao đổi qua lại.

“Tôi nói này Trần Lạc Thần, bảo cậu đến tham gia buổi liên hoan của hội đồng hương, cậu lại đến muộn rồi hả? Không phải đã hẹn 5 giờ tụ tập rồi sao, cậu đâu?”

Trần Lâm trực tiếp trách móc.

“Xùy xùy, tôi vì có chút chuyện, không đến kịp, bây giờ đi, khoảng mười mấy phút!”

“Tút tút…”

Không nói chuyện, đầu bên kia đã cúp máy rồi.

Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.

Sớm biết thế, nói gì cũng không nên đồng ý với cái cô gái tính tình không tốt này rồi!

Thật sự phiền chết đi được!

Có điều nói đi cũng phải nói lại, đã đồng ý với người ta cũng không đi không được, Trần Lạc Thần đến gara lấy xe, lái xe đến thẳng khách sạn mà Trần Lâm đặt.

Sau khi đỗ xe xong thì đến phòng bao.

“Trần Lạc Thần, cậu mới đến à, để mọi người chờ một mình cậu, cậu được lắm rồi?!”

Trần Lạc Thần vừa bước vào, Trần Lâm vênh mặt hất mũi nói.

“Vãi, thật sự là Trần Lạc Thần, mấy năm không gặp, cũng không mặc quần áo vá nữa, bắt đầu mặc quần áo bình thường rồi?”

“Ha ha ha, ài Trần Lạc Thần, nghe nói cậu học ở đại học Kim Lăng, đây là đại học nổi tiếng, gần đây thế nào rồi, sắp đi thực tập rồi, đã tìm được chỗ chưa?”

“Ngồi xuống trước đi, từ từ cùng chúng tôi nói chuyện mấy năm nay Trần Lạc Thần đã trải qua những gì?”

Bàn ăn trong phòng bao rất lớn, ngồi đủ hơn 20 người.

Đồng hương trong hội đồng hương đến cũng hơn 20 người, bao gồm 4-5 bạn học cùng lớp với Trần Lạc Thần. Ngồi đầy ở bàn.

Trần Lạc Thần vừa mỉm cười với bọn họ, cũng vừa nhìn thấy một nữ sinh ngồi ở vị trí chủ vị.

Lý Thi Hàm!

Người có quan hệ tốt nhất hồi cấp 3 với Trần Lạc Thần cũng là hoa khôi của lớp, Lý Thi Hàm luôn cạnh tranh trong học tập với Trần Lạc Thần.

Hai người ban đầu nói thật, cũng có chút mờ ám.

Nhưng Lý Thi Hàm, không có hoàn toàn hạ quyết tâm yêu đương với người có gia cảnh như Trần Lạc Thần.

Còn Trần Lạc Thần thì sao, cũng không có hoàn toàn hạ quyết tâm nói chuyện yêu đương với người như Lý Thi Hàm.

Gia cảnh khác biệt thật sự quá lớn.

Cho nên, chỉ dừng ở quan hệ tốt hơn bạn bè tốt một chút!

“Thi Hàm, ba năm không gặp, vẫn tốt chứ?”

Trần Lạc Thần mỉm cười. Lý Thi Hàm thay đổi không ít, cũng học cách trang điểm rồi, khí chất và dung mạo trên người đều hơn trước đây rất nhiều lần.

Tuyệt đối là đẳng cấp nữ thần.

“Tôi vẫn tốt, cậu mau tìm chỗ ngồi xuống đi!”

Lý Thi Hàm khẽ mỉm cười, không mặn không nhạt nói.

Ba năm không liên lạc rồi, tình cảm bạn bè ban đầu gì đó sớm đã không còn rồi.

Khiến Trần Lạc Thần cảm thấy giống như gặp một người xa lạ.

“Ừm!”

Trần Lạc Thần nhìn bên cạnh vừa hay có một chỗ trống thì ngồi xuống.

“Ai cho cậu ngồi ở đó!”

Mông còn chưa đặt xuống, lúc này, một bạn học nữ hồi cấp ba trong lớp lạnh lùng nói, giọng nói khá chán ghét, dọa Trần Lạc Thần giật mình…

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp