[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

CHƯƠNG 172: CÚ MÈO ĐẾN TỪ ĐỨC


2 năm

trướctiếp

EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

-o0o-

Sự thật chứng minh, cho dù là loại độc dược dinh dưỡng chẳng hề có chút tác dụng này thì cũng không nên uống nhiều, đến khi phu nhân Pomfrey vội vàng đến kiểm tra buổi tối cho Harry, y đã cảm thấy bụng mình sắp nổ tung.

"Trò Potter, đây là lần đầu tiên ta thấy có một sinh vật chỉ vì uống quá nhiều độc dược dinh dưỡng mà cần uống độc dược tiêu thực..." Snape cười nhạo nhìn Harry vì trướng bụng mà không thể không nằm trên giường "....sinh vật hình người." Chỉ cần người có chút đầu óc, mà nói thế cũng không phải, ngay cả con nít năm tuổi cũng không làm mấy chuyện ngu xuẩn như cái Potter làm.

"...Giáo sư, trước khi thầy châm chọc con đến mức con không đáng một đồng nào, thì thầy có thể đưa độc dược tiêu thực cho con được không?" Harry nhìn chằm chằm chai độc dược trong tay Snape, thật ra Harry chỉ nghĩ nên kiếm chuyện gì đó để làm, cho nên mới vô tình uống hết hai bình độc dược dinh dưỡng, càng không nghĩ đến vì tình huống đặc biệt của mình, cho nên độc dược tiêu thực của Bệnh Thất hoàn toàn không có tác dụng với y, thành ra bây giờ Snape đang đứng kế bên giường bệnh của y, hai chữ khinh bỉ đã muốn hiện rõ trên mặt luôn rồi.

"Hừ, Potter, nói cho mi một tin buồn —- hiển nhiên là không phải đối với ta —-..." Snape mở bình độc dược ra, cắm ống hút, hảo tâm đưa lại miệng y "Bởi vì đây là lần đầu tiên ta gặp loại chuyện này, mặc dù đã sửa đổi độc dược tiệu thực một chút, nhưng không thể sửa đổi được vị của nó, cho nên nếu trò Potter vì chán quá nên thành ra như vầy, thì ta nghĩ, chỉ với bình độc dược này, trò Potter hoàn toàn có thể tiêu khiển ít nhất hai tiếng." Lúc nấu xong bình độc dược này, cái vị và mùi của nó khiến ngay cả hắn cũng muốn ói ra "Dĩ nhiên, trò Potter muốn kéo dài thời gian cũng được thôi, nhưng mà thứ độc dược này không nên uống lâu hơn hai tiếng, nếu không ta đành phải nhanh chóng mang đến cho trò đây một bình mới."

Thật ra không cần Snape nói nhiều đến thế, Harry sau khi thử xong một hớp, y đã cảm thấy hay là cứ để mình no chết như thế đi, y tình nguyện trở thành "phù thủy đầu tiên chết vì uống quá nhiều độc dược dinh dưỡng", cũng không nguyện ý trở thành "phù thủy đầu tiên chết vì vị của độc dược"! Đè xúc động muốn xoay người ói ra hết của mình xuống, dù là độc dược thúc ói cô đặc nồng độ cao nhất thì cũng không hiệu quả bằng cái thứ này.

"Trò Potter, độc dược mọc xương của trò cần nấu, cho nên hy vọng hai tiếng tiếp theo ta sẽ không nhận thêm tin mới nào của phu nhân Pomfrey vì sự ngu ngốc của mi."

"..." Harry cắn chặt ống hút, ngậm chặt miệng, y hoàn toàn không dám mở miệng trước khi cảm giác buồn ói rút đi, nếu không sẽ rất là không xong.

"Gryffindor trừ ba điểm, bởi vì không tôn trọng giáo sư, Potter, hy vọng lần sau mi sẽ học được cách tạm biệt giáo sư của mình." Snape vui vẻ, khiến động vật nhỏ trên đường biến mất còn nhanh hơn khi tâm trạng hắn không tốt.

Harry mang cái mặt đau đớn xin chào tử vong, cầu siêu thoát, nhắm mắt uống bình độc dược kia, ngay giây phút muốn ói thì vội vàng ngập chặt miệng, mặc dù Harry đã tự nhủ câu "đau một lần rồi thôi" cả trăm ngàn lần trong lòng, nhưng cũng mất gần hai tiếng để uống hết bình độc dược.

Đến khi Harry uống xong miếng cuối cùng, chật vật quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó mới vui mừng, hên quá, còn năm phút nữa mới hai tiếng.

Mệt lả nằm trên giường, nằm quá lâu, khiến cho xương hơi nhói lên, Harry kêu Dada giúp y xoay người lại —- uống có bình độc dược mà còn mệt hơn chửi nhau với vũ xà.

"Ngài Potter, ngài có cần Dada mang độc dược bữa tối của ngài đến không?"

"..." Hai ngày tiếp theo y không muố nhìn thấy bất kì một bình độc dược nào nữa "Không cần."

Mặc dù Harry nói không muốn nhìn thấy bất kì bình độc dược nào nữa, nhưng y vẫn cần "ăn uống" đúng giờ, may mắn là bởi vì Snape căn cứ theo tình huống của Harry mà tăng cường dược liệu, cho nên một tuần sau Harry đã có thể ngồi dậy, nhưng phu nhân Pomfrey đã cảnh cáo, nếu Harry không mong xương xuất hiện tình trạng vặn vẹo, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nằm yên trên giường.

Trong một tuần ngoan ngoãn làm theo những gì phu nhân Pomfrey bảo này, Harry đã tạm thời quên mất cái đơn hàng mình gửi đến Đức trước đó, bởi vì Harry cứ ở trong Bệnh Thất mãi, cho nên cú mèo không thể bay vào được, đành phải gõ gõ cửa sổ Bệnh Thất, mà bởi vì cuộc sống hết ăn và ngủ của Harry, cho nên y hoàn toàn không nghe được, đến tận hôm nay Snape đến đưa độc dược mọc xương, thuận tiện xem tình huống của Harry một chút.

Thật ra nơi đây ngày nào cũng có học sinh tinh lực tràn trề ghé thăm, nhưng hầu hết ai cũng bị thương nhẹ uống một hai bình độc dược là hết, hay là một hai lởi nguyền gì đó là giải quyết xong, hoàn toàn không cần nằm lại. Cho nên dù mỗi ngày đều ồn ào, nhưng nơi của Harry vẫn yên tĩnh vô cùng.

Lúc Snape đẩy cửa đi vào nghe có được tiếng gõ cửa, cẩn thận phân biệt một chút thì biết được nó không phải phát từ nơi của Harry ra. Snape rất nhanh đã chú ý đến chú cú đang cố gắng gõ cửa sổ kia, hiển nhiên, con cú này đã mệt lắm rồi, bởi vì ngoài cửa sổ Bệnh Thất không có chỗ đậu, cho nên nó phải vừa gõ cửa vừa đập cánh.

Snape nhướn mày mở cửa sổ, cú mèo mất đà gã vào trong, tư thế khó coi đủ khiến người ta hiểu nó mệt thế nào rồi, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, trước khi nằm luôn xuống đất đã giơ chân nâng bọc hàng lên.

Gỡ bọc xuống, địa chỉ trên đó là ở Đức. Snape nhướn mày, hắn có ấn tượng với cái tiệm nằm ở địa chỉ trên, là một tiệm độc dược không tệ, là tiệm độc dược có chất lượng độc dược xuất sắc. Snape chưa mở bọc, thần sắc khó dò nhìn Harry đang ngủ, liên hệ với xúc động gần đây của y...A, xem ra thằng oắt ngu ngốc này lại tranh thủ lúc hắn không chú ý lấy mạng nhỏ của mình ra đùa gì đó rồi.

HẾT CHƯƠNG 172


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp