[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

CHƯƠNG 166: THƯỜNG XUYÊN


2 năm

trướctiếp

EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

-o0o-

Trường học vào buổi sáng thứ bảy yên tĩnh vô cùng, lúc này đa số học sinh vẫn còn say giấc nồng, vì giám ngục, cho nên cũng chả mấy người muốn đến Hogsmeade, trong đại sảnh đường cũng chỉ có hai ba học sinh đang ăn sáng, trên bàn dài giáo sư ngay cả một vị giáo sư cũng không có. Snape hôm trước tận khuya mới ngủ, chắc là do hôm trước ngủ nhiều quá, thành ra giấc ngủ này của hắn cũng không ngon lắm, cứ tỉnh lại giữa đêm, vất vả lắm mới ngủ được một chút, đột nhiên bên ngoài "rầm" một phát. Bèn bật dậy, đầu hơi quay một chút, vội vã chạy ra ngoài đã nhìn thấy thằng oắt kia ót chạm đất chân trên sofa, cố gắng lấy tay chống nâng người dậy mấy lần cũng không thành công, nhìn là biết bị rơi không nhẹ.

"Potter, ta không ngờ được mi ngủ mà cũng rớt xuống đất được, mi nên tạ ơn cái sự may mắn của mình với cái thành tích thế này mà bao nhiêu lâu qua vẫn chưa chết trong giấc mơ của mình đi là vừa." Snape chưa đủ giấc vọt qua túm cổ áo Harry, bởi vì mới tỉnh dậy, cho nên giọng của của hắn hơi trầm.

Tiện tay ném Harry lại trên sofa, Snape ngồi một bên lau trán, làm việc không quy luật quanh năm khiến Snape có hơi tụt huyết áp, lúc này hắn cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng trước mặt mình.

Rút đũa phép gõ bàn "Wim." Một gia tinh xuất hiện, hơi khom người, so với mấy gia tinh cứ thích hét toáng lên khi được triệu hồi, thì Wim yên tĩnh hơn rất nhiều "Giáo sư Snape, ngài cần gì?"

"Hai bữa sáng, một tách cà phê đen." Quay đầu nhìn nhìn Harry, ác ý bồi thêm "Chuẩn bị cho trò Potter đây một ly sữa bò lớn."

"...." <- Harry vẫn còn hơi chóng mặt. Mét bảy trừ một thì mần răng! Mét tám thì ngon lắm hay gì!

"Trò Potter, mi đã tỉnh, ta hy vọng mi nhớ rằng hôm qua mi đã làm rớt một bình độc dược ổn định linh hồn" Bữa sáng được dọn lên nhanh chóng, vị đắng nghét của cà phê đen khiến Snape tỉnh táo không ít "Nhanh uống sữa của mi, rồi cầm độc dược cút khỏi văn phòng của ta."

Harry nhìn ly sữa trước mặt, giả vờ cái ly ấy là ly bia, cầm lên nốc thẳng một ngụm uống hết.

"Khà ~" Harry nấc nhẹ, ly sữa mới hết có một phần ba, nếu không phải vì chiều cao của mình, thì y đã dẹp cái thứ này lâu rồi, y chả thích mùi tanh của sữa bò chút nào.

Uống hết sữa, Harry cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn sáng, thứ Wim mang lên hoàn toàn dựa theo khẩu vị bình thường của Snape, mà phong cách của Snape thì — hoàn toàn chả không đặc sắc. Một chén sốt đậu nành, thịt xông khói trứng ốp la và hai miếng bánh mì nướng bơ, một bữa sáng phong cách Anh quốc bình thường.

Tuy không thích đậu nành, nhưng Harry vẫn ăn hết sạch tất cả những thứ trong dĩa, sau đó hít sâu một hơi uống hết toàn bộ số sữa bò còn lại.

Snape buông dao nĩa đi lại kệ độc dược cầm ra một bình độc dược ổn định linh hồn, động tác của Harry trên sofa đang ngồi sau lưng đột nhiên cứng đờ, nhưng ngay sau khi Snape quay lưng lại lập tức khôi phục lại bình thường "Potter, uống độc dược xong thì lập tức..."

"Lập tức rời đi. Đã biết, giáo sư." Harry mở bình độc dược uống hết, tay che bụng, có vẻ hơi no, sau đó khoát tay chống đỡ ra khỏi văn phòng.

Harry sau khi rời khỏi văn phòng độc dược vội vàng đi đến một góc gần nhất, ngồi xổm xuống, hành lang này cách cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin không xa, Harry hít sâu một hơi tự ếm cho mình một bùa ngó lơ. Dựa lưng vào tường, dạ dày đau đến mức run người, đời trước cả y và bọn Draco đều có ít bệnh bao tử, chỉ có mỗi y vì thói quen sống khi còn nhỏ cho nên nghiêm trọng nhất. Phát bệnh tận hai lần mà chỉ cách nhau chỉ có một buổi tối, Harry cảm giác mình về sau có lẽ sẽ chẳng yên.

Sự thật chứng minh cảm giác của Harry không sai chút nào, từ hôm đó trở về sau, cơ thể Harry cứ mỗi ngày một lần, ăn hên thì trên cơ thể chỉ có vài vết sẹo dữ tợn do phép thuật hắc ám để lại mà thôi, chứ mà không hên là đau đến mức không di chuyển nổi, nguy hiểm nhất là lần lấy sách biến hình của Harry, tay phải của y đột nhiên biến mất, thật may vì Harry có thói quen dùng tay trái, cho nên không ai chú ý đến.

Chẳng qua là hai tuần này Harry trôi qua trong sự run rẩy, thứ duy nhất đáng chúc mừng là không xảy ra lúc đến văn phòng độc dược hay đang trên tiết độc dược.

Tối hôm nay khi đang ngủ, Harry đột nhiên mở bừng mắt lấy tay che sườn trái, hôm nay Moni ngủ ở ký túc xá, Harry không thể giống như trước kia mà tự ếm cho mình một bùa coi thường, nếu không Moni tỉnh dậy vì cảm nhận được dao động phép thuật trong không khí. Khó khăn nhẫn nhịn đến khi cảm giác đau đớn biến mất, mặc áo khoác vào, lôi vương miện dưới gối ra, vừa đi được hai bước, Moni đã mơ màng mở mắt ra "Harry?"

"Tớ không ngủ được, ra ngoài dạo chút." Moni không chú ý đến vương miện trên nệm, quay đầu ngủ tiếp.

Lôi áo choàng tàng hình khỏi túi không gian tuỳ thân, đi đến phòng yêu cầu, vừa đóng cửa phòng lại, Vương Miện đã tự chui ra, anh đã tỉnh lại từ khi Potter túm vương miện rồi "Potter, chuyện gì khiến cậu gấp gáp đến thế?"

"Vẫn là vấn đề cũ, nhưng tinh3 huống gần đây hơi mới, phía anh vẫn chưa có tiến triển gì sao?" Harry ngồi trên ghế sofa trong phòng Yêu Cầu, vuốt vuốt nơi đau đớn vừa nãy, cảm giác không thoải mái chút nào.

"Không có, cuối cùng đã có chuyện gì với cậu?" Vương Miện không cho rằng nửa đêm Harry chạy ra đây chỉ để hỏi cái này.

"....Vương Miện, anh có thể tìm phương pháp khiến linh hồn trông bình thường trong vương miện được không?"

Gương mặt vốn đang nhíu mày của Vương Miện bỗng nhiên trừng to hai mắt "Potter, cậu đừng có nói với tôi là..."

"À...., tôi xé cái chỗ kia xuống rời." Harry túm mặt dây chuyền mộc mạc ra khỏi áo.

"Merlin..." Vương Miện muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thở dài một hơi, quay người chui về trong vương miện "Cậu chờ một chút." Anh bây giờ rất hối hận khi thề với Potter.

Harry vuốt ve sợi dây chuyền, Vương Miện chui ra nhanh hơn y nghĩ "Không thể không nói, vận may của cậu không tệ đâu, Potter."

"Là sao?" harry nhướng mày.

"Lúc trước cậu lấy trận pháp dùng để thức tỉnh huyết thống của mình, dùng lửa của griffin để đốt thi độc trong người Regulus Black, thay đổi một chút thì cậu cũng có thể đốt tạp chất trong linh hồn của cậu, nhưng mà..." Vương Miện nghiêm túc nhìn Harry "Tôi không chắc chắn rằng phương pháp này hữu hiệu, dù sao linh hồn và máu không giống nhau."

"Cứ thử đã rồi nói sau còn có, có lẽ bởi vì linh hồn không trọn vẹn, cho nên gần đây trên người tôi cứ liên tục xuất hiện các vết thương cũ." Harry vuốt ve chữ cái trên mặt dây chuyền "Có thể tăng khoảng cách giữa cái ngày lên được không?"

Vương Miện mượn đũa phép của Harry, dùng vài thần chú kiểm tra, sau đó anh thở phào, vấn đề dễ giải quyết hơn trong tưởng tượng của anh "Vấn đề không lớn, uống gấp đôi nồng độ độc dược ổn định linh hồn so với bình thường là được."

Harry nhíu mày, làm sao lại có thể khiến cho giáo sư không nghi ngờ mà tăng nồng độ lên cho y đây? Nếu không cẩn thận bị phát hiện, y không cho rằng mình có thể giữ lại cái mạng nhỏ....

HẾT CHƯƠNG 166


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp