[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 139: Thẳng thắng


2 năm

trướctiếp

EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

Không biết có phải nơi này vắng vẻ quá hay không, mà Harry ngồi bên đường nửa ngày mới thấy taxi.

Vừa trở về nhà cũ Black, Harry bất ngờ nhìn thấy Dumbledore đang ngồi ăn bánh trong phòng khách "Chào buổi chiều, Harry."

"Chào buổi chiều, hiệu trưởng." Sirius ngồi bên cạnh, mặt mày có chút rối rắm, giống như muốn nói gì đó, Harry suy nghĩ một chốc, sau đó hỏi: "Chú Sirius, sao vậy ạ?"

"Ừm, cái đó, Harry..." Sirius xoa xoa tay "Con muốn đến nhà dì con ở mấy ngày không?"

"Được." Quả nhiên là chuyện này. Bởi vì bảo vệ của má Lily, Harry hằng năm cần ở nhà người thân của má Lily ít nhất hai tuần, mà người thân của má Lily chỉ còn mỗi chị.

"Sirius, tôi nói Harry sẽ hiểu mà." Dumbledore vỗ vỗ vụn bánh trên bộ râu của cụ "Nếu Harry đồng ý rồi, vậy tôi đi đây, bánh ngon lắm." Tên khốn kia coi chừng kỹ quá, đồ ngọt cụ được ăn một ngày cũng có hạn mức nhất định.

"Đi thong thả, hiệu trưởng Dumbledore." Sirius đứng dậy, Dumbledore từ chối khéo ý định tiễn khách của hắn, sau đó để Harry tiễn ra cửa "Harry, ta biết mấy trò có vài bí mật, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì mấy đứa bây giờ cũng chỉ là con nít, ta rất hoan nghênh mấy đứa đến xin sự giúp đỡ."

Lần nào nhắc đến chuyện này với Gellert gã đều qua loa cho có, nhưng mà cụ có thể đoán đại khái, nhưng cụ cảm thấy suy đoán của mình còn cách chân tướng xa lắm, nhưng nhìn Severus là biết, biết rằng không cần quá lo về an toàn của bọn nó, dù sao Severus cũng biết nặng nhẹ.

"Cảm ơn, hiệu trưởng." Đối với ông lão cơ trí này, Harry không cảm thấy bọn họ có thể gạt cụ tất cả "Khi nào cần, bọn con sẽ."

"Được rồi, Harry, đến đây là được." Dumbledore đứng trước cửa nhà cũ, ở đây có bùa xem nhẹ, người bình thường không thấy được "Sirius lo lắng cho con lắm, chọn thời gian rồi nói chuyện với Sirius một chút đi, cậu ấy là ba đỡ đầu của con." Cụ nhìn ra Sirius nhìn ra vài thứ, nhưng không tiện hỏi Harry, thời điểm nhắc đến Harry cứ sốt sắng thế nào ấy.

"Con sẽ, hiệu trưởng." Lúc y đi mò Regulus y đã chuẩn bị tâm lý tiết lộ cho chú ấy vài thứ rồi, nhưng mà, chỉ là một chút mà thơi, nếu chú ấy biết hết, chỉ sợ không thể tỉnh táo như Snape được.

"Ta đi đây, khai giảng gặp, Harry." Dumbledore phất tay tạm biệt, độn thổ biến mất.

Harry xoay người đóng cửa, Sirius vẫn đứng đó, cứ chập chừng mãi, cuối cùng mở miệng "Harry, chú muốn nói chuyện với con một chút."

"Được, chú Sirius." Harry có thể thấy được lo lắng nơi đáy mắt của Sirius "Con cũng muốn nói chuyện với chú một chút, đến phòng con đi."

Sirius theo Harry lên lầu, ngồi trên ghế, Sirius đằng hắng mấy cái "Harry, chú biết con có một ít bí mật, chú không muốn hỏi, nhưng có một chút...." Sirius ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Harry lúc này rất kiên định "Nếu như con muốn đi làm chuyện nguy hiểm gì đó, nhất định phải nói cho chú trước khi đi, có thể chú khônggiỏi bàn mưu tính kế bằng Snape, nhưng trình độ bùa chú của chú tuyệt không thua cậu ta." Sirius thừa nhận đôi khi mình sẽ rất xúc động, không đủ bình tĩnh và lý trí, nhưng hắn là ba đỡ đầu của Harry, mặc dù không có cách giúp Harry giải quyết vấn đề, nhưng trước khi hắn rời khỏi nhân thế này, hắn nhất định sẽ bảo vệ không cho Harry chịu chút thương tổn nào.

Sirius ôm Harry như ba ôm con, Harry nhìn Sirius, cảnh tượng rơi xuống màn che của Sirius ngày xưa như hiện lại trước mắt y "Thân là ba đỡ đầu, chú Sirius, chú hoàn hảo hơn tất cả mọi người." Harry đứng lên "Sirius, là một người đã trưởng thành rất lâu rồi, cái ôm vừa rồi của chú khiến con có hơi ngại."

"..." Sirius sửng sốt, hắn không theo kịp những gì Harry nói.

"Chú Sirius, con lớn rồi, tính luôn cả tuổi đã từng, con còn lớn hơn chú đó." Mặc dù không định nói cho Sirius biết mấy chuyện có liên quan đến vũ xà, nhưng mấy vấn đề tuổi tác này không cần giấu, dẫu sao y cũng không mong mình sẽ nhận được một hộp kẹo từ Công Tước Mật làm quà giáng sinh nữa.

".." Sirius load kịp rồi, sau đó đầu óc chính thức báo lỗi. Hắn rất vui vì Harry thẳng thắn với hắn, nhưng tin này khiến hắn có chút không tiêu hoá nổi "Harry, chú có chút....không tin được."

"Chú Sirius, Pete biến thành chuột sống chui sống nhũi nhiều năm như thế, làm sao có thể bị tuỳ tiện phát hiện đến thế." Harry ngồi trên mép giường, đối mặt với Sirius "Lúc con vừa mở mắt ra và biết mình trở lại quá khứ, phản ứng đầu tiên của con chính là muốn giết chết con chuột dơ bẩn kia." Được rồi, phản ứng đầu tiên là vũ xà, phản ứng thứ hai là Chúa Tể Hắc Ám, đến cái thứ ba cũng chưa đến lượt Sirius, nhưng mà, đây là an ủi rất lớn, nhìn mặt Sirius mà xem "Chú Sirius, con biết Chúa Tể Hắc Ám chưa chết, con cũng biết tất cả mọi thứ sẽ diễn ra trong tương lai."

"Harry, ý con là, con là người trở về từ tương lai." Harry gật đầu, biểu cảm của Sirius lập tức nghiêm túc hẳn lên "Vậy con có không thoải mái ở đâu không? Con nghĩ cách trở về hay là ý của Merlin? Nếu con tự nghĩ cách, vậy nó có ảnh hưởng gì đến cơ thể của con không?" Cả ba câu hỏi không câu nào quan tâm đến Chúa Tể Hắc Ám, mấy thứ đó giờ chỉ là mây bay!

"Con không sao, thật đó! Không cần kiểm tra! Bỏ quần áo của con ra!" Harry dở khóc dở cười nhìn con người đang túm chặt quần áo, Sirius chỉ cần rối lên một cái là quên mất mình là phù thuỷ luôn "Con không biết vì sao bọn con về được, mở mắt ra đã thấy mình về."

"Mở mắt ra? Trước đó con đang làm gì?" Sirius hoàn toàn không chú ý đến 'bọn con'.

"Chiến đấu, sau này con làm thần sáng." Là đã từng muốn làm thần sáng "Đã từng bị thương nhẹ trong một nhiệm vụ...Con không sao! Đã từng mà!" Harry né cái tay muốn kiểm tra của Sirius, lui về sau "Sau đó vào St.Mungo, lúc tỉnh lại đã thế này rồi."

"Harry, quay về quá khứ không phải đùa, bây giờ chúng ta đến St.Mungo ngay lập tức, con cần phải kiểm tra toàn bộ cơ thể." Sirius lo lắng kéo Harry chuẩn bị ra khỏi nhà.

"Chú Sirius! Con không sao, con kiểm tra với Draco, cậu ấy có bằng bác sĩ của St.Mungo, cậu ấy kiểm tra cho con rồi!" Tuyệt đối không thể đi!

"Draco? Draco Malfoy?" Sirius quả nhiên đổi sự chú ý như trong dự liệu "Hai đứa thân lắm sao!"

"Ừ thì, tương lai bọn con là bạn, bạn rất thân." Đối mặt với con mắt trợn to của Sirius, Harry buông tay "Con nói, chú Sirius, bọn con trở về cùng nhau."

"Bọn con?" Sirius lúc này mới chú ý đến từ 'bọn con' "Có ai?"

"Không nhiều lắm, con, Draco, Ron, và cả Moni." Mắt Sirius trợn càng to hơn khi nghe đến cái tên cuối cùng "Moni?!"

"Nếu không chú nghĩ tại sao cậu ấy lại chạy từ Đức sang Anh chứ, đời trước cậu ấy học Dusmtrang."

"Vậy con, ban đầu cũng biết Moni là..." Sirius đột nhiên cảm thấy lúng túng, hèn gì Harry chẳng có chút phản ứng nào sau khi biết quan hệ của hắn và Moni.

"Đúng thế." Harry gật đầu.

"Khụ..." Ánh mắt Siruis lơ lửng, sau khi vắt óc suy nghĩ mới nhớ đến một vấn đề "Harry, Remus của tương lai....họ gì?"

Harry nghi ngờ, sau khi thấy lỗ tai ửng đỏ của Sirius mới hiểu "Xin lỗi, chú Sirius..." Harry nhớ đến quan hệ của hai người bọn họ đời trước không thân bằng bây giờ "Chú...đã từng không có thể nhìn thấy con tốt nghiệp."

"..." Sirius đột nhiên im lặng "Thế còn Remus?"

"Cũng không." Harry cười khổ.

"Ai làm!" Biểu cảm của Sirius dữ tợn, hắn phải đi làm thịt tên đó.

"Antonin Dolohov."

"Thằng tạp chủng đó!" Sirius đột nhiên phát giác một chuyện "Không phải hắn ta ở trong Azkaban hả?"

"Chúa Tể Hắc Ám sống lại vào lúc con học năm thứ tư, sau đó hắn ta tấn công Azkaban, thả hết tất cả Tử Thần Thục Tử ra."

Sirius yên lặng, sau đó đột nhiên xoay người kéo cửa phòng "Harry, bây giờ chúng ta đi tìm hiệu trưởng Dumbledore."

"Hiệu trưởng biết, Grindelwald hẳn đã nói cho hiệu trưởng rồi." Xin lỗi hiệu trưởng, dùng tin của thầy chuyển sự chú ý của Sirius vậy.

"Khoan, có liên quan gì đến Grindelwald!" Tại sao lại thêm Chúa Tể Hắc Ám đời một vào rồi.

"Grindelwald cũng là người quay về quá khứ, ông ta là người yêu của hiệu trưởng á." Sirius cứng ngắc quay đầu, xương phát ra tiếng răng rắc "Làm sao con biết?"

"Chú Sirius, ừ thì, nói vầy đi...trò Black, mong rằng Ron không xuống tay với mọi người quá ác." Harry đột nhiên nghiêm trang nói, biểu cảm kia khiến Sirirus thấy quen quen, mà cái kiểu tóc này của Harry hình như cũng quen lắm "Harry Levins?!!!" Tiếng hét của Sirius vọng khắp nhà cũ Black, đủ khiến Walburga và Mặt Dây Chuyền đang nói chuyện trong phòng Reg hết hồn.

Oh! Nhìn mà xem, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà, nhiêu đây thôi đã đủ chứng minh Sirius là con ruột của lão phu nhân Black rồi.

HẾT CHƯƠNG 139

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp