[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 130


2 năm

trướctiếp

Căn phòng lặng hẳn đi vì câu nói của Harry, cà phê trên bàn chảy về phía cạnh bàn, tách một cái, gọi hồn của Snape về "...Potter, nếu tai ta không có vấn đề gì, thì mi vừa mới người yêu của Regulus Black là...mảnh hồn của Chúa Tể Hắc Ám!" Cho dù là Snape đi chăng nữa cũng không duy trì được mặt bình tĩnh sau khi nghe tin trên.

"Khụ, nghiêm túc mà nói là Chúa Tể Hắc Ám trước khi chế tạo ra mặt dây chuyền." Snape cứng người lần nữa, bạn giường của Chúa Tể Hắc Ám muốn bằng với sĩ số Slytherin! Kết quả Chúa Tể Hắc Ám kiếm người yêu bằng tuổi con trai mình nếu hắn có con?! Bellatrix sau khi biết tin này chắc sẽ gào thét kinh khủng khiếp, dù cho Lestrange cũng rất yêu ả, nhưng ai bảo trong mắt Bellatrix chỉ toàn là Chúa Tể Hắc Ám.....thần kinh của Snape chịu tác động không nhỏ.

"Giáo sư? Thầy không sao chứ?" Harry nhìn Snape đang đờ người ra, Harry khẳng định đôi mắt rỗng tuếch bây giờ của Snape không phải do bế quan bí thuật.

"...Không sao." Snape xoa xoa trán, kéo suy nghĩ đã tản đi về lại "Mi định nói cái này cho con chó ngốc đó nhỉ."

"Ừm, đúng thế, nhưng mà...." Ngay cả Snape cũng phản ứng thế này lần đầu tiên nghe được tin, y sợ Sirius vẫn chưa khoẻ hẳn sốc vào St.Mungo luôn.

"Potter, ta nghĩ chó ngốc sẽ rất vui khi biết em trai mình chưa chết, cho nên mi tốt nhất giữ mồm cho chắc vào." Chắc chắn Black nghe xong tin này sẽ rất là vui.

"...." Harry chắc chắn rằng vật thể bay không rõ bay lên sau lưng Snape chính là dung nham của địa ngục.

"Giáo sư, muộn rồi, bọn con về trước." Harry nhìn Ron đang vờ mình là không khí, nuốt nước miếng nói.

"Ừ." Snape gật đầu đồng ý, trước khi bọn Harry rời khỏi cửa, Snape đột nhiên mở miệng "Xét thấy Regulus năm đó là học đệ của ta, lúc bọn mi đi cứu Regulus, ta không ngại đưa cho bọn mi vài bình độc dược."

"...Cảm ơn, giáo sư." Thầy nói đại là muốn đi hóng hớt đi!

Ron vịn tường đi đến ngõ hẻm bên cạnh, phất tay với Harry rồi khởi động khoá cảng biến mất tại chỗ. Harry thở dài, độn thở về nhà.

Mới vừa đẩy cửa ra, Sirius đã vọt đến, kiểm tra toàn thân Harry rồi mới thở phào nhẹ nhõm "Harry, mặc dù ta để con ăn tối ở ngoài, nhưng bây giờ có muộn qua hay không!" Sirius chỉ đồng hồ bên cạnh, nó ghi là mười giờ rưỡi, y đã giằng co với Snape trong cửa hàng thức ăn nhanh cả tiếng đồng hồ!

"Con xin lỗi, chú Sirius. Con với Ron chơi hăng quá, quên thời gian, đến khi về đã hết xe, con đành phải đi bộ về." Harry tỏ vẻ mệt mỏi, mà y mệt thiệt --- mệt tâm ấy.

"Oh, Harry, ta hẳn nên nói cho con biết phù thuỷ cũng có xe buýt, Chuyến Xe Kỵ Sĩ chạy bất chấp thời gian.." Sirius kéo Harry lên sofa, rót cho y một ly trà nóng "Năm đó chú với ba con với Remus với...à mà cái đó không quan trọng, quan trọng là bọn chú đã từng ngồi trên nó chạy một mạch từ Anh ra tận biên giới, tốc độ của nó nhanh lắm, nhưng mà độ an toàn không cao, cơ mà..."

"Sirius!" Lupin chặn Sirius đang vui vẻ lải nhải "Bây giờ Harry cần nghỉ ngơi, còn có năm đó là vì cậu móc mỉa tài xế, nói xe đò Hiệp Sĩ quê mùa, nên tài xế mới tức quá ném chúng ta ngay biên giới, và cuối cùng vẫn là tớ xin lỗi tài xế, ông ấy mới chở bọn mình về."

"Ấy, Remus..." Sirius câm mỏ, sao Remus lại có thể nói ba chuyện này trước mặt Harry chứ, mất mặt hắn quá! Xem ra tối này cần trò chuyện lại với Remus rồi!

Lupin cảm thấy mình đã đau lưng đến tận trưa, đến bây giờ eo vẫn đau rợn người, nhìn chung quanh cũng không phát hiện ra có gì sai sai "Harry, chiều Snape đến tìm con, nhưng mà cậu ấy không nói có chuyện gì, chắc là không phải chuyện gì quan trọng, con đi nghỉ ngơi đi, Snape nói chiều mai cậu ấy quay lại."

Harry gật đầu, lên lầu, sau khi đóng cửa thì tuỳ tiện vứt ba lô qua một bên. Mệt tâm quá! Harry nằm sấp trên sofa, y lười lên giường, hôm nay qua đêm trên sofa đi, còn phải suy nghĩ làm sao nói với chú Sirius mấy chuyện liên quan đến hộp dây chuyền nữa....Harry nhắm mắt, hô hấp đều đều.

Bên kia, Sirius vào phòng Lupin, ngồi trên giường chờ Lupin ra khỏi phòng tắm.

"Sirius? Sao cậu không ngủ đi." Lupin kỳ quái nhìn Sirius mặc áo choàng tắm ngồi trên giường của mình, eo hắn đột nhiên lạnh đi theo tầm mắt của Sirius. Hắn mới tắm, lúc đi ra cũng chỉ quấn khăn tắm, bây giờ toàn bộ dấu vết của tên khốn kiếp ở nửa người trên của hắn đều phơi phới trong không khí!

Lupin cảm nhận được ánh mắt dán trên người mình không đúng, trong lúc mắt Sirius còn đang dán trên người mình, đũa phép được triệu hồi đã đá văng Sirius ra khỏi phòng.

Rầm! Cánh cửa trước mặt đóng lại, Sirius không có hình tượng cào cửa "Remus, cho tớ vào đi mà tớ buồn ngủ!"

"Cút về căn phòng của mày mà ngủ!" Eo của hắn bây giờ đau lắm! Tên khốn kiếp kia Harry vừa đi đã đè hắn trên giường, ngay cả bữa trưa còn không để hắn đứng lên, nếu không phải Snape tìm, tên chết toi kia quả thật có thể hì hục trên người hắn cả ngày!

"Remus -------"

Harry xoay mặt vào lưng ghế, chú Sirius nuôi mèo hả? Sao lại kêu gọi bạn tình giờ này?

Sáng thứ hai tỉnh dậy, Harry lại trặc cổ. Lần trước là đau, còn lần này là vẹo.

"Harry, con, trặc cổ hà?" Lupin dọn bàn, nhìn Harry nghiêng đầu đi xuống.

"Đúng thế....á!" Đang nói chuyện, Harry vô tình trặc thêm cái cổ chân, lăn luôn xuống cầu thang.

"Harry! Con có sao không!" Lupin vội vàng bỏ dĩa chạy đến.

"Không sao." Harry che cổ, nhón chân đi lại bàn ăn, nhờ ơn cú ngã mà cổ của y đã thẳng, nhưng không quay sang hai bên được.

"Buổi sáng tốt lành, Harry." Sirius hai vành mắt đen thui ngồi đối diện Harry. Ai oán nhìn Lupin vẫn còn đang bận bịu trong bếp.

Harry ngó lơ Sirius đang bất mãn nhìn Lupin, lặng lẽ bưng bát uống một miếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp