Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Quyển 1 - Chương 109: Ban thưởng hai mươi roi


2 năm

trướctiếp

Nam Bảo Y lập tức lấy lại tinh thần," Chuyện lớn gì?"

" Sau khi Hạ tiểu thư nhận được thư của Nam Yên, nghĩ là bệnh hiểm nghèo có hi vọng được chữa khỏi, thế nên đã năn nỉ Hạ phu nhân cùng Hạ lão gia lấy bạc thỉnh thần y cho nàng. Tất nhiên Hạ phu nhân vui vẻ, thế nhưng Hạ lão gia trời sinh tính tình lương bạc keo kiệt, dưới gối lại có nhiều nữ nhi như vậy, cũng không thèm để ý đến một nữ nhi mất thanh danh cùng trinh tiết, làm sao có thể bỏ ra trăm vạn lượng bạc giúp nàng trị bệnh?

Hạ phu nhân cùng Hạ lão gia trang chấp không thành quay ra động thủ! Hạ tiểu thư căm phẫn Hạ lão gia không sủng ái nàng, nhất thời tức giận, đẩy Hạ lão gia. Cái ót của Hạ lão gia đụng phải góc bàn, đang sống sờ sờ bị đẩy chết.

Bây giờ Hạ tiểu thư cùng Hạ phu nhân đều bị đưa tới quan phủ, Hạ gia bị chia thành năm bè bảy mảng, thân thích tìm tới cửa nháo chia gia sản! Nhắc tới cũng thấy lạ, tốt xấu gì Hạ gia cũng là đại phú thương ở Thục quận, nhưng vốn liếng lại cũng không phải vô cùng phong phú, so với thân thích suy đoán bị thiếu đi hơn một nửa, giống như bị ai âm thầm dời đi vậy!"

Nam Bảo Y nghe được liền thấy sững sờ.(ahr)

Cái này là đang có chuyện gì diễn ra?

Hạ gia cứ như vậy mà giải tán?

Một phong thư thế mà có thể dẫn tới một tai họa lớn như vậy, thật không biết nên đánh giá Nam Yên thông minh, hay là đánh giá Hạ Tình Tình vụng về.

Nhưng không thể không thừa nhận, Nam Yên rất am hiểu lòng người, yên lặng dẫn lửa đốt nhà.

Đây chính là chỗ nàng muốn học tập.

Nàng ôn nhu cười một tiếng, lấy xuống vòng tay phỉ thuý trên tay, thân mật nhét vào tay Hồng nhi," Làm phiền ngươi những ngày qua giúp ta tìm hiểu tin tức, phụ thân ta bên kia, sau này mong rằng ngươi cẩn thận chiếu cố."

Hồng nhi vội vàng cung kính quỳ xuống," Giúp ngũ tiểu thư làm việc, là phúc phận của nô tỳ! Liễu thị ỷ vào mang thai cả ngày diễu võ dương oai, các tỷ muội tiền viện đều rất chán ghét các nàng!"

Nam Bảo Y cho thị nữ lui xuống.

Nàng đẩy ra cửa phía tây, trong phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.

Nàng đi chân trần tới ngồi bên bệ cửa sổ, thưởng thức một quân cờ bằng ngọc.

Kế tiếp Trương gia bị loại là Hạ gia.

Bàn cờ Thục quận này, phần thắng của nàng tựa hồ càng lúc càng lớn...

Chỉ là hai nhà khó giải quyết nhất còn chưa xuất hiện.

Một là thái thú Trình gia, hai là đô đốc Tiết gia.

Cả hai nhà này đều là quan lại đỉnh cấp quyền quý của Thục quận, ngấp nghé phú quý Nam phủ nhiều năm, giống như mãnh thú mai phục trong chỗ tối, lúc nào cũng có thể duỗi móng vuốt răng nanh với Nam phủ.

Muốn đối phó với bọn họ, không thể thiếu nhân lực của quyền thần đại nhân.

Xem ra, cái đùi vàng này nàng vẫn phải tiếp tục ôm!

Nhớ tới hành động tối hôm qua quyền thần đại nhân làm với nàng, Nam Bảo Y không khỏi cắn cắn cánh môi, trong lòng rất khó chịu.

.....

Bởi vì nguyên nhân Hạ gia sụp đổ, Nam Bảo Y cũng lười biếng lên núi tích phúc hay tham gia đại hội đấu cúc cái gì.

Ngày Trùng Dương hôm đó, nàng ôm mặc cúc tới Triều Văn viện, dự định muốn đem long mặc trả lại cho Tiêu Dịch.

Vừa bước vào cửa sân, liền nhìn thấy trong viện có thêm rất nhiều nha hoàn cùng gia đinh lạ mặt.

Tư thế đứng ngay thẳng, tất cả nha hoàn đều mặc áo giáp màu hồng, gia đinh cũng đều mặc áo ngắn đậm màu, rất có dáng vẻ quy củ.

Xuyên qua hành lang, chỉ thấy Thập Khổ cùng Thập Ngôn tự mình canh giữ dưới mái hiên, cánh cửa sơn son càng là được đóng chặt, giống như đang làm cái hoạt động bí mật gì.

Nàng tò mò nhỏ giọng hỏi:" Thập Khổ, bên trong nhị ca ca ta đang chiêu kỹ sao?"

Thập Khổ mặt xám lại:" Tiểu thư hiểu lầm! Chủ tử nhà ta là người đứng đắn, làm sao có thể chiêu kỹ? Là có khách quý đường xa tới, bái phỏng chủ tử."

" Vậy ta tới không phải lúc...." Nam Bảo Y trầm ngâm, đem long mặc đặt lên cửa sổ," Làm phiền ngươi chuyển lời nhị ca ca, ta đem hoa trả lại cho hắn."

Nàng muốn đi, nhưng nhìn thấy màn trúc cửa sổ buông xuống, không khỏi hết sức tò mò.

Đến tột cùng là khách nhân như thế nào, vậy mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng?

Không chỉ có cửa đóng chặt, ngay cả màn trúc cửa sổ cũng rủ xuống, quả thực so với các đại cô nương không ra khỏi cửa còn càng thẹn thùng hơn!

Nam Bảo Y trầm ngâm nửa ngày, lấy dũng khí, đẩy nhẹ màn trúc.

Nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy trên ghế bành có một vị thiếu niên áo trắng như tuyết.

Môi như tô son, tóc đen buộc lỏng lẻo bằng một dải gấm, dung mạo mười phần tuấn mỹ.

Hai tay quy củ đặt trước ngực, ngón tay thon dài như ngọc, tay trái mang hai cái nhẫn, trên mặt nhẫn khắc đồ án nhật nguyệt tinh thần.

Nam Bảo Y biết hắn.

Kiếp trước nàng hầu Tây Hán tổng đốc tới Đế Sư phủ làm khách, vị thiếu niên này cũng xuất hiện trên bữa yến hội kia.

Lúc ấy nghe người ta nói, tựa như tâm phúc phò tá của quyền thần đại nhân, họ Thẩm.

Chính lúc đang nhìn lén nhiệt tình, một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ chặn lại tầm mắt của nàng.

Nam Bảo Y ngước mắt, quyền thần đại nhân trầm mặt xuất hiện sau cửa sổ," Còn có quy củ hay không?"

Nàng ngượng ngùng, đành phải vào thư phòng nhận lỗi.(ahr)

Nàng hướng hai người phúc thân, nhỏ giọng nói:" Không biết nhị ca ca đang chiêu đãi khách quý, tiểu nữ thất lễ, mong nhị ca ca cùng công tử rộng lòng tha thứ."

Thiếu niên kia nhắm cặp mắt hoa đào, đuôi lông mày khoé mắt ẩn ẩn có thể thấy được vẻ mặt kiêu căng, căn bản không nhìn nàng.

Rất ngạo mạn nha!

Nam Bảo Y nghĩ ở trong lòng, trên mặt vẫn dịu dàng ngoan ngoãn," Không biết công tử xưng hô thế nào? Dự định ở lại Nam phủ mấy ngày? Ta tới xin chỉ thị của tổ mẫu, chuẩn bị sương phòng cùng vật dụng hàng ngày."

Thiếu niên vẫn nhắm mắt như cũ, không để ý người.

Lúc Nam Bảo Y xấu hổ, một mỹ nhân bưng trà tới, yêu kiều cười nói:" Thẩm lang quân thân phận cao quý, không cùng nữ thương hộ ti tiện nói chuyện. Còn những vật dụng hàng ngày, chính chúng ta mang đầy đủ không cần đồ vật cẩu thả của các ngươi."

Nam Bảo Y ngượng ngùng.

Cho dù là hoàng đế, cũng không có tự tin thân phận không nói chuyện cùng thương nhân.

Vị mỹ nhân kia đem chén trà đặt trên bàn.

Nam Bảo Y quan sát tỉ mỉ, chén trà kia cũng không phải đồ trong phủ, là dùng nguyên khối bạch ngọc điêu khắc thành, trên chén còn khắc sơn thuỷ phong quang, phi thường phú quý thanh nhã.

Mà mỹ nhân kia éo nhỏ, ngày cuối thu còn mặc váy ngắn lụa mỏng, trước ngực còn khoét sâu, dáng vẻ nặng trĩu, mười phần thu hút sự chú ý của người khác.

Có thể sử dụng chén trà bạch ngọc quý giá, còn có thị nữ mỹ mạo như thế hầu hạ bên người, nghĩ tới vị Thẩm công tử này xuất thân cao sang, lại không biết quen biết thế nào với nhị ca ca.

Nàng không cảm thấy chút hứng thú nào, đang muốn cáo lui, Thẩm công tử lại không coi ai ra gì mở miệng nói:" Cô mẫu dặn dò, mười mấy năm nàng chưa từng làm bạn bên người ngươi, cảm thấy thật hổ thẹn, bởi vậy phái Vân Nương đến đây hầu hạ ngươi. Chờ ngươi quy vị, Vân Nương chính là quý thiếp."

Nam Bảo Y nghe thấy sửng sốt một chút.

Cô mẫu là ai?

Nhìn biểu lộ thẹn thùng của vị mỹ nhân kia, nghĩ có lẽ nàng chính là Vân Nương.

Nguyên lai Thẩm công tử là đến đưa mỹ thiếp cho quyền thần đại nhân.

Thẩm công tử lại nói:" Cô mẫu còn dặn dò, ngươi ở Cẩm Quan thành mười tám năm, lại không thu hoạch được gì, chính là biểu hiện bình thường vô năng, bởi vậy ban thưởng ngươi hai mươi roi, răn đe."

Khi đang nói chuyện, một tiểu đồng trình lên rồi da gai ngược.

Nam Bảo Y càng thêm không rõ đây là đang sảy ra chuyện gì.

Nhưng nàng là người trượng nghĩa bao che khuyết điểm.

Nàng ngăn lại trước mặt Tiêu Dịch, không vui nói:" Nhị ca ca ta là hầu gia, ngươi có tư cách gì mà quất roi hắn? Nơi này là Nam phủ, là nhà của hắn, chứa không được người khi dễ hắn."

Thẩm Nghị Triều chậm rãi mở mắt ra.

Hắn rõ ràng có một cặp mắt hoa đào, nhìn lại phá lệ lương bạc.

Hắn lạnh lùng phân phó tiểu đồng:" Dân nữ này lấy hạ phạm thượng, ban thưởng hai mươi roi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp