Dưới Gốc Cây Sồi

Chương 52: Những ảo vọng sai lầm (2)


2 năm

trướctiếp

“À, về chuyện này, em – em chưa có c-cơ hội cảm ơn chàng.” Nàng cất lời. “Cảm ơn chàng đã thuê thợ may riêng cho em.”

“Nàng đâu cần phải cảm ơn ta.” Người đàn ông trả lời khô khốc, đặt miếng đá cẩm thạch trên tay xuống.

“Ta biết nó chưa là gì so với cuộc sống trước đây của nàng. Kể cả có mất nhiều thời gian đi nữa, ta vẫn sẽ cho nàng mọi thứ nàng muốn, chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi.” Chàng lẩm bẩm. Rồi chàng vòng tay mình qua vai nàng, cúi đầu, trao một nụ hôn thuần khiết lên vành tai nàng.

Max co người lại khi chàng vòng hai tay qua, bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng. Chàng chẳng thiếu thứ gì, thay vào đó chàng đang cho nàng nhiều hơn cả những gì nàng mong đợi.

Nàng muốn nói chàng không cần phải làm việc quá sức vì mình, nhưng nàng không thể. Kể cả đó có là một ảo vọng sai lầm, thì nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi được chàng  coi như một con người… cao quý.

“Ta phải đến hoàng cung trong vài ngày tới. Khi nào về ta sẽ mang theo một toa xe chứa đầy quà.”

Hai mắt nàng mở to trước điều đó. “D-dạ…”

“Ta sẽ trở về sớm nhất có thể. Tôi sẽ chỉ tham dự buổi lễ còn sắp tới…”

Chàng thì thào những lời nói cuối trong hơi thở, khiến chúng gần như không thể nghe thấy được. Và rồi, một hơi ấm mềm mại, ẩm ướt nhẹ nhàng bay vào miệng nàng.

Hai mắt nàng khẽ mở to. Đầu lưỡi chàng thoang thoảng mùi rượu mạnh. Những sợi râu lún phún nhẹ nhàng cọ lên cằm nàng, sống mũi vừa cao vừa thẳng của chàng chạm lên mũi nàng, còn lòng bàn tay ấm áp thì nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.

Cách chàng bao bọc nàng có gì đó thật đặc biệt.

Chàng mãnh liệt và hung hãn đến đáng sợ, nhưng ngoài tích cách hoang dại ấy, chàng cũng rất thận trọng, ôm lấy nàng như một vật gì đó linh thiêng. Những cái vuốt ve của chàng khe khẽ, như lướt nhẹ trên da nàng, khiến Max thấy mình như một bông hoa dại.

Một bông hoa mỏng manh bị giựt lên, rồi lại được ôm ấp trong vòng tay chàng….

“Chết tiệt….ta thật chẳng muốn đi chút nào.” Chàng tức giận nói khẽ, hơi thở ấm áp của chàng phả lên môi nàng.

Có một dải nước miếng chảy xuống khi môi hai người tách ra.

Max ngước đôi mắt run rẩy lên nhìn chàng. Tay chàng ôm lấy một bên ngực của nàng qua lớp áo trong khi kéo eo nàng lại gần hơn.

“Ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ở lỳ trong phòng ngủ hàng tháng trời – có khi cả năm trời luôn.” Nàng cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói nồng ấm của chàng.

Chàng kiệt sức rồi. Max tượng tưởng được suốt ba năm qua, chàng đã vất vả thế nào. Cảm giác tội lỗi và lòng trắc ẩn bùng lên trong lòng nàng. Nàng hơi do dự, trước khi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu anh. Người đàn ông đang hôn tới tấp lên vai và ngực nàng, bỗng kinh ngạc ngước lên.

Nàng cố nói bắng chất giọng run rẩy.

“Cố – cố lên.”

Một tia kì lạ ánh lên trong đôi mắt chàng. Nàng thoáng thấy một nét mặt trang nghiêm đến đau lòng. Chàng thất thần, đôi mắt long lanh nhìn nàng, rồi đột nhiên tiến đến gần, hôn lên môi nàng mãnh liệt. Nàng cảm nhận sau gáy mình đang sởn hết cả da gà khi hơi thở ấm ướt của cả hai hòa quyện vào nhau.

“Sẵn sàng động viên ta sao – nàng mà hối hận thì đừng có trách ta đấy.” chàng mạnh mẽ thì thầm rồi hai tay nhấc bổng nàng khỏi chiếc ghế nàng đang ngồi lên.

Một cơn rùng mình cào xé dữ dội trong lòng nàng. Max không sợ hãi. Kể cả khi chàng nói như thế… kể cả khi chàng đang làm chuyện này… nàng không thấy sợ gì hết. Nàng mơ hồ cảm nhận được chàng biến thành con người như thế nào khi ở gần nàng và đó mới là điều nàng thực sự e sợ.

***

“Dừ-dừng lại….” Max khẽ thút thít khi bụng nàng chạm xuống giường.

Từ cửa sổ, những tia sáng từ bầu trời xanh lấp ló sau những đám mây thưa thớt. Hôm nay quả là một ngày đầy nắng. Nàng bò về phía tấm chăn trốn tránh, nhưng chân tay nàng, sau khi khảo nghiệm bài tập khắc nghiệt suốt đêm qua, đã chẳng còn sức để xé nổi một bông hoa, không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông.

“Ri-Riftan…. Làm ơn, xin chàng.”

“Chỉ một chút nữa thôi.”

Hơi thở của chàng phả vào giữa hai chân nàng, Max vùi mặt vào tấm chăn. Ánh sáng từ lò sưởi đang lụi tàn ánh lên làn da ướt át, đẫm mồ hôi từ cuộc hoan ái của hai người. Ngay cả cái cảm giác hơi nong nóng cũng giống như tra tấn đối với nàng.

“Khó mà tin nổi. Nàng có thứ có thể chấp nhận ta…. Và ta có thứ có thể kết nối được với nàng…” Chàng lẩm bẩm như người say khi chạm vào giữa hai chân nàng.

Phần hông được nâng lên trong không khí run lên theo từng cái vuốt ve của chàng, cặp đùi vốn đã mệt mỏi của nàng cũng đang run lẩy bẩy. Những cánh hoa ướt đẫm của nàng, dưới sự kích thích của chàng đã nhói lên từ lâu, đang nở ra một màu hồng đỏ. Nàng nức nở, nghẹn ngào trước khoái cảm sung sướng đấy.

Việc nàng phơi bày nơi riêng tư nhất của mình cho chàng thật lạ lùng đối với Max. Tim nàng như có thể bật ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào vậy.

“Nàng có biết mình đẹp tới cỡ nào không?” Nàng cảm nhận được giọng nói ấm áp, khàn khàn của chàng trên bộ phận nữ tính ẩm ương của nàng.

Rồi những ngón tay chàng nhẹ nhàng đưa vào, hé mở từng cánh cửa bí mật của nàng để vuốt ve ở bên trong. Max vội cắn gối, kiềm chế những tiếng rên rỉ dâm đãng của bản thân.

Nàng sắp điên mất. Cảm giác như thể toàn bộ cơ thể nàng tan chảy, chỉ có bộ phận dưới tay chàng là thức tỉnh. Khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng từ sự cao trào dữ dội đang vỡ ra như đập nước ở bên trong, chàng nhẹ nhàng lướt tay qua lưng nàng và thì thầm,

“Thật sự, đẹp đến phát điên lên được.” Giọng nói trầm khàn của chàng dồn dập bên tai nàng như tiếng ca mê hoặc của nhân ngư. Cơ thể nàng, không còn là của nàng nữa, không chống chọi nổi với cảm giác hoang dại đó. Max vô thức kéo tóc Riftan.

Hơi thở của chàng làm nóng làn da mềm mại của nàng, còn răng thì khẽ cắn lên những bộ phận, vốn đã trở nên nhạy cảm sau những cái vuốt ve liên tiếp của chàng. Max cảm thấy như tất cả các dây thần kinh trong cơ thể đang chia ra thành từng mảnh nhỏ, xé nát nàng thành một đống  ngon lành.

“K-không … a!”

Lời nói của nàng không tương thich với hành động, lưng nàng cong lên cao hơn, những nếp gấp kéo dài ra, hưởng ứng theo chàng. Riftan siết chặt hông nàng, không cho chạy thoát, sau khi nhẫn nại nếm thử “nước ép” của nàng, chàng đặt bộ phận đau nhói của mình lên đường hầm rồi từ từ đẩy vào bên trong, khiến nàng cảm nhận được hết của chàng.

Max không còn sức nhấc nổi một ngón tay. Khi cơ thể vạm vỡ, nặng nề của chàng đâm vào nàng, nàng lắc lư tựa một chiếc lá. Phần nam tính của chàng ép vào bên trong, đòi hỏi được lấp đầy đến tận xương tủy, còn bộ phận đó, cứ mỗi cú nhấp, lại lớn dần lên theo nhịp thở gấp gáp của chàng. Khi những chuyển động cùa chàng ngày một nhanh hơn, nàng nghe thấy được làn da trơn bóng của họ đang cọ vào nhau; cơ thể nàng, như bị một dòng điện mạnh cuốn vào, dần trở nên nhạy cảm, nóng bỏng đến mức không thể chịu đựng nổi.

Khi sự kích thích ngày một lên cao, cuối cùng Max cảm thấy tầm mắt mình mờ đi, những âm thanh xung quanh cùng ý thức của nàng dần biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp