Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 1 - Chương 39: Trở Về


2 năm

trướctiếp

Tối hôm đó, Thạch Kiên đọc sách xong, định đi ngủ, chợt nghe bên ngoài có người đập cửa chạy vào.

Thạch Kiên nhíu mày, nghĩ thầm không biết ai lại liều lĩnh như vậy. Nhưng người kia không dừng lại, vẫn chạy vào đồng thời hô lớn:

- Thạch tướng công, mau mau ra đây, đội tàu của con rể Tôn viên ngoại đã trở lại.

Thạch Kiên nghe xong, mừng rỡ hỏi:

- Bọn họ ở đâu ?

- Đội tàu cập bến Tuyền Châu, sợ trì hoãn mọi việc nên đã dùng thuyền nhỏ hỏa tốc đưa loại thực vật này tới Hòa Châu.

- Thuyền đâu ? Thuyền đâu ?

Thạch kiên vừa hỏi, vừa vội vàng xỏ đôi dép lê chạy ra ngoài.

Người này là tri huyện mới nhậm chức, Hoa tri huyện, so với sự vội vã ban đầu của hắn, Thạch Kiên còn khẩn trương hơn, hắn vừa chạy vừa thở:

- Tiểu tổ tông, chạy chậm một chút, ta chịu không nổi…

Thạch Kiên chạy tới bến tàu, thấy vô số đèn đuốc, sáng như ban ngày. Trong thành, đa số mọi người đều đã biết tin tức này, bọn họ không chỉ đến xem náo nhiệt, mà còn muốn xem xem loại thực vật kia là thứ gì.

Thạch Kiên đã nói, chỉ cần có loại thực vật này, hắn sẽ phổ biến cách gieo trồng. Năm ngoái khi Lôi Châu tiến cử loại thực vật này, sản lượng rất tệ, còn loại cây bông kia thì không ai biết làm cách nào để nó biến thành vải được.

Bọn họ không dám hỏi Thạch Kiên, chỉ thỉnh thoảng có người dùng mấy loại bông này nhét vào quần áo chống rét, mùa đông quả thực mặc vào rất ấm. Hiện tại ở nhiều nơi, có nhiều người chuẩn bị trồng loại cây bông này.

Hòa Châu không quá lớn, ít nhất là với đội hải thuyền kia. Nhưng đầu lĩnh vô cùng khôn khéo, hắn đã đoán trước được điểm này nên dùng những con thuyền nhỏ để chở.

Thạch Kiên nhìn tám chiếc tuyền, trên đó chất đầy khoai tây, khoai lang, ngô, hắn cũng không để ý tới hình tường, nhảy thẳng lên thuyền, cầm lên một đống khoai tây, rồi lại cầm một đống khoai lang, miệng lẩm bẩm:

- Khoai của ta, ngô luộc của ta, thịt bò hầm khoai của ta…..

Hắn lảm nhảm khiến Hoa tri huyện sợ hãi, Uông tri huyện tiền nhiệm từng nói với hắn phải để ý thật kỹ tiểu thần đồng. Nếu không, hoàng đế trách tội tất sẽ gặp họa.

Hoa tri huyện vỗ vỗ vai hắn hỏi:

- Tiểu Thạch tướng công, ngươi không sao chứ ?

Sử ký đời sau ghi lại, đệ nhất danh thần Thạch Kiên khi nhìn thấy hoa màu tới, đi cả dép lê chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy thực vật vui đến quen cả bản thân, hành động thất thốt, ôm thực vật nói xằng nói bậy, đây cũng là một trong vài lần thất thố của người được xưng là sử thượng đệ nhất phong lưu tài tử.

Sau một lúc, Thạch Kiên mới xuống thyền, ánh mắt vẫn đầy lưu luyến không muốn rời khỏi chiếc thuyền kia. So với việc mấy tên đại thần vô vị tranh chấp với nhau, đây mới là lợi ích chân chính, đây mới là vì nhân dân đại Tống mà ra sức.



Hắn tới trước mặt đội trưởng đoàn thuyền, cung kính vái ba vái, ba đại lễ khiến tên du thương kia sợ hãi, liên tục né tránh.

Bọn họ chỉ là một đội thuyền nhỏ, tách ra từ đội thuyền lớn, mục đích chủ yếu là đem mấy loại thực vật này tới Hòa Châu.

Nghiêm khắc mà nói, đây cũng là thời gian đầu tiên sau hơn một năm rưỡi lênh đênh trên biên họ bước về lãnh địa Tống triều, trong chuyến đi, họ cũng nghe được rất nhiều về tiểu thần đồng Thạch Kiên, một thiếu niên chỉ mới mười tuổi đã được xưng danh thiên hạ đệ nhất tài tử. Ngay cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng vô cùng trông mong, kính ngưỡng hắn, vì thế dù gan to bằng trời hắn cũng không dám nhận đại lễ của Thạch Kiên.

Thạch Kiên nắm tay áo hắn, nói:

- Hôm nay, tiểu tử thi lễ với người mười lần, nhưng không phải người nhận đại lễ của tiểu tử, mà là nhận đại lễ của vạn dân đại Tống, vì mọi người mà hành lễ tạ ơn.

Hồng Diên và Lục Ngạc cũng vừa đẩy xe lăn đưa bà ngoại tới, Lục Ngạc vội chạy tới trước, tay cầm đôi giày:

- Thiếu gia, mau thay giày…

Mọi người lúc này mới chú ý, tiểu thần đồng vốn vô cùng phong độ, không ngờ hôm nay lại đi dép lê tất tả chạy tới khiến mọi người cười rộ.

Hoa tri huyện cũng mỉm cười, thiếu niên này tối nay thất thố đủ đường, nhưng hắn thất thố, là vì nhân dân đại Tống.

Hành vi của hắn không khác gì Hoàng đế khi xưa, sau khi nghe tin đại thắng từ chiến trường mà vội vàng chạy ra đón Phì Thủy đại tướng, đến giày cũng quên không mang.

Thiếu niên này lòng dạ son sắt, vậy mà đám hủ nho trong cung lại không ngừng công kích hắn, lũ người đó, đọc nhiều sách cũng như không vậy.

Bà nội ngồi trên xe lăn, gọi Thạch Kiên:

- Cháu ngoan, ngươi lại đây.

Thạch Kiên bước tới, bà nội lấy cây gậy gỗ, gõ vài cái vào đầu hắn, nói:

- Ngươi là người đọc sách, sao không chú ý tới hình tượng, lại dám đi dép lê chạy lung tung ?

Thạch Kiên gãi gãi đầu, thầm nghĩ, ta không phải mới chỉ mười tuổi sao ?

Nhưng hắn vẫn cung kính nói:

- Bà nội, là cháu sơ xuất.

Mọi người thấy vậy khẽ cười, nghĩ thầm, lão thái thái này cũng thật nghiêm khắc.

Hoa tri huyện thầm cảm khái, không hiểu lão thái làm sao đào tạo ra đứa nhỏ này, một tay bà nuôi dạy, không ngờ lại dạy được một thánh nhân.



Hoa tri huyện sớm đã có an bài, hắn mời rất nhiều thân sĩ tới, cũng bố trí phòng tiếp đãi mấy người du thương này.

Đám thân sĩ ngay lập tức đáp ứng, đám người du thương kia có ở đó, tiểu thần đồng nhất định sẽ đến, chỉ cần có tiểu thần đồng ở đó, lần thịnh yến này danh tiếng có lẽ sẽ không thấp hơn thọ yến của Tôn gia lần trước.

Phân chủ khách xong, mọi người bắt đầu an tọa, mùa đông hơn một năm trước, mọi người xuất phát, theo như bản đổ chỉ dẫn của Thạch Kiên thuận lợi tới được hòn đảo Úc Đại Lợi.

Thạch Kiên nghe họ kể mà liên tục cười khổ, đó không phải đảo mà đó là đại lục thứ bảy của thế giới.

Ban đầu, đoàn thuyền trú tại đó vài ngày, bổ xung nước ngọt và thực phẩm, còn phái vài người lên bờ xem xét, quả nhiên phát hiện rất nhiều quặng sắt.

Chỉ có điều thời gian gấp gáp, bọn họ không thăm dò được mỏ vàng nào. Hơn nữa ở đây có thổ dân, mấy trăm người tụ tập thành một bộ lạc, dùng lá cây để che thân, giống hệt với người cổ đại trong truyền thuyết. Tuy nhiên những người này rất dã man, ngôn ngữ lại bất đồng, tràn ngập địch ý với đội thuyền, cũng may bọn họ có nhiều người, lại chuẩn bị vũ khí đầy đủ, vì thế dễ dàng đánh bại chúng.

Mọi người trong đại sảnh không ngừng trầm trồ tán thưởng, nhưng Thạch Kiên hiểu, đám thổ dân đó chỉ thực sự bị đánh bại sau ngàn năm nữa, khi người ta phát hiện đại lục này, đám thổ dân sẽ một lần nữa bị xâm lược, lần đó mới là đánh bại chính thức.

Sau đó, mọi người lênh đênh trên biển mấy tháng mới tới được Indian, quả nhiên ở đây họ tìm được loại lương thực như Thạch Kiên miêu tả, còn phát hiện ra ở đây người dân cũng ăn loại thực vật này.

Nói tới đây, tất cả đều nhìn về phía Thạch Kiên, ánh mắt tràn ngập sùng bái, thật không hổ danh Văn Khúc Tinh hạ phàm, chỉ ở nhà mà thông hiểu việc ngoài ngàn vạn dặm. Khi tìm được loại thực vật này, tất cả đều thầm kinh hãi, thán phục Thạch Kiên, không ai còn nghĩ tới cái người bạn của phụ thân mà hắn từng đề cập nữa.

Ở Indian, mọi người cũng tìm được hương liệu, hương liệu có ở khắp nơi, thậm chí dân bản xứ còn dùng chúng để thay củi đốt.

Nghe những lời này, tất cả đều tái mặt. Bọn họ, những người ngồi ở đây đều không đơn giản, nói về tiền tài hay gia thế đều không nhỏ, nhưng cũng không tới mức điên rồ lấy hương liệu làm củi đốt như vậy.

Càng kể, họ càng cảm thấy Thạch Kiên thực là thánh nhân, con đường mà Thạch Kiên chỉ cho đội thuyền vừa đi, có lẽ họ cũng sẽ đi, tiền tài….xét cho cùng không ai không muốn.

Tới mùa hè, quả thực đúng như lời Thạch Kiên, ngoài đại dương gió vô cùng lớn, sóng cao cả trượng, cực kỳ hung hiểm, bọn họ cũng không dám trở về, liền cho thuyền đỗ tại bến cảng của người Anh Điêng, mang đồ dùng, quần áo, đồ sứ đi trao đổi với người ở đây.

Người ở đại lục này cũng không khác nhiều với người đại Tống, dân số rất lớn, đại đa số rất hòa ái, giao dịch rất dễ dàng, cũng có vài người hành vi không tốt, muốn đánh đuổi bọn họ.

Khi trở về, Giang Cập nhớ tới lời của tiểu thần đồng nói, những nơi này đều vô chủ, nhưng đất đai phì nhiêu, người sinh sống rất ít, hương liệu, khoáng sản rất nhiều, vì thế họ đã dựng một cột mốc biên giới đại Tống ở đây, trên đường trở về khi đi qua Úc Đại Lợi họ cũng làm như vậy.

Thạch Kiên nghe tới đó, nhịn không nổi phun cả ngụm trà đang uống.

Mở mang bờ cõi….?

Nam Mỹ, Bắc Mỹ, châu Đại Dương ???

Dường như lần này còn kinh khủng hơn lần mà Thành Cát Tư Hãn đánh tới Châu Âu gấp mấy lần….

Hắn vội vàng vuốt ngực:

- Lần này….cũng thật là đi quá xa rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp