Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 44


2 năm

trướctiếp

Edit: may.

     Lăng Thanh thiếu chút nữa bật cười, hắn cảm thấy Vu Thần thật là đáng yêu, còn có thể nghĩ ra lý do như vậy.

     Tay hắn đè lên mặt Vu Thần xoa xoa, “Dĩ nhiên không phải, cho nên đi ra ngoài giải quyết đào hoa đi.”

    Vu Thần không có cách nào, bắt lại tay hắn, liền an ủi hôn hắn một chút, “Yên tâm, tôi đối với cô ta không có cảm giác.”

    “Tôi biết, anh chẳng qua là cảm thấy cô ấy nhẹ nhàng.” Lăng Thanh nói, nở nụ cười.

    Vu Thần nhìn nụ cười của hắn, cũng không khỏi nở nụ cười, nặn nặn mặt Lăng Thanh, đi ra ngoài.

     Tần Nhạn Dư còn đứng ở cửa, thấy anh đi ra, trong nháy mắt thẳng lưng.

     Vu Thần đi tới ghế salon ngồi xuống, hỏi cô, “Tìm tôi có chuyện gì?”

    Tần Nhạn Dư lúc này mới đến gần anh, đứng ở trước mặt anh, không hề có một tiếng động nhìn chăm chú vào anh.

    Vu Thần để mặc cho cô nhìn, thần sắc lãnh đạm, “Không có chuyện gì, thì trở về đi.”

    Tần Nhạn Dư quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng ngủ, cửa phòng ngủ đã đóng.

    Vu Thần nói, “Hắn sẽ không nghe.”

    Tần Nhạn Dư lúc này mới yên tâm, chậm rãi nhấc lên mắt, nhìn anh.

    Cô hít vào một hơi thật sâu, dựa vào đúng khí mà chính mình nhất thời kích động, cẩn thận lại thấp thỏm thổ lộ hơn hai năm tiếng lòng.

    Cô nói, “Tôi yêu thích anh, Vu Thần.”

    Không phải Vu tổng, mà là Vu Thần, thời khắc này, bọn họ không phải cấp trên cấp dưới, bọn họ là bình đẳng.

    Vu Thần trước khi ra gặp cô, đã nghe Lăng Thanh nói Tần Nhạn Dư thích mình, nhưng lúc này nghe chính miệng cô nói ra, vẫn cảm thấy kinh ngạc.

    Anh rất rõ ràng, anh và Tần Nhạn Dư tiếp xúc cũng không nhiều, anh đối với Tần Nhạn Dư cũng không tính là ôn nhu, Tần Nhạn Dư vì sao lại yêu thích anh? Lại thích anh cái gì đâu?

   Bất quá anh cũng không rõ ràng.

    Anh lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi.”

    Tần Nhạn Dư tiếp tục nói, “Cho nên tôi nhằm vào Lăng Thanh, không phải là bởi vì tôi yêu thích dương thịnh âm suy, mà hắn là người thứ nhất được ngài quan tâm như vậy, tôi đố kị hắn, tôi cũng lo lắng ngài thích hắn, cho nên tôi mới khắc chế không nổi chán ghét hắn.”

    “Cho nên?” Vu Thần hỏi ngược lại, “Cô cảm thấy mình không sai?”

    “Không phải, tôi chỉ là muốn nói cho ngài, không ai sẽ thích tình địch của chính mình, tôi ghim hắn chỉ là bởi vì điểm này, cùng cái khác không quan hệ.”

     Cô nói, nước mắt liền xuống, “Tôi không hy vọng ngài hiểu lầm, cũng không hy vọng, ngài bởi vì chuyện này liền chán ghét tôi.”

      Vu Thần nhìn nước mắt của cô, trầm mặc chốc lát, lạnh lùng nói: “Tần Nhạn Dư, tôi chán ghét, là cô ghim hắn chuyện này, không phải cô nhằm vào hắn nguyên nhân.”

     “Cô tại sao ghim hắn, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ biết là kết quả này tôi rất không vừa ý. Yêu thích một người cũng có thể đi thương tổn một người khác sao? Cô có thể đố kị, có thể chán ghét hắn, thế nhưng cô không nên, bởi vì loại tâm tình này, liền đi ghim hắn. Hắn cũng không có làm gì sai, hắn không cần gánh chịu tâm tình tiêu cực của cô dẫn đến hậu quả xấu.”

     Tần Nhạn Dư nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh, nhất thời nói không ra lời.

     “Trở về đi, giữa chúng ta không có gì để nói.” Vu Thần bình tĩnh nói.

    “Ngài không thích tôi có đúng không?” Tần Nhạn Dư hỏi.

    “Không sai.”

     “Vậy ngài yêu thích hắn sao?”

     Vu Thần nghe, không tự chủ nhìn cửa phòng ngủ liếc mắt một cái, không hề trả lời.

     Tần Nhạn Dư nhìn anh, cười khổ một tiếng, còn có cái gì không hiểu đâu?

      Anh cự tuyệt chính mình, lại không có phủ nhận tình cảm với Lăng Thanh.

    “Tôi biết rồi.” Tần Nhạn Dư thấp giọng nói, “Tôi sau đó, sẽ không còn như vậy quấy rối ngài.”

    “Này tốt nhất.” Vu Thần vẫn là không có chút tình cảm ngữ điệu.

     Tần Nhạn Dư cuối cùng liếc mắt nhìn anh, quay người hướng cửa đi đến.

    Chấp niệm vào đúng lúc này nát tan.

    Cô thầm mến vào đúng lúc này tử vong.

    Trong đầu của cô liền nổi lên cảnh tượng bọn họ lần đầu gặp gỡ.

  [  Khi đó cô vừa mới tiến vào vòng giải trí không lâu, ký với công ty không ra gì, người quản lý nhất định muốn kéo cô đi bồi nhà đầu tư uống rượu.

    Cô đi một lần, lòng vẫn còn sợ hãi, không còn dám đi lần thứ hai, cô và người quản lý ở bãi đậu xe bắt đầu tranh chấp, cô khổ sở muốn nhờ, nhưng là người quản lý lại không chịu buông tha.

    Liền tại cô sắp lúc tuyệt vọng, có một bó chiếu sáng ở trên mặt cô.

    Tần Nhạn Dư vĩnh viễn nhớ đến chính mình khi đó tâm tình, đó là một loại trong tuyệt vọng nhìn thấy hi vọng, sơn trọng thủy trùng*, khát vọng kỳ tích tâm tình.

      Cô tại loại tâm tình này bên trong gặp được Vu Thần.

     Lạnh lùng mang theo ôn nhu, dung nhan tuấn mỹ, tựa hồ không dính một hạt bụi, Vu Thần.

     Vu Thần nhìn bọn họ, không mang theo một tia tâm tình, anh nói, “Cần tôi giúp một tay không?”

      Tần Nhạn Dư liều mạng gật đầu, Vu Thần xuống xe, sau đó mang cô đi.

     Cô ngồi ở ghế sau, nhìn người trước mặt, nghe đến Vu Thần thanh âm đạm mạc, “Cô ở đâu?”

     “Tôi thuê khách sạn là được rồi.” Tần Nhạn Dư thấp giọng nói.

      Vu Thần đồng ý.

     Tần Nhạn Dư bị đè nén một buổi tối sợ sệt, vào đúng lúc này, rốt cục chậm rãi tản đi.

      Nước mắt của cô không tự chủ chảy ra, cô cuống quít nói cảm ơn, cúi đầu xuống, yên lặng khóc lên.

     Vu Thần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, vừa vặn nhìn đến cô rơi lệ trong chớp mắt ấy, anh nghĩ, người này khóc lên ngược lại không khó coi, thậm chí còn làm người cảm động, rất thích hợp diễn cảnh khóc.

    “Tôi mới vừa nghe cái người kia nói, cô là diễn viên?”

    “Đúng.” Tần Nhạn Dư nhỏ giọng nói.

    “Cái nào công ty ?”

    Tần Nhạn Dư thật lòng nói.

     Vu Thần vừa nghe, liền biết cô trong vòng không có gì người quen, tuổi trẻ, kinh nghiệm xã hội không đủ, cho nên bị lừa gạt đến một công ty không ra gì.

    “Không phải là công ty tốt.” Anh lời bình nói.

     Tần Nhạn Dư cúi đầu, trầm thấp “Ừ” một tiếng.

    Trước khi gần xuống xe, Vu Thần quay đầu đưa cho cô một tấm danh thiếp, “Nguyện ý, liên hệ người này đi, nói không chừng cô có thể đổi một công ty giải trí mới.”

     Tần Nhạn Dư khiếp sợ.

     “Tôi họ Vu, cô có thể cùng hắn nói, là tôi đề cử đi.”

     Tần Nhạn Dư yên lặng nắm chặt trong tay danh thiếp, không ngừng hướng anh nói nói cám ơn, “Cảm ơn.”

    “Không khách khí, cô có thể xuống xe.”

     Buổi tối ngày hôm ấy, Tần Nhạn Dư ở trong bóng tối, thấy rõ trên danh thiếp thông tin, cũng nhìn thấy cái kia thay đổi cô một đời điện thoại. ]

     Cô tại một ngày kia nhớ kỹ Vu Thần, liền đang không ngừng liên quan với một ngày kia trong hồi ức, yêu trúng Vu Thần.

____________Bọn reup là
                                   c.hó_______________

     “Có thể chúng ta giao lưu cũng chỉ là như thế này.” Vu Thần đối Lăng Thanh nói, “Tôi cho cô ta chính là Hoắc Kỳ danh thiếp, nghệ nhân phương diện đều là hắn phụ trách, tôi không nhúng tay vào, cho nên tôi cũng không có quản.”

     “Hoắc Kỳ rất xem trọng cô ta, giúp cô ta bồi thường phí vi phạm hợp đồng, trực tiếp đào lại đây. Tần Nhạn Dư tới tìm tôi một lần, tôi không có ở, sau gặp lại chính là ở công ty, tôi cũng không cùng cô ta nói cái gì. Thành thật mà nói, tôi cũng không hiểu, cô ta  thích tôi cái gì? Vì sao lại yêu thích?”

     Lăng Thanh cảm thấy anh thật là không biết gì về nữ sinh, “Anh cho cô ấy hi vọng, cứu cô ấy ra hố lửa, liền cho cô ấy một cái tương lai mới, anh có thể là thần trong lòng cô ấy. Hơn nữa dung mạo cùng bối cảnh anh như vậy, yêu thích anh quả thực là không thể bình thường hơn được.”

     Vu Thần lắc lắc đầu, anh nói, “Không cần thiết.”

     Đối với Vu Thần mà nói, đó chỉ là một lần bé nhỏ không đáng kể thấy việc nghĩa hăng hái làm, không quản lúc đó là ai, đối phương giãy dụa chống cự thành cái dáng vẻ gì, anh đều sẽ hỗ trợ.

    Không có cần thiết, chỉ là bởi vì mình một lần dễ như ăn cháo, liền thích chính mình, còn yêu thích nhiều năm như vậy.

     “Cô ta yêu thích phải là người yêu thích cô ta, quan tâm bảo vệ, mà không phải là người căn bản không đem cô ta để ở trong lòng.”

    “Tình cảm không phải dễ dàng khống chế. Có thể lý trí để cho mình yêu ai, không yêu ai, kia vẫn tính là tình yêu sao?”

     Vu Thần nghe vậy, không khỏi nhìn về phía hắn.

     Anh nhớ tới Tần Nhạn Dư hỏi mình câu kia, “Vậy anh yêu thích hắn sao?”

     Anh không hề trả lời Tần Nhạn Dư,   nhưng Tần Nhạn Dư lại nói, cô biết đến.

    Đáp án kỳ thực rất rõ ràng, không có từ chối, kỳ thực chính là ngầm thừa nhận.

    Chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi.

    Anh đúng là thích Lăng Thanh, không phải thì cũng không đến nỗi Lăng Thanh vừa mới tiến vào tổ, liền không thể chờ đợi được đến xem hắn.

     Thế nhưng anh cũng không rõ ràng, Lăng Thanh có phải là cũng yêu thích mình. Anh nhìn không thấu Lăng Thanh.

     Hắn tựa hồ rất yêu thích anh, còn trêu chọc anh, cố ý chọc giận anh sinh khí, sẽ cùng anh hôn môi ôm ấp, cũng sẽ nói lời nói dễ nghe dỗ anh.

     Nhưng hắn vừa tựa hồ không phải thích anh như vậy, ra đi cũng không muốn, bị nhằm vào cũng sẽ không nói cho anh, còn từ chối cùng anh thực hiện phu thê nghĩa vụ.

     Vu Thần cảm thấy Lăng Thanh tựa hồ không có chính mình, cũng có thể sống rất tốt.

     Cho nên anh không thấy rõ Lăng Thanh, cũng không dám suy đoán hắn đến cùng đối với anh là tình cảm gì.

     Lăng Thanh thấy anh không lên tiếng, xuất thần đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu hỏi anh, “Nghĩ gì thế?”

     Vu Thần nở nụ cười, đuổi đi đầu óc tâm tư, cùng hắn nói, “Nghĩ tình cảm chuyện như vậy, thực sự là khó có thể phỏng đoán.”

     “Cho nên cũng đừng phỏng đoán, ngược lại anh cũng không thích Tần Nhạn Dư, cứ như vậy đi.”

     Vu Thần gật đầu.

      Anh phỏng đoán cũng vô dụng, về mặt tình cảm, Lăng Thanh so với anh thông minh hơn nhiều.

     Anh muốn nhìn Lăng Thanh, chính là lại tới gần, cũng thấy không rõ.

    Bất quá có một chút, anh vẫn là có thể khẳng định, chính là ít nhất trước mắt, Lăng Thanh là muốn ở cùng với mình, cũng rất nỗ lực hướng đến gần anh.

     “Ngủ đi.” Vu Thần nói.

     Lăng Thanh gật đầu.

     Vu Thần nằm xuống, tay ôm hắn, liền không cam lòng hỏi hắn, “Đêm nay có thể lái xe sao?”

     Lăng Thanh:…

     “Anh là xe mẫu sao? Mỗi ngày liền muốn xe.”

     “Nếu như tôi làm xe mẫu là có thể mỗi ngày lái xe, vậy tôi nguyện ý.”

     Lăng Thanh:…

     Lăng Thanh bất đắc dĩ, “Tôi không muốn. Anh mau ngủ đi, đây là ban ngày đây, anh lại muốn những thứ này!”

     Vu Thần thở dài, đem người ôm sát chút, thấp giọng nói, “Vậy buổi tối tôi hỏi lại hỏi, nhìn cậu buổi tối có nguyện ý hay không.”

    Lăng Thanh:…
   
    Lăng Thanh cảm thấy anh tựa hồ đem người thu lại, rõ ràng  thời điểm hắn xuyên qua, Vu Thần vẫn cùng nguyên chủ chia phòng ngủ, không chút nào muốn cùng hắn có tiếp xúc thân mật gì đó.

   Hiện tại ngược lại, từng ngày từng ngày chỉ nghĩ đến lái xe, không biết còn tưởng rằng hắn là đại hạ giá đây!

    Này cũng thật là, là tôi cho anh lửa nhiệt tình!

    Hai người nghỉ ngơi, buổi chiều, Lăng Thanh còn đi đóng phim.

    Tần Nhạn Dư mời nghỉ nửa ngày, nói cô không thoải mái, Lăng Thanh đoán cô hẳn là tâm lý không thoải mái.

    Dù sao, nhiều năm như vậy thầm mến  đột nhiên bị phá vụn, nói không khổ sở, đó là giả.

     Cho nên hắn ngược lại cũng có thể hiểu được, cùng đạo diễn thương lượng trước tiên để những người khác  quay ngoại cảnh diễn, bù vào Tần Nhạn Dư quay chụp thời gian.

    Đợi đến một ngày quay chụp kết thúc, Lăng Thanh diễn xong, đi phòng hóa trang cởi bỏ trang điểm, liền nghe đến Chung Hoán cùng hắn nói, “Tôi đêm nay đi tìm anh.”

     “Ngày mai đi.” Lăng Thanh nói.

     “Tại sao?” Chung Hoán không muốn, “Anh đêm nay có chuyện gì?”

     “Gặp giai nhân.”

     Chung Hoán: ? ? ? ?

     “Cái nào giai nhân? Tần Nhạn Dư, Khương Oánh Oánh vẫn là những người khác?”

     Lăng Thanh “Sách” một tiếng, “Đương nhiên là trúc mã.”

     Hắn vỗ vỗ Chung Hoán vai, “Chúng ta đoàn phim có người so với hắn càng đẹp mắt sao?”

     “Tôi nha!” Chung Hoán rất không biết xấu hổ, “Tôi như vậy soái.”

     Lăng Thanh một mặt tiếc hận, “Không nghĩ tới cậu tuổi còn trẻ, mắt cũng mù.”

     Chung Hoán: ! ! !

      “Anh mới mù! Tôi như vậy soái! Tôi xuất đạo dựa vào chính là khuôn mặt này, tôi là đoàn phim đẹp chúng ta đẹp mắt nhất anh biết không? !”

     Chung Hoán cả giận nói, “Anh hoàn toàn chính là mắt để dưới mông, nhắm mắt thổi!”

     “Cậu mới phải nhắm mắt thổi đi, Vương bà mại qua, mèo khen mèo dài đuôi.” Lăng Thanh nở nụ cười, “Đi, gặp lại sau.”

      Hắn mới vừa đi ra ngoài, liền thấy Vu Thần đứng ở ngoài cửa, thấy hắn đi ra, hỏi, “Tôi đây còn chưa đi, cậu đã có hẹn với người ngoài, Vu phu nhân, cậu thật đúng là cuộc sống về đêm phong phú.”

     Lăng Thanh thiếu chút nữa bật cười.

     Hắn thấy bốn bề vắng lặng, nặn nặn mặt Vu Thần, Vu Thần một tay nắm chắc tay hắn, “Ai cho phép cậu qua lại với hắn ?”

    “Tôi ngược lại thật ra cũng không muốn cùng hắn qua lại, đây không phải là anh không ở mà.”

      Vu Thần ngày mai sẽ phải trở về.

    “Tôi không ở, cậu liền đi tìm nam nhân khác?”

    “Vậy tôi đổi thành nữ nhân?” Lăng Thanh nói.

    Vu Thần:…

    Vu Thần cảm thấy hắn là cố ý muốn mình tức chết!

    Lăng Thanh thấy anh lại bị chính mình làm cho tức giận, vội vã dụ dỗ nói, “Được rồi, tôi không đùa anh. Anh cũng đừng để ý, chỉ là công việc thôi, chúng ta đối diễn, ngày thứ hai quay chụp cũng dễ dàng hơn, nói không chừng có thể sớm quay xong, thời điểm đó, cũng coi như là tiết kiệm tiền.”

     “Dù sao, tràng này cùng máy móc, kết thúc mỗi ngày, phí dụng cũng không thấp.”

     “Vậy tôi còn phải cám ơn cậu có đúng không?”

     “Này cũng không cần, giúp anh tiết kiệm tiền, cũng là giúp tôi tiết kiệm tiền.”

    Hắn nhấc lên cái tay kia, thừa dịp không có ai, nhanh chóng hôn một cái, “Hai chúng ta, còn phân cái gì lẫn nhau.”

     Vu Thần trở tay ngắt tay hắn một chút, “Cậu cái miệng này, lừa người lừa quỷ.”

     “Không lừa anh.” Lăng Thanh cười nói, “Tôi không nỡ.”

     Vu Thần lúc này mới nở nụ cười, hài lòng nói, “Đi thôi, nên ăn cơm.”

     Buổi tối hôm đó, Vu Thần quả nhiên trước khi ngủ lại hỏi hắn, “Đêm nay có thể làm sao?”

     Lăng Thanh không chút do dự nói, “Không thể.”

     Vu Thần lấy điện thoại di động ra, cho hắn nhìn một chút trên điện thoại di động lịch trình, sau đó ở ngay trước mặt hắn, sổ cho hắn xem, “Khoảng cách lái xe còn có 17 ngày.”

      Lăng Thanh:…

      Lăng Thanh khó tin nhìn về phía anh, “Anh coi như nhật tử.”

      “Nếu cậu không muốn tự động mở ra đèn xanh, tôi chỉ có thể đếm ngược, nhìn đèn đỏ cái gì thời điểm có thể kết thúc.”

      Lăng Thanh:…

      “Anh trước đây không phải như thế.”

      “Cho nên chúc mừng cậu Vu phu nhân, cậu thành công thay đổi tôi. Vui vẻ sao?” Vu Thần nói.

    Lăng Thanh không phải rất vui vẻ, hắn không muốn làm thụ, càng không muốn sinh con.

     “Anh như vậy rất dễ mất đi mị lực.” Hắn khuyên nhủ, “Anh cao lãnh một ít, đối với tôi lạnh nhạt, tôi mới có thể đuổi theo anh. Anh không thể mỗi ngày liền muốn lái xe!”

     Vu Thần cảm thấy làm sao không thể, “Đàn ông đã kết hôn muốn cái gì mị lực, muốn tính phúc sinh hoạt còn tạm được.”

     Lăng Thanh trong nháy mắt nằm ngang, hắn không muốn cái này tiểu hoàng xe giống nhau Vu Thần, hắn muốn người mới bắt đầu cái kia cao thượng cao ngạo, thoạt nhìn liền băng thanh ngọc khiết Vu Thần.

     Vu Thần nhìn hắn một mặt sống không còn gì luyến tiếc, cúi đầu nhìn hắn, “Tôi rất chờ mong nha ~ “

     Lăng Thanh:…

     Lăng Thanh cuốn chăn, “Anh đêm nay một người ngủ đi.”

     Vu Thần nhìn động tác của hắn, cười ha hả, từ phía sau ôm lấy hắn, cảm thấy hắn thật đúng là càng đáng yêu.

      Càng đáng yêu Lăng Thanh cuối cùng cũng vẫn là không có đấu thắng hóa thân tiểu hoàng xe Vu Thần, vẫn là cùng anh đắp chăn chung một ra giường, chỉ là lúc sắp ngủ bấm hắn nửa ngày.

      Vu Thần cũng không tức giận, ôm hắn mặc hắn bấm, ngược lại Lăng Thanh bấm cũng không đau.

_____________

      Sáng sớm hôm sau, Vu Thần đưa Lăng Thanh đi trường quay, liền lái xe chuẩn bị trở về.

       Lăng Thanh hướng anh phất phất tay, “Đi đường cẩn thận.”

      “Tốt, cậu đóng phim chú ý nghỉ ngơi.”

      “Tôi biết rồi.”

     “Đêm nay hết bận thì nhắn tin cho tôi.” Anh nói xong, lại bổ sung, “Nhanh chóng.”

     Lăng Thanh cười cười, khẽ gật đầu, nằm nhoài trên cửa sổ xe nhẹ giọng nói, “Yên tâm, anh so với bọn họ quan trọng hơn nhiều  ~ “

     Vu Thần lúc này mới thoả mãn xoa xoa đầu của hắn, “Đi.”

     “Không cuối cùng hôn một chút sao?” Lăng Thanh hỏi anh, “Hôn ly biệt.”

     Vu Thần cười sát vào hắn, hôn một cái đôi môi hắn, cùng hắn ôn nhu nhận một cái hôn, lưu luyến không rời liếc mắt nhìn hắn, làm cho hắn rời đi trước.

     Anh thấy Lăng Thanh đi xa, lúc này mới khởi động xe, hướng phía sau mở ra.

     Tần Nhạn Dư mãi cho đến buổi chiều mới xuất hiện, cho dù hóa trang, cũng có thể nhìn ra cô không có tinh thần gì.

Chung Hoán cầm kịch bản sát bên Lăng Thanh, “Chúng ta vai nữ chính làm sao vậy? Thoạt nhìn phờ phạc, có chút tang thương.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp