Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 42


2 năm

trướctiếp

Edit by may.

     Tiểu Lưu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là từng cái từng cái báo cáo lại, “Chung Hoán là nam nhị, ban đầu đối với Lăng ca tương đối có ý kiến, thế nhưng mặt sau cùng Lăng ca quay mấy cảnh diễn, Lăng ca chỉ hắn một ít, hắn cùng Lăng ca quan hệ hòa hoãn, xem như là trong đoàn phim tương đối có thể cùng nhau giao lưu.”

      Vu Thần nghe vậy, thầm nghĩ, minh bạch, chính là ngày đó cùng Lăng Thanh đọc kịch bản, làm lỡ chuyện anh và Lăng Thanh tán gẫu.

     A, đáng chết!

     “Dáng dấp ra sao?” Hỏi hắn.

      Tiểu Lưu lén lút cho hắn chỉ chỉ, “Chính là người kia.”

      Vu Thần dương con ngươi liếc nhìn, mới phát hiện là chính mình ngày hôm qua đi vào trường quay phim, là người nhìn thấy đầu tiên.

    “Lớn lên cũng không ra sao.” Hắn lời bình nói.

     “Thật đẹp trai.” Tiểu Lưu liếc mắt nhìn Chung Hoán, “Hắn chính là dựa vào sắc đẹp mà hồng.”

     “Đó chỉ có thể nói hiện tại vòng giải trí sắc đẹp không được.”

      Tiểu Lưu:…

      Vu Thần nhìn về phía cậu, “Tôi nói không đúng?”

      “Ngài nói rất đúng.”

      Ngài là ông chủ, ngài nói cái gì đều đúng.

      “Những người khác đâu?” Vu Thần tiếp tục hỏi.

      “Khương Oánh Oánh là nữ nhị, lúc thường không cùng Lăng ca lui tới, thế nhưng cũng không sinh sự, hai người giao tiếp rất ít.”

      “Ừm.”

     “Chu Hạo là nam 3, trước mắt còn không có cùng Lăng ca tiếp xúc.”

      “Chờ một chút.” Vu Thần đánh gãy lời nói của cậu, “Cậu tại sao không nói Tần Nhạn Dư?”

      Vu Thần nhìn cậu, “Cậu đều nói đến nam 3, lại không có nói cô ấy, là cô ấy và Lăng Thanh quan hệ rất tốt không cần nói, vẫn là…”

       Tiểu Lưu trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói, “Vu tổng, tôi biết Tần tỷ là công ty nhất tỷ, tôi cũng không phải thay Lăng ca cáo trạng, tôi chỉ là tự thân tới nói, tôi không phải rất thích Tần tỷ, tôi cảm thấy Tần tỷ, tựa hồ đối với Lăng ca có ý kiến.”

      Vu Thần tại phát hiện cậu tận lực bỏ qua Tần Nhạn Dư, liền có loại suy đoán này, lúc này chứng thực, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng như trước thập phần bình tĩnh.

      “Nói một chút.”

      Tiểu Lưu mới đem chuyện của hai ngày này nói một lần.

     “Sự tình kỳ thực cũng không phải chuyện lớn gì, thế nhưng Lăng ca dầu gì cũng là người của công ty, anh ấy bây giờ là người mới, vừa mới bắt đầu đóng phim, Tần tỷ dù cho không chăm sóc, cũng không có thể cố ý hướng dẫn anh ấy phạm sai lầm. Người khác giúp anh, đó là tình cảm, không giúp anh, đó là bản phận, lời này không sai, nhưng là vô duyên vô cớ hại anh, chuyện coi là gì chứ?”

       “Lăng ca cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.”

     Vu Thần nghe vậy, ngược lại là chậm rãi nở nụ cười, anh vẫn không nghĩ tới, Tần Nhạn Dư lại là người như vậy.

      Lúc trước ở phòng làm việc của anh, Tần Nhạn Dư đáp ứng, có thể quay đầu, cô ta lại dương thịnh âm suy như thế.

      Cô ta cảm thấy Lăng Thanh sẽ không để ý này đó, sẽ không nói cho anh, nghĩ anh sẽ không biết sao?

     “Tôi biết rồi.” Vu Thần bình tĩnh, “Lần sau trả lời vấn đề, nhớ nói trọng điểm, sau đó tại từng cái hồi báo cho tôi.”

    Tiểu Lưu nghe vậy, trong lòng nói làm gì có lần sau.

     Vân tỷ nói rất đúng, Vu tổng quả nhiên cùng Lăng ca bọn họ là bạn rất thân!

      Vu Thần chiếm được chính mình muốn nghe tin tức, không cùng Tiểu Lưu nói thêm cái gì, bắt đầu vùi vào điện thoại di động làm việc, xử lý một ít chuyện đơn giản.

     Anh lớn lên rất dễ nhìn, cho dù là ở trường quay phim, diễn viên nhiều như vậy, cũng không có một người có thể đè ép dung mạo của anh, cũng bởi vậy, luôn có người cố ý hoặc là lơ đãng nhìn.

      Người nơi này ngoại trừ Tần Nhạn Dư cùng Lăng Thanh bọn họ, những người khác cũng không biết thân phận của anh, đều cho là anh chỉ là bạn bè của Lăng Thanh.

__________Bọn reup là
                                     c.hó______________

     Không bao lâu, phó đạo diễn liền đi tới, âm thanh hỏi, “Vị tiên sinh này, tôi thấy dung mạo của cậu xuất chúng, khí chất phi phàm, không biết có hứng thú hay không tham gia một vai khách mời trong phim ?”

      Tiểu Lưu:…

     Tiểu Lưu cảm thấy phó đạo diễn thật là có dũng khí.

     Vu Thần mắt phượng nhẹ giương, lạnh nhạt, “Không có.”

     “Chúng ta đoàn phim rất không tồi, thù lao đóng phim cũng hợp lý, còn bao ăn ở, ngài có thể suy tính một chút, vừa vặn nơi này có một vai rất thích hợp với ngài.”

     Vu Thần vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, “Không cần.”

     Phó đạo diễn thấy vậy, chừa cho anh một tấm danh thiếp của mình, “Nếu như tiên sinh ngài ngày sau có chủ ý, có thể liên lạc.”

     Vu Thần tiếp nhận, “Được.”

     Phó đạo diễn lúc này mới rời khỏi.

     “Hắn ngược lại là còn rất chuyên nghiệp.” Vu Thần đưa ra lời bình, “Thời khắc này không quên xem bên trong kịch bản có nhân vật để xem xét  diễn viên thích hợp.”

      “Có thể hợp tác lần thứ hai.”

     Cho nên Vu tổng ngài là đến giám sát sao? Tiểu Lưu nghi hoặc.

     Vu Thần mới vừa đem phó đạo diễn danh thiếp cất vào túi, liền cảm giác lại có người đi tới, anh ngẩng đầu nhìn lên, là Tần Nhạn Dư.

     Tần Nhạn Dư vẫn mặc quần áo màu trắng cổ trang của phim, khuôn mặt trắng điểm tinh xảo, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp tuyệt trần, khác nào đầu cành cây hoa lê.

     Cô đến gần Vu Thần, cười nói, “Vu tổng ngài nhớ đến chính mình nợ tôi một bữa cơm đi.”

     Vu Thần nhìn cô, chậm rãi đứng lên, anh nói, “Tôi nhớ, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện.”

     Tần Nhạn Dư còn tưởng rằng anh là muốn cùng cô nói tỉ mỉ về bữa cơm này, cười khanh khách cùng anh đi.

     Vu Thần không nghĩ đối thoại của mình và cô bị người khác nghe qua, cũng không muốn đi xe bảo mẫu của cô, liền đi lên xe bảo mẫu Lăng Thanh bên cạnh.

     Tài xế chưa từng thấy anh, hơi ngăn lại.

     Vu Thần ngược lại cũng không tức giận, chỉ nói, “Anh gọi điện cho Tiểu Lưu. Gọi xong, giúp tôi nhìn, đừng để những người khác tới gần.”

     Tài xế lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Lưu, nghe được đáp án, lúc này mới để Vu Thần cùng Tần Nhạn Dư lên xe bảo mẫu.

     Chính mình ở bên ngoài một bên hút thuốc, một bên trong coi.

     Tần Nhạn Dư vẫn là lần đầu tiên đi vào xe bảo mẫu củaLăng Thanh, sau khi đi vào mới phát hiện, qui cách bố trí cùng mình không phân cao thấp có thể nói là thập phần không phù hợp chế độ công ty .

     Cô giả vờ vô ý, “Làm sao lại vào xe của Lăng Thanh, kỳ thực đi trên xe của tôi cũng giống như vậy.”

     Vu Thần dựa vào lưng ghế dựa, đạm mạc nói, “Dĩ nhiên là không giống nhau, xe củaLăng Thanh chính là xe của tôi, xe của cô, chỉ là xe của cô.”

     Tần Nhạn Dư nghe vậy, sửng sốt một chút, cảm thấy anh tựa hồ đối với chính mình có chút bất mãn.

     “Vu tổng, ngài tâm tình không tốt sao?”

     “Là có một chút.” Vu Thần thẳng thắn nói.

     “Là ở chỗ tôi sao, làm ngài sinh khí sao?”

     Vu Thần nghe vậy, chậm rãi vung lên con ngươi, anh nhìn Tần Nhạn Dư một bộ dạng vô tội thanh thuần, chỉ cảm thấy lúc này mới mấy năm, cô cũng đã thay đổi.

    Là bởi vì đỏ, cho nên nhẹ nhàng sao?

    Vu Thần không hiểu, nhưng anh nhớ tới ban đầu Tần Nhạn Dư không phải như vậy.

     Anh mới bắt đầu nhận thức Tần Nhạn Dư, cô ôn nhu nhã nhặn lịch sự không khác nước trong hồ là bao, không một gợn sóng, trong suốt.

     Cô yên lặng khóc lóc, nước mắt một giọt một giọt chảy xuống.

     Khi đó Vu Thần mới vừa cùng bọn Hoắc Kỳ xây dựng lên Thần Khởi, nhìn cô khóc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cô khóc lên cũng không xấu, thậm chí càng động nhân tâm, người như vậy, đi diễn cảnh khóc rất không sai đi.

     Nhưng là anh không nghĩ tới, ba năm thời gian, Tần Nhạn Dư lại như vậy, không giống người ở trước mặt mình khóc yên lặng không hề có một tiếng động nữ sinh.

     “Trước khi tới, tôi cùng cô nói như thế nào?” Hỏi.

     Câu hỏi quá mức rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề, đến nỗi Tần Nhạn Dư nhất thời cũng không biết nên làm sao mở miệng.

     “Là Lăng Thanh cùng ngài nói sao?” Cô nhẹ giọng nói.

     Vu Thần nở nụ cười, “Em ấy không cùng tôi nói này đó, thế nhưng tôi muốn biết, luôn có phương pháp của mình.”

     Tần Nhạn Dư không tin.

     “Tôi xác thực không có chăm sóc hắn thật tốt, tôi thừa nhận.”

     Cô ôn nhu nói, “Tôi tới cứu tràng là cho Vu tổng mặt mũi, cho hắn vinh dự, tôi không chăm sóc, cũng không phải chuyện lớn gì đi.”

     “Đương nhiên.” Vu Thần nhìn trong mắt cô có trấn định, khẳng định nói.

     “Có thể cô là làm tại sao lại hướng dẫn em ấy phạm sai lầm đâu?”

     “Vu tổng, nếu như tôi nói tôi không có, anh tin không?” Tần Nhạn Dư bình tĩnh phản bác, “Hắn là người mới, hắn có rất nhiều điều không hiểu, tôi có lúc, cũng khó tránh khỏi bị hắn ảnh hưởng, phạm sai, tại sao vào lúc này muốn tôi tận lực đâu? Tôi cũng là người bị hại không phải sao?”

      Vu Thần nghe lời này, chỉ cảm thấy mấy năm qua, cô ngược lại là xác thực thay đổi rất nhiều.

     Ít nhất hai năm trước Tần Nhạn Dư không cách nào trấn định như vậy nói những câu nói này.

     “Cho nên ý của cô là em ấy phải xin lỗi?”

    “Dĩ nhiên không phải, tôi chẳng qua là cảm thấy, mọi người đều làm diễn viên, đều có con đường của chính mình, cho nên mỗi người đi con đường của chính mình là được rồi. Người khác nguyện ý giúp, kia là người ta lòng tốt, nên cảm kích, người khác không giúp, đó là bình thường, cũng không cần thiết oán giận.”

      Vu Thần nghe câu nói này, trong nháy mắt nở nụ cười, anh nhìn Tần Nhạn Dư, trong mắt ý cười rất nhẹ, anh nói, “Tần Nhạn Dư, cô có tư cách nói câu nói này sao?”

     Trong mắt anh ý cười chậm rãi thối lui, ánh mắt trong nháy mắt sắc bén lên, “ Cô chính là bị trợ giúp đối tượng, cô cảm thụ qua vòng giải trí bất công, đã cảm thụ qua tuyệt vọng, sau đó tôi lôi cô một cái, tôi giúp cô. Nhưng bây giờ, cô cùng tôi nói, người khác giúp là tình cảm, không giúp là bình thường, nếu là mỗi người đều chỉ tuân thủ nguyên tắc này, cô bây giờ, là cái gì kết cục, cô biết không?”

     Tần Nhạn Dư thoáng chốc nói không ra lời, sắc mặt trắng bệch.

     “Nhiều năm như vậy, tôi xưa nay không biết cô đã làm gì, chuyện này, tôi nói cô giúp đỡ em ấy, cô ở phòng làm việc của tôi đã đáp ứng, giờ quay đầu lại đi ghim em ấy, còn muốn nói với tôi không giúp là bình thường, không cần thiết oán giận. Em ấy không có oán giận, em ấy cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà oán giận, chỉ là cô như vậy dương thịnh âm suy, trước mặt một bộ sau lưng một bộ, thật sự làm tôi kinh ngạc.”

     “Cô là sao lại xuất hiện ở trước mặt tôi, cùng tôi nói tôi còn nợ cô một bữa cơm đâu?”

     “Chính cô cũng không cảm thấy xấu hổ sao?”

     Tần Nhạn Dư mấy năm qua chưa bị người nào nói như vậy, đặc biệt đối phương là Vu Thần.

     Con mắt của cô chậm rãi đỏ lên, nước mắt ở hốc mắt, chậm rãi chảy xuống.

      Vu Thần không để ý đến nước mắt của cô, lạnh lùng nói, “Hoắc Kỳ mấy ngày nay có bàn bạc mấy quảng cáo đại ngôn, vốn là định cho cô, hiện tại không cần thiết. Dù sao, cho cô là tình cảm, không cho cô, cho người khác cũng là bình thường, cô cũng không cần thiết oán giận!”

     Anh nói xong, mở cửa xuống xe, lưu lại Tần Nhạn Dư một người, ở trong xe che mặt khóc.

     Lăng Thanh diễn xong, mới phát hiện Vu Thần không thấy đâu.

     Hắn hỏi Tiểu Lưu, “Vu Thần đâu?”

     “Tần tỷ tới tìm ngài ấy, nói là Vu tổng nợ chị một bữa cơm, Vu tổng liền cùng chị ấy qua bên kia nói chuyện.”

      Lăng Thanh “Sách” một tiếng, “Một bữa cơm?”

      Tiểu Lưu tới gần hắn, nhỏ giọng nói, “Bất quá em cảm thấy Vu tổng hẳn không phải là cùng chị ấy nói chuyện đó.”

     “Có ý gì?”

     “Tần tỷ trước khi tới đây, Vu tổng bảo em báo cáo thái độ mọi người trong đoàn phim đối với anh, em vốn là không nghĩ báo cáo việc Tần tỷ, kết quả bị ngài ấy phát hiện, cố ý hỏi em, em phải nói thật.”

     Lăng Thanh:…

     Lăng Thanh cảm thấy cũng được đi, chính là Tần Nhạn Dư phỏng chừng sẽ thương tâm.

      Bất quá làm tình địch, Tần Nhạn Dư thương tâm, vậy thì thương tâm đi.

      Hắn vui như mở cờ.

      Tiểu Lưu thấy Lăng Thanh không có trách tội mình, lại nhỏ giọng báo cáo, “Ngày hôm qua sau khi anh rời đi, Tần tỷ tới phòng tìm anh một lần.”

      Lăng Thanh liếc mắt nhìn cậu.

     Tiểu Lưu gật gật đầu, “Gõ cửa một hồi lâu, cuối cùng vẫn là em đi ra ngoài bảo chị ấy rời đi.”

     “Vậy cậu ngày hôm qua làm sao không cùng tôi nói?”

    “Em đoán chị ấy cũng không có việc lớn gì, hơn nữa chị ấy không phải nhằm vào chúng ta mà.”

    Tiểu Lưu thù rất dai biểu thị, “Chị ấy lúc thường đối với chúng ta không tốt, chúng ta cũng không cần thiết đối với chị ấy tốt. Chị ấy muốn cho anh về sớm một chút, anh đều đi ra ngoài, làm gì còn muốn để ý đến, cho nên em liền không nói.”

     Lăng Thanh hiện tại tuốt một cái đầu của cậu, “Cậu còn rất thù dai.”

     “Đó cũng là tại chị ấy đối với chúng ta như vậy.”

     “Được thôi.” Lăng Thanh cười nói.

     Tần Nhạn Dư ngày hôm qua tìm hắn, sợ là túy ông chi ý bất tại tửu*, lại quan tâm hắn bên người Vu Thần, cho nên Tiểu Lưu không nói cho hắn cũng không có gì.

    Nói cho hắn, hắn cũng sẽ không trở lại.

    Hắn chuẩn bị đi tìm Vu Thần, kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy Vu Thần hướng hắn bên này đi tới.

     Đây là, nói xong rồi?

     Lăng Thanh cất bước đi tới.

    (* Trích 'Bài ca uống rượu ở vườn Bùi', trích thơ cổ [Bài ca uống rượu ở vườn Bùi; Bài ca ông lão say]:
 
醉翁之意不在酒,
而在乎山水之間。
山漠漠水潺潺,
吾與子之所共適。
古來聖賢皆寂寞,
惟有飲者留其名。
所以終日醉頹然臥前楹,
周伯仁渡江三日醒不為少。
莫叫莫叫,
何似當初莫笑。
酒酣拔劍斫地歌莫哀,
勸君更盡一杯。

Phiên âm:

Tuý Ông chi ý bất tại tửu,
Nhi tại hồ sơn thuỷ chi gian.
Sơn mịch mịch thuỷ sàn sàn,
Ngô dữ tử chi sở cộng thích.
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Sở dĩ chung nhật tuý đồi nhiên ngoạ tiền doanh,
Chu Bá Nhân độ giang tam nhật tỉnh bất vi thiểu.
Mạc khiếu, mạc khiếu,
Hà sự đương sơ mạc tiếu.
Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca “Mạc ai,
Khuyến quân cánh tận nhất bôi.”

Dịch nghĩa:

Ý ông say không ở rượu,
Mà ở trong chốn nước non.
Núi lặng lẽ, nước dạt dào,
Ta cùng ngươi cùng vui thích.
Thánh hiền từ xưa đều vắng lặng,
Chỉ có kẻ uống rượu là lưu lại tiếng tăm.
Cho nên suốt ngày say khướt, nằm lăn ở hiên ngoài,
Chu Bá Nhân qua sông chỉ có ba ngày tỉnh, ta không coi là ít.
Đừng kêu, đừng kêu!
Chi bằng trước kia đừng cười.
Rượu say, tuốt gươm chém đất hát: “Đừng buồn…!
Mời anh hãy uống thêm một chén nữa!”

Rút từ Yên Đổ tiến sĩ thi tập (VHv.1864), Quế Sơn Tam nguyên thi tập (A.3160), Quế Sơn thi tập (A.469). Tiêu đề trong Quế Sơn Tam nguyên thi tập chép là Tuý ông ca, trong Yên Đổ tiến sĩ thi tập chép là Bùi viên đối ẩm ca.

   *Dấu (*) được trích trong thơ cổ được dùng với nghĩa là ý không ở đây, có dụng ý khác. Theo ý của Lăng Thanh là  Tần Nhạn Dư tìm hắn nhưng chủ yếu là  tìm Vụ Thần, muốn nhìn thấy Vụ Thần.)

_____&__&_____

   May tìm được bài thơ chứ không là không hiểu gì hết chơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp