Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 31


2 năm

trướctiếp

Edit: may

    Vu Thần ngẩng đầu nhìn cô một cái, ra hiệu, “Ngồi.”

    Tần Nhạn Dư nghe vậy, đi đến ghế salon cách anh không xa ngồi xuống.

     “Có việc?” Vu Thần hỏi.

     “Đương nhiên có chuyện.” Tần Nhạn Dư cười nhìn anh, “Người quản lý cùng tôi nói, Hoắc tổng nói cho hắn biết, qua mấy ngày nữa khả năng cần tôi lâm thời cứu tràng.”

     “Là như thế này.” Vu Thần nói.

    “Vu tổng cũng không hỏi tôi có nguyện ý hay không sao?”

    “Cô là nghệ sĩ của công ty, công ty cần người hỗ trợ, cô không muốn sao?”

    Vu Thần giải quyết việc chung, “Phim vốn là kịch bản cũng không tồi, thù lao đóng phim cũng sẽ đúng hạn trả cho cô, hay là nói, cô còn muốn cái gì?”

     “Trần Hồng Minh có một phần hợp đồng gia hạn, tôi tại sao không có?” Tần Nhạn Dư hỏi, “Vu tổng không dự định cùng tôi tiếp tục hợp tác sao?”

    “Dĩ nhiên không phải, chỉ là hợp đồng của hắn nhanh đến kỳ, cô còn có mấy năm, cho nên trước tiên không vội vã.”

     “Cho nên Vu tổng là dự định cùng tôi gia hạn đi?”

     “Đương nhiên.”

     “Vậy Vu tổng dự định lấy cái gì giữ lại tôi đâu?” Tần Nhạn Dư lại hỏi.

     “Cô muốn cái gì?”

    Tần Nhạn Dư nhìn anh, muốn nói nhưng không dám nói ra khỏi miệng, trầm mặc hồi lâu, mỉm cười nói, “Vu tổng mời tôi ăn cơm đi, mời tôi ăn một bữa ngon, tôi liền cùng Vu tổng gia hạn.”

      Vu Thần không nghĩ tới yêu cầu của cô là cái này, cự tuyệt nói, “Tôi còn làm việc, tôi bảo Hoắc Kỳ cùng cô ăn cơm đi.”

      “Hoắc tổng không phải là không có cùng chúng ta nghệ sĩ của công ty ăn qua cơm, ngược lại là Vu tổng, trăm công nghìn việc, họp hằng năm đều không cùng chúng ta đồng thời xem qua đi.”

     Vu Thần bật cười, “Tôi xác thực khá bận.”

     Anh nhìn về phía Tần Nhạn Dư, “Mấy năm qua cô phát triển rất tốt, công ty đối với cô rất để bụng, cô với công ty rất thành tâm, lần này cứu tràng sự tình liền làm phiền cô, sau này tôi sẽ đi đoàn phim tham ban, khi đó, tôi mời cô cùng Lăng Thanh ăn cơm đi.”

     Tần Nhạn Dư nghe trong miệng anh phun ra “Lăng Thanh” hai chữ, tâm trạng nghi hoặc càng sâu.

      Cô vẫn là gần nhất mới biết công ty ký cái người mới, gọi Lăng Thanh, vừa mới ra mắt liền cầm đi nhân vật nam chủ 'Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu' của Trần Hồng Minh.

      Vậy cũng thôi đi, dù sao Trần Hồng Minh tâm tư không tinh khiết, cô đã sớm xem loại bạch nhãn lang không vừa mắt, nhưng là cô không nghĩ tới, Đàm Khả Dao nghỉ diễn tin tức còn không có truyền ra, Hoắc Kỳ cũng đã liên lạc người đại diện của mình chuẩn bị tốt đi cứu tràng.

       Tần Nhạn Dư một tuần lễ trước mới vừa vặn sát thanh phim khác, không nghĩ là nhanh như thế liền tiến vào tổ, uyển chuyển bảo người quản lý thay cô chuyển đạt ý của chính mình, cũng biểu thị cô có thể đề cử cái khác nữ minh tinh.

      Tuy rằng địa vị khả năng không bằng chính mình, thế nhưng cũng cùng Đàm Khả Dao không sai biệt lắm.

      Nhưng mà Hoắc Kỳ lại gọi điện thoại cho cô lại đây, nói đây là Vu Thần ý tứ, nếu như cô không muốn, tốt nhất trực tiếp cùng Vu Thần đàm luận.

     Tần Nhạn Dư tại Thần Khởi mới vừa sáng lập không lâu liền ký hợp đồng, như thế mấy năm, cô chưa từng thấy Vu Thần quản nghệ nhân sự tình bên trong.

      Chuyện như vậy từ trước đến giờ đều là Hoắc Kỳ phụ trách, Vu Thần không quản, cũng không thích quản.

     Nhưng là bây giờ, anh vì nâng một người mới vừa ký kết, không chỉ có vừa xuất đạo liền cho đối phương nam chủ tài nguyên, làm cho cô đi cấp đối phương nhấc kiệu.

     Cũng không tránh khỏi, đối với người mới này quá tốt rồi.

     “Tôi có thể hỏi một chút, Lăng Thanh cùng Vu tổng là có quan hệ gì sao?” Hỏi hắn

     Hoắc Kỳ cười rất ám muội, “Cái này không phải là chuyện cô nên quan tâm, cô chỉ cần diễn tốt vai diễn này là được rồi.”

     Hoắc Kỳ nói xong, cúp điện thoại.

     Tần Nhạn Dư có nghi hoặc trong lòng, càng nhiều hơn chính là đáy lòng bất an, cho nên cô thay đổi quần áo, trang điểm, điều chỉnh tốt tâm thái, đi tới Vu Thần phòng làm việc.

    Tần Nhạn Dư nghĩ tới đây, lần thứ hai cấp trên mặt chính mình treo trước sau như một ôn nhu, “Nói đến, Vu tổng anh và Lăng Thanh là quan hệ như thế nào? Làm sao đối với hắn tốt như vậy?”

     Vu Thần không quá thích cùng người ngoài đàm luận cuộc sống riêng của mình, đặc biệt là người ngoài này là công nhân của mình, vì vậy anh cũng chỉ là lạnh lùng nói: “Không có quan hệ gì với cô.”

      “Tôi hiếu kỳ mà.” Tần Nhạn Dư đạo, “Hoắc tổng luôn nói là ngài chỉ tên bảo tôi cứu tràng, đây là tôi ở công ty nhiều năm như vậy, lần thứ nhất gặp phải, cho nên tôi đoán Lăng Thanh phải cùng ngài quan hệ rất không sai đi.”

     “Tần Nhạn Dư.” Vu Thần nhìn nàng, ngữ khí khinh mạc, “Tôi thừa nhận đối công ty cô có cống hiến, tôi cũng thừa nhận cô là nghệ nhân ưu tú, thế nhưng chuyện không nên hỏi, thì không nên hỏi.”

     “Tôi và Lăng Thanh là quan hệ không tệ, cho nên cô có thể tại phim trường trông coi em ấy, hiểu chưa?”

      Tần Nhạn Dư thấy anh tựa hồ sinh khí, chỉ có thể lúng túng gật gật đầu, “Được.”

      “Vậy cô có thể đi ra ngoài.”

      Tần Nhạn Dư nghe vậy, sợ hãi đứng lên, nhỏ giọng hỏi, “Ngài là giận tôi sao, Vu tổng?”

     “Không có.” Vu Thần bình tĩnh, “Tôi chỉ là không thích người khác bỏ qua phép tắc của tôi.”

      Tần Nhạn Dư không khỏi cắn môi một cái, cúi đầu, không nói lời nào.

      “Đi ra ngoài đi.” Vu Thần nói.

      Tần Nhạn Dư ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, muốn hỏi nếu như anh có một ngày, chính mình đối mặt loại  tình cảnh này, anh cũng sẽ như vậy giúp mình sao?

     Nhưng là cô không dám hỏi.

     Nhiều năm như vậy, cô nhìn Vu Thần, lại như nhìn trên trời sao, sao rất dễ nhìn, thần bí liền lóng lánh, nhưng là người phàm làm sao có thể chạm tới sao đây.

       Cho nên cô không dám tới gần, không dám biểu lộ, chỉ dám đứng xa xa nhìn, thậm chí cũng không dám hy vọng xa vời Vu Thần nhiều liếc nhìn mình một cái.

      Tần Nhạn Dư có chút khó chịu, quay người đi ra khỏi Vu Thần phòng làm việc.

     Vu Thần thấy cô đi ra, mở ra cặp văn kiện nhìn một phút.

      Đang nhìn, liền nghe đến điện thoại trên bàn lại vang lên, thư ký vẫn là kia phó ôn nhu ngữ khí, “Vu tổng, Lăng Bạch tiên sinh tìm ngài.”

      Vu Thần:…

      Đi một Tần Nhạn Dư sao lại đến nữa một cái Lăng Bạch?

      Vu Thần quả thực mệt, anh căn bản không có chút nào muốn gặp Lăng Bạch có được không!

      “Nói cho cậu ta biết làm cho cậu ta đi tìm anh mình.”

      Vu Thần nói xong, cúp điện thoại.

      Lăng Bạch nghe một cái đáp án như thế, tất nhiên là không muốn, giục bí thư giúp mình chuyển đạt một lần.

      Thư ký cười biểu thị, “Thật không tiện Lăng tiên sinh, Vu tổng không muốn gặp ngài, tôi cũng không có cách nào.”

      Lăng Bạch đành phải chính mình cho Vu Thần gọi điện thoại, nhưng là Vu Thần vẫn luôn không tiếp, trong lòng cậu ta thấp thỏm, chỉ cảm thấy được chính mình cùng Vu Thần tựa hồ càng chạy càng xa.

      Buổi trưa, Vu Thần đi ra ngoài ăn cơm, kết quả mới vừa đi tới thang máy, liền thấy Lăng Bạch đangtrốn ở một bên.

      Vu Thần nhất thời có chút không biết nên nói cái gì.

      Anh trước đây đối với Lăng Bạch tương đối tốt, chưa từng gặp người nào đối với anh như vậy đuổi tận cùng không buông như Lăng Bạch.

     Hiện tại anh đem Lăng Bạch buông xuống, Lăng Bạch lại bắt đầu đối với mình tử triền lạn đả*, phảng phất chính mình là trong sinh mệnh của hắn không thể thiếu một phần, không thấy được sẽ giống như chết.

( *Kiểu nhớ mãi không quên )

    Cũng thật là, có chút buồn cười có chút đáng thương.

     Anh đi vào thang máy, Lăng Bạch cũng nhanh chóng theo vào.

     Vu Thần ấn tầng trệt, không nói gì.

     Lăng Bạch ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Thần ca anh còn đang giận em sao?”

      “Không có.” Vu Thần nói.

     “Vậy tại sao anh không gặp em?”

     “Cậu chọn Tô Việt, tôi nói rồi, sau này sẽ không quản cậu nữa.”

     Lăng Bạch chờ chính là câu này, “Nhưng là em hối hận rồi.”

      Cậu nhìn Vu Thần, ngữ điệu chân thành, thần sắc thảm thiết, “Em đã nhìn rõ ràng, anh so với Tô Việt quan trọng hơn, em có thể không để ý tới Tô Việt, nhưng em không thể mất đi anh, cho nên Thần ca, em hiện tại đã cùng Tô Việt đoạn tuyệt liên lạc, anh có thể không tức giận nữa sao?”

     Vu Thần:…

     Vu Thần nhìn Lăng Bạch liếc mắt một cái, thầm nghĩ cậu cũng thật là cùng anh cậu đoán giống nhau như đúc, trung tâm tư tưởng cũng không khác gì nhau!

      Anh không nói gì.

      Lăng Bạch tiếp tục nói: “Thần ca, xem ở chúng ta tình cảm nhiều năm như vậy, anh liền tha thứ cho em đi. Em chỉ là nhất thời nói không biết lựa lời, mà nói ra mấy câu như vậy, ở trong lòng em, quan trọng nhất vẫn luôn là anh, em nguyện ý vì anh mà cùng Tô Việt đoạn giao, cũng nguyện ý sau đó tất cả nghe theo anh, có thể sao?”

      Cửa thang máy mở, Vu Thần hỏi cậu ta, “Đi ra ngoài sao?”

      Lăng Bạch lắc đầu.

     “Vậy tôi đi ra ngoài.” Vu Thần cất bước đi ra ngoài.

     Lăng Bạch vội vã đuổi theo, lại tại cửa phòng ăn bị bảo an ngăn cản, “Tiên sinh, đây là công nhân nhà ăn, xin lấy công nhân chứng minh.”

     Lăng Bạch sốt ruột nhìn bên trong phòng ăn, không tìm được Vu Thần.

     Cậu ta phẫn uất, “Tôi là theo chân Vu Thần tới.”

      “Nhưng là Vu tổng mới vừa bàn giao nói chúng ta điều tra công nhân chứng minh.”

      Lăng Bạch: ? ? ? ? ?

      Lăng Bạch tức giận đến cắn răng, không cam lòng cuối cùng hướng nhà ăn liếc mắt một cái, quay người rời khỏi.

________Bọn reup đi nơi khác đều là
                                       c.hó____________

      Vu Thần cầm món ăn, tiến vào phòng ăn cho quản lý trong nhà ăn, gọi điện thoại cho Lăng Thanh.

      “Làm sao vậy?” Lăng Thanh hỏi, “Nhớ tôi rồi?”

      “Lăng Bạch tới tìm tôi.”

     “Liền đi tìm anh, nói cái gì?”

     “Hắn nói muốn cùng tôi hoà hảo, nói hắn đã cùng Tô Việt sẽ không liên lạc lại.”

     Lăng Thanh cười ha ha, “Có phải là còn nói cậu ta là vì anh mới cùng Tô Việt không liên hệ ?”

     “Ừm.” Vu Thần thở dài, “Tất cả cùng cậu nói giống nhau.”

     “Cho nên nghe tôi không sai đi, cậu ta loại này tiểu bạch liên, tôi thấy nhiều rồi, bước kế tiếp muốn đi như thế nào, tôi không cần đoán đều có thể biết.”

      “Tiểu bạch liên?”

     “Không giống sao? Giả làm ra một người mềm mại bất lực cũng không làm hại ai, liền hấp dẫn các anh loại người đơn thuần liền chính nghĩa.”

       “Cậu ta là tiểu bạch liên, vậy cậu  là cái gì?” Vu Thần hỏi.

      Lăng Thanh không chút khách khí, “Tôi? Tôi là hoa ăn thịt người, ai dám bắt nạt tôi, tôi một miệng cắt chết hắn.”

      Vu Thần cười khẽ, “Vậy cậu thật giống.”

      “Giống nhau bạo ngược?”

      “Không.” Vu Thần nhấp một hớp canh, “Là giống nhau thối!”

      Anh nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Lưu lại Lăng Thanh một người đối mặt với điện thoại di động, không có cách nào phản kích.

    Lăng Thanh: mắng xong bỏ chạy, anh là học sinh tiểu học à!

    Lăng Thanh:  còn chê tôi thối, anh đêm nay chớ vào cửa!

     Lăng Thanh: tiến vào tôi cũng đuổi anh ra ngoài!

     Lăng Thanh phát xong tin, đem điện thoại di động vứt sang một bên, tiếp tục xem kịch bản, không thèm để ý đến Vu Thần.

     Ngược lại là Vu Thần nhìn trên điện thoại di động tin nhắn, thập phần lo lắng nói: Hắn sẽ không thật sự không để cho mình vào cửa đi?

    Không đến nỗi đi?

    Lăng Thanh sẽ không như thế hẹp hòi đi?

    Vu Thần khó giải thích được có chút chột dạ.

     Khuya về nhà, Vu Thần tiến vào nhà liền hướng phòng ăn đi đến, tiện đường hỏi quản gia Lăng Thanh ngày hôm nay đã làm gì.

     “Phu nhân vẫn luôn chờ ở trong phòng, ngoại trừ mới vừa xuống lầu ăn cơm, chưa hề đi ra.”

     Vu Thần mẫn cảm bắt được chữ mấu chốt, “Mới vừa xuống lầu ăn cơm?”

     “Đúng.”

    “Em ấy đã ăn rồi?”

    “Đúng thế.”

    Vu Thần cau mày, đi vào phòng ăn,   gọi điện thoại cho Lăng Thanh, nhưng mà Lăng Thanh không có tiếp.

     Ngược lại là tiểu đầu bếp nữ cấp tốc đem bữa tối bưng lên.

     Đây là sau khi anh và Lăng Thanh hòa hảo, lần thứ nhất một người ăn cơm, Vu Thần ăn, khó giải thích được có chút ăn không biết vị.

     Ngắc ngứu ăn xong, Vu Thần lập tức lên lầu đi Lăng Thanh gian phòng.

      Anh gõ cửa một cái, đưa tay đẩy cửa mới phát hiện, cửa bị khóa lại.

      Vu Thần:…

      Vu Thần không thể làm gì khác hơn là tiếp tục gõ cửa, “Mở cửa.”

      Lăng Thanh ngồi ở trên giường, trả lời anh, “Tôi buổi trưa như thế nào cùng anh nói.”

     Vu Thần:…

     Vu Thần cảm thấy hắn thật là thù dai.

     “Tôi mới nói cậu một câu mà, cậu còn cáu kỉnh.”

     “Tôi không phải là cáu kỉnh, tôi đây là thay anh nghĩ, anh thật thơm, tôi  thối như vậy, có thể cùng anh ở chung một phòng đâu?”

     “Tôi chỉ thuận miệng nói.”

     “Anh nói anh sai rồi có đúng hay không?”

     Vu Thần không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhận sai, “Vâng vâng vâng, là tôi sai rồi, có thể sao?”

     Lăng Thanh nghe vậy, lúc này mới xuống giường, đi tới phía sau cửa, “Sau này còn nói tôi sao?”

     “Tôi nào dám.” Vu Thần tâm mệt.

     Anh mới vừa nói xong, vừa quay đầu, liền thấy quản gia đứng ở cách đó không xa.

     Vu Thần:…

     Quản gia:…

     Vu Thần quay đầu lại liền hướng thư phòng của chính mình đi, làm bộ mới vừa cái gì cũng không phát sinh.

     Quản gia:…

     Quản gia yên lặng quay đầu, không nhịn được cười.

     Lăng Thanh nghe tiếng bước chân rời đi, cũng không nghe thấy Vu Thần âm thanh, nghi hoặc mở cửa, chỉ thấy Vu Thần tiến vào thư phòng.

      Hắn có chút không rõ, vừa quay đầu lại, liền thấy quản gia đang xuống thang lầu.

      Lăng Thanh hơi suy nghĩ một chút, liền minh bạch.

       Hắn đi tới cửa thư phòng, gõ cửa một cái, ló đầu đi vào, “Tôi có thể vào không?”

      Vu Thần nhìn hắn, “Nhá, đây là người nào ? Đây không phải là Vu phu nhân sao? Ngài cam lòng đi ra nhìn tôi?”

      Lăng Thanh cong cong ánh mắt cười cười, đi vào đóng cửa.

     “Sinh khí?”

     “Tôi nào dám.” Vu Thần cầm trên tay văn kiện thả xuống.

     Lăng Thanh đi tới trước mặt anh, khom lưng nhìn, “Vậy tôi hò hét anh?”

     “Tôi là trẻ con sao? Còn cần cậu nói.”

      Anh không phải, thế nhưng anh thẹn quá hóa giận.

      Lăng Thanh tưởng anh bị quản gia đụng vào bị chính mình khóa ở ngoài cửa tình cảnh đó, liền thấy buồn cười.

      Bất quá hắn thấy buồn cười, Vu Thần sợ là cảm thấy lúng túng.

     Ai, quản gia cũng là, không biết thiếu gia nhà bọn họ sĩ diện sao?

     Tốt xấu trốn một chút!

     Lăng Thanh nhìn Vu Thần một mặt xấu hổ, thầm nghĩ hay là tôi đối với anh quá tốt, nguyện ý nhìn mặt mũi của anh còn nguyện ý quát anh, anh nên thích tôi, hiểu sao?

     Bất quá hắn nghĩ lại nghĩ, Vu Thần hiện tại quả thật cũng là yêu thích hắn, cho nên hắn hò hét cũng không có gì. Hắn cúi đầu hôn Vu Thần một chút, Vu Thần né tránh, hắn liền tăng thêm lực đạo liền hôn một cái. Vu Thần dương con ngươi nhìn hắn.

     Lăng Thanh cười cười, “Đừng nóng giận, tôi đều không giận anh, chúng ta hòa nhau rồi.”

     Vu Thần nhìn hắn cười, suy nghĩ một chút, cố hết sức đáp ứng.

     “Cho tôi vào cửa sao?” Hỏi hắn.

    Lăng Thanh cảm thấy anh quả thực đáng yêu, tay đè lên mặt của anh xoa xoa, “Tôi liền không ngốc, dung mạo anh đẹp mắt như vậy, anh không vào cửa tôi mới thiệt thòi chứ.”

    Vu Thần đem hai tay hắn đang làm bừa lấy đi, tức giận nói: “Cậu liền yêu thích mặt của tôi!”

     “Không phải đâu?” Lăng Thanh nhìn mặt anh bị vò hồng, cây ngay không sợ chết đứng, “Anh không thích tôi, còn hi vọng tôi yêu thích anh sao? Nếu không phải dung mạo anh thực sự quá hợp khẩu vị của tôi, tôi ngay cả mặt của anh đều không thích, chỉ thích tiền của anh.”

     Vu Thần:…

     Vu Thần một cái buông lỏng ra tay hắn, “Cậu đi ra ngoài cho tôi.”

     “Sinh khí?” Lăng Thanh cười nói.

     Hắn nhìn Vu Thần trong mắt vẻ giận, ngược lại cũng không sợ, còn đâm đâm hai má anh bị chính mình vò hồng, cố ý nói: “Lẽ nào bảo bối anh yêu thích tôi?”

     “Ai yêu thích cậu!” Vu Thần không thừa nhận.

     “Vậy là sao, anh cũng không thích tôi, tôi cũng không thích anh, so sánh, tôi còn yêu thích mặt của anh, như thế vừa nhìn, hay là tôi tương đối thiệt thòi.”

      Vu Thần: ? ? ? ? ? ?

     Vu Thần khiếp sợ nhìn hắn, “Lăng Thanh mặt của cậu đâu?”

     Anh lấy tay nắm Lăng Thanh mặt, “Này thoạt nhìn cũng là tệ, bốc lên đến vậy không thành vấn đề, làm sao cố tình tôi nghe cậu nói chuyện, cũng cảm giác mặt của cậu rời nhà đi ra ngoài?”

     Lăng Thanh đem tay anh lấy đi, xoa xoa mặt của mình, “ Da mặt tôi mỏng, cho nên anh có thể không nhìn thấy đi.”

     Vu Thần:…

     Vu Thần cảm thấy hắn thắng.

     Cây không muốn da, chắc chắn phải chết; người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!

     Lăng Thanh rõ ràng rất không biết xấu hổ, khó trách hắn mỗi lần đều nói lời tự luyến.

     Lăng Thanh nhìn anh một mặt không nói lại có không lời nào để nói, cười hì hì ngồi ở trong ngực của anh.

     “Làm gì?” Vu Thần nhìn hắn.

     Lăng Thanh kéo tay anh đặt ở trên mặt của chính mình, “Giúp tôi xoa xoa, anh mới vừa nắm qua dùng sức, đau chết mất.”

      Vu Thần nghe vậy, nhìn trên mặt hắn bị hồng, thầm nghĩ chính mình rõ ràng không dùng sức?

      Bất quá anh không dùng sức, anh nói không tính, Lăng Thanh định đoạt, cho nên Vu Thần cũng không xác định chính mình có phải thật vậy hay không đem hắn nắm đau, không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên giúp hắn xoa xoa mặt.

       Lăng Thanh thấy bé ngoan giúp mình vò mặt, chỉ cảm thấy anh cũng thật là vừa đáng yêu liền ngoan.

      Hắn ngồi ở Vu Thần trên đùi, thân mật ôm Vu Thần eo, cùng anh nói, “Yên tâm đi Tiểu Ngư, coi như anh không có tiền, chỉ cần mặt của anh vẫn còn, tôi cũng sẽ cho phép anh quá cửa ngủ trên giường của tôi.”

      Vu Thần:…

      Vu Thần lần thứ hai nắm mặt của hắn, thậm chí còn lấy tay kéo 2 má ra.

      “Tôi cám ơn cậu nha!”

      “Không khách khí.” Lăng Thanh bị anh lôi kéo hàm hồ nói.

     Buổi tối hôm đó, Vương quản gia cố ý lúc sắp ngủ trước lên lầu liếc mắt nhìn, mãi đến khi nhìn thấy thiếu gia nhà mình lần thứ hai tiến vào Lăng Thanh gian phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

    Xem ra, không cần quỳ bàn phím.

__________Bọn reup là
                                   c.hó______________

     Ba ngày sau, Đàm Khả Dao chính thức đăng weibo, tỏ rõ bởi thân thể không khỏe, tạm thời lui ra 'Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu' quay chụp.

     Trong lúc nhất thời, internet lại nổi sóng gió.

     “Đàm Khả Dao chuyện gì thế này? Vào lúc này lui ra quay chụp.”

     “Cô ta sẽ không phải là xem thường Lăng Thanh là cái người mới, cho nên không nghĩ diễn đi.”

     “Cũng bình thường, Trần Hồng Minh hiện tại không diễn nam chủ, thay đổi cái người mới, như vậy cái này đoàn phim to lớn nhất bài chính là Đàm Khả Dao cùng Chung Hoán, nói thật, tôi là Đàm Khả Dao, tôi cũng không muốn diễn.”

    “Lần này 'Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu' phỏng chừng không cười nổi, nên khóc đi, hiện tại Đàm Khả Dao không diễn, đi đâu tìm người có địa vị tương đương nữ minh tinh ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp