Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 192: Muốn tôi đi không?


2 năm

trướctiếp

**********

Mộ Yến Lê lấy điện thoại di động gọi cho Dung Tư Thành, điện thoại đổ chuông hai lần trước khi được nhắc máy: "Yến Lê " "Tôi xin lỗi "

Lời xin lỗi này là do hai người đồng thanh nói, sau đó đồng thời im lặng, nhưng không ai cúp máy, biết đối phương đang ở đó, như thể cầm điện thoại mà nghe được nhịp tim của đối phương.

Rốt cuộc, Dung Tư Thành nói trước: "Yến Lê, tôi hiểu rồi. Tôi biết em không thích đàn anh của mình, nếu không sẽ không chấp nhận tôi. Tôi không nên ép em đưa ra một câu trả lời. Tôi chỉ là không thể nghĩ ra được trong một thời gian."

Mộ Yến Lê mím môi: "Những điều tôi nói ngày hôm qua đều là những lời tức giận. Cho tôi thêm một chút thời gian để giải quyết chuyện này." "Được. Em trở về đi, kẻo bị đàn anh phát hiện nhưng không giải thích được."Mộ Yến Lê cầm điện thoại, cô cảm thấy Dung Tự Thành đang ở gần đây, nếu không thì không thể biết cô vẫn đang ở bên ngoài. "Anh đang ở đâu?” Cô nhìn quanh.

Giọng điệu của Dung Tư Thành đáng thương không thể giải thích được: "Tôi đang ở trong phòng giám sát, tôi chỉ muốn nhìn thấy em!"

Nghe vậy, trái tim của Mộ Yến Lê khẽ nhói lên, trước đây cô chưa từng có cảm giác muốn gặp ai đó rất nhiều, nhưng lúc này cô đột nhiên hiểu rõ một chút về Dung Tư Thành, và cô muốn gặp anh vào lúc này, đặc biệt như vậy.

Đó là kiểu nhớ nhung không thể an ủi ngay cả khi nghe thấy giọng nói của người khác.

Rõ ràng là gần trong tầm tay, gặp nhau khó đến vậy.

Ai không thể không nên nóng chứ?

Cô đột nhiên nở nụ cười: "Dung Tư Thành, tôi sẽ thiết kế xong quần áo cho ông cụ ra càng sớm càng tốt, tôi sẽ cùng anh gửi cho ông!"

Giọng của Dung Tư Thành với một sự ngạc nhiên không thể giải thích được: "Được rồi!"

Mộ Yến Lê mìm cười với máy thăm dò giám sát:"Về rồi. Ngủ tiếp đi."

Cô cười như gió xuân, tâm trạng u ám ngày đêm của Dung Tư Thành bỗng tươi sáng, cô ngoan ngoãn đáp: "Hừ!" "Cảm ơn vì bữa sáng!” Mộ Yến Lê bưng bữa sáng về phía camera giám sát, vẫy vẫy tay rồi vào nhà.

Mộ Yến Lê vẫn cười khi cầm điện thoại, không ngờ có một ngày anh lại dựa vào đồ ăn để nắm giữ trái tim một người phụ nữ.

Khi Trình Gia Dật nhìn bữa sáng đặt trên bàn không chỉ ngon mà còn rất tinh tế, anh ta bắt đầu thắc mắc không biết có phải Thẩm Hoa Linh làm bữa sáng này không.

Một khi một người đã nghi ngờ, anh ta sẽ nghĩ về người đàn ông đó cho dù anh ta có nhìn thấy gì đi chăng nữa.

Mặc dù anh ta cũng cảm thấy không thể.

Chủ tịch tập đoàn Dung thị đàng hoàng sẽ nấu ăn cho một người phụ nữ? Vẫn lén lút như vậy sao?

Mộ Yến Lê nhìn Trình Gia Dật đang ăn một cách lỡ đãng, và hỏi lớn: "Anh có chuyện gì vậy?"

Trình Gia Dật thở phào nhẹ nhõm: "À, không có gì,tôi nghĩ món cá kho này làm xong rất ngon. Để hôm khác bảo Thẩm Hoa Linh dạy tôi."

Mộ Yến Lê nghĩ thầm rằng Thẩm Hoa Linh không có gu thẩm mỹ như Dung Tư Thành.

Mặc dù Thẩm Hoa Linh nấu ăn cũng rất ngon, nhưng có lẽ trong khoảng thời gian này đã được Dung Tư Thành nấu rồi! Cô chỉ nghĩ rằng anh làm nó khá ngon. "Được rồi, chờ một ngày nào đó tôi sẽ nói cho anh biết "

Nói xong, cô dừng lại, rồi nói: "Anh à, anh có thể ở lại vài ngày nữa."

Trình Gia Dật đột ngột ngước mắt lên.

Ánh mắt nhất thời khiến Mộ Yến Lê sợ hãi theo bản năng: "Sao, sao vậy?"

Khóe miệng Trình Gia Dật nở nụ cười: "Muốn thả tôi ra sao?"

Mộ Yến Lê giả vờ không nói nên lời: "Rõ ràng không phải tôi cho anh ở thêm mấy ngày sao? Tôi đang suy nghĩ, chờ tôi thiết kế xong quần áo cho ông nội của Dung Tư Thành, vừa lúc đứa nhỏ đang được nghỉ, chúng ta hãy tìm một chỗ để chơi trong hai ngày"Trình Gia Dật nói: "Được rồi, hôm qua tôi đã gọi điện đến bệnh viện. Thầy gần đây đã trở về. Tôi có thể ở lại trong nước vài ngày nữa!"

Miệng Mô Yến Lê khẽ co giật.

Xong rồi!

Anh ta sẽ ở lại bao nhiêu ngày nữa? "Sao vậy? Cô không vui à?" Trình Gia Dật hỏi lại.

Mộ Yến Lê vội vàng đáp: "Không, không, tôi còn ước gì anh ở trong nước luôn ý! Làm sao có thể không vui.”

Trình Gia Dật lại nói: "Vậy thì cô sắp xếp đi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian."

Mộ Yến Lê muốn khóc không ra nước mắt, cô chỉ muốn hỏi anh ta khi nào anh ta rời đi, nhưng mà, cảm giác như điều đó không trong tầm mắt thế nào?

Mấu chốt là cô giải thích với Dung Tư Thành như thế nào?

Người đàn ông đó có thể nói, bất kể đàn anh của cô đi xa trong mười ngày, anh sẽ không trốn.

Điều gì sẽ xảy ra sau đó?

Đó không phải là sẽ xảy ra chuyện sao? "Sư phụ sao lại trở về?"Mộ Yến Lê nghĩ thầm, nếu gọi điện cho sự phụ cũng không được, đành để sư phụ đi du lịch khắp nơi.

Trình Gia Dật nói: "Suy nghĩ của sư phụ, ai có thể đoán được, có thể sau khi cảm thấy nhàm chán mới quay lại."

Mộ Yến Lê trong lòng thở dài một hơi, sư phụ sớm muộn cũng không trở lại, tại sao lại trở về vào lúc này?

Sáng nay cô đã bị vướng vào giữa việc nói sự thật với đàn anh của mình hay làm dịu đi bạn trai của mình.

Sau nhiều lần cân nhắc, cô vẫn cảm thấy Dung Tư Thành có lỗi, dù sao thì cô cũng có thể trả ơn anh theo cách tương tự.

Nhưng người đàn anh này cô thật sự nợ anh ta quá nhiều, mấu chốt là cô chưa trả nợ anh ta.

Cái chính là cô hơi sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp