Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 116: Loan Loan Thân Ái, Bản Thiếu Xem Trọng Ngươi Nga!


2 năm

trướctiếp

Nhẹ nhàng đặt Tương Khiêm nằm xuống đất, Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Y còn đang chém giết với Tiểu Bát Nhãn trên bầu trời.

Phải nghĩ cách ra khỏi Bích Diệp Trận, bằng không Tương Khiêm và Lạc Nhĩ lão nhân khó giữ được mạng nhỏ.

Huống chi cuộc săn thú đã trải qua hơn mười ngày, đệ tử tinh anh của Thất Diệp Cốc cũng không chỉ có ba người này, không biết các tiểu đệ khác trong rừng có hoàn thành nhiệm vụ hay không? Có để cho đám người Trọng Tử Hưng và La Uy tiến vào dược điền, rồi phát hiện cái bí mật khiến nàng rơi đầu ngỏm tỏi kia hay không ?

“Thiếu tông, ta…”

Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu đang trầm tư suy nghĩ, Hồng Loan đã quỳ mòn đầu gối đột nhiên lên tiếng.

“Cái gì? Ngươi gọi ta?”

Kỷ Thanh Y vô cùng sửng sốt, lập tức ngừng kiếm trong tay, quay đầu ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bộ ngực khô quắt của Hồng Loan, như sói đói đánh giá con mồi!

“Lại có tinh huyết để hiến tế? Ha ha ha ha ha ha! Loan Loan thân ái, bản thiếu xem trọng ngươi nga, biểu hiện của ngươi xuất sắc hơn Chiến Chiến nhiều, đáng giá khen ngợi, như vậy đi, đợi bản thiếu trở về sẽ ban cho ngươi hai bình Vân Mai Đan!”

Hồng Loan mới nói ba chữ, não Kỷ Thanh Y đã tự động bổ sung những lời còn lại, sau đó cuời ha hả đánh một quyền tới ngực Hồng Loan.

“Không không không! Không có máu!”

Nhìn nắm tay không ngừng biến to trước mắt, Hồng Loan kinh hoàng, hai tay ôm chặt trước ngực, cố sức lăn lộn trên mặt đất!

Thật là bị cửa kẹp đầu, dẫn lửa thiêu thân a a a!



“Ta muốn nói là không bằng Thiếu tông mau mau mở Bích Diệp Trận, mời các đệ tử khác trong tông tiến đến hỗ trợ cùng nhau tiêu diệt nhện hoàng, tránh chậm trễ thời gian trở về…”

Liền một hơi nói cho hết lời, ngay cả dấu ngắt câu cũng không dùng, chữ chữ phun tằng tằng. Tuy nhiên, tiếng hô kinh hãi của Hồng Loan lại chợt im bặt, một đạo kiếm quang giáng xuống từ trời cao đang lao nhanh tới nàng!

Nàng há hốc miệng, cứng còng quỳ dưới đất, tóc đen hai bên má đứt đoạn!

Trên gương mặt héo khô đột nhiên xuất hiện một vết máu ghê người!

Kỷ Thanh Y đứng thẳng giữa không trung, đôi tay giương kiếm, vẻ nóng bỏng trong mắt biến thành lạnh lẽo âm u, cơn giận bốc lên tận trời.

“Nói lời này một lần nữa, ngươi chết!”

Giọng điệu hắn lãnh khốc khiến linh hồn người khác phải run sợ!

Không hổ là thiên kiêu của chủ mạch, trong lúc mọi người hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ mình hắn vẫn không từ bỏ mục tiêu.

Dù sao hắn đã bỏ ra quá nhiều!

Để giằng co với Bát Nhãn Tri Chu đến giờ phút này, hắn phải hi sinh biết bao bảo bối, Lưu Ly Ngọc Hoàn, Càn Khôn Thủy Tráo, Kim Giáp Thuẫn, ba lá phù chú của lão tổ, bốn bình Ngưng Khí Đan và hai viên Khất Nguyên Đan.

Nghĩ tới đó, khóe mắt Kỷ Thanh Y chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ đỏ đậm.



Kỷ Thanh Y hắn đường đường là thiên tài ngàn năm có một của Thất Diệp Cốc, xét trên dưới tông môn hiếm ai giàu có bằng, nhưng hiện tại, trừ một thanh Hạc Vũ Thần Kiếm nát tơi tả trong tay, hắn một nghèo hai trắng, túi áo trống trơn gió lọt vèo vèo, còn sạch sẽ hơn cả tên ăn mày đầu đường.

Nuốt không trôi cục tức này!

Trừ phi hắn chết tại đây, nếu không đừng ai mơ tưởng chạm vào con nhện hoàng kia của hắn!

Hồng Loan mấp máy đôi môi khô khốc, nuốt nước mắt tuyệt vọng xuống bụng.

Sau khi dùng ánh mắt hung tợn cảnh cáo mọi người, Kỷ Thanh Y xoay người tới gần nhện hoàng, mảnh vải bố cuối cùng che chắn nơi hiểm địa phiêu phiêu trong gió, bước đi tựa ma quỷ mới bò lên từ địa ngục.

“Ta nói … Chân sư muội… ”

Đôi môi nứt nẻ của Đồng Chiến run run, hai mắt đẫm lệ.

“Nếu không … Ngươi khuyên Thiếu tông hai câu? Hắn cứ tiếp tục như vậy, đạo tâm nhập ma, toàn bộ chúng ta cũng phải chết cùng hắn.”

Người nào tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra được, mấy ngày nay Thiếu tông đối xử với nữ tử này khác biệt hoàn toàn những người khác.

“Hả?”

Hai mắt Chân Tiểu Tiểu sáng ngời, vốn đã định mở miệng, nhưng Đồng Chiến nói như vậy, eo nhỏ đang thẳng tắp của nàng lập tức như cành liễu run rẩy trong gió.

“Ta là người thành thật … Ta sợ sư huynh sẽ cắt tiết ta… Anh anh anh anh… Nếu ta chết rồi, ai thay ta phụng dưỡng cha già tám mươi, mẹ yếu bảy mươi ở quê? Không không không, cho dù cho ta rất nhiều thứ tốt, ta cũng tuyệt đối không lên tiếng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp