Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 8: Màn kịch tàn khốc


2 năm

trướctiếp

Có Tào Nguyên Huy đến giúp đỡ, Diêm Tử Ký lo liệu mọi chuyện cũng nhanh hơn nhiều. Trước khi trở về quân khu, máy giặt hay máy điều hòa không khí anh đều đã mua xong cả, phàm là thứ mà Tư Dao cần, Diêm Tử Ký đều chuẩn bị đầy đủ.

Kỳ nghỉ phép kết thúc, Diêm Tử Ký phải quay về doanh trại, sau khi Tư Dao tiễn Diêm Tử Ký xong thì liền trở về trạng thái trạch nữ, cả ngày ôm điều khiển xem tivi. Tào Nguyên Huy sợ Tư Dao cứ nhìn như vậy thì sẽ hỏng mắt mất, anh ta cũng cố không cho cô xem mấy lần rồi nhưng đều bị thất bại dưới ánh mắt lên án của Tư Dao.

Tư Dao không cố tình gây sự với Tào Nguyên Huy, mỗi lần điều khiển bị đoạt mất, Tư Dao liền trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm Tào Nguyên Huy, nhìn đến nỗi một người đàn ông cứng cỏi như Tào Nguyên Huy cũng phát lạnh sống lưng.

Cuộc sống không có Diêm Tử Ký rất nhàm chán, xem phim chính là sở thích mới của Tư Dao, cô đã theo dõi hơn trăm tập phim về luân lý gia đình rồi, thầm cảm khái cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu thật là khốc liệt.

Vào cuối ba tập phim mỗi ngày, Tư Dao đều nghe bài hát kết thúc phim buồn bã kia, cô gặm quả táo trầm lặng mất nửa ngày rồi quay người lại nói với Tào Nguyên Huy: “Em muốn máy tính.”

Tào Nguyên Huy đang chọn đậu, nghi hoặc nhìn Tư Dao hỏi: “Em cần máy tính làm cái gì?”

“Tìm bộ phim ‘Mẹ chồng nàng dâu là oan gia’ đó.” Tư Dao chỉ vào TV ra vẻ đương nhiên nói.

Khóe miệng Tào Nguyên Huy co giật, những ngày này anh ta nghe mấy cảnh trong phim không phải là tai nạn xe cộ thì là sẩy thai, Tào Nguyên Huy cảm giác anh ta sắp bị suy nhược thần kinh đến nơi rồi, tha thứ cho anh ta thực sự không thể nào hiểu được cách nhìn của Tư Dao.

“Cả ngày cứ ôm TV xem phim, nếu như còn mua máy tính thì chắc mắt em sẽ mù luôn đấy.” Tào Nguyên Huy bưng đậu đứng dậy về phòng bếp.

“Em muốn máy tính cơ…” Tư Dao nhăn mặt kéo dài âm cuối, nghe thấy như vậy, Tào Nguyên Huy cả người run rẩy, xém chút nữa là cắm con dao phay vào tay mình.

“Nghiện net là một loại bệnh, chúng ta cần phải tiêu diệt nó ngay lúc nó chưa kịp nảy sinh.” Tào Nguyên Huy công chính nghiêm minh nói.

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Tào Nguyên Huy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhô đâu ra khỏi phòng bếp xem thế nào, liền thấy Tư Dao xỏ dép lê đang định mở cửa. Tào Nguyên Huy bước nhanh ra phòng bếp: “Em muốn đi đâu?”

“Em không chịu nổi sự tra tấn tinh thần này, quyết định muốn bỏ nhà ra đi.” Tư Dao nắm tay.

Tào Nguyên Huy mặt đen như đáy nồi đập vào tay Tư Dao: “Đừng có học mấy thứ bậy bạ trong phim truyền hình đó.”

Tư Dao nghiêm mặt sử dụng bạo lực chống cự, Tào Nguyên Huy bất đắc dĩ nâng trán: “Chuyện máy tính chờ khi ăn cơm xong chúng ta lại tiếp tục bàn bạc đi.”

Nghe thấy chuyện này còn có đường lùi, Tư Dao trong nháy mắt như xuân về hoa nở, quay người trở lại phòng khách chờ Tào Nguyên Huy nấu cơm.

Tào Nguyên Huy xoa xoa mi tâm, cảm giác lúc anh ta hướng dẫn lính mới cũng chưa bao giờ thấy khó khăn như thế này. Tư Dao là vợ sắp cưới của đội trưởng Diêm, huống hồ anh ta còn ở trong tình huống đặc biệt nữa, Tào Nguyên Huy không thể nào quở trách được.

Mạch não của Tư Dao vẫn luôn không hoạt động, Tào Nguyên Huy thường xuyên có cảm giác như đang dắt theo một đứa trẻ vậy. Tào Nguyên Huy lắc đầu đi vào phòng bếp, về chuyện máy tính thì chờ khi ăn cơm xong sẽ liên hệ xin chỉ thị của đội trưởng Diêm vậy.

Lúc Tào Nguyên Huy gọi cho Diêm Tử Ký, nghe thấy Tư Dao muốn máy tính, Diêm Tử Ký rất hào phóng chi tiền. Tào Nguyên Huy lo lắng Tư Dao sẽ bị nghiện net, hơn nữa máy tính còn có ánh sáng xanh nữa, đối với mắt hay là cơ thể thì đều có hại.

Đối với những lo lắng của Tào Nguyên Huy, Diêm Tử Ký đưa ra cho anh ta một biện pháp, hạn chế thời gian, quá giờ thì cắt mạng, Tư Dao không biết là máy tính cũng cần dùng mạng đâu.

Nhanh chóng giải quyết xong cơm trưa, Tư Dao chịu khó giúp Tào Nguyên Huy bưng bát đến phòng bếp, tới khi Tào Nguyên Huy rửa bát xong thì Tư Dao đã thay xong quần áo chuẩn bị xuất phát rồi.

Đi theo Tào Nguyên Huy đến trung tâm thương mại, đôi mắt Tư Dao hiếm khi không dính chặt bên cửa hàng đồ ăn vặt, đôi mắt cô càn quét xung quanh, cuối cùng dừng lại ở khu chuyên bán máy tính.

Tư Dao chạy khắp nơi trong trung tâm thương mại, đôi mắt Tào Nguyên Huy thì giống như cái máy rađa cứ nhìn theo chằm chằm, chỉ sợ làm mất dấu Tư Dao, không thể nào ăn nói lại với Diêm Tử Ký.

Tư Dao và Tào Nguyên Huy vừa tới khu vực chuyên bán máy tính thì đã lập tức có nhân viên bán hàng tới giới thiệu, Tư Dao không có kinh nghiệm với loại máy móc lạc hậu này cho lắm, vậy là cô giao toàn quyền cho Tào Nguyên Huy giải quyết.

Dù sao cũng là dân trái đất bản địa, Tào Nguyên Huy rất chuyên nghiệp hỏi thăm nhân viên bán hàng về các vấn đề có liên quan đến máy tính, các loại ổ cứng, bộ nhớ mới, biểu cảm của Tư Dao hoàn toàn là dáng vẻ nghe không hiểu gì.

Dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng, Tào Nguyên Huy cảm thấy có hai cái khá được, nhưng giá cả lại hơi cao một chút. Tào Nguyên Huy do dự một chút, quay người gọi Tư Dao tới: “Em thích cái nào?”

Tư Dao chạm vào màn hình máy tính, mắt nhìn vào chiếc máy tính màu hồng rượu: “Cái này đẹp đó.”

“Ánh mắt của cô đây tốt thật đấy ạ, đây chính là máy tính phiên bản số lượng có hạn, rất được các cô gái ưa chuộng.” Khuôn mặt nhân viên bán hàng mỉm cười như hoa lấy lòng phụ họa.

Tào Nguyên Huy đưa mắt nhìn nhãn hiệu, mặc dù giá cả có hơi đắt một chút nhưng mà phụ kiện cũng rất tốt. Tào Nguyên Huy còn đang rầu rĩ về chuyện giá cả thì Tư Dao đã túm túm lấy tay áo của Tào Nguyên Huy: “Em muốn đi nhà vệ sinh.”

Tào Nguyên Huy lúng túng nhìn về phía nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng hiểu ý, quay người gọi một cô đồng nghiệp tới: “Để cô ấy mang em đi nhé.”

“Anh ở đây đợi em.” Tào Nguyên Huy nói.

Tư Dao đi theo nhân viên bán hàng rời đi, cô nhân viên bán hàng giới thiệu máy tính nãy giờ cười nói với Tào Nguyên Huy: “Bạn gái anh xinh đẹp thật đấy.”

Cả người Tào Nguyên Huy lập tức cứng ngắc lại, sau đó lạnh giọng nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của cấp trên tôi.”

Nụ cười trên mặt nhân viên bán hàng sượng cứng lại: “Tôi xin lỗi, tôi...” Nào có ai lại thân mật đi dạo phố cùng với vợ chưa cưới của cấp trên mình đâu chứ, làm trái tim pha lê của chúng tôi bị nhầm lẫn đó, đúng là đáng giận!

Nhân viên bán hàng dẫn Tư Dao đến nhà vệ sinh, Tư Dao mới vừa đi vào thì điện thoại của nhân viên bán hàng điện thoại liền vang lên. Nhân viên bán hàng nhìn xung quanh không thấy có đồng nghiệp nào, liền len lén nhận điện thoại: “Em còn đang trong ca trực đó.”

Nhân viên bán hàng còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, nói lời tâm tình với bạn trai, trông thấy sắp đến giờ tan việc rồi, mà thời gian chiếu phim lại sắp đến, nhân viên bán hàng khó xử nhìn vào nhà vệ sinh, sau đó quay người rời đi.

Chân trước nhân viên bán hàng vừa đi thì chân sau Tư Dao liền ra, cô ngơ ngác nhìn hành lang trống rỗng, quay người đi về phía ngược lại với hướng vừa đi vào.

Tư Dao xuyên qua những quầy hàng rắc rối phức tạp trong siêu thị, quanh đi quẩn lại lại đi khỏi trung tâm thương mại. Nhìn những chiếc xe đang lao nhanh trên đường đi, Tư Dao sờ sờ túi, điện thoại mà Diêm Tử Ký mua cho đã bỏ ở nhà không mang theo mất rồi, cô không có cách nào liên hệ với Tào Nguyên Huy cả.

Tư Dao khó xử đứng bên lề đường, đang nghĩ cách giải quyết thì tầm sáng trước mặt đột nhiên bị ngăn lại. Tư Dao híp mắt nhìn, liền thấy được khuôn mặt đơ của Phong Thần.

Hai khuôn mặt đơ nhìn nhau không ai nói gì, Tư Dao chép miệng một cái, hồi tưởng lại chuyện chai sữa bò ở huyện thành lúc trước, cảm khái thế giới này đúng là tròn thật đấy, lượn quanh một vòng mà vẫn có thể gặp lại nhau.

“Thật sự là cô sao.” Trên mặt Phong Thần vẫn là dáng vẻ như cá chết nhưng trong lòng lại đang nhảy lên điệu waltz hạnh phúc. Vừa rồi còn tưởng rằng chỉ là ảo giác thôi, anh ta ôm tâm lý giấc mộng lúc nào cũng có thể vỡ tan mà ra đây, không ngờ lại thật sự là cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hôm đó sau khi Tư Dao rời đi, Phong Thần tìm cô cả hai ngày trời, cuối cùng bởi vì thời gian quay phim cấp bách nên anh ta chỉ có thể tiếc nuối mà rời đi.

“Cô tên là gì?” Phong Thần thề rằng lần này tuyệt đối phải chiêu dụ được Tư Dao về đội mình.

“Tư Dao.” Phong Thần từng mua sữa cho cô nên Tư Dao vẫn có chút hảo cảm.

Phong Thần mím môi lại, đầu lưỡi vẫn lờ mờ có thể cảm nhận được chút vị ngọt ngào, nghĩ đến cái bánh gatô vẫn chưa kịp ăn ở trong nhà hàng, Phong Thần nhiệt tình mời Tư Dao: “Tôi mời cô ăn gì đó nhé?”

Tư Dao xoa xoa bụng, đúng là có hơi đói rồi: “Được.”

Phong Thần dẫn Tư Dao trở lại nhà hàng, mặc dù khuôn mặt vẫn đơ ra như khối băng, nhưng những người tương đối thân thuộc với Phong Thần đều biết, tâm trạng của anh ta bây giờ đang rất tốt.

Phong Thần bày đồ ngọt và đồ uống ra bàn, khí thế mạnh mẽ phất tay: “Đừng khách sáo với tôi, hôm nay tôi mời khách.”

Tư Dao rất thích đồ ngọt, nhưng lại bị bị Diêm Tử Ký hạn chế, không thể ăn quá nhiều. Giờ nhìn thấy món ngon phủ đầy trên bàn, đôi mắt của Tư Dao cũng sắp sáng thành ngôi sao rồi.

Tư Dao nhai bánh kem, phồng má giống như một chú chuột hamster, Phong Thần lại một lần nữa bị hình ảnh đáng yêu này xuyên vào tim. Anh ta cố gắng kìm chế trái tim đang rục rịch ngo ngoe của mình, nghiêm mặt nói với Tư Dao: “Xin tự giới thiệu một lần nữa, tôi tên là Phong Thần, là người đại diện kim bài của Giải trí Tinh Thế.”

Tư Dao mở to đôi mắt màu lam ngây thơ nhìn Phong Thần, thấy Tư Dao không để ý tới mình, Phong Thần tiếp tục nói: “Bây giờ cô đang làm công việc gì?”

Tư Dao ngẫm lại cuộc sống bây giờ, mỗi ngày trừ ăn rồi ngủ rồi chơi, sau đó chính là xem phim: “Không có công việc.”

Phong Thần lập tức cảm thấy nhiệt huyết trong lòng như dâng cao hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm Tư Dao như thể đang nhìn một gái bánh gatô ba tầng phiên bản giới hạn: “Cô có muốn gia nhập ngành giải trí, làm ngôi sao không? Tôi có thể dẫn dắt cô.”

“Ngôi sao?” Tư Dao liếm kem dính trên mép, nghi hoặc hỏi.

“Làm ngôi sao, đi quay phim.”

Trong đầu Tư Dao lập tức hiện lên hình ảnh nàng dâu trong phim ‘Mẹ chồng nàng dâu là oan gia’, giống như thứ mà cô đang nghĩ đó sao? Nhưng mà còn lâu cô mới bị ức hiếp nhé, ai dám ức hiếp cô, cô sẽ lấy pháo ra bắn cho kẻ đó biến thành cặn bã.

“Triệu Ngữ Dĩnh, Nhạc Cảnh Dư, bọn họ đều là minh tinh dưới tay tôi đó.” Phong Thần tiếp tục chào hàng các ngôi sao của mình cho Tư Dao: “Chỉ cần có tôi dẫn dắt cho cô thì chắc chắn cô sẽ có thể nổi tiếng.”

Tư Dao xoa xoa chóp mũi, đôi mắt xoay vòng, hình như là rất thú vị đó.

“Tư Dao!” Tiếng rống giận dữ của Tào Nguyên Huy giống như một quả bom nổ cả quán ăn, Tư Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Tào Nguyên Huy không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường đang nhìn mình của những người chung quanh, bước nhanh đến chỗ Tư Dao, khuôn mặt đen như mực, phổi cũng bị tức đến nỗi sắp nổ ra rồi.

Anh ta ở trong siêu thị chờ đợi nửa ngày trời cũng không thấy Tư Dao trở lại, cảm thấy có điều bất thường nên lập tức liên lạc với cô nhân viên bán hàng kia, sau đấy biết được không ngờ cô nhân viên đó lại bỏ Tư Dao mà đi. Tào Nguyên Huy bối rối đi đến nhà vệ sinh tìm Tư Dao, nhưng bóng dáng cô nào còn ở đó nữa.

Tào Nguyên Huy lo lắng đến mức đổ mồ hôi, Tư Dao là do Diêm Tử Ký nhờ anh ta chăm sóc, nếu như Tư Dao thật sự xảy ra chuyện gì thì anh ta phải ăn nói như thế nào với Diêm Tử Ký đây.

Khi nhìn lại camera giám sát thì phát hiện Tư Dao đã ra khỏi cửa hàng rồi. Lúc nhìn thấy Tư Dao đi theo một người xa lạ, hai mắt Tào Nguyên Huy như biến thành màu đen, lấy tốc độ khảo sát chạy việt dã của bộ đội để chạy đi tìm. Sau khi thấy Tư Dao bình yên vô sự, cuối cùng Tào Nguyên Huy cũng thở phào, nhưng ngay sau đó là lửa giận bừng lên.

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi là không cho phép em chạy loạn lung tung cơ mà, nếu như em đi lạc mất thì phải làm sao bây giờ đây!” Tào Nguyên Huy tức giận răn dạy.

Tư Dao uống một ngụm đồ uống, nuốt xuống miếng bánh gatô trong miệng, nhìn vẻ mặt giận tím lên của Tào Nguyên Huy nói: “Em lạc đường.”

“Lạc đường thì cứ đứng nguyên ở đó đi, ai bảo em đi theo một người xa lạ chứ.” Tào Nguyên Huy liếc mắt nhìn Phong Thần, mặt mũi tràn đầy sự cảnh giác: “Hơn nữa lạc đường không phải là nên đi tìm cảnh sát hay sao?”

“Bỏ quên điện thoại ở nhà rồi.” Tư Dao vỗ một cái “bẹp” vào túi cho Tào Nguyên Huy nhìn.

“Tôi không phải người xấu.” Phong Thần chen vào nói giải thích: “Tôi và Tư Dao đã từng quen biết nhau ở huyện thành rồi.”

Tào Nguyên Huy nhíu mày, anh ta có nghe Diêm Tử Ký từng kể lại, bệnh viện tâm thần của Tư Dao ở huyện thành. Ánh mắt Tào Nguyên Huy dời đến trên người Tư Dao, Tư Dao gật đầu: “Anh ta mua sữa bò cho em.”

Tư Dao nói sơ qua, Tào Nguyên Huy lại nghe không hiểu, anh ta coi như Tư Dao và Phong Thần là người quen cũ, khuôn mặt vốn tức giận giờ cũng thoáng dịu đi đôi chút: “Đi thôi, về nhà với anh.”

Đôi mắt Tư Dao vẫn còn nhìn chằm chằm đồ ngọt trên bàn, Phong Thần lập tức hiểu ý, gọi phục vụ tới: “Gói lại hết chỗ này đi.”

Phong Thần đứng dậy lấy danh thiếp ra đưa cho Tư Dao: “Sau khi suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện thoại cho tôi, đừng để làm mất nữa nhé.”

Tư Dao nhìn nhìn tấm danh thiếp, mang theo đồ ngọt mà Phong Thần đưa cho, tâm trạng cực kỳ tốt đi theo Tào Nguyên Huy rời khỏi quán ăn. Phong Thần cầm lấy kem ly, chờ mong có thể hợp tác cùng với Tư Dao, trong đầu đã tưởng tượng ra mấy hình tượng thích hợp với Tư Dao rồi.

Ăn nửa ly kem vào trong bụng, Phong Thần đột nhiên sửng sốt, hình như anh ta vẫn chưa có số điện thoại di động của Tư Dao nữa, nếu như Tư Dao lại làm mất danh thiếp thì phải làm sao bây giờ?

Anh ta nhanh chóng ném ly kem đi, vội vã đuổi theo đến bên ngoài quán ăn, nhưng chỗ đó đã không còn thấy bóng dáng của Tư Dao đâu nữa rồi.

“...” Thật sự rất muốn chửi thề một câu, phải làm sao bây giờ.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp