Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 39: Gặp mặt người lớn


2 năm

trướctiếp

Sau ngày kết hôn, Diêm Tử Ký đưa Tư Dao rời khỏi thành phố A để trở về thủ đô. Kì nghỉ của anh có hạn, phải vội vàng xử lý cho xong tất cả mọi chuyện, quan trọng nhất là đưa Tư Dao về nhà.

Lúc Diêm Tử Ký đưa Tư Dao về đến thủ đô, người ra đón chính là Diêm Kiều Quân. Lúc nhìn thấy Diêm Kiều Quân, Tư Dao cực kì bất ngờ, sau khi được Diêm Tử Ký giới thiệu cô ấy mới biết anh ta là em chồng của mình, nghe xong Tư Dao cảm thấy cực kì ngứa tay.

“Anh, anh kiềm chế một chút nhé!” Diêm Kiều Quân nhìn Diêm Tử Ký bằng vẻ hả hê: “Nhà chúng ta bây giờ như đầm rồng hang hổ vậy, muốn an toàn rút lui hơi khó đấy.”

“Cô và chú hai đều về nhà rồi hả?” Diêm Tử Ký hỏi.

“Không phải chỉ mỗi hai người họ thôi đâu, có cả anh chị em họ hàng đầy đủ như liên hoan mừng năm mới luôn kia kìa.” Diêm Kiều Quân liếc nhìn Tư Dao, đến gần Diêm Tử Ký nháy mắt: “Liễu Tuyết Nhân cũng đến luôn.”

Diêm Tử Ký trừng mắt đá vào chân Diêm Kiều Quân, mặt mũi tối sầm lại, quát lớn: “Im miệng, nhanh lái xe đi!”

Tư Dao đang cắm cúi chơi ghép tranh, nghe Diêm Kiều Quân nói vậy thì lại nhớ trước khi cô ra khỏi doanh trại Lôi Tình cũng có nhắc nhở cô rằng phải đề phòng Liễu Tuyết Nhân, trong lòng thầm cảm thấy có chuyện không ổn rồi.

Tư Dao xoa xoa bức tranh ghép, lặng lẽ tô đen cái tên ‘Liễu Tuyết Nhân’ trong đầu mình.

Sự im lặng của Tư Dao khiến Diêm Tử Ký phải nhíu mày, anh lặng lẽ nắm chặt lấy tay cô an ủi: “Đừng lo, có anh đây rồi, không có việc gì đâu.”

“Em có sợ đâu.” Tư Dao mở to đôi mắt xanh lam, nhìn Diêm Tử Ký đầy nghi ngờ: “Ai dám bắt nạt em, em sẽ giật điện người đó.”

Diêm Kiều Quân bị chọc cười, nhưng Diêm Tử Ký biết lời cô nói là thật, nhanh chóng quát cô: “Không được làm thế.”

Tư Dao bị mắng thì cảm thấy rất oan ức, khoanh tay lại âm thầm tỏ vẻ phản đối. Diêm Tử Ký xoa xoa mi tâm, đầu hàng: “Không được cố ý bắt nạt người khác.”

Tư Dao nghe hiểu ý của Diêm Tử Ký, vậy là liền nở nụ cười trở lại: “Nếu có bị bắt nạt thì em chỉ bắt nạt họ một tí xíu thôi.”

Nhà của Diêm Tử Ký là một tòa nhà phục cổ, đi qua chỗ bảo vệ để đi vào sân nhà. Trong sân trồng đủ loại cây cối, màu xanh biếc dào dạt nhìn cực kì thoải mái.

Tư Dao nhớ Lão Diêm từng nói với cô rằng mẹ anh mất sớm, bố anh nuôi nấng mấy anh em một mình, không lấy thêm vợ nữa. Bố của Diêm Tử Ký từng là thượng tướng quân đội, là một người cực kì nghiêm khắc.

Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao bước vào nhà. Tuy Diêm Kiều Quân đã từng nhắc nhở hai người rồi nhưng khi thấy họ hàng ngồi đầy trong nhà, Diêm Tử Ký vẫn thấy hơi ngạc nhiên.

Diêm Tử Ký bình tĩnh lại, nhìn lướt qua căn phòng một vòng, cuối cùng anh nhìn bố Diêm, dẫn Tư Dao đi thẳng qua: “Bố, đây là vợ con, Tư Dao.”

Bố Diêm không thèm nhìn Diêm Tử Ký mà hai mắt chỉ chăm chăm khóa chặt Tư Dao, ánh mắt ông nhìn Tư Dao vô cùng sắc bén. Tư Dao im lặng, thản nhiên đón nhận ánh mắt đó. Mặc dù ánh mắt của bố Diêm có nghiêm khắc nhưng lại không có ác ý nên Tư Dao cũng không quan tâm lắm.

“Vợ gì chứ.” Bác gái Diêm cười cười đứng dậy, phá vỡ không khí im lặng xấu hổ: “Còn chưa kết hôn đâu, đừng có mà gọi bừa.”

“Cháu đã kết hôn với A Dao rồi.” Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao, để lộ ra cặp nhẫn cưới. Sau đó anh lôi tờ giấy đăng ký kết hôn ra đưa cho bố Diêm: “Đây là giấy đăng ký kết hôn của con với A Dao.”

Bác gái Diêm trợn tròn hai mắt, chú hai Diêm ngậm ngụm trà đờ cả người, lén lút liếc nhìn bố Diêm: “Đúng là làm càn làm bậy, chuyện kết hôn quan trọng như thế mà không biết nói với mọi người trong nhà à, bảo kết hôn là kết hôn luôn chắc?”

“Cháu có thể tự làm chủ chuyện hôn nhân của mình.” Mặt Diêm Tử Ký vốn đã khó ở sẵn rồi, lúc anh nghiêm túc trông lại càng giống Diêm Vương hơn.

Bố Diêm lặng lẽ bê tách trà lên uống một ngụm, vẻ mặt cực kì bí hiểm: “Không định nói câu gì với tôi sao?” Bố Diêm hỏi Tư Dao.

Tư Dao ngơ ngác nhìn bố Diêm, không giấu diếm chút nào mà nói thẳng: “Nguyên Huy bảo con đừng nói chuyện.”

Cô lại nghĩ đến những lời Tào Nguyên Huy đã dặn, phải theo sát Diêm Tử Ký, nghe lời anh, đừng nói chen lời người khác, Tư Dao rất “ngoan ngoãn” làm theo.

Bố Diêm nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký hơi cau mày: “Là một binh lính đã xuất ngũ của Báo Đốm, bây giờ đang làm trợ lý cho A Dao.” Diêm Tử Ký trả lời xong thì quay sang nói với Tư Dao: “Đây là nhà chúng ta, đừng khách sáo quá.”

“Dao gia, em thích chị lắm.” Em họ Diêm Thi Thi bị chú hai Diêm đẩy lên, dính lấy Tư Dao.

Tư Dao mặt đơ nhìn Diêm Thi Thi, Diêm Thi Thi thì vỗ ngực tự giới thiệu đầy kích động: “Em tên Diêm Thi Thi, em họ của anh Diêm Tử Ký, cũng là fan của chị luôn đấy.”

“Anh họ, mọi người trong nhà đều lo lắng về chuyện kết hôn của anh, bố em còn đoán anh “cong” nữa đấy.” Em họ Đường Minh vui vẻ chọc ghẹo: “Không ngờ đột nhiên anh lại chơi trò kết hôn chớp nhoáng thế này.”

“Đường Minh, chú ý cách dùng từ của cậu.” Diêm Tử Ký lạnh lùng dạy dỗ cậu ta.

Đường Minh giơ tay đầu hàng: “Em sai rồi, không phải kết hôn chớp nhoáng, mà là kết hôn ạ.”

“Bố, ăn cơm trước đi ạ, có gì tí nữa ăn xong rồi nói.” Diêm Linh bước ra kiểm soát tình hình.

“Ừ.” Bố Diêm nghiêm mặt đồng ý.

Diêm Tử Ký đi theo sát Tư Dao, ngay cả vào nhà vệ sinh anh cũng đi theo bảo vệ cô, canh gác đám họ hàng ngồi đầy nhà kia một cách nghiêm ngặt, chặn đứng tất cả các khả năng Tư Dao bị bắt nạt.

Sau khi đưa Tư Dao đi vệ sinh xong, Diêm Tử Ký bị Liễu Tuyết Nhân chặn đường. Cô ta mặc váy xanh, tóc đen dài chấm ngang vai, mặt trái xoan môi hồng, hai mắt long lanh ngước nhìn Diêm Tử Ký.

“Anh Tử Ký.” Liễu Tuyết Nhân nũng nịu gọi, trông có vẻ rất dịu dàng đáng yêu: “Chúng ta tâm sự một chút được không?”

“Liễu Tuyết Nhân, tôi đã kết hôn với A Dao rồi, tôi không muốn cô ấy phải hiểu lầm gì đâu.” Diêm Tử Ký ôm vai Tư Dao nói: “Có việc gì thì nói thẳng ra đi.”

“Anh Tử Ký.” Liễu Tuyết Nhân cắn môi, nước mắt rơi xuống.

Tư Dao lặng lẽ xoa xoa cánh tay, nhớ đến mấy nữ phụ ác độc trên ti vi hình như cũng giống y như thế này: “Nếu em tới gần cô ta, cô ta sẽ cố ý ngã vật ra rồi sảy thai sao?” Tư Dao hỏi Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký hơi hé miệng nín cười, gõ đầu Tư Dao: “Đừng nói linh tinh.”

“Anh họ, Dao gia, ăn cơm thôi.” Diêm Thi Thi đột nhiên gọi ầm lên.

Diêm Tử Ký ôm Tư Dao bỏ đi, nước mắt của Liễu Tuyết Nhân đột ngột bay sạch, cô ta trừng mắt nhìn bóng lưng Tư Dao, cố gắng bình tĩnh lại, gương mặt lại trở nên tao nhã như cũ.

Chỗ ngồi trên bàn ăn của Tư Dao và Diêm Tử Ký bị tách ra, bầu không khí dày đặc mùi vị của âm mưu. Bác gái Diêm tỏ ra đắc ý như người thắng cuộc, nhưng không ngờ Diêm Tử Ký lại không hành động theo lẽ thường.

Diêm Tử Ký đứng sau lưng Diêm Kiều Quân, mặt lạnh tanh nói: “Đổi chỗ.”

Diêm Kiều Quân sợ rụt cả cổ, mặc kệ ánh mắt uy hiếp của bác gái Diêm, anh ta quyết định trốn chạy. Diêm Tử Ký ngồi xuống cạnh Tư Dao, gắp đồ ăn cho cô: “Ăn thêm mấy miếng đùi gà đi.”

Tư Dao miệng cắn đùi gà mắt nhìn tôm kho, đáy mắt Diêm Tử Ký thoáng hiện nét cười, gắp tôm vào trong bát cô: “Anh bóc cho em.”

Tư Dao đút một miếng đùi gà cho Diêm Tử Ký, đôi mắt xanh lam trong suốt nhìn anh, dáng vẻ vô cùng ỷ lại: “Buổi sáng anh ăn chưa no, em đút cho anh ăn.”

Diêm Tử Ký liếc nhìn mọi người trên bàn cơm, cưng chiều há miệng ăn đồ Tư Dao đút cho. Chú hai Diêm nhìn về phía bác gái Diêm, bác gái Diêm nhìn về phía bố Diêm, bố Diêm im lặng cúi đầu ăn canh, mắt không thấy tâm không phiền.

Cảm nhận được bầu không khí cấu hổ, Đường Minh đá đá chân Diêm Thi Thi, Diêm Thi Thi miễn cưỡng cười nói: “Chúng ta xem ti vi đi, cháu muốn xem ti vi.”

Diêm Thi Thi tìm điều khiển mở ti vi, ai ngờ ti vi đang đưa tin Tư Dao đánh Lôi Tình te tua. Hai tay Tư Dao đầy máu chỉ vào mặt Lôi Tình, dùng vẻ mặt u ám khủng khiếp nói: “Chưa từng ai dám bắt nạt tôi đâu!”

Tư Dao bị thương ở khóe miệng, dáng vẻ trông thô bạo như một con thú đang phát cuồng, còn Lôi Tình lại yếu ớt nằm bẹp dưới đất, trên người loang lổ vết thương cùng vết máu. Đây là tập ba chủ đề bộ đội của chương trình “Dấu chân minh tinh”.

Diêm Thi Thi nhắm mắt lại, muốn tự đập cho mình một cái. Đường Minh đang gặm sườn xào chua ngọt, trông thấy cảnh đó lập tức trố mắt ngoác miệng ra: “Mạnh mẽ thật đấy.”

“Cô ta nói cô ta thích anh.” Tư Dao nhớ tới chuyện của Lôi Tình, nhìn Diêm Tử Ký báo cáo.

“Em ghen nên mới đánh cô ta sao?” Diêm Tử Ký bất ngờ, không ngờ lại có chuyện như vậy.

“Nếu em mà biết trước chuyện cô ta thích anh thì bây giờ cô ta đang nằm phòng cấp cứu trong bệnh viện rồi.” Tư Dao hùng hổ nói: “Em giết cô ta dễ như chơi đấy.”

“Xã hội bây giờ phải dựa trên pháp luật, làm chuyện trái pháp luật sẽ bị trừng phạt.” Liễu Tuyết Nhân châm chọc Tư Dao.

Tư Dao nhếch miệng nhe răng ra, nói một tràng ngôn ngữ gì đó. Mọi người đang ngồi trên bàn cơm quay sang nhìn nhau, Tư Dao đến gần Diêm Tử Ký, nhỏ giọng nói: “Ngôn ngữ của hành tinh Minh Ngõa, bên cạnh hành tinh Blue Sonor.”

Diêm Tử Ký giật giật khóe miệng, không cần cô giải thích anh cũng đoán được nhất định là cô đang chửi người khác.

“Dao gia rất giỏi luôn.” Diêm Thi Thi bảo vệ thần tượng, vặc lại Liễu Tuyết Nhân: “Dao gia thông thạo cả đánh nhau lẫn súng ống, không sợ gì cả, cực kì thông minh, đã thấy qua là không quên, cực kì xứng đôi với anh họ.”

“Nghe Thi Thi nói thì Tư Dao là ngôi sao của giới giải trí hả?” Bác gái Diêm vội vã nói đỡ cho Liễu Tuyết Nhân.

“Bác đừng có mà coi thường ngôi sao của giới giải trí.” Diêm Thi Thi tức giận nói: “Trung tâm thương mại Nghiễm Hoa bị khủng bố, nếu như không có Dao gia ở đó thì nó đã bị nổ thành một đống gạch vụn rồi.”

“Cái con bé này!” Bác gái Diêm trợn mắt quát lên: “Bác chỉ tiện miệng hỏi một câu thế thôi, làm gì mà cháu sồn sồn lên thế.”

“Đừng có ầm ĩ nữa, cơm cũng không bịt nổi miệng mấy người.” Chú hai Diêm lên tiếng kết thúc cuộc tranh cãi.

Bố Diêm lặng lẽ uống canh xong, lau miệng nhìn Diêm Tử Ký hỏi: “Kỳ nghỉ của con còn mấy ngày?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ba ngày ạ.” Diêm Tử Ký bỏ bát đũa xuống trả lời.

“Phòng ngủ của con dọn dẹp xong xuôi rồi, đừng về thành phố A vội, cứ ở nhà hai ngày đã.”

“Vâng.”

Bác gái Diêm nhìn bố Diêm và Diêm Tử Ký, vội vã chen vào: “Thế để bác đi thu dọn phòng cho khách.”

“Không cần đâu.” Diêm Tử Ký tiếp tục bóc tôm cho Tư Dao, không ngẩng đầu lên, nói: “A Dao sẽ ở cùng phòng với cháu.” Nếu anh đã kết hôn với Tư Dao rồi, dù cho hai người chưa làm gì nhưng ở cùng phòng cũng là chuyện đương nhiên thôi.

“Chuyện này chắc không được đâu.” Chú hai Diêm nhìn bố Diêm đầy do dự.

“Cháu với Tư Dao là vợ chồng, hai vợ chồng cùng giường chung gối thì có vấn đề gì không?” Diêm Tử Ký chính là mẫu người cứng mềm đều không ưng điển hình.

Diêm Kiều Quân lúng túng cười cười giải vây: “Cùng phòng, phải cùng phòng chứ, vợ chồng mới cưới mà đã chia phòng thì vừa không may mắn cũng vừa nghe không ổn, đúng không?”

Bố Diêm vẫn giả điếc ăn cơm, Diêm Linh trừng mắt nhìn Diêm Kiều Quân: “Im miệng, ăn cơm của em đi!”

Bữa trưa kết thúc trong sự lúng túng, Diêm Tử Ký dắt Tư Dao về phòng ngủ trên tầng hai. Căn phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, trừ những thứ thiết yếu ra thì không có thêm món đồ trang trí nào khác. Trên giá sách dựng sát cửa sổ toàn là sách quân sự, còn có rất nhiều mô hình vũ khí nữa.

Tư Dao vuốt ve cái mô hình xe tăng, cảm giác nó còn rất mới. Diêm Tử Ký ôm chăn mới lên giường, quay người lại hỏi Tư Dao: “Em muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Chưa chờ Tư Dao trả lời, ngoài phòng ngủ đã vang lên tiếng gõ cửa cũng giọng nói của Diêm Linh: “Tử Ký, ra đây chị bảo.”

Diêm Tử Ký bày biện chăn gối xong, dặn Tư Dao: “Em cứ ngủ trước đi, anh sẽ về nhanh thôi.”

“Được.” Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Diêm Tử Ký quay người mở cửa đi theo Diêm Linh. Tư Dao quỳ trên giường nhún nhún, vừa mới định lăn xuống giường ngủ thì đã nghe thấy có tiếng gõ nhè nhẹ trên bệ cửa sổ.

Tư Dao tò mò, đứng lên đi tới gần, sau đấy liền nhìn thấy Diêm Thi Thi và Đường Minh đang ném hạch đào lên cửa sổ phòng cô.

Thấy Tư Dao mở cửa ra, Diêm Thi Thi vứt hạch đào đi vẫy vẫy tay: “Dao gia, xuống đây chơi với em đi.”

“Chị dâu họ, xuống đây chơi đi.” Đường Minh huýt sáo cười vui vẻ.

Tư Dao quay lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, dù sao Diêm Tử Ký không có ở đây, mà cô cũng không buồn ngủ, vậy là bèn lưu loát leo lên bệ cửa sổ, tung người nhảy xuống.

“Uầy này, chị dâu họ, đây là tầng hai đó!” Đường Minh sợ đến nỗi tắt luôn cả nụ cười.

Diêm Kiều Quân ngẫu nhiên đi ngang qua giật mình phun nước trong miệng ra, vội vã chạy về phía Tư Dao.

“Chị dâu ơi! Có chuyện gì mà chị lại nghĩ quẩn như thế...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp