Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 32: Đánh nhau với sĩ quan huấn luyện


2 năm

trướctiếp

Quay phim về quân đội khiến các ngôi sao vô cùng khổ cực. Bọn họ vốn được nuông chiều từ nhỏ rồi, làm sao có thể chịu khổ. Mới hai ngày ngắn ngủi mà đã giống như rau muống héo, chỉ duy nhất Tư Dao là vẫn tràn đầy sinh lực, cứ như quái vật ngoại tộc vậy.

Trong nhà ăn quân đội, Lê Tinh dùng đũa khuấy mì, hai mắt đen láy hiện lên sự chán chường mệt mỏi: “Tôi muốn ăn gà rán với vịt quay, tôi muốn máy điều hòa, máy mát xa.”

Lăng Kỳ cau mày nhai bánh bao, ánh mắt nhìn Tư Dao tràn đầy ngưỡng mộ: “Tư Dao, tôi thấy cô đến quân đội cứ như là ở nhà vậy, xin cúi người bái phục Dao gia.”

“Những bài huấn luyện này chỉ là màn khởi động trong quân đội thôi, thể chất của mọi người vẫn còn phải luyện tập nhiều.” Tư Dao thầm phỉ nhổ thể chất cơ thể của những người bản địa trên trái đất, đến những nạn dân Tinh Hà còn khỏe mạnh hơn họ đấy.

“Dao gia uy vũ khí phách.” Lê Tinh che mặt, dựng thẳng ngón tay cái lên.

“Tư Dao thực sự rất khỏe, trước khi bước chân vào làng giải trí rốt cuộc đã làm gì vậy?” Mạc Thanh Thần hỏi.

Tư Dao gặm xương sườn, chặc lưỡi, cảm thấy hương vị có hơi nhạt: “Tội phạm truy nã quốc tế đó, tôi đã nói với mọi người rồi mà.”

Nhạc Cảnh Dư trợn trừng hai mắt, đẩy miếng sườn trong bát cho Tư Dao: “Mới khen có hai câu mà cô đã lên mặt rồi.”

Thỏa mãn ăn xong miếng sườn của Nhạc Cảnh Dư, vẻ mặt của Tư Dao đã không còn hớn hở với tô bún trước mặt nữa. Mạc Thanh Thần gõ gõ bàn: “Ăn nhanh lên đi, đừng để bị phạt nữa.”

Các ngôi sao ăn xong thì được đưa đến sân tập bắn tập trung. Tư Dao thấy Tào Nguyên Huy đang nói chuyện với Lôi Tình, có vẻ như đang tranh cãi. Vẻ mặt của Tào Nguyên Huy rất khó coi.

Lôi Tình đẩy Tào Nguyên Huy ra, Lê Tinh đến gần Tư Dao, thấp giọng thì thầm: “Trợ lý Tào trở về rồi.”

“Hình như anh Tào quen biết Lôi Tình à?” Lăng Kỳ cũng nghi hoặc.

Lôi Tình khoanh tay đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm, các ngôi sao lập tức đứng ngay ngắn thành hằng. Lôi Tình liếc nhìn quanh một vòng, sau lưng đặt một chiếc bàn.

Trên mặt bàn phủ vải rằn ri chất một đống linh kiện súng ống, các ngôi sao nam mơ hồ đoán được mục đích của Lôi Tình, ánh mắt lập tức sáng lên.

Lôi Tình cầm một cái súng ống ở trên bàn, ánh mắt như sét điện liếc nhìn tất cả mọi người: “Muốn chơi không?”

“Muốn!” Giọng của các sao nam rất lớn, đôi mắt vốn dĩ còn đang mệt mỏi của họ lập tức bừng lên sự phấn khích.

“Huấn luyện đạn dược, mỗi người mười phát, người nào có nhiều điểm nhất trong cuộc thi bắn súng thì tối nay sẽ có thêm một bữa ăn phụ.” Ngay khi lời nói của Lôi Tình cất lên, ánh mắt của Tư Dao lập tức bùng lên một ngọn lửa.

Cảm nhận thấy ngọn lửa bùng cháy của Tư Dao, các ngôi sao ở bên cạnh đều nghĩ thầm: ‘Sĩ quan huấn luyện à, có thể đừng nhắc tới đồ ăn được không?’

Lôi Tình cầm các bộ phận trên mặt bàn lên bắt đầu giải thích cách lắp ráp, Tư Dao trong đầu chỉ toàn là bữa tối, ánh mắt nhìn bia mục tiêu giống như vịt quay đang treo lên.

Lôi Tình lắp súng xoay người ngắm mục tiêu, dứt khoán bắn một phát, sau tiếng súng thần tốc, sĩ quan báo mục tiêu giương cờ: “98 điểm.”

Các ngôi sao vỗ tay tán thưởng, Lôi Tình nghe thấy điểm số, nhíu mày khẩu súng: “Ai muốn lên trước đây?”

“Sĩ quan huấn luyện, tôi lên trước.” Lê Tinh nhảy dựng lên, vui vẻ giơ tay.

Lôi Tình gật đầu, Lê Tinh lập tức nhảy đến vị trí bắn, kích động bắn súng. Sau những tiếng súng ngắt quãng, điểm số bắn súng của Lê Tinh là 47 điểm.

Tiếp theo đó là Nhạc Cảnh Dư, Mạc Thanh Thần, Phùng Dự, Triệu Như Nguyệt, Lăng Kỳ, Thành tích tốt nhất là Nhạc Cảnh Dư, 84 điểm. Thành tích thấp nhất là Lăng Kỳ, 28 điểm.

Lăng Kỳ không có gì phàn nàn về điểm số kém nhất, chỉ cần cô ấy nhắm được mục tiêu là cô ấy đã hài lòng rồi. Lăng Kỳ rất sợ tiếng súng, mỗi lần bắn cô ấy đều sợ đến mức run rẩy, nhìn quanh những người lính được huấn luyện tại trường bắn.

Đến lúc Tư Dao bắn súng, chỉ còn lại một đống bộ phận chưa lắp ráp, Tào Nguyên Huy đứng bên cạnh cau mày, kiềm chế cơn tức giận muốn đánh Lôi Tình. ( truyện trên app T𝕪T )

Lôi Tình nhìn lướt qua các bộ phận của súng, vẻ mặt không có bất kỳ biểu cảm nào: “Súng còn chưa lắp ráp xong, có cần tôi giúp cô không?”

“Không cần.” Tư Dao xắn tay áo ngồi xổm về phía trước. Lôi Tình còn chưa kịp nói bắt đầu lắp ghép thì động tác của cô đã nhanh chóng thông thạo như cưỡi xe đi đường rồi.

Sau khi Tư Dao lắp ráp súng xong lập tức quả quyết bắn một tràng xạ kích, một hồi tiếng súng liên tiếp rồi ngừng lại. Tư Dao thu súng đứng dậy, Lôi Tình đưa mắt nhìn người báo bia, người báo bia biểu cảm bối rối, khàn tiếng hét to: “Xạ kích Tư Dao, 100 điểm.”

Tư Dao vô cùng hài lòng, cảm thấy vịt quay đã ở ngay trong bát mình rồi. Các ngôi sao mắt chữ o mồm chữ a, mấy người lính trinh sát huấn luyện cũng đều ngẩn người im lặng, cảm giác như bị vả vào mặt thế này là sao.

“Cô đã từng bắn súng rồi.” Lôi Tình lạnh giọng hỏi.

“Ừ.” Bắn cùng Diêm Tử Ký nhà cô, hơn nữa cô đã từng sử dụng thành thạo nhiều loại vũ khí ở Tinh Hà rồi. Mặc dù vũ khí trái đất lạc hậu nhưng nguyên tắc ngắm và bắn thì tương tự nhau.

98 điểm với 100 điểm, Lôi Tình đau đớn như bị người ta tát thẳng vào mặt. Tư Dao nghi hoặc gãi đầu, cảm giác Lôi Tình đang đứng trước mặt hình như rất không thân thiện.

Sau khi được đưa khỏi sân tập bắn về sân huấn luyện bình thường, Lôi Tình chắp tay nhìn các ngôi sao: “Trong quân đội, ngoài việc nắm vững các loại vũ khí và kiến thức lý thuyết ra thì chiến đấu cũng rất quan trọng.”

“Tôi biết, anh Cảnh Dư đóng vai chính trong phim “Ưng Trảo”.” Lê Tinh trả lời, Ưng Trảo là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Nhạc Dư, kể về câu chuyện quân đội, vai diễn của anh ta là một cao thủ chiến đấu.

“Phim ảnh là hư cấu, không thể giống với thực tế được.” Lôi Tình cởi cúc cổ áo quân phục: “Ai muốn trải nghiệm không?”

Tất cả các ngôi sao đều im lặng, đánh nhau với sĩ quan huấn luyện nhất định chỉ có bị bầm dập thôi. Trải qua hai ngày tiếp xúc, bọn họ đều biết Lôi Tình chính xác là một con quái thú kinh khủng.

Ánh mắt sắc lẹm của Lôi Tình liếc quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm Tư Dao: “Tư Dao, ra khỏi hàng!”

Sự thù địch trong mắt Lôi Tình quá rõ ràng, ai mà không thể nhìn ra Lôi Tình đang cố ý nhắm vào Tư Dao thì đúng là não ngắn.

“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, tôi muốn sĩ quan huấn luyện chỉ dạy.” Nhạc Cảnh Dư đứng ra cao giọng nói.

“Tư Dao, ra khỏi hàng, phục tùng mệnh lệnh.” Lôi Tình cứng rắn hét lên.

Tư Dao sững sờ đứng ra, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến giờ ăn tối. Lông mày của Tào Nguyên Huy cau lại, muốn ngăn cản nhưng lại bị tổ đạo diễn chặn lại.

Có lẽ biểu cảm của Tào Nguyên Huy quá kinh khủng, cho nên tổ đạo diễn cũng phải cười xoa dịu: “Đây là tiết mục quay phim thôi, giáo quan Lôi nhất định biết chừng mực mà.”

Tư Dao đứng đối diện với Lôi Tình, Lôi Tình nhìn chằm chằm Tư Dao, vẻ mặt lạnh thấu xương: “Tư Dao, tôi sẽ chỉ dẫn cô thật tốt.”

Lôi Tình vừa mới dứt lời thì đã nhanh chóng đấm vào mặt Tư Dao, Lăng Kỳ bị sốc đến mức bịt miệng nhắm mắt lại. Trông thấy Tư Dao sắp bị đánh rồi, ai ngờ Tư Dao lại nhanh chóng lùi người sang một bên, dễ dàng né được đòn tấn công của Lôi Tình.

Một chiêu không thành, lửa giận của Lôi Tình càng bùng cháy, tốc độ ra tay càng nhanh chóng càng hung hăng hơn. Bị Lôi Tình chèn ép tới tấp, chân của Tư Dao lảo đảo không tránh kịp, má bị nắm đấm của Lôi Tình xoẹt qua, răng đập vào da thịt mềm mại, máu lập tức tràn ra khóe môi.

“Tư Dao!” Nhạc Cảnh Dư không quan tâm đến kỷ luật, vội vàng lao tới đỡ Tư Dao.

“Lôi Tình!” Tào Nguyên Huy ngăn đòn tấn công của Lôi Tình lại, đẩy cô ta ra rồi gầm lên.

Tư Dao sờ lên khóe miệng đẫm máu, trong miệng phảng phất mùi gỉ sắt. Đôi mắt xanh lam bị tóc mái che bỗng lóe lên, khí thế của Tư Dao dần dần trở nên âm trầm: “Dám đánh tôi.”

Tư Dao chợt đẩy người Nhạc Cảnh Dư đang muốn dìu cô đến phòng y tế cùng Tào Nguyên Huy đang cản đường ra, xông tới trước mặt Lôi Tình, đấm vào má cô ta, Lôi Tình lảo đảo lùi lại, khóe miệng chảy máu.

Tư Dao hằm hằm nhìn Lôi Tình, quanh người như bao phủ bởi một lớp sương sát khí: “Dám chơi với tôi thật à, từ lúc tôi được chế tạo ra, còn chưa có ai dám đấm vào mặt tôi đâu.”

Tư Dao nắm chặt hai tay lao về phía Lôi Tình, nắm đấm chính xác quyết liệt, Lôi Tình hoàn toàn không thể chống lại đòn tấn công sấm sét của cô, chỉ có thể chật vật chống cự.

Lôi Tình bị Tư Dao đánh tới mức mức không thể nào đánh trả, cả cơ thể lẫn trên mặt đều dần dần bị thương. Cô hung hăng nắm chặt hai tay của Lôi Tình, dùng đầu gối đá vào bụng cô ta, Lôi Tình ngã xuống đất văng ra ngoài vài mét, hai cánh tay và nội tạng đau đớn khiến cô ta co quắp lại, kêu rên lên vì đau đớn.

Tư Dao đuổi tới trước mặt Lôi Tình, cúi người giơ nắm đấm lên, vừa định đấm xuống mặt của Lôi Tình thì Tào Nguyên Huy đã nghiêm nghị ngăn lại: “Tư Dao, đừng đánh nữa.”

Nắm đấm của Tư Dao đáp trên mặt đất bên cạnh má Lôi Tình, vụn đá văng tung tóe lên mặt Lôi Tình, Lôi Tình kinh hãi nhìn Tư Dao, sát khí của Tư Dao quá đáng sợ, cứ như cô thật sự muốn giết chết cô ta vậy.

Lôi Tình bị đánh rất thảm, toàn thân bầm dập, mặt mũi sưng vù, trong mắt hằn rõ tia máu. Tư Dao kiềm chế cơn tức giận, chậm rãi đứng dậy, dùng ngón tay dính máu chỉ vào Lôi Tình, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Không có ai dám bắt nạt tôi cả đâu.”

Lôi Tình nằm ngửa thở hổn hển, ánh mắt của Tư Dao giống như một con dã thú nhuộm đầy máu tươi: “Đừng có tưởng tôi ngốc nghếch, nếu tôi mà muốn tính toán với các người thì các người đã chết từ lâu rồi.”

“Tư Dao!” Tào Nguyên Huy chạy đến bên cạnh Tư Dao, cầm bàn tay bê bết máu của cô kiểm tra: “Đến phòng y tế với anh.”

Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy rời đi, Lôi Tình vùng người ra khỏi chiến sĩ đang đỡ cô ta, nhìn bóng lưng của Tư Dao rồi hét lớn: “Rốt cuộc cô là ai?”

Tư Dao tiếp tục bước đi không thèm để ý tới cô, Lôi Tình tức giận nói: “Ai đã huấn luyện kỹ năng bắn súng và chiến đấu cho cô? Thứ cô vừa dùng là kỹ năng chiến đấu của lực lượng quân đội đặc chiến!”

Bước chân của Tư Dao khựng lại, phong cách chiến đấu của đội đặc chiến sao? Đó đều là những thứ Diêm Tử Ký đã từng dậy cô. Tào Nguyên Huy chắn tầm mắt của Lôi Tình, bảo vệ Tư Dao: “Là tôi dạy cô ấy.”

“Tào Nguyên Huy, anh đang vi phạm kỷ luật quân đội.”

“Sĩ quan huấn luyện Lôi có lẽ đã quên rồi, hiện giờ tôi đã cởi bỏ quân phục, chỉ là một người dân bình thường thôi.” Tào Nguyên Huy chỉ tay vào cổ áo, lạnh lùng nói, sau đó đưa Tư Dao rời đi.

Lê Tinh co rụt cổ lại, vẻ mặt bàng hoàng đến bên cạnh Nhạc Cảnh Dư: “Tư Dao khủng khiếp thật đấy.”

“Thay vì quan tâm đến chuyện này thì tốt hơn hết là hãy nghĩ xem trước đây có bao giờ mạo phạm cô ấy không đi.” Nhạc Cảnh Dư đẩy Lê Tinh đang kinh hãi ra với vẻ chán ghét.

Lê Tinh lập tức sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Nhạc Cảnh Dư, Mạc Thanh Thần bật cười lắc đầu.

Tào Nguyên Huy mang Tư Dao đến phòng y tế để giúp cô xử lý vết thương trên tay. Nhìn gương mặt tinh xảo Tư Dao, Tào Nguyên Huy do dự hỏi: “Tư Dao, kỹ năng bắn súng và chiến đấu đều là do Diêm Tử Ký dạy em hả?”

“Ừ.” Thản nhiên gật đầu.

Tào Nguyên Huy cau mày nghi hoặc, Diêm Tử Ký là đội trưởng của lực lượng đặc biệt Báo Đốm, biết rất rõ kỷ luật của quân đội, tại sao có thể vi phạm kỷ luật mà dạy Tư Dao những thứ này được.

Biểu cảm của Tư Dao quá thẳng thắn, hoàn toàn không giống một người nói dối chút nào. Việc phiền toái trong ngày hôm nay quá nhiều, không thể nào che đậy được nữa. Xem ra phải liên lạc với Diêm Tử Ký để nói rõ tình hình rồi.

“Nguyên Huy, Lôi Tình là ai? Cô ta có địch ý với em.” Tư Dao chợt hỏi.

Gương mặt Tào Nguyên Huy hiện vẻ lúng túng, không biết nên nói thế nào. Đôi mắt xanh lam của Tư Dao nhìn chằm chằm anh ta, không vội vàng mà chờ đợi.

Có lẽ bị ánh mắt của Tư Dao làm cho chột dạ, Tào Nguyên Huy cảm thấy chỉ cần nói dối là sẽ bị phát hiện ra ngay lập tức: “Lôi Tình là cháu gái của đại đội trưởng Lôi.”

“Cấp trên của Diêm Tử Ký, Lôi Thành, đại đội trưởng của đội đặc chiến Báo Đốm.” Tư Dao nhớ ra.

“Ừ.” Tào Nguyên Huy trầm mặc một lúc, lại tiếp tục khàn giọng nói: “Lôi Tình muốn gia nhập Báo Đốm nhưng bị từ chối, cô ta rất thích Diêm Tử Ký.”

“…” Thế nên, vừa rồi phải đánh chết cô ta mới phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp