Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 194


2 năm

trướctiếp

Vội vàng mở cửa, xém chút nữa đụng vào mẹ của Thời Sách.

Thấy mẹ Thời Sách, Trình Uyên giật mình kêu lên: “D…dì?

Mẹ Thời Sách có vẻ rất mất tự nhiên, bà ấy lúng túng cười nói: “Dì vừa.mua thức ăn về. À, hai cháu ăn cơm rồi đi”

“Không được rồi dì, chúng cháu còn có việc”

Trình Uyên từ chối ý tốt của mẹ Thời Sách, vội vã xuống lầu. Lý Nam Địch cũng vội xuống theo, nhỏ giọng nói: “Không phải dì đi mua thức ăn à? Sao không thấy dì cầm theo thức ăn?”

“Suyt”

Mẹ Thời Sách nhìn Trình Uyên và Lý Nam Địch đi khỏi hành lang, lộ ra một nụ cười vui mừng.

Về đến nhà, Thời Sách đang mặc quần áo.

Lúc nãy Lý Nam Địch châm cho cậu ta nên cậu ta cởi quần áo.

Thấy mẹ vào, Thời Sách gục đầu, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ nghe hết rồi à?”

Mẹ Thời Sách nhìn con trai với ánh mắt dịu dàng, ngồi xuống cạnh cậu ta, nói: “Con trai, tuy mẹ không biết các con đang nói gì nhưng mẹ biết rõ người sếp này của con tốt. Cậu ấy thật sự đối xử với con như anh em”

Thời Sách bỗng nhiên rất muốn khóc.

Cảm động là vì những lời này được nói ra từ mẹ cậu ta.

Mỗi người mẹ trên đời đều thật lòng mong con trai của mình sống tốt.

Mặc dù bà ấy có lúc điên nhưng lúc khỏe thì không khác gì người bình thường.

“Dạ, con biết” Thời Sách gật đầu.

Mẹ Thời Sách nói: “Cho dù là lúc nào thì việc quan trọng nhất của một người là chọn đúng người.”

“Dạ”

“Ví dụ như ba con, ba con đã chọn sai người, đi sửa tường với một tên thô bạo, cuối cùng…”

“Dạ, dạ? Mẹ, không phải mẹ nói ba chết vì tai nạn giao.

thông sao?” Thời Sách bỗng ngạc nhiên hỏi.

Mẹ Thời Sách thở dài: “Không phải, ông ấy đi sửa tường cho người khác mà mệt đến chết.”

“Hả?” Thời Sách kinh hãi.

Mệt đến chết, đây là cái chết tàn nhãn cỡ nào? Nghĩ tới cái chết thảm thương của ba mình, trong lòng Thời Sách cực kỳ khó chịu.

Cậu ta run giọng hỏi: “Sửa tường gì?”

“Tường thành” Mẹ Thời Sách cũng thở dài: “Tường thành của Vạn lý trường thành, đã có rất nhiều người chết”



“Hả?” Thời Sách ngẩn ra.

Cậu ta chợt nhớ tới hai hôm nay mẹ mình đang xem một bộ phim truyền hình tên “Mạnh Khương Nữ”, không khỏi lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Mẹ, tới giờ uống thuốc rồi.”

Trình Uyên sốt ruột nên lái xe rất nhanh. Lý Nam Địch bị dọa đến mức thay đổi sác mặt, liên tục khuyên Trình Uyên lái chậm chút.

Cuối cùng đã đến khách sạn lớn của thành phố Tân Dương.

Lúc này, bãi đậu xe đã đầy siêu xe. Trình Uyên lái xe dạo.

một vòng ở đó, cuối cùng phát hiện một chỗ đậu, vội vã đỗ xe vào.

Nhưng vừa mới đỗ thì chợt nghe tiếng quát máng của một người phụ nữ.

“Này, anh có mắt hay không? Đây là chỗ đậu của chúng tôi”

Đây là một người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt lẳng lơ, mặc một bộ váy đỏ rực ôm sát người, trang điểm xinh đẹp.

Lúc này, cô ta đang đứng ngay đuôi xe Trình Uyên, chống hông chỉ vào xe anh mà mắng.

Sau khi Trình Uyên và Lý Nam Địch xuống xe mới phát hiện có một chiếc Cayenne dừng phía sau họ, nhìn hướng đầu xe thì có vẻ như cũng muốn đậu vào chỗ này.

Trình Uyên không có thời gian, hoàn toàn không muốn để ý cô ta. Anh kéo Lý Nam Địch đang muốn tranh cãi với người phụ nữ kia lại, nói: “Đừng gây chuyện, chúng ta vào nhanh đi, không có thời gian rồi”

Lý Nam Địch hung ác trợn trắng mắt nhìn người phụ nữ lắng lơ kia, đi theo Trình Uyên vào trong.

“Đứng lại” Người phụ nữ lảng lơ rõ ràng không bỏ qua, cô ta la lớn phía sau Trình Uyên và Lý Nam Địch: “Lấy xe ra cho bà đây, nếu không bà đây sẽ gọi người tới đập nát xe của anh”

“Tùy ý” Trình Uyên quay đầu lại, không chút để ý.

Quả thật, đối với Trình Uyên thì một chiếc xe không đáng giá chút nào so với buổi đấu giá này.

“Anh!” Người phụ nữ tức đến đỏ mặt.

Cô ta nói với bảo vệ cửa: “Bảo vệ, ngăn hai người lại cho tôi”

Bảo vệ quay đầu nhìn người phụ nữ lẳng lơ lái Cayenne rồi nhìn Trình Uyên và Lý Nam Địch ăn mặc rất qua loa, trong lòng tức khác cân nhác lợi và hại.

Hai người bảo vệ vội vàng ngăn Trình Uyên và Lý Nam Địch lại.

Trình Uyên nhíu mày nói: “Tôi rất vội, nếu bỏ lỡ buổi đấu giá trong đó thì hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Hơ hơ hơ, còn buổi đấu giá!” Người phụ nữ lắng lơ lắc vòng eo con kiến của cô ta đi tới trước mặt Trình Uyên, cười khẩy nói: “Anh lái một chiếc Audi nát mà còn dám tới tham gia buổi đấu giá thế này? Biết đây là chỗ nào không hả đồ nhà quê?”

Bảo vệ cũng vội hùa theo: “Anh em, anh đi nhầm chỗ rồi.

Đây là buổi đấu giá thứ gì cũng hơn mười triệu, thậm chí hơn trăm triệu. Anh như vậy… Chậc, đừng tấu hài nữa”

Lý Nam Địch khiếp sợ.

Cô ta nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ lẳng lơ kia rồi nhìn vẻ mặt nịnh nọt của bảo vệ, trong mắt không.



khỏi hiện lên vẻ kỳ lạ.

Mấy người này, vậy mà lại nói Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong là đồ quê mùa…

“ồn ào chuyện gì vậy?” Lúc này, một người đàn ông trẻ bước ra từ bên trong.

Vừa nhìn đã biết người đàn ông trẻ này là một cậu ấm, mặt mày tô son trát phấn. Anh ta đi lại nhìn người phụ nữ lẳng lơ, không khỏi trách cứ: “Sao bây giờ cô mới tới?”

Người phụ nữ lắng lơ cũng không vui: “Không phải em đi chọn quà cho chú Mạnh sao?”

“Quà đâu?” Cậu ấm thấy hai tay cô ta trống trơn thì hỏi.

Người phụ nữ lẳng lơ chỉ chiếc Cayenne của mình, bỗng nhiên ấm ức chỉ Trình Uyên, nói: “Mạnh Đại Tiền, anh xem, người này cướp chỗ đậu xe của em”

Cậu ấm tên Mạnh Đại Tiền nghe vậy, lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn Trình Uyên: “Ha ha, được lắm người anh em. Cướp đồ của phụ nữ, rất có bản lĩnhdo91”

Trình Uyên mặc kệ anh ta, lần thứ hai nói với bảo vệ “Anh tốt nhất mau tránh ra cho tôi, nếu không anh sẽ rất hối hận đấy”

Bảo vệ rõ ràng quen Mạnh Đại Tiền, thấy anh ta đi ra làm chỗ dựa cho người phụ nữ thì đâu còn sợ đắc tội Trình Uyên. Gã ta dường như nghĩ bây giờ chính là cơ hội tốt để nịnh bợ Mạnh Đại Tiền, một khi được anh ta thích…

Hê hê…

“Đừng dọa tôi. Nếu tôi làm bảo vệ ở đây thì chắc chắn sẽ bảo vệ chính nghĩa. Không sai, cậu Mạnh, tôi làm chứng, chỗ đậu xe này là do anh ta cướp của người đẹp đây”

“Này, các người có nói lý không?” Không đợi Trình Uyên nói thì Lý Nam Địch đã không để yên trước. Cô ta vờ như rất tức giận, nói: “Đó là chỗ đậu xe công cộng, mọi người đều có thể dùng, dựa vào đâu mà nói là của các người?

Còn đòi đập xe của chúng tôi, các người đập thử xem?”

Trình Uyên nhíu mày liếc nhìn Lý Nam Địch, Lý Nam Địch cũng liếc nhìn lại anh.

Lúc nhìn Trình Uyên thì Lý Nam Địch còn rất nghịch ngợm chớp mắt với anh.

Trình Uyên thầm than, quả nhiên là một người phụ nữ bụng dạ thâm sâu.

Người khác không biết Trình Uyên là ai nhưng Lý Nam Địch thì biết, cô ta là đang dựng thêm chuyện.

Lúc Lý Nam Địch nói, Mạnh Đại Tiền cũng nhìn về phía cô ta, đột nhiên mở †o hai mắt.

Lý Nam Địch cũng đẹp không kém Bạch An Tương, đẹp.

hơn nhiều so với người phụ nữ lảng lơ kia.

Mạnh Đại Tiền bỗng chốc ngơ ngẩn, cổ họng di chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.

Người phụ nữ lắng lơ cũng đã nhìn ra, đi tới nhéo mạnh Mạnh Đại Tiền, tức giận nói: “Mạnh Đại Tiền, anh có ý gì hả?”

“Không… không có ý gì.” Mạnh Đại Tiền bừng tỉnh, sau đó vẻ mặt trầm xuống, quay đầu nói với Trình Uyên: “Ở thành phố Tân Dương chưa ai dám cướp đồ từ chỗ người phụ nữ của Mạnh Đại Tiền tôi đây”

Lời này là nói cho Trình Uyên nghe nhưng ánh mắt của anh ta lại liếc sang Lý Nam Địch.

Trình Uyên liếc nhìn anh ta, đột nhiên cười hỏi: “Mạnh Đại Tiền? Anh là con trai của Mạnh Châu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp