Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 186


2 năm

trướctiếp

“Cho nên anh ta là ông chủ của cậu à?” Lý Nam Địch ngạc nhiên nói Ngày đó, Trình Uyên nói nhà của Vương Tử Yên không an toàn, nên sắp xếp để cô ta ở lại Vịnh Ánh Trăng, đồng thời còn gửi cho Trương Tuần một tin nhắn, bảo anh ta sắp Xếp một nơi ở cho Vương Tử Yên. Sau đó thì phát hiện Bạch An Tương mất tích.

Lý Nam Địch ở nhà đột nhiên bị bắt cóc, nói thật, Vương Tử Yên cũng rất sợ, vì thế cũng không phản đối.

Do đó cũng ở gần Trình Uyên hơn, nên sau khi tan làm lập tức muốn đến đây xem tình hình thế nào.

Sau khi nói hết mọi chuyện Lý Nam Địch mới ngạc nhiên nhìn về phía Trình Uyên, chỉ vào anh hỏi Vương Tử Yên.

‘Vương Tử Yên gật đầu, cười nói: “Hai người không sao thì tốt rồi”

Lý Nam Địch bình tĩnh lại sau sự ngạc nhiên, trêu ghẹo nói: “Được nhỉ, còn biết lo lắng cho chị đây, cảm ơn nhé, vì để báo đáp, tớ sẽ miễn cưỡng ở trong biệt thự lớn của cậu?

‘Vương Tử Yên lại nhấn mạnh lần nữa: “Tớ lớn hơn cậu ba tháng”

“Người ta vai vế lớn” Lý Nam Địch đáp.

“Xì!” Vương Tử Yên khinh thường, nhưng cô ta đột nhiên phản ứng lại: “Ặc, ý cậu là cậu đồng ý đến tập đoàn của chúng tớ làm việc sao?”

Lý Nam Địch lén nhìn sang Trình Uyên, sau đó giả vờ rất uất ức thở dài nói: “Ai bảo tớ bị bắt cóc xong lại thành bạn thân của vợ anh ta chứ”

Nghe thấy cuộc trò chuyện của Vương Tử Yên và Lý Nam Địch, Trình Uyên cũng đi tới.

“Vậy hoan nghênh cô, mỹ nữ thần y” Trình Uyên duỗi tay với Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch bắt tay với anh.

Nói về giới hạn, niềm tin, ước mơ, sức mạnh, không khuất phục trước nghèo khổ gì đó, suy cho cùng là vì bạn vẫn chưa gặp được một người có thể khiến bạn vứt bỏ tất cả thôi.

Như Trình Uyên với Bạch An Tương vậy, một tình yêu hèn mọn lại trở nên vô cùng vĩ đại trong mắt Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch từng nói với Vương Tử Yên rằng, cô ta có một ước mơ là sẽ không làm bác sĩ riêng cho bất cứ một ai, đây là giới hạn cuối cùng của cô ta.

Nhưng giới hạn này đã bị Trình Uyên phá vỡ.

‘Vương Tử Yên vô cùng khó hiểu, cô ta không biết vì sức quyến rũ từ tính cách của Trình Uyên hay vì sau khi trải qua nguy hiểm đã khiến cho Lý Nam Địch nghĩ thoáng hơn nữa.

Tóm lại thì đây cũng là một chuyện tốt.

Trình Uyên tiễn Lý Nguy, Bạch Sĩ Câu cũng rời đi.

Mục Như Trăn lên trò chuyện với Bạch An Tương, còn Trình Uyên thì gọi Lý Nam Địch và Vương Tử Yên lại.

“Anh Từ, không cần tôi gi chỉ vào Lý Nam Địch n nữa, sẽ nói thẳng luôn: thiệu nữa đúng không” Anh “Tôi cũng không muốn vòng vo.

“Tôi muốn xây một bệnh viện Đông Tây kết hợp, muốn anh và Nam Địch cùng làm, anh làm Tây y, Nam Địch làm Đông y”



“Anh là bác sĩ Tây y tốt nhất ở thành phố Tân Dương, tôi không biết bệnh viện Tân Đường đã cho anh lợi ích hoặc hứa hẹn gì để mời được anh, nhưng nếu là vấn đề tiền lương thì anh cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ trả cao hơn Tân Đường”

Nghe thấy tin này, chẳng những là Từ Chương chấn động mà cả Lý Nam Địch và Vương Tử Yên đều ngạc nhiên đến không thể khép miệng.

Đương nhiên là Lý Nam Địch rất vui, vì cuối cùng cô ta vẫn không làm trái với ước nguyện ban đầu của mình.

Từ Chương thì lại im lặng.

Sau một lúc, ông phát hiện mọi người đều đang nhìn mình thì mới cười nói: “Ba năm trước, tôi từng làm một ca phẫu thuật, vì sai lầm mà gây ra tình trạng cả mẹ cả con cùng chết. Lúc đó chuyện này rất xôn xao, vì vậy tôi cũng bị ép rời khỏi bệnh viện số một của tỉnh”

“Tôi mượn rượu giải sầu suốt một năm, muốn quên đi quá khứ, nhưng mỗi lần muốn tìm việc, khi bước vào cánh cổng bệnh viện, chuyện kia lập tức hiện lên trước mắt, khiến tôi không thể bước qua cái hố đó được”

“Sau đó, nhà đầu tư của bệnh viện Tân Đường tìm đến tôi, là cô ấy giúp tôi thôi tự trừng phạt mình, cũng là cô ấy làm dấy lên tình yêu và sự nhiệt tình với công việc của tôi”

Từ Chương ngẩng đầu nhìn Trình Uyên, mỉm cười lắc đầu nói: “Thật sự xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tiền lương”

Nghe thấy lời của Từ Chương, sắc mặt mọi người trở nên nặng nề.

Chuyện này liên quan đến ơn nghĩa, chứ không liên quan đến tiền bạc. Nói một cách khác, nếu Từ Chương thật sự không màng tình cảm đi theo Trình Uyên, thì Trình Uyên cũng không vừa ý với người như thế.

“Nhưng nếu cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình” Từ Chương nói: “Chúng ta là bạn bè”

Vương Tử Yên quay đầu nhìn Trình Uyên.

Bác sĩ Từ là kiểu người thế nào cô ta hiểu rất rõ, lúc trước Trình Uyên muốn khám bệnh cho mẹ, là Vương Tử Yên liên hệ với ông.

Nên cô ta biết có thể được bác sĩ Từ thừa nhận, xem như bạn bè thật sự rất không dễ dàng, huống hồ Trình Uyên chỉ mới gặp mặt bác sĩ Từ được mấy lần mà thôi.

Đối với một người thanh cao chính trực, ơn nghĩa là một thứ rất to lớn, cho nên Vương Tử Yên cảm thấy chuyện này đã chết từ trong trứng nước rồi.

Lý Nam Địch cũng nghĩ vậy, cô ta nói: “Tôi cũng cảm thấy, nếu là bạn bè thì không nên trộn lẫn những thứ khác vào, dù là anh em ruột cùng làm ăn cũng có thể ầm ï đến ra toà mà”

Trình Uyên gật đầu, biết khuyên thêm cũng vô dụng, bèn nói: “Được, vậy xem như tôi chưa nói, nhưng có một chuyện mọi người phải giúp tôi”

‘Từ Chương và Lý Nam Địch không hẹn mà cùng nói: “Không thành vấn đề, cứ nói đi”

“Giúp tôi cứu vài người” Trình Uyên nói.

“Cứu… vài người?” Từ Chương ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, mấy người bị trúng độc”

Nghe thấy Trình Uyên nói cứu mấy người bị trúng độc, Vương Tử Yên chợt nhìn về phía anh.



Mấy người trúng độc có thế là ai?

Vương Tử Yên biết là ông chủ của mấy doanh nghiệp đang hợp tác ngăn chặn Tập đoàn Tuấn Phong.

Lúc này cô ta mới biết thì ra Trình Uyên không hề từ bỏ Tập đoàn Tuấn Phong.

Uyên chỉ mới gặp mặt bác sĩ Từ được mấy lần mà thôi.

Đối với một người thanh cao chính trực, ơn nghĩa là một thứ rất to lớn, cho nên Vương Tử Yên cảm thấy chuyện này đã chết từ trong trứng nước rồi.

Lý Nam Địch cũng nghĩ vậy, cô ta nói: “Tôi cũng cảm thấy, nếu là bạn bè thì không nên trộn lẫn những thứ khác vào, dù là anh em ruột cùng làm ăn cũng có thể ầm ï đến ra toà mà”

Trình Uyên gật đầu, biết khuyên thêm cũng vô dụng, bèn nói: “Được, vậy xem như tôi chưa nói, nhưng có một chuyện mọi người phải giúp tôi”

‘Từ Chương và Lý Nam Địch không hẹn mà cùng nói: “Không thành vấn đề, cứ nói đi”

“Giúp tôi cứu vài người” Trình Uyên nói.

“Cứu… vài người?” Từ Chương ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, mấy người bị trúng độc”

Nghe thấy Trình Uyên nói cứu mấy người bị trúng độc, Vương Tử Yên chợt nhìn về phía anh.

Mấy người trúng độc có thế là ai?

Vương Tử Yên biết là ông chủ của mấy doanh nghiệp đang hợp tác ngăn chặn Tập đoàn Tuấn Phong.

Lúc này cô ta mới biết thì ra Trình Uyên không hề từ bỏ Tập đoàn Tuấn Phong.

Trình Uyên híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không muốn làm một cái bia nữa”

Mấy ông chủ lớn đều đưa mắt nhìn nhau, dường như đều hiểu ý của Trình Uyên.

Nói thật, những nhân vật có thể lăn lộn trong giới kinh doanh thì không có ai đầu óc đơn giản cả.

Bây giờ để lộ quá sớm sẽ chỉ khiến Long Thầm Khang cảnh giác, sau đó sẽ nghĩ ra càng nhiều cách và thủ đoạn hơn rồi sắp xếp lại lần nữa thôi.

Cho nên, mục đích của Trình Uyên rất rõ ràng, đó chính là muốn khiến Long Thầm Khang phải trở tay không kịp vào ngày đấu giá công viên giải trí ở ngoại ô phía Nam.

Mọi người gật đầu thật mạnh: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của Chủ tịch Trình”

Sau khi tiên mọi người đi, cuối cùng Trình Uyên cũng thở phào một hơi.

Lúc này Từ Chương đi tới, cười gượng nói: “Cậu khiến tôi khó xử làm gì chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp