Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 172: Lý Nam Địch nhanh mồm nhanh miệng


2 năm

trướctiếp

Sau khi cúp điện thoại, Trình Uyên chuẩn bị đưa viên thuốc màu đỏ này cho bác sĩ Từ xét nghiệm, rồi quyết định có đồng ý cho Bạch An Tương uống hay không Dù sao nguồn gốc của viên thuốc này cũng không đáng tin cậy, giống như người đàn ông đeo kính đã nói, ông chủ của bọn họ không tin Trình Uyên, Trình Uyên đương nhiên cũng sẽ không tin bọn họ.

Đi đến phòng khám của bác sĩ Từ tìm ông 1a, phát hiện ông ta không có ở đây, có y tá nói với Trình Uyên, bác sĩ Từ đang ở trong phòng làm việc của viện trưởng.

“Hay là anh ngồi đây đợi một lát vậy?” Y tá nói.

Trình Uyên phất tay: “Để tôi đi tìm ông ta” Mà giờ phút này, trong phòng làm việc của viện trưởng.

Viện trưởng của bệnh viện Tân Đường, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đáng người mập mạp, lông mày hình chữ bát ngược (*), vừa nhìn đã thấy là người không dễ sống chung.

(*) Ý nói lông mày nhãn lại.

Còn có chủ nhiệm của bệnh viện Tân Đường, một ông già khoảng sáu mươi tuổi, và bác sĩ Từ bốn mươi mấy tuổi.

Bọn họ đều ngồi sau một chiếc bàn, trong số đó bác sĩ Từ cầm một tờ lý lịch tóm tắt rong tay.

Lý lịch tóm tất của Lý Nam Địch, giờ phút này cô ta đứng trước mặt ba người bọn họ.

Trong lòng Lý Nam Địch cũng hơi thấp thỏm.

Ngồi mãi ở nhà một mình cảm thấy mình sắp mốc meo rồi, cô mới chuẩn bị ra ngoài tìm một công việc.

Sau khi đi đến bệnh viện Tân Đường, đến phòng vệ sinh trước, lúc đi ra không cẩn thận va vào một người phụ nữ trung niên mập mạp.

Lý Nam Địch đang định xin lỗi, ai ngờ người phụ nữ trung niên này lại cau mặt mắng: “Cô ra ngoài không mang theo mắt à?” Nhưng Lý Nam Địch cũng không phải người lương thiện gì, vừa nghe thấy như vậy, cũng chắng xin lỗi nữa, hỏi ngược lại: “Rõ ràng là bà va vào tôi đấy chứ? Bà béo như cái xe tăng vậy, suýt nữa còn đâm chết đám chị em đấy, tôi còn chưa nói gì, bà còn vênh mặt lên máng chửi người ta?” Người phụ nữ mập dựng thẳng lông mày: “Cô… Cô… 0ô…” Tức giận đến run rẩy, nhưng lại chắng thốt ra nổi một câu Lý Nam Địch chiếm ưu thế vênh gương mặt nhỏ nhắn lên, không khách sáo chút nào nói: “Được rồi, tôi cũng không so đo với bà nữa, quay về giảm cân đàng hoàng đi, nếu không, đứng yên không cử động người ta còn tưởng là bức tường đấy, cho dù không ai đụng vào, cũng sẽ có người muốn dựa vào, đúng không?” Người phụ nữ mập tức giận đến mức giậm chân, mà Lý Nam Địch lại giống như một con thỏ nhỏ, nhảy nhót rời đi.

Nhưng tuyệt đối không thể ngờ được.



Người phụ nữ mập kia lại chính là bà viện trưởng đang ngồi trước mặt cô ta, vẻ mặt như bị người ta thiếu nợ hai trăm.

“Từ nước ngoài về sao? Bản lý lịch này đọc qua không tệ” Bác sĩ Từ gật đầu.

Lý Nam bịch lè lưỡi, liếc mắt lén nhìn viện trưởng, Quả nhiên.

Viện trưởng lạnh lùng nói: “Bây giờ du học sinh đông như rạ, chỗ nào cũng có, chỉ toàn học lý thuyết, còn về thực tế chẳng dùng được cái rắm gì” “Ấy..” Bác sĩ Từ nghẹn lời Chủ nhiệm hơn sáu mươi tuổi nhìn mặt gửi lời, lập tức chê cười nói: “Bác sĩ Từ, viện trưởng nói có lý đấy, chỗ chúng ta là bệnh viện tư nhân, bác sĩ ở đây đều là người có kinh nghiệm chuyên nghiệp đã dùng tiền lương cao để mời về, chúng ta cũng không có thời gian không có nghĩa vụ dẫn dắt mấy sinh viên thực tập đâu” Lý Nam Địch nghe thấy như vậy không nhịn được nữa, cô ta nói: “Bà viện trưởng phải không? Tôi biết vì giữa hai chúng ta từng có va chạm nên bà gai mắt với tôi, nói thật với bà nhé, tôi cũng gai mắt với bà lắm, có biết tại sao không?” “Vì bà lấy chuyện công báo thù cá nhân, nói vậy hẳn là người đầu tư của các bà cũng không thích nhìn thấy bà như vậy đâu” Viện trưởng lại bị Lý Nam Địch châm chọc lần nữa, mặt mũi tối sầm: “Cô…” Lý Nam Địch nói bà ta xong, lại quay sang chữa mũi nhọn về phía chủ nhiệm kia: “Còn ông nữa, ông đã từng thấy tôi khám bệnh cho người khác chưa?” “Chưa từng nhìn thấy đúng không? Vậy ông dựa vào đâu mà nói tôi chỉ có bằng cấp không có kinh nghiệm? Dựa vào cái gì mà nói tôi là sinh viên thực tập?” “Không ngại nói thắng cho ông biết, cho dù tôi cần người dẫn dắt, cũng không đến lượt ông đâu, vì tôi ghét nhất là loại ông già nịnh nọt a dua như ông” Chủ nhiệm nghe thấy cũng tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: “Hay cho thứ nhanh mồm nhanh miệng như cô, để cô đến bệnh viện này, chúng tôi còn chịu nổi sao? Viện trưởng, loại người này tuyệt đối không thể dùng được!” Lý Nam Địch cười nói: “Không cần tôi là tổn thất của các ông, tôi khinh cái y thuật của ông đấy” “Cô cút ngay, chỗ này không chào đón cô!” Viện trưởng tức giận nói.

“Cút sao? Tôi không biết, hay là bà làm mãu.

cho tôi đi?” Lý Nam Địch cười đùa giỡn nói.

Viện trưởng tức giận đến mức đập bàn.

Trình Uyên đi tới phòng làm việc của viện trưởng, đang định gõ cửa, cánh cửa đã tự động mở ra.

Lý Nam Địch ngẩng đầu, sải bước chân kiêu ngạo, lướt qua Trình Uyên.

Nhìn thấy Lý Nam Địch, Trình Uyên hơi sửng sốt.

Cô gái này hăng hái thật.

“Anh Trình” Đúng lúc này bác sĩ Từ cũng đẩy cửa bước ra.

Trình Uyên nhìn thấy bác sĩ Từ cười cười, nhét bình sứ vào tay ông ta nói: “Bác sĩ Từ, phiền ông xét nghiệm cái này giúp tôi, tôi cần phải biết kết quả, rất gấp” Bác sĩ Từ biết thân phận của Trình Uyên, đương nhiên không dám lơ là, vội vàng gật đầu: “Được, tôi sẽ cho người đi xét nghiệm ngay” Trình Uyên nhìn thoáng qua bên trong, sau đó thấy viện trưởng bên trong đang nổi giận đùng đùng, còn có một ông già tức giận đến mức liên tục lắc đầu than thở.



Mấy câu kiểu như “kỳ quặc”, “không có giáo dục” liên tục lặp đi lặp lại “Bên trong có chuyện gì vậy?” Trình Uyên hỏi.

Bác sĩ Từ lắc đầu cười: “Chuyện nhỏ, sau này sẽ kể cho cậu nghe, đi nào, đi khám cho người yêu cậu trước đã.” Vị biết Trình Uyên là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong, bác sĩ Từ bắt đầu cẩn thận với anh, cung kính hơn nhiều.

Ông ta đã từng khám bệnh kiểm tra sức khỏe cho mẹ của Trình Uyên, cũng từng gặp gỡ Trình Uyên mấy lần, sau khi tiếp xúc, bác sĩ Từ đột nhiên cảm giác được Trình Uyên cực kỳ khác biệt với những nhân vật máu mặt khác còn có mấy tật xấu cẩu th: bác sĩ Từ cảm thấy rất thoải m: ậ người qua lại mấy lần, khi ở cạnh nhau đã giống như bạn bè.

“Được” Trình Uyên vội vàng dẫn theo bác sĩ Từ đi về phía đại sảnh.

Mà Trình Uyên không biết rằng, ngay sau khi anh vừa mới rời đi, Bạch An Tương đã gặp được một người quen.

Nói thật lòng, Bạch An Tương cũng không quen anh ta cho lắm, nhưng người này lại rất quen Bạch An Tương.

Lâm Xương Dịch, bạn học của Trình Uyên, bạn trai cũ của Thiệu Đình Đình.

Anh ta từng gặp Bạch An Tương mấy lần, vì Bạch An Tương thật sự quá xinh đẹp, cho nên anh ta nhớ rất kỹ.

Mà trí nhớ của Bạch An Tương về Lâm Xương Dịch chỉ dừng lại ở bữa tiệc nhà họ.

Long, Trình Uyên đánh anh ta một trận.

Một cô gái rất gợi cảm khoác cánh tay Lâm Xương Dịch, đúng lúc đi ngang qua đại sảnh thì nhìn thấy Bạch An Tương ngồi một mình trên ghế đợi ở đại sảnh bệnh viện.

“Ôi chao, đây không phải là vợ của Trình Uyên sao” Lâm Xương Dịch nhìn thấy Bạch An Tương xong, lập tức cười tà ác đi tới Bạch An Tương nghe thấy đứng dậy, nhìn thấy Lâm Xương Dịch thì không kiềm được nhíu mày.

Cô gái gợi cảm bên cạnh Lâm Xương Dịch nhìn thấy Bạch An Tương xong, rất nhạy cảm, cô ta hung dữ kéo Lâm Xương Dịch, nghiêm nghị chất vấn: “Cô ta là ai vậy?” Lâm Xương Dịch cười lạnh lùng: “Cô ta là ai sao? Cô ta là vợ của bạn học cũ của anh, à đúng rồi, anh nói với em rồi đấy, bạn học cũ đó của anh thật sự rất ghê gớm.

“Chị dâu vẫn chưa biết sao? Người bạn học cũ kia của tôi, trước đây từng qua lại với bạn gái cũ mà tôi đã bỏ, còn nữa còn nữa, nghe nói cũng không rõ ràng với trợ lý Vương của Tập đoàn Tuấn Phong kia.” “Ồ, sao hôm nay chị dâu lại đến bệnh viện một mình vậy? Sức khỏe không tốt sao? Trình Uyên đâu? Tại sao anh ta không đi cùng cô?” “Ôi! Trình Uyên thật không ra gì cả, vợ bị ốm đi đến bệnh viện cũng không biết đường đi cùng, còn có tâm trạng đi cùng người thứ ba thứ tư gì đó..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp