Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Tiết Yến ở bên đó, nên Quân Hoài Lang không muốn đến gần.

Nhưng Quân Lệnh Hoan lại tinh mắt nhìn thấy Tiết Duẫn Hoán. Không đợi Quân Hoài Lang lên tiếng, đã kéo tay y gọi "Ca ca nhìn kìa, Lục hoàng tử ca ca ở bên đó!"

Mấy tiểu thái giám bên cạnh Tiết Duẫn Hoán cầm trên tay vài chiếc đèn Khổng Minh, kiểu dáng khá mới lạ khiến Quân Lệnh Hoan chăm chú nhìn. Lúc này, Tiết Duẫn Hoán sốt ruột quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Quân Hoài Lang.

"Hoài Lang!" hắn gọi y một tiếng, sau đó bực mình liếc nhìn Nhị hoàng tử một cái, nói "Người đâu, cầm tất cả đèn đem đến cho Quân tiểu thư chọn." dứt lời, hắn cũng từ trong đám người bước ra, đi thẳng về phía Quân Hoài Lang.

Có mấy vị thiếu gia nhà quan muốn đi theo, bị Tiết Duẫn Hoán không chút nể tình quát lui "Đừng đi theo, bổn hoàng tử muốn yên tĩnh một chút."

Dù Tiết Duẫn Hoán không thích tên sát tinh kia, nhưng cũng không rảnh làm khó tên đó. Nhìn tên Nhị hoàng tử ngu ngốc nhảy nhót lung tung, hắn cũng không còn hứng thú thả đèn.

Mấy tiểu thái giám đi theo phía sau mang đủ loại đèn đến cho Quân Lệnh Hoan. Còn có tiểu thái giám cầm chu sa và bút lông để viết chữ lên đèn.

Cách đó không xa có vài người, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng cũng không đến mức bị quấy rầy. Quân Lệnh Hoan mắt sáng lên khi nhìn mấy chiếc đèn, chọn tới chọn lui đã chọn được vài chiếc.

Tiết Duẫn Hoán ở bên cạnh cười nói "Hoan nhi muội muội, không thể quá tham lam, đêm Trung thu chỉ có thể thả một chiếc, thả nhiều không linh."

Quân Lệnh Hoan tiếc nuối than một tiếng, do dự giữa hai chiếc đèn.

Quân Hoài Lang mỉm cười, đứng bên cạnh xem cô bé chọn, ánh mắt ấm áp dịu dàng. Tiết Duẫn Hoán hiếm khi không lộn xộn, đứng cạnh cùng quan sát, một lát sau đặt khuỷu tay lên vai Quân Hoài Lang, cảm thán nói "Muội muội ngươi được sinh thế nào vậy? Thật là khiến người khác muốn yêu thương mà."

Vẻ mặt Quân Hoài Lang đột ngột biến đổi, nhìn hắn chằm chằm có chút cảnh giác.

"Ý ngươi là gì?" y hỏi.

Tiết Duẫn Hoán sửng sốt một lát mới hiểu ánh mắt của Quân Hoài Lang. Hắn thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ, lớn tiếng nói "Ngươi coi ta là loại người gì hả! Ta đang khen muội muội ngươi đáng yêu, ngươi nghĩ đi đâu vậy!"

Dù bây giờ cũng coi như là bọn nhóc mới lớn hiểu biết chút chuyện này chuyện nọ, nhưng Quân Lệnh Hoan mới có sáu tuổi, chỉ là một đứa bé mà thôi. Tiết Duẫn Hoán cũng không ngờ, huynh đệ của hắn lại nghĩ hắn xấu xa như vậy.

Quân Hoài Lang biết bản thân trông gà hoá cuốc, nhưng vẫn cảnh cáo một câu "Ngươi tốt nhất đừng có ý gì."

Chọc Tiết Duẫn Hoán giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên đấm y.

"Muội chọn được rồi!" cuối cùng Quân Lệnh Hoan cũng chọn một chiếc, cầm đến cho hai ca ca xem.

Đúng lúc này, Quân Hoài Lang nghe thấy Nhị hoàng tử ở bên kia cao giọng, từng lời rõ ràng lọt vào tai y.

"Chẳng qua chỉ sống mấy năm nơi hoang dã, ngươi cho rằng bản thân ghê gớm lắm sao? Tên Yến vương nuôi nấng ngươi đầu quân theo địch tạo phản mới làm mất đất Yến, chắc hẳn cũng chỉ dạy ngươi bản lĩnh hung hãn hăm dọa, đánh nhau ẩu đả mà thôi."

Theo sau là tràng cười nhạo phụ họa.

Tiếng cười cay nghiệt khó nghe làm Quân Hoài Lang cau mày.

"Chúng ta cách xa chút." y nghe thấy có chút khó chịu, nhìn bên kia một chút, rồi nói với Tiết Duẫn Hoán.

Ngay sau đó, giọng của Nhị hoàng tử lại lọt vào tai y.

"Chưa từng đầu quân cho địch? Buồn cười! Ta nói ngươi biết, Yến vương là một tên bán nước!"

Đến đây, Nhị hoàng tử dõng dạc nói với những người xung quanh "Các ngươi biết vì sao Yến vương kia cấu kết với giặc không? Còn không phải vì có dan díu với yêu phi mà Đột Quyết đưa tới sao! Nói không chừng trong huyết mạch hoàng thất còn có thứ con hoang vốn nên được sinh ở đất Yến ..."

Tức khắc, giọng của gã đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng la hét hoảng sợ của đám con cháu thế gia.

Quân Hoài Lang vốn đang nghe đến cau mày, định che lỗ tai Quân Lệnh Hoan lại, thì bị tiếng động đó làm giật mình. Y nhìn sang thì thấy một đám con cháu thế gia chạy tán loạn, chỉ còn lại hai người vừa rồi bị bọn họ vây ở trung tâm.

Tiết Yến và Nhị hoàng tử Tiết Duẫn Tắc.

Tiết Duẫn Tắc lớn hơn Tiết Yến hai tuổi nhưng hai người cao tương đương nhau. Lúc này gã giống như gà con bị Tiết Yến dùng một tay siết cổ nhấc lên, hai chân không chạm đất bị ép vào thân cây bên cạnh.

Tay Tiết Yến siết chặt cằm gã, dường như nói gì đó với gã. Nhị hoàng tử chỉ biết giãy giụa lắc đầu, nhất thời phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn trong cổ họng.

Sắp giết người rồi!

Đám con cháu thế gia bị doạ tới mức hoang mang lo sợ, nhưng không ai dám bước tới. Quân Ân Trạch sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, lùi thẳng về phía sau, tiểu thái giám bên cạnh Nhị hoàng tử lồm cồm bò chạy đến điện Vĩnh Lạc.

Quân Hoài Lang nhanh chóng đưa tay che mắt Quân Lệnh Hoan.

"... đánh nhau rồi à?" Tiết Duẫn Hoán đứng ngây người một bên, nói không nên lời.

Trong bóng đêm, Quân Hoài Lang thấy khuôn mặt vô cảm của Tiết Yến có vài phần quen thuộc với y ở kiếp trước.

Lạnh băng, u ám, tàn nhẫn, trong đôi mắt màu hổ phách còn toát lên vẻ khát máu.

Nhưng bên tai y vẫn văng vẳng những lời nhục nhã tùy tiện của Nhị hoàng tử, cũng như sự khinh thường và sợ sệt mà mọi người vừa hùa theo.

Nếu đổi lại là y trong trường hợp đó thì sao? Cũng sẽ hận không thể bóp gãy cổ tên kia, làm gã không thể nói thêm câu nào nữa.

Bên kia, đột nhiên lại có tiếng hét thất thanh khác. Chỉ thấy Tiết Yến vẫn một tay siết cổ Nhị hoàng tử, cứ thế lôi gã đến bên hồ Thái Dịch, ngồi xổm xuống, đè đầu Nhị hoàng tử xuống nước hồ lạnh lẽo.

Hắn chống khuỷu tay lên đầu gối hơi nghiêng người, động tác tùy ý lại thoải mái, nhưng tay còn lại giống như gông xiềng ngàn cân nặng nề, khiến cho Nhị hoàng tử dù đã dùng hết sức lực cũng không thể thoát ra được.

Dưới ánh đèn lay động bên hồ, Quân Hoài Lang nhìn rõ khẩu hình của hắn.

"Cho ngươi cơ hội nói lại lần nữa." Tiết Yến nói.

Chắc hắn cũng chỉ muốn dọa Nhị hoàng tử mà thôi. Nhưng cách hù dọa này quá dã man tàn bạo, còn mang theo sát khí đầy người, dọa luôn cả đám con cháu thế gia vênh váo tự đắc sợ đến mức câm như hến, vẻ mặt rất là buồn cười.

Y thấy Tiết Yến nới lỏng tay, muốn buông Nhị hoàng tử ra.

Đúng lúc này, một đội Kim Ngô vệ thân mang giáp nặng, hông đeo trường kiếm, vội vã chạy tới bên hồ. Đội binh tầm hai mươi đến ba mươi người, đứng đầu là đội trưởng đội cận vệ bên cạnh Thanh Bình đế, chạy đến nửa đường thì lớn tiếng nói "Thánh thượng có lệnh, còn không ngừng tay!"

Tiết Duẫn Hoán bên cạnh lại thở dài một hơi "Phụ hoàng dàn trận lớn như vậy à?"

Khí thế của đội Kim Ngô vệ như có người bức vua thoái vị, có chỗ nào giống với xử lý ẩu đả giữa hoàng tử, càng giống như hoàng tử bị ám sát, đến truy sát thích khách.

Quân Hoài Lang vừa nhìn đã rõ.

Hiện tại, Thanh Bình đế đã mười phần kiêng dè Tiết Yến. Ông chưa từng đối xử với Tiết Yến như con mình, thậm chí còn tin chắc Tiết Yến sẽ giết luôn Tiết Duẫn Tắc tại đây.

Sau đó, y thấy Tiết Yến ngẩng đầu, dùng vẻ mặt thờ ơ bình tĩnh nhìn Kim Ngô vệ, hắn dửng dưng nhếch môi, tay vừa thả lỏng chợt siết chặt, nhấn cả người Tiết Duẫn Tắc vào trong nước.

Vài con cháu thế gia đứng gần đó bị dọa khóc thành tiếng.

Lúc này, Tiết Yến mới đứng dậy, chậm rãi sửa sang y phục, đứng một bên lạnh lùng nhìn Kim Ngô vệ nhảy xuống nước cứu người, rồi cứng rắn bắt trói như sợ hắn phản kháng.

Cả quá trình Tiết Yến chưa từng tránh né lần nào.

Đôi mắt Quân Hoài Lang nhức nhối như bị kim châm, ôm Quân Lệnh Hoan vào lòng, nói với Tiết Duẫn Hoán "Đi nhanh thôi."

Tiết Duẫn Hoán gật đầu liên tục, trên đường đi còn giúp Quân Hoài Lang dỗ dành Quân Lệnh Hoan, nói vừa rồi chỉ là hai tiểu thái giám xảy ra tranh chấp, đánh nhau một trận.

Đến khi bọn họ tới cửa điện Vĩnh Lạc, Tiết Yến đã bị áp giải vào trong. Thanh Bình đế ngồi trên cao nổi giận lôi đình, con cháu thế gia cùng các hoàng tử ngoài điện không dám nhúc nhích, đứng ở bên ngoài không dám vào.

Trong điện, Nhị hoàng tử vừa đau vừa sợ còn bị nước hồ Thái Dịch đông lạnh đến ngất xỉu, được đưa vào hậu điện để thái y chẩn trị. Trương quý tần là mẫu thân gã ngồi trên điện khóc lóc om sòm, cũng nhanh chóng ngất đi.

"Trẫm thật không ngờ, ngươi còn muốn giết chết huynh đệ của mình!" Thanh Bình đế tức giận nói.

"Tiết Yến, động vật cũng không làm chuyện như vậy, ngươi có còn chút nhân tính nào không!"

Quân Hoài Lang nghe lời này vô cùng chói tai. Y cụp mắt xuống, lặng lẽ bịt tai Quân Lệnh Hoan đang sợ hãi.

Tiếp đó, Thanh Bình đế ra lệnh.

"Kéo nghịch tử này ra ngoài, đánh ba mươi gậy! Đánh ngay ngoài điện, trẫm tự mình đếm!"

Hoàng hậu bên cạnh nhỏ giọng nói "Bệ hạ ..."

"Đánh! Nếu như đánh chết, trẫm coi như không có đứa con này!"

Cả triều văn võ, hậu cung phi tần, không ai dám lên tiếng.

Trong sự im lặng chết chóc này, Quân Hoài Lang không thể ngồi yên, y muốn nói với Thanh Bình đế là do Nhị hoàng tử buông lời nhục nhã trước, Tiết Yến hoàn toàn cũng không có ý giết người.

Nhưng ngay sau đó, y cũng bất ngờ bị gọi tên.

Thanh Bình đế ngẩng đầu băn khoăn nhìn một vòng, liền nhìn thấy Quân Hoài Lang trong một đám con cháu thế gia lạ mặt.

"Hoài Lang, ngươi cũng đi theo! Đọc Thường Đệ cho hắn nghe, để hắn nhớ kỹ cái gì là bản tính con người!"

Quân Hoài Lang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thanh Bình đế.

Hẳn là Thanh Bình đế cũng cố ý muốn thị uy với đám con cháu thế gia. Hai vị hoàng tử đánh nhau bên kia, một người trọng thương, mà đám người bên này lại chẳng sao hết, trong lòng Thanh Bình đế đương nhiên rất tức giận.

Ông nhất định phải gọi một cái tên có chút cảnh cáo với các thế gia và quần thần.

Lúc này, thế gia có gia cảnh hiển hách, chức quan cao chính là lựa chọn tốt nhất.

"...Thần tuân chỉ." Quân Hoài Lang cố gắng duy trì sự bình tĩnh của, khi hành lễ lặng lẽ đẩy Quân Lệnh Hoan về phía Tiết Duẫn Hoán.

Tiết Duẫn Hoán ngầm hiểu, che chở Quân Lệnh Hoan bên cạnh.

Quân Hoài Lang đi theo hai Kim Ngô Vệ đang áp giải Tiết Yến, đi qua đám người đứng thành hai hàng, một đường thẳng ra trước điện được đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày.

Các hình cụ đã được đặt sẵn. Tiết Yến bị ấn quỳ xuống, Kim Ngô vệ giơ cây gậy to dày lên.

Tiết Yến không nhìn lên, Quân Hoài Lang có thể mơ hồ nhìn thấy sống mũi cao thẳng cùng với hàng mi như cây quạt nhỏ xòe trên mí mắt đang rũ xuống của hắn.

"Thế tử Điện hạ, Bệ hạ nói người có thể bắt đầu." Linh Phúc ra theo, đứng bên cạnh điềm đạm cười nói.

Sau đó, ông hất cằm, nhìn Kim Ngô vệ nhẹ gật đầu.

"Hoa thường đệ đua nhau nở, sao không rực rỡ xinh tươi ..."Quân Hoài Lang miễn cưỡng đọc. Giọng y trong trẻo êm dịu, lan tỏa trong đêm.

"Bốp!"

Tiếng ván gỗ dày nặng đánh vào da thịt chợt vang, làm hai vai Quân Hoài Lang giật mình run lên, giọng cũng hơi run rẩy "Tất cả những người giờ đây, sao thể sánh bằng huynh đệ ..."

Ngược lại, thân thể Tiết Yến chỉ hơi lung lay, vẫn quỳ đó không nhúc nhích.

Quân Hoài Lang chưa bao giờ thấy người khác chịu hình ở khoảng cách gần như vậy, chưa kể hình phạt này cũng không hợp lý. Y nhất thời nhìn Linh Phúc cầu cứu, nhưng thấy sắc mặt ông không hề thay đổi, cười gật đầu với y "Thế tử Điện hạ, tiếp tục đi."

"Tang ma đáng sợ u buồn, chỉ có huynh đệ nhớ thương..."

Tiếng gậy từng đợt từng đợt truyền vào tai Quân Hoài Lang. Cách quá gần, y có thể nghe thấy tiếng da thịt nứt ra, cũng có thể nhìn thấy cây gậy giơ cao dần dần nhuộm màu máu.

Mà thiếu niên nhận phạt, không hề nói một lời. Quân Hoài Lang chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong kẽ răng, cùng với hơi thở gấp gáp hắn dùng hết sức để ổn định mà vẫn không thể dịu đi.

Sự kiên cường chịu đựng của hắn lúc này như cỏ dại bị gió mạnh quật ngã, bám chặt vào đất bằng những chiếc rễ mỏng manh.

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi Quân Hoài Lang, xen lẫn với hương bánh ngọt ngào của ngày Tết Trung thu.

"Thây chồng khắp trũng khắp đồi, kiếm huynh tìm đệ chẳng ngại nắng mưa ..."

Quân Hoài Lang không kiềm chế được sự run rẩy trong giọng nói, giọng yếu dần đi.

Câu thơ kia thật quá mỉa mai khi áp dụng vào một hoàng thất như vậy. Những người mang danh là huynh đệ ruột thịt rốt cuộc đã làm gì với hắn?

Vô cớ khinh thường, sỉ nhục, oan khuất, trọng hình.

Linh Phúc bên cạnh khẽ cười khẽ một tiếng.

"Thế tử Điện hạ, không cần sợ. Bệ hạ cũng chỉ là xử phạt công bằng, dù đánh có hơi mạnh tay, cũng do hắn gieo gió gặt bão thôi ..."

Quân Hoài Lang chẳng thấy gì gọi là gieo gió gặt bão.

Y chỉ thấy một thiếu niên vốn hết sức bình thường, lại bị nhốt trong lồng như con quái vật ở nơi hoàng cung phồn hoa như gấm này.

Ai cũng muốn hắn chết, nhưng hắn cứ không chết, còn tự mọc ra răng nanh móng vuốt bảo vệ mình từ trong tra tấn. Người xung quanh lại nói, nhìn đi, không sai, hắn vốn là một con quái vật.

Những người này chắc hẳn không ngờ rằng sẽ có một ngày thiếu niên bị người khác tuỳ tiện giẫm đạp này sẽ phá vỡ lồng giam, trở thành một con quái vật có thể thật sự tiêu diệt họ. Thậm chí còn tai bay vạ gió, liên luỵ đến rất nhiều người vô tội.

Mà những người vô tội đó dường như đã khoanh tay đứng nhìn trong lúc chẳng hay biết.

---------

*Thường Đệ thuộc Tiểu Nhã Lộc Minh chi tập - Khổng Tử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp