Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

Chương 40


4 tháng

trướctiếp

Phó Nam Cẩm rút tay muốn ôm lấy Hạ Hề, hai tay dừng một chút lại giữ lấy vai Hạ Hề kéo cô ra khỏi lòng, cúi đầu nhìn cô: "Khóc à?"

Hạ Hề ngẩng đầu nhìn anh, không hề giấu diếm: "Vâng, vừa khóc, vì giấy thỏa thuận ly hôn.""

Bàn tay Phó Nam Cẩm đặt lên vai cô siết chặt, trầm mặc một lát: "Có thể sự xuất hiện của anh chính là một tai họa với em."

Tai họa?

Hạ Hề cảm nhận sức lực trên vai, giọng điệu lạnh nhạt: "Khi người phụ nữ đối mặt với đơn ly hôn, không thể không có chút động lòng, trừ khi cô ta không yêu chồng mình mới không đau lòng khổ sở. Cho dù vì nguyên nhân gì, hai chữ "ly hôn" chính là một vết thương, nhưng mà..."

Hạ Hề dừng một chút: "Dù em trút giận thế nào cũng không có nghĩa là em ngu ngốc, em đần độn, em không có đầu óc, Phó Nam Cẩm giờ phút này em thật sự hy vọng anh là Giang Nam, không phải là Phó Nam Cẩm."

Phó Nam Cẩm nhìn cô, đôi mắt càng sâu thẳm, hồi lâu mới máy móc mở miệng: "Vì sao?"

"Vì Giang Nam sống thoải mái hơn anh."

Phó Nam Cẩm nghe vậy im lặng một lát, mới đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Vốn ngày mai muốn đi học bơi, nhưng có thể không được rồi."

Hạ Hề cau mày, có ý gì đây? Nhưng buổi sáng chuyện đi học bơi chỉ là một lời nói đùa mà thôi.

"Phó Nam Cẩm..." Hạ Hề giữ chặt tay anh, "Có chuyện gì em đều có thể cùng anh đối mặt, bây giờ anh không còn một mình, anh có gia đình, có vợ có con nhỏ."

Phó Nam Cẩm mỉm cười, cúi đầu hôn lên mắt cô: "Tiểu Hề, em có tin anh không?"

"Tin." Hạ Hề không chút do dự nói.

Phó Nam Cẩm nhìn đôi mắt trong veo của cô, xoa đầu cô: "Đi thôi."

"Đợi một chút." Hạ Hề đứng im không nhúc nhích nhìn anh, "Vậy anh có tin em không?"

Phó Nam Cẩm im lặng một lát, mới nói: "Không biết.""

"Tiêu chuẩn tin tưởng của mỗi người không giống nhau, anh còn không biết rõ tiêu chuẩn của mình, cho nên không biết thế nào gọi là tin tưởng."

Hạ Hề cũng không hề bất ngờ với câu trả lời của Phó Nam Cẩm, nhún vai: "Em ghi nhận sự thẳng thắn của anh."

"Đã thành thật với nhau, anh cũng sẽ nói rõ một chuyện."" Phó Nam Cẩm nhìn thẳng vào mắt Hạ Hề, "Nếu không phải vì Giang Nam, cả đời này anh khó có khả năng kết hôn sinh con."

"Em đoán được."" Hạ Hề gật đầu, "Với phong cách của anh, có nghĩa bây giờ muốn lùi bước rồi à?"

Phó Nam Cẩm lắc đầu: "Không phải, anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, nhưng mà người phụ nữ gả cho anh cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện, anh đã rất cố gắng tránh làm tổn thương đến em, nhưng hình như đã thất bại, có vài chuyện tránh cũng không thoát.”

Vẻ mặt Hạ Hề không thay đổi, bình thản gật đầu: "Ừm, em biết rồi."

Phản ứng của Hạ Hề lạnh nhạt như thế hơi khiến anh bất ngờ, nhưng hình như cũng hợp tình hợp lý.

"Hạ Hề, nếu..." Phó Nam Cẩm tốn rất nhiều sức mới nói ra, "Cho dù em quyết định thế nào, nhớ kỹ, anh đều không trách em."

Hạ Hề nhìn anh, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, có vài thứ lập tức xâu chuỗi lại với nhau.

Hạ Hề đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ngay lúc nãy, em nghĩ rằng anh còn sợ hãi ông nội anh, cho nên em muốn an ủi anh, muốn nói rằng dù cho có chuyện gì hai ta sẽ cùng đối mặt, còn bây giờ, em hiểu rằng, Phó Nam Cẩm, với tính cách của anh, anh không phải sợ ông nội anh, mà vốn dĩ đang sợ em."

Có thứ gì đó vỡ vụn trong đôi mắt Phó Nam Cẩm, hai tay chợt nắm chặt.

Hạ Hề nhìn anh, thu hết vẻ mặt anh vào đáy mắt, sau đó gằn từng chữ: "Sợ, em, không, cần, anh."

Hạ Hề nói xong, xoay người lên lầu.

Phó Nam Cẩm đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Hạ Hề biến mất ở đầu bậc thang, ánh mặt trời hoàng hôn phủ lên người, càng thêm phần cô đơn.

Phó Nam Cẩm chậm rãi ngẩng đầu, ban công ở tầng ba, ông nội Phó bế An An đứng ở đó nhìn anh, biểu cảm trên mặt khá sâu xa, còn An An cười vô cùng vui vẻ.

Phó Nam Cẩm hơi hoảng hốt, giống như nhiều năm trước kia, anh đứng trước cửa bệnh viện, ông nội ngồi trước mặt anh, hiền từ cười với anh: "Nam Cẩm, con thấy đó ngay cả mẹ cũng vứt bỏ con, con còn có thể tin tưởng ai? Trên thế giới này không thể tin tưởng bất kỳ ai, bao gồm cả cốt nhục tình thân.""

Phòng ở tầng ba, từ trên lầu nhìn xuống dưới, ngoài cửa sổ còn có một hồ nước, đã là đầu thu, nhưng vẫn có hoa sen nở rộ trong hồ, lá xanh sen hồng.

"Ông ngoại, ông ngoại, ông xem, ở đó có hai con vịt." An An chỉ ra ngoài cửa sổ vui vẻ gọi.

"An An, đó là uyên ương."" Ba Phó nói, "Con xem, uyên ương và vịt khác nhau đấy nhe.""

Ba mẹ Hạ liếc mắt nhìn nhau, hai người nhìn nhau ba giây, ba Hạ dời mắt hừ một tiếng.

Mọi người ngồi xuống, phục vụ dọn món khai vị và rượu lên, ông cụ Phó nâng ly: "Mấy năm qua Nam Cẩm may mắn được mọi người chăm sóc, hôm nay tôi đại diện gia đình cảm tạ các vị, cảm ơn sự quan tâm của các vị."

"Cụ ông khách sáo rồi, chúng tôi vẫn luôn xem Tiểu Nam là con trai ruột." Ba Hạ nói.

"Vô cùng cảm ơn các vị, mấy năm qua, chúng tôi vẫn cho rằng Nam Cẩm đã..." Hốc mắt ba Phó phiếm hồng, "Tóm lại, toàn bộ lời cảm tạ đều trong ly rượu này, tôi xin kính trước.""

Ba Phó một hơi uống sạch ly rượu, ba Hạ cũng vội uống theo, còn ông cụ Phó thì khẽ nhấp một ngụm rồi đặt ly rượu xuống.

Ông cụ Phó ngồi ở vị trí chủ tọa, ba mẹ Phó ngồi bên trái, ba mẹ Hạ ngồi bên phải, An An ngồi cùng với ba mẹ Hạ, còn Hạ Hề và Phó Nam Cẩm lại ngồi dưới cùng, Phó Nam Cẩm đi đến ngồi xuống không nói câu nào, vẻ mặt cũng không có nhiều thay đổi.

Sau khi uống xong ly rượu, không ai nói chuyện khiến bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ.

"Có cần để Hề Hề kính rượu không?" Mẹ Hạ nhỏ giọng nói với ba Hạ.

"Không cần vội." Ba Hạ từng trải lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không phải người ngu ngốc, "Người ta còn chưa mở lời, chúng ta cũng đừng vội đứng ra." Nói xong liếc mắt nhìn Phó Nam Cẩm, theo lý mà nói vẫn nên do Phó Nam Cẩm đưa Hạ Hề đi kính rượu, nhưng Phó Nam Cẩm không nói một lời, mọi người cũng rất ngại ngùng.

"Bây giờ có thể dọn thức ăn chính lên chưa ạ?" Nhân viên phục vụ tiến vào hỏi.

Ba Phó mở miệng: "Có thể.""

"Chờ một chút đã."" Ông cụ mở miệng, "Còn một người chưa tới.""

"Còn một người sao?" Ba Phó hơi nghi hoặc, "Còn ai vậy?" Mọi người chắc đều đã có mặt.

"Thật ngại quá, tôi đến muộn."" Cửa phòng bị gõ hai lần, sau đó được nhân viên phục vụ đẩy vào, một cô gái dáng người cao gầy, tóc dài đến eo bước vào, "Thật ngại quá, ông nội, con đến muộn.""

"Ngồi đi." Ông cụ chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

Cô gái đi qua, hơi khom lưng với ba mẹ Phó: "Chào bác trai, bác gái."" Sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh ông cụ Phó.

Trực giác của phụ nữ khiến Hạ Hề có dự cảm không tốt với cô gái này.

Quả nhiên...

"Vị này là Hứa Diệp, vị hôn thê của Nam Cẩm, cho nên lần này tôi cũng mang con bé theo." Ông cụ bình thản mở miệng.

"Vị hôn thê?" Mẹ Hạ trừng mắt.

"Đúng, vị hôn thê, trước khi Nam Cẩm gặp chuyện không may, đã định hôn ước giữa hai đứa, nhiều năm qua, Tiểu Diệp vẫn luôn đợi Nam Cẩm.""

"Ba, sao ba có thể làm vậy?" Ba Phó chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, vẻ mặt khiếp sợ.

Ông cụ Phó lạnh nhạt nhìn ba Phó: "Các con muốn gặp con trai, chẳng lẽ Tiểu Diệp thì không muốn gặp người yêu sao?"

Người yêu?

Hạ Hề nghe xong không nhịn được cau mày, buổi sáng phát hiện đơn ly hôn, buổi tối đã xuất hiện một vị hôn thê.

Thật tốt, Phó Nam Cẩm, anh thật xuất sắc mà!

Mẹ Hạ giận dữ đến mức bùng nổ, rõ ràng là Hồng môn yến, xưa giờ mẹ Hạ nổi nóng thường vội vàng, lúc này hận không thể đạp gãy cửa lôi Hạ Hề về, nhưng đã bị ba Hạ cứng rắn giữ lại.

Mỗi người trên bàn đều có vẻ mặt khác nhau, ông cụ không lên tiếng, ba mẹ Phó âm thầm chịu đựng, ba mẹ Hạ tỏ vẻ giận dữ, còn ba người Hứa Diệp, Phó Nam Cẩm, Hạ Hề lại không tỏ vẻ gì.

"Tiểu Nam, đây là sự thật sao? Cô gái này là đúng là hôn thê của con à?" Mẹ Hạ cố hết sức đè nén cơn tức giận.

Hạ Hề nhìn về phía Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm gõ ngón tay lên bàn, mỉm cười với ông cụ trước mặt, sau đó nói: "Ông nội đã tìm cho con rất nhiều vị hôn thê, cụ thể là ai con đã quên rồi."

“Cô Hứa phải không? Xin hỏi tên cô là?" 

Hứa Diệp thản nhiên nói: "Trước khi anh xảy ra chuyện một tháng, ông nội và ba em đã bàn xong hôn sự, tiệc đính hôn anh cũng không tham gia.""

"Thế thì bây giờ làm sao?" Phó Nam Cẩm dựa lưng ra sau ghế, lạnh nhạt nhìn Hứa Diệp.

"Tuy anh vào cô Hạ đã có con, nhưng cũng là dùng tên Giang Nam, cho nên thật ra trên pháp luật hai người không có quan hệ hôn nhân."

Mẹ Hạ nghe xong tức giận không chịu nổi, đứng lên kéo Hạ Hề: "Đi, Hề Hề, chúng ta về nhà."

"Đợi một chút, thông gia, hãy chờ một chút."" Ba Phó vội đứng lên ngăn cản, "Mọi người cứ chờ một chút, ba..."

Ba Phó nhìn về phía ông cụ Phó: "Ba muốn làm gì thế? Con cảm thấy bây giờ Nam Cẩm rất tốt, chi bằng cứ như vậy..."

"Câm miệng." Ông cụ nhìn ông, trên mặt không chút giận dữ, lại khiến người ta run rẩy trong lòng.

Ba Phó còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng khóe miệng giật giật cũng không nói ra.

"Hạ Hề, đi."" Tính khí mẹ Hạ nóng nảy dễ xúc động, lúc này đã tức giận nóng đầu, mặt mũi trắng bệch: "Hề Hề, chúng ta không trèo cành cao, tuy nhà chúng ta không có tiền, nhưng cũng không cần phải bám víu một người đàn ông mãi không buông."

Ông cụ Phó nghe xong, nhìn Phó Nam Cẩm khóe miệng cong lên một chút.

Bàn tay Phó Nam Cẩm giấu dưới bàn siết thành quyền.

"Hạ Hề, con còn ngồi đây làm gì, lão Hạ, đi."" Mẹ Hạ cầm lấy túi xách kéo Hạ Hề đi.

Hạ Hề không nhúc nhích, vỗ cánh tay mẹ Hạ: "Mẹ, đã là ăn cơm, cơm còn chưa ăn, mẹ vội gì thế?"

Mẹ Hạ còn muốn nói gì đó, bị ba Hạ giữ lại, thấp giọng nói: "Ngồi xuống trước đã."

Mẹ Hạ nhìn Hạ Hề, lại nhìn ba Hạ, thấy hai người không có ý rời đi, thở hổn hển ngồi xuống.

"Ông nội."" Phó Nam Cẩm đứng dậy, "Tán gẫu vài câu.""

Ông cụ Phó cũng đứng dậy: "Được, mọi người cứ ăn trước." 

Phó Nam Cẩm đi theo phía sau ông cụ Phó ra ngoài, đến một phòng khách nhỏ bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp