Huynh Sủng

Chương 135: tìm kiếm


2 năm

trướctiếp


 
Ninh phu nhân mang theo Trịnh phu nhân đi thẳng đến trong nội viện của bà. Sau khi tiến vào trong phòng chính cũng không để nha hoàn đứng ở bên cạnh hầu hạ, mà cho các nàng lui ra ngoài, chỉ để lại một nha hoàn theo bên người từ thuở nhỏ.
 
Đương nhiên, nha hoàn này hiện tại cũng đã hơn ba mươi tuổi, đã sớm gả cho một vị quản gia trong phủ, cũng có một trai một gái. Người bên ngoài gặp bà đều phải tôn kính gọi bà một tiếng Ngô tẩu.
 

Không kịp đợi Trịnh phu nhân ngồi xuống, Ninh phu nhân đã bức thiết hỏi: "Trịnh phu nhân, ngươi thành thật nói cho ta, cây trâm này ngươi có được ở đâu?"
 
Bà là người tính tình yếu đối, cho dù lúc này trong lòng bức thiết, nhưng lời nói ra cũng ôn nhu êm ái, còn mang theo âm rung.
 
Từ nãy Ngô tẩu ở trong viện tử này lo liệu, chưa từng theo Ninh phu nhân đến hậu hoa viên, hiện tại đột nhiên thấy bà trở về, còn dẫn theo Trịnh phu nhân, hỏi lời như vậy, trong lòng kỳ quái, liền xích lại gần nhìn kỹ cây trâm trên tay bà.
 
Ngô tẩu là người biết được ngọn nguồn, lúc này vừa nhìn thấy sắc mặt cũng lập tức thay đổi, ngẩng đầu không thể tin nhìn Ninh phu nhân: "Phu nhân, cây trâm này là. . ."
 
Ninh phu nhân khẽ gật đầu với abf, trong mắt còn lấp lánh ánh nước.
 
Trịnh phu nhân cũng sắp hồ đồ rồi, nhưng nghĩ một chút vẫn là nói ra: "Cây trâm này chính là lão gia nhà ta mua từ Thải Điệp Hiên về. Chẳng lẽ phu nhân cảm thấy có gì không ổn?"
 
Vừa nãy ở trước mặt người ngoài lão gia nhà mình đối xử với mình tốt như thế nào, lúc này cũng không thể lập tức nói không phải được. Đây không phải là rõ ràng đánh vào mặt mình sao?
 

Lúc này còn không đợi Ninh phu nhân nói chuyện, Ngô tẩu không nhin được, nói với Trịnh phu nhân trước: "Trịnh phu nhân, cây trâm này làm sao có thể là lão gia ngài mua từ Thải Điệp Hiên chứ? Cũng không ngại nói thật cho ngài biết, cây trâm này, vốn là phu nhân nhà ta làm cho cô nương nhà ta cài. Về sau không cẩn thận làm mất, trong lòng phu nhân nhà ta còn rất khó chịu. Chẳng lẽ Thải Điệp Hiên lại bán bán cây trâm có từ mười mấy năm trước hay sao?"

 
Lúc bà nói lời này vẫn tương đối khách khí, nhưng cũng che giấu ngọn nguồn năm đó.
 
Trịnh phu nhân nghe bà nói như vậy, trên mặt liền có mấy phần xấu hổ. Nhưng vẫn không muốn thừa nhận, bèn nói: "Trên đời này cây trâm giống nhau cũng không phải không có, làm sao khẳng định cây trâm này chính là cái mười mấy năm trước của Ninh phu nhân chứ? Có lẽ là các ngươi nhìn lầm cũng không chừng."
 
Chồng của Ninh phu nhân hiện tại dù sao cũng là Hộ bộ Tả Thị Lang, cho dù bây giờ trong lòng Trịnh phu nhân có chút không thoải mái, nhưng lúc nói chuyện với Ninh phu nhân cũng không dám tỏ thái độ.
 
Ngô tẩu lại nói: "Sao phu nhân nhà ta lại nhìn nhầm chứ?"
 
Vừa nói, vừa ra hiệu Trịnh phu nhân sang đây xem: "Ngài đến xem, trên thân cây trâm này khắc ba chữ trường tương tư đúng không? Đây chính là đặc biệt mời người khắc lên, trên đời này còn có cái giống y chang hay sao?"
 
Lúc này Trịnh phu nhân mới không còn gì để nói.
 
Trên thân cây trâm nhà ai không có việc gì lại khắc ba chữ trường tương tư này chứ? Hơn nữa đối với cô nương khuê các mà nói , bình thường cũng sẽ không mua loại trâm này.
 
Cây trâm này, rõ ràng là người yêu nhau trao tặng. Vậy năm đó cây trâm này là ai đưa cho Ninh phu nhân?
 
Trong lòng Trịnh phu nhân đang nghĩ ngợi chuyện này, đã nghe được Ninh phu nhân đang rất chân thành nói với bà: "Trịnh phu nhân, van cầu ngài, nói thật cho ta biết cây trâm này ngươi kiếm ở đâu. Ngài yên tâm, ta tuyệt sẽ không quên phần ân tình này của ngài."
 
Nói xong, lại muốn quỳ xuống với Trịnh phu nhân.
 
Ngô tẩu và Trịnh phu nhân đều giật mình kêu lên, cũng tranh nhau tới dìu bà.
 
Ngô tẩu rơi lệ: "Phu nhân, ngài đây là, ôi."
 
Trịnh phu nhân thì cuống quít nói: "Ngài tuyệt đối đừng như vậy, ta nói cho ngài biết là được chứ gì."
 
Nói rồi, liền cho Ninh phu nhân biết cây trâm này là chưởng quỹ ở tiệm cầm đồ dưới danh nghĩa của bà đưa tới, nói là có người đem cầm.
 
Cũng nói cùng với cái đó còn có vòng tay bạch ngọc quấn tơ bà đang đeo trên cổ tay.
 
Ninh phu nhân nghe vậy, lập tức mời bà ấy cởi cái vòng tay kia ra cho bà nhìn một chút. Vừa nhìn, còn vừa quay đầu lại chảy nước mắt nói với Ngô tẩu: "Bích Đào, ngươi xem, đây có phải là vòng tay ta đeo năm đó hay không? Khó trách vừa rồi lúc ta để ý đã cảm thấy rất quen thuộc. Vốn còn cho rằng đây là ta nhìn lầm, vòng tay quấn tơ như vầy bên ngoài cũng nhiều. Nhưng không nghĩ tới vậy mà thật sự là cái vòng ta mang năm đó."
 
Nói xong, thanh âm càng thêm nức nở nghẹn ngào.
 
Ngô tẩu nghe thấy trong lòng cũng khổ sở. Nhưng ngại vì Trịnh phu nhân ở chỗ này, cũng không tiện khuyên nhủ. Chỉ hỏi Trịnh phu nhân: "Trịnh phu nhân, nô tỳ xin hỏi ngài một câu, cây trâm và vòng ngọc này là ai tới tiệm cầm đồ của ngài cầm vậy?"

 
Trịnh phu nhân đang suy nghĩ trong lòng, chủ tớ hai người có chuyện gì vậy? Đặc biệt là Ninh phu nhân. Cho dù cây trâm và vòng ngọc này là trước kia lúc bà ấy còn làm cô nương mang qua, không cẩn thận làm mất nhưng lấy thân phận hiện tại của bà ấy, muốn đồ trang sức nào mà không có, đáng giá nhìn thấy hai thứ đồ này liền thương tâm thành như vậy sao?
 
Đột nhiên nghe được Ngô tẩu hỏi bà, bà sửng sốt một chút mới trả lời: "Ta cũng không biết. Hôm đó chỉ láng máng nghe Thẩm chưởng quỹ nhắc tới, nói người cầm hai món đồ này chính là một đôi nam nữ. Tuổi hai người kia nhìn cũng không lớn, nữ hài nhi gọi nam tử thanh niên kia là ca ca, đoán chừng bọn họ là huynh muội."
 
Thẩm chưởng quỹ cũng là muốn ở trước mặt Trịnh phu nhân tranh công, muốn để bà cảm thấy mình biết làm việc, cho nên mới nói rõ chuyện hôm đó cho Trịnh phu nhân nghe một lần.
 
"Huynh muội?"
 
Ninh phu nhân và Ngô tẩu nhìn nhau, hiển nhiên hai người đều không tin. Sau đó Ngô tẩu lại hỏi lại Trịnh phu nhân: "Trịnh phu nhân, vị nữ hài nhi kia bao nhiêu tuổi?"
 
Trịnh phu nhân có thể nghe ra lúc bà ấy hỏi câu này rất khẩn trương, trong giọng nói cũng mang run rẩy. Ninh phu nhân càng khẩn trương hơn bà ấy, hai tay nắm cây trâm và vòng tay thật chặt, trong ánh mắt có khẩn trương, cũng có chờ mong.
 
Mặc dù Trịnh phu nhân cảm thấy hai chủ tớ các bà thực sự rất kỳ lạ, nhưng cũng đã đến nước này, cũng đã thừa nhận vòng tay và cây trâm này không phải lão gia nhà mình mua, mặt mũi cũng đã mất từ sớm nên dứt khoát nói tất cả điều mình biết ra.
 
Nếu như sau này vị Ninh phu nhân nói giúp lão gia nhà mình vài lời trước mặt phu quân bà ấy, đó cũng là đáng giá.
 
Liền nói ra: "Thật sự ta chưa gặp cô bé kia. Có điều hôm đó hình như nghe Thẩm chưởng quỹ có nhắc tới, nói ước chừng chừng mười lăm tuổi đi."
 
"Mười lăm tuổi? Mười lăm tuổi?"
 
Ninh phu nhân nghe xong, kích động nhìn sang Ngô tẩu.
 
Ngô tẩu liếc mắt ra hiệu với bà, ý bảo trấn định một chút. Sau đó uốn gối hành lễ Trịnh phu nhân: "Trịnh phu nhân, làm phiền ngài. Chỉ là không biết còn có thể lại làm phiền ngài một chuyện nữa hay không? Vị Thẩm chưởng quỹ kia, ngài xem hai ngày nay nếu có thời gian, ngài dẫn hắn tới cho chúng ta gặp hắn một chút được chứ?"
 
Dù sao còn phải hỏi rõ ràng chuyện hôm đó.
 
Thấy Trịnh phu nhân do dự, Ngô tẩu lập tức nói: "Trịnh phu nhân ngài yên tâm, trong lòng phu nhân nhà ta về sau nhất định ghi nhớ cái ân tình này của ngài, tuyệt đối sẽ không quên."
 
Bà đã nói như vậy, Trịnh phu nhân đương nhiên cũng đồng ý.
 
Liền sảng khoái gật đầu: "Được. Vậy ngày mai ta sẽ dẫn nàng tới bái kiến Ninh phu nhân."
 
Hai bên lại nói thêm vài câu, Ninh phu nhân gọi Ngô tẩu tới, thủ thỉ vào tai bà hai câu.
 
Sau đó chỉ thấy Ngô tẩu đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát lại trở về, cầm trong tay mấy tờ ngân phiếu.
 
Ninh phu nhân gọi Ngô tẩu giao ngân phiếu cho Trịnh phu nhân.

 
Trịnh phu nhân không rõ bà đây là ý gì, nhất thời còn không dám tiếp ngân phiếu. Thì đã nghe thấy Ninh phu nhân áy náy nói: "Trịnh phu nhân, ta vô cùng thích hai món đồ trang sức này, năm đó chẳng may làm mất rồi, trong lòng ta vẫn còn đau buồn. Vậy mà bây giờ nhìn thấy, ta liền muốn giữ lại. Năm trăm lượng ngân phiếu này ngươi cầm đi, tạm thời coi như là ta mua hai món đồ trang sức này, như thế nào? Còn xin ngươi nhất định phải nhận lấy."
 
Năm trăm lượng ngân phiếu? !
 
Hai món đồ trang sức này ngày đó Thẩm chưởng quỹ chỉ bỏ ra một trăm lượng bạc, nhưng mà hiện tại Ninh phu nhân lại muốn cho bà năm trăm lượng ngân phiếu, tính ra chẳng phải tự nhiên bà kiếm được bốn trăm lượng bạc?
 
Bốn trăm lượng bạc này, loại đồ trang sức này cũng đủ mua.
 
Trịnh phu nhân rất động tâm, nhưng trên mặt vẫn phải trì hoãn một phen. Sau đó xác thực Ninh phu nhân cứ kiên trì mãi, liền vui mừng khấp khởi nhận lấy ngân phiếu từ trong tay Ngô tẩu. Còn nói với Ninh phu nhân: "Phu nhân ngài yên tâm, ngày mai ta chắc chắn sẽ mang theo Thẩm chưởng quỹ đến phủ gặp ngài."
 
Ninh phu nhân suy nghĩ một chút sau đó ngăn cản: "Cũng không cần đến phủ của ta. Như thế này, ngày mai ta sai người đặt trước một nhã gian ở Như Ý lâu, ngươi dẫn Thẩm chưởng quỹ đến đó đi."
 
Trịnh phu nhân vội vàng đồng ý. Hai bên lại nói vài lời chuyện phiếm, Ninh phu nhân gọi nha hoàn tiến đến, để nàng ấy dẫn Trịnh phu nhân đến hậu hoa viên xem kịch.
 
Đợi nha hoàn vừa đi, bà rốt cuộc kìm nén không được kích động và khẩn trương trong lòng mình, quay đầu nói với Ngô tẩu "Bích Đào, bà nói, bà nói, đây có phải là nó hay không?
 
Kỳ thật Ngô tẩu cũng không dám khẳng định, nhưng mắt thấy Ninh phu nhân kích động như vậy, chỗ nào có thể nói không phải? Liền trấn an bà ấy: "Chuyện này cung có khả năng. Đợi ngày mai chúng ta đi hỏi Thẩm chưởng quỹ là biết liền."
 
Chẳng qua trong nội tâm bà cũng có chút không chắc.
 
Cho dù Thẩm chưởng quỹ đã gặp vị cô nương kia thì thế nào? Chẳng lẽ ông ấy - một chưởng quỹ trong tiệm cầm đồ, lại còn hỏi rõ ràng người cầm đó ở đâu, tên là gì hay sao? Đều là đi vào một tay giao hàng, một tay giao tiền. Mà Kinh Thành rộng lớn như vậy, muốn đi đâu tìm vị cô nương kia? Với lại chuyện này còn không thể gióng trống khua chiêng xử lý, nếu không để lão gia biết. . .
 
Quan trọng nhất chính là, cho dù tìm được vị cô nương kia, cũng không biết có chính xác hay không.
 
Cũng may Ninh phu nhân mặc dù tính cách yếu đuối, nhưng cũng là người thông minh. Cũng nghĩ đến việc này, liền phân phó Ngô tẩu: "Ngày mai chúng ta mang theo bút giấy. Sau khi tiếp đãi vị Thẩm chưởng quỹ, ta phải từ từ hỏi thăm tướng mạo vị cô nương kia, rồi vẽ ra tướng mạo của nàng. Lại để người cầm chân dung của nàng đi nghe ngóng khắp nơi. Cho dù như thế nào, ta cũng nhất định phải tìm được nàng."
 
Ngô tẩu thấy bà ấy một mặt kiên quyết, mặc dù trong lòng không đành lòng, nhưng nghĩ nghĩ, bà vẫn cẩn thận nói ra: "Phu nhân, chuyện này, ngài vẫn phải lặng lẽ xử lý mới tốt. Nếu không, để lão gia biết chuyện này, về sau ngài. . ."
 
"Bích Đào... " Ninh phu nhân cắt ngang lời bà ấy: "Ta biết bà nghĩ cho ta. Nhưng bà cũng nên biết, năm đó là ta, còn có nhà chúng ta có lỗi với hắn và gia đình bọn họ. Đứa bé này, ta vốn chỉ cho rằng cuối cùng không tìm thấy nó. Nhưng bây giờ trời có mắt rồi, vậy mà làm cho ta biết những đầu mối này, sao ta có thể không vội đi tìm nó? Cho dù gióng trống khua chiêng, bị lão gia biết ta cũng không sợ. Cả đời này của ta, mọi thứ đều không theo ý ta, nhưng lần này, dù ta chết đi cũng phải tìm được nó, đưa nó đi Vân Nam đoàn tụ cùng phụ thân và ca ca nó. Như vậy, cũng coi như là ta đã chuộc tội."
 
Ngô tẩu nghe vậy, thở dài một cái rồi không nói thêm gì nữa. Chỉ đi ra ngoài sai người đi Như Ý lâu đặt trước nhã gian.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp