Huynh Sủng

Chương 117: bắt giam


2 năm

trướctiếp


 
Lời này của Tiền Tri phủ thực ra cũng đã mang theo ý tứ hùng hổ hăm dọa, Hứa Du Ninh nghe thấy, lông mày không vui nhíu lại.
 
Nhưng sau đó hắn nhanh chóng khôi phục thần sắc như bình thường, nói lại đã nói với Thái Bộ đầu trước đó.
 

Nếu là người bình thường, nhất định đã hiểu được nguyên nhân Hứa Du Ninh không biết chuyện này, mà về cơ bản cũng có thể loại bỏ tất cả nghi ngờ về hắn.
 
Vốn tìm không ra động cơ gây án của hắn, hơn nữa rõ ràng đêm qua Hứa Du Ninh cũng không có thời gian gây án.
 
Thế nhưng tài cán của Tiền Tri phủ thì bình thường, lúc này chỗ ông ta quản lý lại xảy ra một sự kiện lớn như vậy, khiến bề trên hỏi thăm, ông ta chỉ muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.
 
Về phần rốt cuộc người bị bắt có phải là hung phạm hay không thì còn là chuyện sau đó, quan trọng nhất chính là có thể lấp liếm cho qua chuyện ở trước mặt cấp trên.
 
Huống chi trong lòng ông ta vốn đã bất mãn với chuyện Hứa Du Ninh cự tuyệt việc hôn nhân với nhà ông ta, lúc này phải nắm chắc cơ hội mượn việc công để báo thù riêng.
 
Lại hỏi: "Nói như vậy, đêm qua ngươi đã từng ra khỏi nhà?"

 
Hứa Du Ninh biết rõ câu nói này của ông ta đang đào hố hiềm nghi cho hắn, nhưng chuyện này cũng đúng là sự thật, không thể phủ nhận.
 
Liền trả lời: "Học sinh đêm qua xác thực đã ra khỏi cửa. Nhưng cũng bởi vì xá đệ sinh bệnh, học sinh đi ra cửa mời đại phu tới chẩn trị cho nó."

 
Lại cho biết địa chỉ và danh tính của vị đại phu hắn mời đêm qua, sau đó thần sắc ung dung bình tĩnh nói: "Lý giáo sư nhà tại Thành Đông, vị kia đại phu nhà ở Thành Tây, căn bản cũng không cùng đường. Nếu Tiền đại nhân không tin, vậy mời đại phu tới hỏi một chút thì biết ngay."
 
Tiền Tri phủ không còn cách nào, đành phải kêu một bộ khoái nhanh đi kêu vị đại phu kia đến tra hỏi.
 
Đợi kêu tới, vị đại phu kia quỳ gối dưới công đường, tự xưng họ Khương. Hỏi lão có nhận ra Hứa Du Ninh đứng bên hông hay không, người này đêm qua từng đi mời lão đến xem bệnh cho người ta, Khương Đại phu thừa nhận từng việc.
 
Chẳng lẽ chuyện này thật sự không có cách nào khác chứng thực dính dáng đến Hứa Du Ninh, vậy thì phải thả hắn về nhà sao?
 
Trong lòng Tiền Tri phủ không vui, ánh mắt nhìn Hứa Du Ninh.
 
Hứa Du Ninh thần sắc thản nhiên đối mặt với ông ta, lưng eo thẳng tắp như tùng.
 
Tiền Tri phủ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lại hỏi Khương Đại phu: "Vừa rồi ngươi nói, đêm qua lúc Hứa Du Ninh đi mời ngươi, lúc đó ngươi cũng không cùng lúc rời khỏi y quán với Hứa Du Ninh, mà là để Hứa Du Ninh đi đầu, ngươi ở nhà chuẩn bị dược liệu, một lát sau mới mang theo đồ đệ đi cùng?"
 
Khương Đại phu không biết tại sao ông ta lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp lại: "Vâng. Bởi vì hôm qua, lúc chạng vạng tối tiểu nhân thấy trong rương thuốc hơi bẩn, tất cả dụng cụ bên trong như ngân châm các loại cũng nên lấy ra luộc nước sôi, cho nên liền gọi tiểu đồ đổ tất cả đồ vật trong rương thuốc ra để chỉnh lý một lần nữa. Vốn cũng không nghĩ tới ban đêm vị Hứa thiếu gia này sẽ còn tới mời lão hủ qua xem bệnh cho đệ đệ hắn, cũng không biết được đệ đệ của hắn đến cùng là bệnh gì, đương nhiên tất cả đồ vật chẩn trị và dược liệu bình thường đều phải xách theo. Bởi vì sắc mặt vị Hứa thiếu gia này cực kỳ vội vàng, nghĩ là lo lắng đệ đệ của hắn, bèn gọi hắn đi về trước, ta và tiểu đồ bỏ tất cả những thứ đồ cần thiết vào rương, sau đó mới xách theo một chiếc đèn lồng đi đến nhà hắn."
 
"Hứa Du Ninh một mình rời khỏi nhà ngươi là giờ nào?" Tiền Tri phủ lập tức Truy vấn.
 
Khương Đại phu nghĩ một chút, sau đó trả lời một cách không chắc chắn lắm: "Chắc là sắp đến giờ Tuất? Bởi vì lúc lão hủ và tiểu đồ xách đèn lồng ra cửa vừa vặn nghe được có phu canh đang gõ canh, lúc gõ chính là giờ Hợi. "
 
Tiền Tri phủ nghe thấy lời này thật sự rất vui mừng, lập tức quay đầu nhìn Hứa Du Ninh, nói: "Ta biết rồi. Đêm qua ngươi mặc dù đi thành Tây mời Khương Đại phu, nhưng cuối giờ Tuất ngươi một mình từ nhà Khương Đại phu rời đi, quay sang đi thành Đông đến nhà Lý giáo sư nhà muốn gặp ông ấy. Lý giáo sư thấy là ngươi nên không có phòng bị ngươi, còn muốn mời ngươi đến thư phòng uống trà. Lúc hai người nói chuyện không biết vì sao ngươi cùng Lý giáo sư xảy ra tranh chấp, nhất thời càng ngày càng căng thẳng, liền dùng đồ sắc bén cắt đứt yết hầu của Lý giáo sư. Sau đó ngươi lại lặng yên không tiếng động rời khỏi nhà Lý giáo sư. Ngươi tự cho là chuyện này không ai biết được, cũng không dám nhắc với người khác, cho nên vừa rồi Thái Bộ đầu đi tìm ngươi, lúc hỏi ngươi có biết chuyện đêm qua Lý giáo sư bị người giết hại, ngươi mới có thể thề thốt phủ nhận. Thực ra làm sao ngươi không biết? Lý giáo sư rõ ràng chính là do ngươi sát hại, ngươi đây chính là có tật giật mình."
 
Vì tăng thêm uy lực của lời nói, sau khi nói xong ông ta còn hung hăng cầm kinh đường mộc* ở trên bàn vỗ xuống một cái.
 
*Kinh đường mộc: là một khối gỗ để bên cạnh tay quan huyện khi thẩm tra án.
 

Hứa Du Ninh nhịn không được, bật cười thành tiếng.
 
Cũng không đợi Tiền Tri phủ lại nói ra lời linh tinh gì đó, hắn quay đầu hỏi Khương Đại phu: "Xin hỏi Khương Đại phu, đêm qua ngài và quý đồ thu thập tất cả dụng cụ và dược liệu cần thiết, đến khi đi ra ngoài mất bao lâu?"
 
Khương Đại phu suy nghĩ một lát, trả lời: "Khoảng một khắc đồng hồ."
 
Tiền Tri phủ đối với lời hắn hỏi Khương Đại phu rất bất mãn, liên tục vỗ kinh đường mộc trong tay, quát hỏi: "Ta mới là Tri phủ. Vụ án này là do ta thẩm tra, công đường chỉ có ta hỏi người, ở đâu có chỗ có ngươi hỏi?"
 
Hứa Du Ninh nghĩ thầm, nếu ngươi là người sáng suốt, để ngươi hỏi như thế nào cũng được. Nhưng bây giờ rõ ràng ngươi chính là đồ ngốc, còn cố ý đẩy chuyện Lý giáo sư bị người giết hại lên người ta, ta còn có thể cho phép ngươi tiếp tục đặt câu hỏi?
 
Không dựa vào ngươi được, ta chỉ có thể dựa vào bản thân ta thôi.
 
Liền không để ý tới Tiền Tri phủ gào thét, tiếp tục hỏi Khương Đại phu: "Vậy tiểu tử lại hỏi Khương Đại phu, đêm qua lúc ngài và quý đồ đến hàn xá, có phải tiểu tử đã ở trong nhà?"
 
Mặc dù Hứa Du Ninh không sợ hãi Tiền Tri phủ, nhưng mà Khương Đại phu cũng đã bị Tiền Tri phủ đập kinh đường mộc liên tiếp mấy lần dọa cho thay đổi sắc mặt.
 
Lúc này nghe Hứa Du Ninh tra hỏi, lão nhìn trộm nhìn Tiền Tri phủ một chút, thấy khuôn mặt hung thần ác sát phía sau, đúng là bị dọa đến toàn thân phát run, không dám trả lời.
 
Đồ đệ còn đang quỳ gối sau lão một bước, thay lão trả lời: "Đúng vậy. Đêm qua lúc ta và sư phụ đến nhà ngươi, ngươi đã trong nhà. Ta nhớ rõ vẫn là ngươi ra mở cửa đón ta và sư phụ ta vào nhà. "
 
Hứa Du Ninh gật đầu với hắn, nói một tiếng cảm ơn. Sau đó xoay người nhìn về phía Tiền Tri phủ, tiếng nói không chậm không nhanh, nói ra: "Chắc hẳn vừa rồi Tiền đại nhân cũng nghe được lời sư đồ của Khương Đại phu nói rồi nhỉ? Vậy Tiền đại nhân nên hiểu rõ, trước sau chỉ có một khắc đồng hồ, cho dù học sinh đi nhanh hơn sư đồ Khương Đại phu một chút thì nhiều nhất cũng chỉ có thời gian hai khắc đồng hồ. Hai khắc đồng hồ, làm sao đủ để ta từ tiệm thuốc Thành Đông đến nhà Lý giáo sư ở Thành Tây, giết ông ấy xong lại trở lại nhà mình? Huống chi từ nhà Lý giáo sư đến nhà học sinh lộ trình còn dài hơn từ nhà học sinh đến nhà Khương Đại phu. Chẳng lẽ lưng ta mọc cánh hay sao?"
 
Tiền Tri phủ bị hắn chất vấn đến mức á khẩu không trả lời được, nói không ra lời. Ngay cả sư gia ở bên cạnh ghi chép lời khai cũng cảm thấy chuyện Lý giáo sư bị người giết hại này chắc chắn không có liên quan đến Hứa Du Ninh.
 
Nhưng mà Tiền Tri phủ không chịu nghĩ như vậy.
 
Trước đó ông ta tự hạ thấp địa vị chủ động gọi bà mối đi đến nhà Hứa Du Ninh cầu hôn, lại bị tiểu tử này từ chối, có nghĩ đến mặt mũi của ông ta hay không? Lần này ở trên công đường, ngay trước nhiều học sinh Phủ học như vậy, còn có nha dịch nữa mà cứ thế thao thao bất tuyệt, hỏi Khương Đại phu, lật đổ tất cả ngôn luận lúc trước của ông ta, lại có suy nghĩ đến mặt mũi của ông ta nữa hay không?
 
Cho dù chuyện này thật sự không có quan hệ gì với Hứa Du Ninh, nhưng không thể không cho hắn nếm chút khổ sở, để ông ta có thể giải tỏa cơn giận này.
 
Lập tức phất phất tay với các học sinh Phủ học khác ở dưới công đường, bảo bọn họ: "Ta đã vừa hỏi qua, chuyện Lý giáo sư bị sát hại không có liên quan đến các ngươi, hiện tại các ngươi đều trở về đi."
 

Sau khi nói xong lại vỗ mạnh kinh đường mộc trong tay một cái, giơ tay chỉ vào Hứa Du Ninh, quát lên: "Ngược lại là ngươi, mặc dù vừa rồi ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, muốn chứng minh trong sạch, nhưng đêm qua đoạn thời gian ngươi từ tiệm thuốc Khương Đại phu đi ra ngoài lại không người nào biết rốt cuộc ngươi đã đi đâu, làm những chuyện gì, về sau bản phủ còn phải tra hỏi ngươi thật kỹ mới được. Tạm thời trước hết giam người vào nhà lao."
 
Dứt lời, liền phân phó nha dịch dưới công đường: "Bắt hắn giam lại."
 
Một đám nha dịch nhiều được Thái Chính Nghiệp dẫn đến quán của Diệp Tế Muội ăn cơm, cũng đã ăn qua thức nhắm bà tặng miễn phí, cũng gặp Hứa Du Ninh nhiều lần. Hơn nữa vừa rồi nghe được Hứa Du Ninh dùng lời nói chứng minh trong sạch của mình, trong lòng bọn họ đều cảm thấy hắn hoàn toàn không có nửa điểm liên quan đến chuyện Lý giáo sư bị sát hại.
 
Nhưng mà bọn họ đều phải nghe lời Tiền Tri phủ, cho nên lúc này cũng chỉ biết tòng mệnh. Lập tức có hai người đi về phía Hứa Du Ninh.
 
Thế nhưng không thô lỗ như đối với những người bị bắt giam khác, thái độ và lời nói của hai người đối với Hứa Du Ninh vẫn là rất khách khí: "Hứa học sinh, xin đi theo hai người chúng tôi."
 
Hứa Du Ninh không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tiền Tri phủ.
 
Thực ra lúc này từ trên mặt hắn cũng không nhìn thấy bao nhiêu phẫn nộ, ngược lại còn rất bình tĩnh. Nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lẽo, Tiền Tri phủ bị nhìn như vậy trong lòng không nhịn được sợ hãi từng hồi. Cuối cùng chột dạ không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, quay đầu đi.
 
Hứa Du Ninh cũng thu hồi ánh mắt, theo hai nha dịch đi về phía nhà giam.
 
Trong lao còn đang bắt giam rất nhiều phạm nhân khác, ăn uống ngủ nghỉ đều là ở trong lao, không cho ra ngoài, có thể tưởng tược được mùi ô uế bên trong nặng bao nhiêu.
 
Mặc dù Hứa Du Ninh xưa nay là người thích sạch sẽ, nhưng lúc này hiển nhiên cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
 
Trong lòng của hắn chỉ nhớ Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn và Nguyên Tiêu.
 
Cũng không biết bệnh tình hiện tại của Nguyên Tiêu thế nào rồi. Tôn Nguyên Trung có mời vị kia Phùng đại phu tới khám cho nó được hay không? Còn có Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn nếu biết hắn bây giờ bị Tiền Tri phủ bắt giữ trong nhà lao, có phải sẽ rất sốt ruột, rất lo cho hắn hay không?
 
Đặc biệt là Diệp Trăn Trăn. Bình thường mặc dù nàng không nói, nhưng hắn cũng nhìn ra được, trong lòng thật ra rất ỷ lại vào hắn, hễ có chuyện gì thì phản ứng đầu tiên chính là gọi hắn. Lúc này hắn không ở bên cạnh nàng, cũng không biết nàng có hoảng hốt lo sợ không?
 
Cũng không biết được nàng có khóc không?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp