Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 142: Thế giới 6


2 năm

trướctiếp

Thiệu Hỉ sau rất nhiều lần muốn đứng lên bất thành liền từ bỏ ấm ức nhìn qua cô.

- "Sư phụ, người đây là có ý gì?"

- "Chúng ta là tu tiên, mấy cái gọi là nam nữ phân biệt vốn không quan trọng. Không nên để nó làm ảnh hưởng! Ta còn không để ý, ngươi để ý cái gì? Ta chỉ xem ngươi tắm chứ có ăn ngươi đâu mà lo?"

Nói rồi cô nhìn qua ngoài trời đã tối đen như mực thở dài.

- "Ta bây giờ đói rồi. Ngươi đi làm gì đó cho ta ăn đi!"

Hắn đỏ mặt lấm lét nhìn qua cô.

- "Người...không quay đi sao?"

Cô nhướng mày nhìn hắn tỏ vẻ khó hiểu.

- "Tại sao ta phải quay? Dù sao nhìn ta cũng đã nhìn cả, ngươi còn ngượng ngùng gì chứ?"

Thiệu Hỉ chính là không thể nói gì hơn với cô. Đứng lên hắn quấn lớp mỏng sa y rồi mặc y phục mới cô đem tới cho hắn.

- "Con nhớ chúng ta là người tu tiên, sớm muộn cũng đâu cần ăn uống?"

- "Ngươi thật không hiểu, tinh hoa đất trời chính là mỹ vị nhân gian. Ta đây là thưởng thức tinh hoa đất trời."

Thiệu Hỉ nghe như vậy ồ lên một tiếng kết luận. "Chính là sư phụ này của hắn không dứt bỏ phàm trần...lại cãi chày cãi cối." Nhưng...nhìn qua góc sườn mặt của cô Thiệu Hỉ cười nhẹ. Đáng yêu.

*Hệ thống! Sao ta không thấy ngươi báo lại mức độ của độ hảo cảm?*

*Ký chủ,vì đây là nhiệm vụ cấp cao nên thế giới này mức độ hảo cảm là bao nhiêu đều sẽ được giữ bí mật! Tới khi độ hảo cảm đạt 100% chúng tôi sẽ báo lại. Nếu cô muốn có được thông tin độ hảo cảm có thế đổi lấy thước đo hảo cảm. Với giá rẻ tới thảm thương 1000 tích phân!*

Cô nhếch môi cười giả điếc mặc kệ hệ thống. Tự hắn chơi là vừa!

Sau khi Thiệu Hỉ đi xa cô mới tiến lại gần thùng nước lấy tay đưa nước lên tới mũi ngửi qua. Quả thật hắn rất ưu tú ngay cả linh khí trong người có tiếp xúc với bao yêu ma cũng không bị tà khí của bọn chúng ảnh hưởng. Đúng vậy. Cô mang yêu ma tới đây một là cho hắn chiến đấu lấy kinh nghiệm thực chiến hai là muốn xem linh khí của hắn nếu tiếp xúc nhiều với yêu ma có thể bị ảnh hưởng hay không. Cô cho hắn ngâm cũng không phải nước bình thường. Đều là dược liệu để xương cốt cũng như kinh mạch của hắn được gia cố thêm. Ôi! Hắn đã có được một sư phụ tốt như cô, chắc chắn hắn đã tu 8 kiếp rồi!"

Cô đưa tay lên vén sợi tóc bị làn gió thổi bay khẽ cười.

Chỉ còn năm mươi năm nữa là cô độ kiếp rồi! Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra...

- "Sư phụ, đồ nhi đã chuẩn bị đồ ăn xong!"

Chưa nghĩ xong một giọng nói quen thuộc vang lên. Cô có chút bất ngờ, hắn đi mới được nửa canh giờ liền xong rồi?

- "Được, ta ra ngay."

Cô bước tới bàn ăn, thật lòng cô không biết nên nói làm sao. Nhấc đũa lên lại đặt đũa xuống. Coi nhìn kẻ đầu xỏ bên cạnh kinh ngạc không thôi. Một bàn đồ ăn toàn màu đen khó tả, chưa kể tới ngay cả cơm cũng...không ra hình dáng của nó.

- "Ngươi...vất vả rồi!"

Cô cố kéo khóe môi lên được một lời sau đó cũng không thể nhận xét gì hơn.

- "Đây là lần đầu tiên con nấu, mong hợp khẩu vị người."

Hắn đem đôi mắt chờ mong nhìn cô, cô có chút suy tư khổ sở. Cô mấy thế giới trước dù khó khăn khổ sở ra sao cũng chưa từng khiến bản thân chịu thiệt, giờ bắt cô ăn đống này? Không có cửa đâu? Nhưng nhìn ánh mắt kia của hắn...

Cô đứng lên sau đó vờ mất thăng bằng mà đem nguyên đống thức ăn rơi hết xuống đất. Cô ôm môi, trợn mắt kinh ngạc lắp bắp..

- "Ta...ta xin lỗi, ta không cố ý chỉ là lúc nãy ngồi lâu quá ta có chút tê chân. Bàn thức ăn này...bị ta làm đổ cả rồi! Nhưng ngươi an tâm, để ta trổ tài nghệ cho ngươi xem!"

Cô vội vã co giò nắm lấy tay hắn chạy đi. Trước khi chạy còn không quên phất tay dọn lại đống đồ đổ nát trong kia.

Thật đáng sợ mà! Bắt hắn đứng một bên cô sắn tay áo bắt đầu nấu ăn. Ít nhất đã hai thế giới cô không nấu, mong tay nghề không bị thụt lùi. Nguyên chủ cũng may trước kia cũng từng học nấu ăn nên có vài dược liệu cô mù tịt cũng thành biết chế biến.

Làm xong một mâm cơm Thiệu Hỉ trợn mắt nhìn cô.

- "Sư phụ người quả thực rất giỏi nha!"

- "Bớt lắm chuyện. Mai ta sẽ dạy ngươi nấu ăn!"

- "Dạ!"

Thiệu Hỉ vâng dạ rồi nhanh chóng cùng cô ngồi xuống nếm thử. Quả thực là rất ngon. Hắn nhắm mắt thưởng thức mỹ vị.

- "Bây giờ đã muộn ngươi xuống núi bây giờ cũng không ổn lắm. Từ giờ trở đi ngươi ngủ đây đến sáng rồi sáng trở lại khu nhà kia. Tầm trưa hoặc chiều ngươi lại phải lên đây!"

- "Vâng thưa sư phụ!"

- "Ngươi ở gian sau nhà! Ban đêm dù nghe tiếng động nào cũng không được bước ra ngoài. Nếu ngươi dám bước ra ngoài...lập tức bị đuổi khỏi môn hộ!"

Cô lạnh lẽo liếc qua hắn, không còn là vẻ bất cần đó nữa khiến hắn khẽ lạnh sống lưng gật đầu.

Từ đó trở đi cuộc sống của hắn đúng là bận rộn không ngừng. Sáng phải đi học ở các lớp dành cho đệ tử nội môn. Chiều đi lên bưng trà cho cô, trên đường đi vừa phải tránh yêu vừa phải tăng tốc tới trước khi trời tối. Tối lại bị cô hành bắt học nấu ăn, thường xuyên bị cô đột ngột kiểm tra bất chợt. Đôi khi hắn còn bị cô biến thành bao cát để tập luyện. Cuộc sống chính là thảm hơn bao giờ hết. Hơn nữa hắn nhận ra sư phụ này chính là tham tiền hơn cả mạng sống! Lấy linh dược tới sắp trọc quả đồi không tính đi! Còn mặt dày mày dạn ôm chân Tam trưởng lão xin linh dược, lừa đảo Thất trưởng lão chơi mạt chược khiến Thất trưởng lão không còn một viên linh thạch. Chỉ cần cô xuất hiện ở nơi nào, nơi đó gà bay chó sủa! Chỉ cần cô xuất hiện ở đâu nội một dặm không ai dám bén mảng tới gần.

Các trưởng lão còn lo giáo viên không đủ đích thân đi dạy. Cô cũng hăng hái xin đi dạy nhưng chính là dạy môn sinh cách lừa đảo, chế tạo vũ khí một cách nhanh nhất! Mọi người chính là từ bỏ hết các môn có mặt cô.

Đôi khi cô bị trưởng môn mắng cũng là một bộ dạng nghe tai này lọt tai kia. Chờ tới câu "Tức chết ta mà!" mắt cô liền sáng lên đáp lại.

- "Ta dù sao cũng sắp phi thăng rồi..nếu có chết thì huynh chết sớm một chút, nhớ trao chức vị trưởng môn lại cho ta nhé! Ta hưởng chút rồi mới đi!"

Mặt dày vô sỉ!

Đó là tất cả mọi thứ hắn tổng kết lại sau 40 năm quen cô. Bất quá nhờ cô như vậy mà hắn cũng trở nên vô cùng ưu tú. Hắn đứng đầu bảng tất cả các môn học, cả thực hành đánh quái hắn cũng rất mạnh. Trước kia hắn cảm nhận được cô cố tình bắt quái về làm khó hắn nhưng sau này hắn mới nhận ra...sư phụ này là muốn tích lũy kinh nghiệm cho hắn.

Cô dạy mọi người cách lừa người là để cho mọi người nhận thức được đừng bao giờ nhìn vào bề nổi của sự việc, thậm chí còn cho một số môn sinh lộ ra ác ý cùng tâm ma để kịp thời loại bỏ. Dạy mọi người chế tạo vũ khí một cách nhanh nhất là để mọi người có cách tận dụng vũ khí nếu có chiến tranh mà vũ khí bản thân bị hỏng. Cách nhanh nhất của cô chính là cướp vũ khí của địch. Thiệu tước hắn đôi khi còn được cô dẫn đi thị sát chúng sinh, dùng độ hóa đức lượng của mình để dẫn họ làm thiện. Ánh mắt của Thiệu Tước nhìn tới cô dần dần có chuyển biến.

Mọi chuyện tưởng chừng diễn ra suôn sẻ cho tới khi.

- "Ngũ sư muội, người muội chờ đợi cuối cùng cũng về rồi!"

Nhận được cỏ truyền âm ánh mắt cô xẹt qua tia bất ngờ. Thật không ngờ...nam chính lại trệch kịch bản tới sớm như vậy. Cô xoay tách trà trong tay rồi hạ xuống. Một thân bạch y tiên khí bay lên rồi biến mất. Trên đường ngự kiếm về Thiệu Hỉ lướt qua cô hắn chào hỏi nhưng dường như cô không để ý. Trong lòng hắn dường như hiểu được có chuyện liền bay theo cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp