Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 123


2 năm

trướctiếp

Cô nhìn Đẹp Gái đã to như con hổ trong lòng khóc ròng ròng, đẹp gái của cô nhỏ bé đáng yêu, giờ khuân mặt xinh đẹp đã bị biến thành mặt nạ yêu quái, răng to lại lớn, mặt nhăn nhó khiến cô.

- "Nĩ Nĩ! CMN! Anh làm gì với tiểu Xinh đẹp của tôi rồi!"

Cô lao tới muốn đập Javel nhưng bị Phong Thần giữ lại.

- "Em muốn ở đây thêm sao?"

Cô cố nhịn vỗ vai Phong Thần. Phong Thần hiểu ý thả cô xuống. Tên Javel một bên chỉ chỉ vào tường tự kỉ.

- "Tôi cũng đâu có làm gì! Chỉ là...cho Đẹp gái ăn hơi nhiều, uống hơi nhiều một xíu!"

- "Anh cho Đẹp Gái ăn uống gì rồi hả? Trả Đẹp Gái trước kia đây!"

Cô gào lên. Hai hàng nước mắt của cô tuôn rơi. Ôi...Đẹp Gái của cô. Cô nhào tới ôm đẹp gái, hai hàng nước mắt của nó cũng tuôn rơi. Trong một tháng cô không chú ý nó. Cái tên điên tóc trắng đã bắt nó uống loại nước kỳ lạ, bắt nó ăn mấy đồ linh tinh còn tiêm nó nữa, bắt nó luyện tập gấp ba...còn nhốt nó! Cuối cùng cô về rồi! Cứu tinh của nó về rồi!

- "Em ấn vào vòng cổ của nó là nó trở về được hình dáng bình thường!"

Javel một bên thêm câu. Cô ngưng lại ấn thử, quả nhiên sau nguồn sáng đẹp gái trở lại là bé mèo đáng yêu. Cái vòng cô cũng thu hẹp lại theo bé mèo. Cô nhíu mày.

- "Cái gì đây? Biến hình sao?"

Cô lại nhấn, Đẹp Gái lại phóng to, cô nhấn lần hai đẹp gái lại nhỏ lại. Như tìm thấy thú vui mới trong đời cô quyết tóm đẹp gái theo mình về phòng mân mê.

Sáng sớm hôm sau cô và Phong Thần sau khi nhận được đồ ăn và thức uống liền lên đường. Bọn cô quyết định đi tới chỗ giấu xe tăng nhưng vừa tới nơi cô liền thấy xe của mình bị một đám dây bao phủ. Thực vật biến dị...bởi bên cạnh cũng có vài zombie bị tóm lại biến thành cái kén như con nhộng. Như....nhện phiên bản cây?

Cô dùng một quả lựu đạn mở màn! Thảo nào cô thấy xung quanh không có lấy một con zombie. Thì ra đã bị nó hút. Đám dây nhanh chóng thu lại rồi tấn công về phía cô. Cô cầm đao lao vào chặt bọn chúng, Phong Thần và Javel cũng nhanh chóng hợp sức với cô.

- "Một người đi tới chỗ xe tăng! Phong Thần anh đang cầm khóa xe tăng tới đó khởi động xe đi! Còn lại em với Nĩ Nì sẽ lo!"

- "Hai người được không?"

Phong Thần nhìn qua cô. Cô gật đầu. Bây giờ dị năng của cô đã lên tới cấp 3 rất nhanh và mạnh. Cô không cần mấy người tiến hóa chậm lo!

Cô lại vênh mặt. Hệ thống bên trong phỉ nhổ. Mới được buff sức một chút mà nhìn cô ta vênh váo kìa!

Sau một khoảng thời gian Phong Thần cũng vào được xe.

- "Được rồi Javel đi thôi!"

Cô nhìn qua Javel muốn rủ hắn đi nhưng hắn vẫn đánh với đám rễ cây coi như không nghe thấy lời của cô.

- "Javel!"

- "Gọi người ta Nĩ Nĩ người ta mới đi!"

Javel một bên làm nũng. Cô thật đúng là cạn lời.

- "Đại ca! Giờ là giờ nào rồi anh còn dỗi?"

- "Chứ không phải em đang chơi đùa rất vui với mấy cái dễ cây sao?"

Chọc trúng tim đen cô họ nhẹ cười cười.

- "Ngại quá! Bị phát hiện rồi! Ơ! Không đúng! Nĩ Nĩ mau lên xe!"

Cô đổi giọng nhanh hơn gió giả vờ làm tình thế nguy hiểm bỏ chạy. Trước khi chạy cô không quên châm một mồi lửa đốt rụi cái cây. Dám bao bọc xe tăng của cô! Cô đã cho phép nó chưa?

Phong Thần nhìn cái cây cháy rụi đằng sau mình thở dài. Càng ngày hắn càng thấy...có ý định đoán trước ý nghĩ của cô là một sai lầm.

Javel ngồi trên xe nhìn tới cô. Bao nhiêu năm cô vẫn không thay đổi.

- "Nhìn gì mà nhìn? Tôi mòn da đấy!"

- "Nếu nhìn em mà da em mòn được thì có lẽ bây giờ em không còn da mặt đâu!"

- "Đai ca! Anh có thể nói câu nào nó bình thường chút được không?"

- "Anh chỉ có thể ăn nói bình thường với người bình thường. Nhưng chúng ta không phải người bình thường cưng ạ!"

- "Anh còn gọi tôi là cưng nữa là tôi cho anh răng bằng lợi đấy!"

Cô kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán của mình cùng Javel.

- "Anh yêu! Có túi thực phẩm trong xe tăng đấy! Anh xem còn ăn được không?"

Cô gọi bộ đàm cho Phong Thần.

- "Còn! Nó không bị ảnh hưởng!"

Phong Thần qua bộ đàm trả lời cô.

- "Chỉ là anh tìm thấy...một thứ khá đáng yêu!"

Phong Thần nhếch môi tà ác.

- "Đừng...đừng lại đây!"

Cô nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ.

- "Là người sống sao?"

Cô tò mò hỏi anh.

- "Không phải! Em tìm chỗ nào mà chúng ta nói chuyện được đi! Anh cho em xem!"

- "Được!"

Sau đó nhóm cô cứ lần theo đường liền tìm thấy một nơi dừng chân. Nơi này có khá ít zombie, có lẽ ở gần đây cũng có căn cứ. Những con đi lang thang cô và nhóm sớm diệt.

Đốt một đống lửa để nấu chút nước, cô dùng túi càn khôn lôi ra chút mỳ. Sau khi ăn xong Phong Thần trở lại xe tăng lấy ra một tiểu tinh linh! Cô nhìn bộ dạng béo mập và có màu xanh xanh của nó hoài nghi.

- "Anh có chắc nó không phải zombie chứ?"

Cô nhìn qua Phong Thần hỏi.

- "Anh chắc chắn! Nó biết nói tiếng người hơn nữa...nó cắn anh nhưng anh cũng không sao?"

- "Oh wao! Vậy nó ăn gì nhỉ? Zombie? Não người? Thịt người? Hay ăn cây biến dị?"

Phong Thần nhìn cô ôm đầu. Nhớ lại thân chủ của hắn trước kia bị cô dọa không ít có chút buồn cười.

- "Em là con gái đấy! Đừng mở miệng ra là khiến người ta sợ hãi như vậy!"

- "Anh chê em?"

Phong Thần lập tức lắc đầu.

- "Anh nào dám!"

Javel một bên khinh bỉ nhìn Phong Thần.

- "Hắn có chê đại ca thì về đàn em này bao nuôi!"

Cô một cước đập ngất Javel. Cô đây yểu điệu nết na, dịu dàng thục nữ có chỗ nào đại ca mà hắn dám gọi cô là đại ca? Cô cạp chết hắn bây giờ!

- "Tôi là tinh linh!"

Tinh linh đó động đậy khẽ mở mắt nhìn cô.

- "Vậy sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

- "Tôi...vì lạc đường. Chúng tôi nhận kênh xuống đây xem loài người bị diệt thế. Nhưng không ngờ lúc về lại bị lạc! Tôi cần tiết kiệm năng lượng nên sẽ không nói nhiều!"

Nói xong tinh linh ấy lại rơi vào giấc ngủ, dù cô làm cách nào cũng không gọi được bé đó liền buông tha.

- "Anh nghe náo nhiệt đủ chưa Hoắc Kình? Yêu cái cốp xe của em rồi sao?"

Cô dựa vào Phong Thần nhàm chán nhìn ra cốp xe.

- "Anh đừng nói vì lười diệt zombie nên muốn ở đó tận hưởng nhé!"

Quả nhiên cốp xe mở ra. Hoắc Kình bước trong xe ra nhìn cô cười.

- "Sao em lại biết?"

- "Dị năng của em cấp 3 rồi còn không phát hiện ra sao? Chỉ là thấy anh ở trong đó vui vẻ như vậy em là không nỡ gọi đấy!"

Cô cười cười nằm an tĩnh trong lòng Phong Thần nhìn Hoắc Kình đi tới.

- "Nếu anh đã theo như vậy em chính là cũng không còn gì để nói. Em ngủ đây! Ai làm phiền em giết người đó!"

Cô an tĩnh nhắm mắt lại bắt đầu thở đều đều. Phong Thần xoa tóc cô để cô nằm xuống đùi mình ngủ.

- "Cậu...đưa con bé vào xe ngủ ấm hơn!"

- "Không cần! Cô ấy muốn ngủ đâu thì tùy cô ấy! Vẫn còn gói mỳ cô ấy úp cho anh! Mau ăn đi!"

Phong Thần đẩn hộp mỳ về phía Hoắc Kình. Hoắc Kình nhận lấy rồi nhìn tới cô ngủ ngon lành khẽ cười.

- "Trước giờ cô ấy luôn mang theo đoản đao khi đi ngủ. Không ngờ lại có lúc dựa vào cậu ngủ ngon như vậy!"

- "Ừm!"

- "Cậu...yêu con bé thật sao?"

Phong Thần khẽ dừng tay vuốt tó cô lại khẽ cười.

- "Yêu chứ!"

- "Thật sao?"

Hoắc Kình hoài nghi nhìn Phong Thần. Lời nói không thể tin, tuy ánh mắt của tên đó luôn hướng về cô. Nhưng...hắn nhận ra đó không phải là tất cả! Có một thứ gì đó của con người này khiến Hoắc Kình hắn không thể tin tưởng.

- "Việc này không cần anh quan tâm! Tôi và cô ấy hiểu nhau là đủ!"

Phong Thần không quan tâm tới Hoắc Kình đưa tay mát xa tay cô để cô ngủ ngon hơn. Chạm vào đôi tay đã trai sạn của cô. Hắn lại càng thương cô hơn. Một người con gái trước giờ không mấy khi trải qua điều kinh khủng như vậy lại phải trải qua. Nhìn cô vui vẻ như vậy nhưng hắn hiểu có lẽ cô cũng sẽ sợ hãi nên mỗi khi ngủ cô mới luôn để vũ khí bên mình! Thế giới đó cũng vậy!

Hoắc Kình thấy vậy cũng thở dài. Một đêm đó Phong Thần và Hoắc Kình đều thức canh gác. Sáng hôm sau cô đá Javel đi lái xe để hai người kia ngủ bù. Câu chuyện tối hôm qua của hai người họ cô đều nghe. Có một người yêu mình cô cũng không dám tin...chỉ là cô lo sợ...con đường cô làm việc còn dài liệu anh sẽ có đủ kiên nhẫn để cùng cô? Cô không dám chắc điều gì sẽ xảy đến trong tương lai. Nên cô cũng không muốn quá phụ thuộc vào anh. Chỉ là cô không biết...vận mệnh của hai người họ vốn đã cuốn lấy nhau từ rất lâu rồi.

Tiếng xe phanh gấp cô khựng lại hét lên.

- "Javel cậu làm gì thế hả? Muốn giết người sao?"

Cô gào lên.

- "Chúng ta đang bị chặn bới sóng zombie! Bọn chúng đang diễu hành tới phía tây!"

Cô nhìn lại bản đồ. Phía tây có một căn cứ quân sự thì phải! Có lẽ bọn chúng tới đó công phá nơi đó.

Chậc. Chưa gì bọn chúng đã tập hợp như này...cô còn ngỡ việc này sẽ mất khoảng một tới hai năm mới xảy ra. Nhưng...không đúng lắm.

- "Anh có chắc là sóng zombie chứ? Có con đầu đàn không?"

Javel nhìn kỹ lại.

- "Hình như không đúng lắm. Không có con cấp cao nào! Nhưng nếu vậy sao bọn chúng lại ngoan ngoãn như vậy chứ?"

- "Sóng đó có bao nhiêu con?"

- "Hình như hơn 100 con! Thảo nào không thấy zombie lang thang mấy! Nơi này là thôn nhỏ rất ít dân cư. Tôi cứ ngỡ là do người ít không ngờ do sóng zombie."

Cô xoa cằm. Quả thực rất không đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp