Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 37: Tình địch (2): Có chiêu thức gì thì cứ gọi


2 năm

trướctiếp

Chương 37: Tình địch (2): Có chiêu thức gì thì cứ gọi

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Cố Ninh tiện tay giữ một tiểu yêu, "Các ngươi ngửi được mùi thơm?"

"Phải. Ta cũng mới đến." Con tiểu yêu kia phát hiện cô có thể nhìn thấy mình, nhưng không hoảng sợ chút nào, còn không nhịn được mà đề nghị, "Vừa nãy có người mang theo súng ngắn, không giống như người hiền lành, ngươi có muốn đợi một chút rồi vào không?"

Con tiểu yêu bình tĩnh như vậy, thoạt nhìn cũng là một nhân tài, Cố Ninh như nhặt được bảo bối, "Ngươi có thể giúp ta một tay không?"

Trung tâm mua sắm này không lớn, kinh doanh cũng không xem là tốt, cửa hàng bên trong thưa thớt. Tên côn đồ vừa rồi là một tên đầu trọc, hung hãn, ép mọi người tới phía trong một siêu thị nhỏ, hét ra lệnh mọi người ngồi xổm vào một chỗ.

Tên đầu trọc cầm súng ngắn tự chế trong tay, ung dung thong thả đặt máy quay, hình như đang phát trực tiếp trên mạng, không biết có mục đích gì.

Bất kể có mục đích gì, mà chỉ tấn công người bình thường, thì xem là kiểu anh hùng hảo hán gì chứ?

Con tin có chừng hơn mấy chục, trai gái già trẻ đều có, không ai dám lộn xộn, trong đám người truyền tới tiếng đè nén khóc sụt sùi.

Tên đầu trọc giương mắt nhìn xung quanh, thấy Cố Ninh đang né người sau một cái cột cách đó không xa.

"Cô, lại đây." Anh ta hét một tiếng, dùng nòng súng chỉ bên này.

Cố Ninh chỉ đành phải đi ra từ sau cây cột, chầm chậm đi tới.

"Ngồi xuống." Đầu trọc tưởng rằng tìm được một con cá lọt lưới khác, thì phách lối giẫm chân.

Cố Ninh học theo dáng vẻ của những người khác, ngồi xổm trong đám đông. Nhưng cũng không hề thành thật, ánh mắt nhìn đông nhìn tây trong đám đông.

Ống kính cuối cùng cũng được đặt xong, đầu trọc nhìn lướt qua mọi người một vòng giống như đang chọn rau ở chợ vậy, rồi trực tiếp kéo một người đàn ông trung niên trông như chủ của một cửa hàng tới, lôi đến trước ống kính.

Chân của người đàn ông trung niên kia đã mềm nhũn, đứng cũng không đứng yên, không ngừng run rẩy.

Mọi người đều biết tên đầu trọc kia định làm gì, tiếng la hét và tiếng khóc lóc đồng thời vang lên.

Tên đầu trọc nã một phát trực diện về phía bên cạnh, bắn ra vô số lỗ đạn, súng này ở khoảng cách gần thì uy lực cực lớn, đám người lập tức yên lặng.

Cố Ninh khẽ búng tay.

Một giây tiếp theo, điều kỳ lạ đã xảy ra.

Vũ khí gϊếŧ người trong tay tên đầu trọc đột nhiên như bị ai đó đập một cái, đột nhiên tuột tay, xoay tròn bay lên trần nhà, pa một tiếng dán vào trần nhà không nhúc nhích nữa, giống như trần nhà là một cục nam châm cực lớn vậy.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm khẩu súng ở trên trần nhà.

Đám đông bị súng dồn ép chỉ im lặng một lúc, có một vài thanh niên khỏe mạnh kịp phản ứng lại, cầm xoong chảo chổi trên kệ siêu thị lao vào đánh tên đầu tay trống không.

Những người còn lại cũng lao tới.

Vừa nãy còn rất kiêu ngạo phách lối, nhưng đó là khi ức hiếp người khác không có súng. Bây giờ trong tay không có gì, thì tên đầu trọc ngây ngốc đứng một lúc, xoay người bỏ chạy.

Có súng chính là thần, không có thì ai cũng như nhau. Chưa chạy được mấy bước, thì đã bị đám người tức giận nuốt chửng.

Lúc này Cố Ninh mới đứng lên, không tới xem đám đông chen chúc, mà trực tiếp đi tới góc tường.

Chỗ đó có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, lặng lẽ ngồi, không lên tiếng. Không nhìn ra được quốc tịch, da cực kỳ đẹp, trắng như tuyết óng ánh, mái tóc ngắn màu đen, cặp mắt màu ngọc lục bảo rất linh hoạt, nhìn đông nhìn tây, tò mò quan sát mọi việc xảy ra, không có vẻ gì là quá sợ hãi.

"Bé con, ba mẹ con đâu?" Cố Ninh ngồi xổm xuống.

Cậu bé không nói lời nào. Có lẽ là vừa rồi quá hỗn loạn, nên ba mẹ cậu bé đã bị đám đông tách ra.

"Cái này," Cố Ninh chỉ vào trước ngực cậu bé, "Là em nhặt được?"

Trước ngực cậu bé, có một sợi dây chuyên màu đen, mặt dây dây chuyền là một cái dùi nhỏ vàng khoảng một inch, một đầu tròn một đầu nhọn, phía trên khắc những hoa văn tinh xảo.

Cậu bé chỉ nhìn Cố Ninh, nhưng không mở miệng.

Bên ngoài truyền tới tiếng còi cảnh sát, đám người kia vẫn còn vây đánh tên côn đồ, không ai để ý tới Cố Ninh, thích hợp tốc chiến tốc thắng.

"Em đưa cái này cho chị," Cố Ninh lấy thẻ tín dụng trên người ra, chỉ vào kệ đồ chơi bên kia. "Đồ trên đó, tùy em chọn, như thế nào?"

Không có đứa trẻ nào là không thích đồ chơi. Ánh mắt của cậu bé lập tức nhìn về phía dãy đồ chơi rực rỡ đủ loại, dường như đã động tâm, tò mò liếc nhìn từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên quay lại nhìn sau lưng Cố Ninh, nhìn chằm chằm bất động.

Cố Ninh không tự chủ mà cũng quay đầu lại.

Thảo nào đứa nhỏ kia cứ nhìn chằm chằm, người tới quả thực rất nổi bật.

Người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest đen tinh xảo, áo sơ mi trắng như tuyết, cà vạt đen tuyền, đeo kính râm, hoàn toàn không phù hợp với không khí giản dị của siêu thị nhỏ này, giống như đang đi dự đám tang của ai đó, vô tình đi nhầm chỗ.

Cố Ninh thầm thở dài trong lòng.

Đây không phải là người của Kiền Long Đường lần trước giành mối làm ăn sao? Dùng cửa lớn bắt nạt cửa đồng nhỏ? Đúng là ở đâu cũng có anh ta, đến rất nhanh.

Anh ta từ xa cũng đã nhìn thấy Cố Ninh, một bên khóe miệng cong lên, trực tiếp đi qua đây.

Cố Ninh đứng lên, hơi nhích một chút, che đứa bé ở phía sau, không khách khí với anh ta, "Này, đưa tang, anh lại tới giành việc của tôi? Có phải không biết xấu hổ không?"

Người đàn ông kia có vẻ khinh thường trả lời, chỉ duỗi ra một ngón tay, đẩy Cố Ninh sang một bên, sau đó mặt ngẩn ra.

Cố Ninh vô thức quay đầu nhìn. Cậu bé sau lưng đã biến mất.

Cố Ninh lanh mắt, vừa nhìn đã thấy cậu bé đã đi qua kệ hàng, bóng người thoáng qua, đi ra siêu thị. Người đàn ông kia cũng nhìn thấy, sải bước đuổi theo.

Lại giành với cô? Cố Ninh tiện tay lấy ra một lá bùa, gọi sau lưng người đàn ông đó.

Thân hình cao lớn của người đàn ông lắc lư hai cái.

Nhưng mà bước chân của anh ta chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi đột nhiên đưa tay ra sau lưng, thẳng tay bóc lá bùa sau lưng, tiện tay phủi trả cho Cố Ninh.

Với cùng một lá bùa, nhưng uy lực anh ta dùng lại lớn hơn nhiều. Trước mặt Cố Ninh đột nhiên quay cuồng, mắt nổ đom đóm, Cố Ninh cố gắng ổn định, kéo lá bùa xuống, nghĩ trong đầu, người này thật sự có chút bản lĩnh. Sau đó lại lấy ra một tấm khác, vỗ lên lưng anh ta.

Tấm bùa này là bản lĩnh của Cố Ninh, một khi dán lên, thì người có dũng mãnh khỏe mạnh đến đâu cũng phải choáng váng mấy tiếng.

Nhưng người đàn ông đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu lại, lần này anh ta còn không thèm bóc lá bùa xuống, nhếch khóe miệng về phía Cố Ninh, rồi tiếp tục đi về phía trước, bước chân không hề nhanh, mà một bộ ngông cuồng "Cô còn có bản lĩnh gì thì cứ gọi ông đây không sợ".

Cố Ninh biết bùa không có tác dụng với anh ta, nên dứt khoát khấn thầm, ngón tay vẽ ra một tia sáng vàng, rồi chỉ thẳng vào lưng anh ta.

Đây là chiêu thức trong tình huống khẩn cấp mới dùng, nó thực sự sẽ làm tổn thương người, Cố Ninh không dễ gì mà dùng nó.

Nhưng vẫn vô dụng.

"Chỉ có chút bản lĩnh này? Còn biết gì nữa? Tới đi."

Người đàn ông kia bị Cố Ninh chọt một phát, nhưng không hề quay đầu lại, hoàn toàn giao sau lưng cho cô, mặc kệ cô làm trò gì, cũng hoàn toàn không để ý tới.

Cố Ninh tức giận, mắt nhìn sang một bên, cầm một cái chảo vừa to vừa nặng trên kệ lên, dùng sức đập vào sau đầu người đàn ông kia một cái.

"Rầm" một tiếng.

Bước chân của người đàn ông kia hơi chậm lại, một giây sau, người đàn ông cao to giống như sợi mì chậm rãi mềm nhũn ngã xuống, trước khi ngã còn nhìn Cố Ninh, vẻ mặt vô cùng bối rối, tựa như hoàn toàn không hiểu Cố Ninh rốt cuộc dùng chiêu thức gì.

"Chỉ có chút bản lĩnh này? Ha!" Cố Ninh đặt chảo xuống, bước qua người đàn ông đang nằm vật xuống, đi ra khỏi siêu thị.

Đôi lời tâm tình của editor: Chơi bùa chị Ninh có thể không thắng, nhưng chơi nồi niêu xoong chảo thì chưa chắc nha =)))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp