Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece

Chương 193: Phiền Phức


2 năm

trướctiếp

Nửa ngày sau, trong phòng bếp.

- Ngon quá!

- Tuyệt vời lắm, anh tóc vàng à!

- Ngon đến mức tôi không thể ngừng rơi nước mắt được!

Nami nhìn đám người vừa ăn vừa khóc, nói.

- Ngon tới khóc luôn à...?

Robin nói.

- Chắc vậy...

- Aaa! Hai cô gái này xinh đẹp quá!

- Đẹp quá à! Tôi không thể ngừng rơi nước mắt được!

Robin mỉm cười nói.

- Họ có vẻ rất nhiệt tình.

Nami nhăn mặt nói.

- Tôi thì thấy là họ trông như một đám ngốc...

- Họ có vấn đề.

Isora nhỏ giọng nói.

- Mong là xong bữa tiệc thì họ sẽ rời đi, tớ không muốn có thêm phiền phức đâu.

- Tớ cũng không muốn có thêm phiền phức.

Nami chán nản nói.

- Nhưng mà Luffy đã mời họ lên tàu rồi nên...

Sau cùng, hai người nhìn nhau thở dài một tiếng, rồi Isora tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

...

Lúc này, ở trong phòng y tế, có một đứa bé mặc quần áo thủy thủ đang nhìn Chopper dọn dẹp đống dụng cụ và thuốc, không biết nhìn bao lâu, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng đứa bé mới nói.

- Xin lỗi...

- Hở?!

Chopper ngạc nhiên hỏi.

- Tôi tưởng là cậu đã đi ăn với mọi người rồi chứ... Cậu còn đau ở đâu à?

- Bác sĩ, tôi cầu xin cậu!

Đứa bé hướng về phía Chopper quỳ xuống nói.

- Sau khi được chứng kiến y thuật của cậu, tôi muốn xin cậu trị bệnh cho một người nữa! Tôi cầu xin cậu! Xin cậu hãy qua thuyền của tôi để chữa trị cho người đó! Được không?

- Hả...?

...

- ?!

Isora ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng y tế, thầm nói.

- “Chopper đi đâu thế nhỉ?”

- Cạch ~!

Isora để đĩa xuống, nói.

- Tớ ăn xong rồi.

- Ờ, để đó đi.

Sanji quay đầu nhìn cái đĩa của Isora một cái rồi tức giận nói.

- Isora! Sao cậu lại bỏ thừa đồ ăn hả?!

Isora nhìn vài cục thịt trên đĩa, nói.

- Tớ có vài việc quan trọng cần làm.

Sanji bước tới, đập bàn nói.

- Chuyện quái gì quan trọng tới mức cậu phải bỏ thừa đồ ăn quý giá hả?

- À...

Isora nghiến răng nói nhỏ.

- Chopper đang một mình đi qua tàu địch, cậu không cảm nhận được hả, lông mày xoăn?!

- Cái quái gì?!

Sanji tới gần, hỏi nhỏ.

- Cậu ta đi qua đó làm gì?

- Tớ mà biết được thì việc quái gì phải bỏ đồ ăn?!

Isora nghiếng răng nói.

- Giờ tớ đi được chưa?!

- À...

Sanji khó chịu nói.

- Được rồi, đi đi!

...

Trong khoang tàu tối tăm, rách nát, tràn đầy mùi móc, Isora lặng lẽ theo sau Chopper và một đứa bé.

- Khịt khịt ~!

Isora hít hít vài hơi, nói nhỏ.

- Mùi máu? Còn có mùi thuốc...

Isora nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi tiếp tục tiến tới, một lúc sau, đứa bé đưa Chopper đi tới một ngỏ cụt tối tăm, khi thấy đứa bé leo lên một cái thùng, Isora cũng đã cảm nhận được một luồng Ki cực kì yếu ớt ở phía sau bức tường.

- Xột xoạc ~!

Đứa bé từ từ kéo một cái thùng gỗ ra.

- Cạch ~!

Khi cái thùng gỗ bị bỏ xuống sàn, đứa bé và Chopper cũng nhảy vào trong cách cửa nhỏ, Isora nhìn quanh hai vòng rồi cũng lặng lẽ bước tới.

...

Chopper đi theo đứa bé đến một nơi vô cùng tối tăm, nhưng lúc này Chopper cũng không còn nghi ngờ việc có bệnh nhân hay không nữa, vì cậu ta đã ngửi được mùi thuốc quen thuộc và mùi máu.

- Xẹt xẹt ~!

Đứa bé dùng bật lửa đốt một cây đèn, thắp sáng căn phòng, trong ánh sáng mờ mờ, Chopper nhìn thấy một người bị băng bó đang nằm trên cái giường gần đó.

- Là...

Chopper nhíu chân mày hỏi.

- Người cậu nói là anh ta hả?

- Ừm.

Đứa bé nhìn người đàn ông đang nằm trên giường nói.

- Anh ấy đã chịu đựng cơn đau đớn này trong nhiều ngày rồi... Xin bác sĩ hãy chữa trị cho anh ấy! Cầu xin cậu!

- Xoạc ~!

Chopper kéo chăn ra, sau đó giật mình hét.

- Là thứ gì đã gây ra vết thương kinh khủng này vậy!?

- Kiếm.

Isora bước tới một bước, nói.

- Nhìn vết thương này thì cũng phải cả tuần rồi ấy...

- Aaa! A-Anh Anh!

Trong tiếng kêu của đứa bé, Chopper không có gì bất ngờ nói.

- Tớ phải lập tức phẩu thuật cho anh ta ở đây! Isora, cậu giúp một chút đi!

- Tớ?

Isora hỏi.

- Tớ giúp gì được?

- Tớ cần phẩu thuật và khâu vết thương lại.

Chopper thả cái balo trên lưng xuống, nói.

- Nhưng mà ở đây hơi thiếu sáng, nên cậu cầm cái đèn tới gần giúp tớ. À lấy thêm ít nước nóng.

- Để đó cho tôi.

Đứa bé nói một câu rồi quay đầu đi, Isora thả ra một quả cầu Ki hỏi.

- Cở này đủ sáng chưa?

- Chưa.

Chopper vừa chuẩn bị thuốc tê vừa nói.

- Sáng thêm chút nữa đi.

Isora tăng thêm lượng Ki làm cho quả cầu Ki to lên, sau đó thả cho quả cầu lơ lửng giữa trần nhà, rồi bước tới gần Chopper hỏi.

- Còn cần tớ giúp gì nữa không?

Chopper tiêm xong cho người đàn ông trên giường bệnh thì nói.

- Quá trình phẩu thuật sẽ kết thúc sau khoảng một tiếng, trong lúc tớ phẩu thuật, cậu đừng cho người nào vào chỗ này, được không?

- Ok.

Isora gật đầu nói.

- Tớ thấy mấy tên kia đều đi qua tàu của chúng ta cả rồi, chắc là họ sẽ không quay lại trong thời gian ngắn đâu.

...

Lúc này bên Thousand Sunny, Zoro cầm một ly rượu uống cạn rồi để lên bàn.

- Aaa~!

Zoro thở ra một hơi, nói.

- Mấy người cũng thú vị đấy chứ...

Usopp nói.

- Các anh không có thức ăn mà lại có quá trời đồ uống, đúng là kì lạ.

- Đúng vậy, toàn là hàng sịn không đấy.

Một người đàn ông vừa ăn vừa nói.

- Đây là do mấy người tốt bụng ở địa ngục đã cho chúng tôi, giờ tôi xin tặng lại cho những người tốt bụng ở đây vì đã giúp chúng tôi.

- Hì hì hì.

Luffy cười nói.

- Không cần khách sáo đâu.

- Dù sao cũng phải cảm ơn chứ.

Người đàn ông đó tiếp tục nói.

- Nếu có dịp, mời các cậu đến quê hương chúng tôi. Chắc chắn là chúng tôi sẽ đền ơn các cậu.

- Không cần nói vậy đâu.

Sanji vừa lau đĩa vừa nói.

- Các anh muốn chúng tôi đưa các anh về nhà đúng không?

- Ha, cậu biết rồi hả?

Người đàn ông nói.

- Tưởng qua rồi chứ.

- Ha ha ha.

Luffy cười nói.

- Anh vui tính thiệt đó. Yên tâm, chúng tôi sẽ đưa các anh về.

- Thiệt hả? Cảm ơn nhiều!

- Khoan đã Luffy!

Nami nhíu mày chỉ vào Log Pose nói.

- Còn đảo người cá thì sao? Nếu bây giờ chúng ta đi tới hòn đảo khác thì Log sẽ thay đổi từ trường đó.

Luffy nói.

- Chỉ cần chúng ta đưa họ về nhà rồi đi ngay thì sẽ không sao đâu. Cậu đừng quá lo lắng.

- ...

Nami im lặng nghĩ.

- “Phiền phức lại tới rồi... ”

P/s còn 1 chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp