Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece

Chương 175: Chia Tay...


2 năm

trướctiếp

Isora đi ra khỏi phòng với con mắt bầm tím, vẻ mặt buồn phiền hỏi.

- Cậu nói là... Merry đã yên nghỉ rồi à?

Nami gật đầu nói.

- Ừ.

- Sao vậy?

Isora nói.

- Không phải cậu ấy vẫn...

Nami nói.

- Là...

Quay lại vài tiếng trước, trên biển rộng bao la, ở boong tàu của Going Merry, Chopper và Luffy chạy vòng quanh thuyền hét lên.

- Usopp, cậu đâu rồi?!

- Usopp?!

Sanji đẩy đẩy Sogeking, nói nhỏ.

- Này! Gọi cậu kìa.

- Không, không được...

Sogeking ôm đầu liếc mắt nhìn Luffy đang la hét nói.

/

- Nếu để họ biết là tớ thì...

- Này, Sogeking!

Một tiếng kêu đột ngột vang lên làm Sogeking giật mình đổ mồ hôi đầy mặt, đúng lúc Sogeking cho rằng mình đã bị phát hiện thì Luffy lại nói.

- Anh có thấy Usopp đâu không? Cậu ta biến mất nữa rồi.

Sogeking vội đứng lên nói.

- À... A... Cậu ta lấy thuyền nhỏ rời đi rồi.

- Hể?

Luffy và Chopper đồng thanh hỏi.

- Tại sao chứ?! Dù gì thì đây cũng là tàu của cậu ta mà...

Zoro nhìn Luffy và Chopper, lại nhìn Sogeking nói nhỏ.

- Hai tên dỡ hơi này bị gì mà không nhận ra nhỉ...?

- Cạch ~!

Tiếng mở cửa vang lên, mọi người quay đầu qua nhìn, Nami bước ra khỏi cabin dùng tay lau mồ hôi trên trán, nói.

- Isora vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mà cậu ta đã hít thở lại như bình thường rồi.

- Ừm.

Chopper nói.

- Lúc nãy tớ có tiêm cho cậu ta một mũi, chắc là đến chiều cậu ấy sẽ tỉnh lại.

- Vậy thì-

Zoro chưa nói dứt câu thì từng tiếng “Crắc crắc” vang lên cắt ngang câu nói của Zoro, lúc này Sanji hét lên.

- Cột buồm gãy! Nami-san tránh xa chỗ đó ra!

- Hả?!

Nami vội lùi lại nhìn lên cột buồm, lúc này cột buồm đang từ từ nghiêng về phía mũi thuyền, Sanji lại đá Sogeking qua một bên, tay trái ôm lấy Chimney và con thỏ Gonbe, tay phải nhấc bà Kokoro lên, nhanh chóng chạy đi.

- Ầm!

Cột buồm ngã mạnh về phía mũi thuyền, đập gẫy đầu cừu, sau đó phần mũi thuyền cũng dần tách ra trong ánh mắt khiếp sợ của cả nhóm.

- Crắc ~! Crắc ~! Crắc ~!

Từng tiếng nứt vỡ vang lên, một vết nứt cực lớn xuất hiện, như muốn cắt ngang thân tàu, Sogeking đứng lên, hoảng sợ nói.

- Merry...

Franky đi tới gần, vỗ vai Sogeking nói.

- Nó đã vượt quá giới hạn rồi...

Cả nhóm yên lặng đứng nhìn vết nứt một lúc lâu, Franky mới nói tiếp.

- Nếu cứ đứng nhìn thế này thì chúng ta sẽ chìm xuống biển mất, tôi sẽ tìm ít gỗ đóng một con thuyền nhỏ để chúng ta rời đi.

- À... Ừ.

Sogeking nói.

- Để tôi giúp... Không biết là trên thuyền này còn gỗ không...

- Này, các cậu.

Luffy chỉ về phía chấm đen ở chân trời trước mũi thuyền nói.

- Có thuyền đang tiến về đây kìa!

Sogeking quay đầu, vẻ mặt lo lắng nói.

- L-Là tàu hải quân à?

Zoro nói.

- Có vẻ không giống lắm.

Một lúc sau, Franky nói.

- Là tàu của công ty Galley-La.

Lúc này, con thuyền khổng lồ đã tiến đến gần thuyền mũ rơm, từng tiếng nói tràn đầy vui mừng phát ra từ trên boong thuyền lớn.

- Là họ kìa!

- Tốt quá! Họ còn sống!

- Thật tuyệt vời!

- Không thể tin được! Họ vẫn an toàn khi rời đi đúng vào lúc Aqua Laguna đổ bộ!

Trên boong thuyền lớn, trong không khí sôi nổi, chỉ có duy nhất một người đàn ông có mái tóc màu xanh, cả người quấn băng vải là tập trung ánh mắt nhìn vào hiện trạng của Going Merry.

- “Là con tàu đó... “

Người đàn ông có mái tóc xanh vẫn nhìn chằm chằm vào Going Merry, thầm nói.

- “Nó... Thật sự đã đi tìm họ”

- Này, ông chú Ice!

Tiếng kêu của Luffy kéo suy nghĩ của người đàn ông tóc xanh tên Icebreg này lại.

- Giờ đây...

Sau khi lấy lại tinh thần, Icebreg nói.

- Tôi đang chúng kiến kì tích... Một con thuyền đã vượt qua giới hạn của nó... Dù đã là một kĩ sư trong nhiều năm, nhưng tôi chưa từng thấy con tàu nào thần kì như vậy. Nó quá tuyệt vời...

Trong tiếng nói nhỏ của Icebreg, một giọng nói của trẻ con cũng vang lên trong đầu của cả nhóm mũ rơm.

- Xin lỗi các cậu... Tớ không đưa mọi người về được...

Luffy ngồi xuống, đặt tay lên sàn tàu nói.

- Tớ hiểu...

- Tuy biết là không thể... Nhưng tớ vẫn muốn đi cùng mọi người...

Từng câu nói ngắt quãng như khứa vào lòng của các thành viên nhóm mũ rơm, giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống trên mặt của mỗi người... Rất lâu, rất lâu sau, nhóm mũ rơm chuyển lên thuyền của công ty Galley-La, cả Isora cũng bị đưa vào phòng nghi ngơi trên thuyền, Luffy cầm theo một cây đuốc, bước lên thuyền nhỏ, tới gần Going Merry.

- Mọi người...

Luffy đứng nhìn con thuyền một lúc lâu mới hỏi.

- Sẵn sàng chưa?

- Ừm...!

Nhận được câu trả lời của mọi người, Luffy nhìn Going Merry nói.

- Merry... Dưới đáy biển rất tối và cô đơn... Cậu chắc sẽ buồn lắm...

Ánh lửa chập chờn dần nuốt chửng cả con thuyền, Luffy quăng cây đuốc lên thuyền, sau đó lại thì thầm.

- Usopp không có mặt... Cũng hay... Cậu ta... Sẽ không cầm được nước mắt mất.

Zoro liếc nhìn Sogeking hỏi.

- Cậu nghĩ thế à?

- Không...

Sogeking hơi ngẩng đầu lên nói.

- Là người đàn ông thì luôn biết rõ ngày chia tay sẽ đến. Một giọt nước mắt cũng sẽ không rơi, vì... Đã chuẩn bị tinh thần rồi...

Nhìn cả con tàu bị ngọn lửa bao lấy, Luffy như nhớ ra điều gì, mỉm cười nói.

- Isora đang ngủ, nên sẽ không tiễn cậu được... Cậu đã chở bọn tớ một thời gian dài... Cảm ơn nha, Merry...

...

Isora ngẩng đầu nói.

- Vậy là... Tớ không thể đưa cậu ấy đoạn đường cuối cùng...

Nami thở dài một tiếng rồi quay người đi... Isora nhìn mái tóc màu cam của Nami, trong lòng nói.

- Là do tôi, đúng không?

- Ừ.

Garuda Goro nói.

- Nếu cậu kiên trì đến khi hạ cánh thì cột buồm sẽ không gãy.

- Ờ...

Isora nhấc chân, bước đi, trong lòng thầm nói.

- Là do tôi yếu.

P/s hôm nay không được khỏe lắm, mai ta sẽ sửa chương 173 và lỗi chính tả ở chương đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp