Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 831: Lửa giận và sát ý


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù là những người bình thường yếu đuối hay những người có thế lực như Trình Xảo Xảo thì trong lòng đều thầm mong lúc mình gặp nguy nan sẽ có một cường giả từ trên trời giáng xuống, đánh bại kẻ thù.  

Nếu như vậy thì sẽ là niềm vui rất lớn. Nhưng Diệp Thành tùy ý giết cụ Điền, một tiếng trách mắng giết chết những thiếu niên ngoại vực, đánh bay Bạch Hạc Ông của Trục Nhật Thần Giáo, vậy thì người ta không cảm thấy vui vẻ nữa mà là kinh hoàng!  

Cụ Điền năm đó là cao thủ cảnh giới Võ Thánh tiềm ẩn, nhưng nhà họ Điền trước nay luôn khiêm tốn, sau cụ Điền lại đột nhiên bật lên, một bước lên tới Ngưng Đan, danh chấn tỉnh Tô Bắc, ngay cả trên mạng cũng có nhiều người biết đến lão ta.  

Bạch Hạc Ông càng giỏi hơn, là chấp sự ngoại môn của Trục Nhật Thần Giáo. Nhiều lúc ông ta đại diện cho Trục Nhật Thần Giáo ra ngoài giao lưu với các quốc gia, các tổ chức lớn, dù gặp cường giả Kim Đan vẫn có thể cười nói bình thường.   

Mà kể từ khi Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo xuất hiện, mấy năm nay đâu có ai dám khiêu khích những thánh địa tu luyện tối cao này chứ?  

Nhưng Diệp Thành đã giết hai cường giả Ngưng Đan, việc này cũng không khó hơn giết tu sĩ Tu Thể đỉnh phong bao nhiêu, lúc này nhiều người mới hoàn hồn lại.  

"Chẳng lẽ tên này không phải là tu sĩ Ngưng Đan như chúng ta nghĩ là một vị Kim Đan?". Trong đầu nhiều người chợt bật ra điều này, sau đó họ liền kinh hãi bởi suy nghĩ này.  

Kim Đan là sự tồn tại mạnh mẽ đến thế nào chứ?  

Tuy chỉ xét riêng về cảnh giới thì Kim Đan chỉ là Thần Cảnh mà thôi. Nhưng năm đó thiên tài như Tiêu Nghĩa Tuyệt đã bước vào hàng ngũ Huyền Tiên mà vẫn không thể ngưng tụ Kim Đan, cuối cùng nhờ Diệp Thành giúp đỡ mới có thể đột phá là biết Kim Đan mạnh hơn Thần Cảnh không biết bao nhiêu lần.  

Dù khi linh khí trên Địa Cầu đã khôi phục như bây giờ thì cường giả Kim Đan vẫn chỉ ít đếm trên đầu ngón tay, chỉ có cường giả Thần Cảnh đỉnh phong năm đó mới có cơ hội đột phá Kim Đan.   

Cho dù ở dưới biển sâu hay trên núi cao, nhiều yêu thú tiến hóa vượt xa loài người nhưng trở thành Kim Đan thì chẳng được mấy con. Cường giả Kim Đan nào chỉ cần giậm chân thôi là cả Địa Cầu chấn động, là sự tồn tại giống như thần bảo vệ của Hoa Hạ!  

Diệp Thành nhìn rất trẻ, trông chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi mà đã là cường giả Kim Đan rồi sao? Phái Sương Diệp nếu có cường giả như thế này trấn giữ thì sao lại sụp đổ trong một đêm? Một cường giả Kim Đan đứng ra thì sớm đã truyền khắp Hoa Hạ thậm chí là cả thế giới, được các quốc gia cung kính tôn sùng mới đúng, tại sao lại lặng lẽ không danh tiếng?  

Nhiều người trẻ tuổi không hiểu được, ngay cả người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp cũng không biết nói gì, chỉ lắp bắp chẳng thốt nên được gì.  

Một cường giả Kim Đan xuất thế!  

Đây chính là chuyện lớn kinh thiên động địa, đủ để khiến Hoa Hạ chấn động, các môn phái lớn kinh ngạc.  

Nhưng một số người biết Diệp Thành thì thầm thở dài.  

"Tên này xuất hiện đâu chỉ khiến Hoa Hạ chấn động, e là tất cả các quốc gia, tất cả các tổ chức, tất cả các tu sĩ thậm chí là tất cả các chủng tộc trên thế giới đều sẽ chấn động!"  

Đây chính là cường giả mạnh nhất Địa Cầu năm đó, Diệp Thiên Quân, mười năm trước đã giết Nguyên Anh dễ như trở bàn tay, nghiền nát thánh địa Lăng Tiêu!  

Mười năm sau, ai biết Diệp Thành đã mạnh đến mức độ nào? Nguyên Anh, hoặc là...trên cả Nguyên Anh?  

Mà lúc này trong hội trường, Diệp Thành ngồi trên vị trí trung tâm, không nhìn ai mà lại hỏi cô bé: "Tiểu Uyển, bố cháu đâu? Sao bố cháu không đi với cháu? Nghe cháu kể, hình như cháu luôn sống với dì Sakura. Dì Sakura đó của cháu tên đầy đủ là gì, còn mẹ cháu nữa, mẹ cháu chết trong tay sát thủ sao?"  

Tần Thanh Uyển chớp đôi mắt to, cảm thấy người cậu này kỳ lạ thật.  

Dì Sakura là dì Sakura chứ sao, còn tên là gì nữa? Còn bố, bố cô bé đã mất tích không biết bao lâu rồi. Nhưng khi nhớ đến mẹ, đôi mắt cô bé nhòe đi, nhỏ giọng nghẹn ngào:  

"Mẹ được dì Sakura liều mạng bảo vệ. Trước kia vì bảo vệ dì Sakura, mẹ bị sát thủ bắt đi. Cháu nghe họ nói những sát thủ đó là do nhà họ Điền thuê, nhà họ Điền luôn thèm khát lợi ích của Hoa Đông, nhiều lần muốn đuổi phái Sương Diệp đi... Đám người của Hoa Đông đó...thấy vết thương của dì Sakura càng ngày càng nghiêm trọng thì càng qua loa với phái Sương Diệp, cuối cùng thậm chí còn không thèm liên lạc nữa, còn làm khó bọn cháu khắp nơi. Có nhiều sư huynh ở bên ngoài bị người ta lén giết chết, giờ chỉ còn cháu và dì Sakura thôi".  

Cô bé càng nói càng nhắc đến nhiều chuyện buồn, nước mắt lăn trên khuôn mặt tinh xảo, tí tách chảy xuống. Nhưng Tần Thanh Uyển đã ý thức được điều gì đó rất nhanh, liền nhanh chóng ngừng khóc, lộ ra dáng vẻ kiên cường.  

Diệp Thành nhìn thấy thế thì sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm. Gặp phải hoàn cảnh bi đát cỡ nào mới có thể khiến một cô bé ngay cả khóc cũng không thể chứ.  

Những người này, những đồng bào mà anh không tiếc dùng huyết chú để bảo vệ, thế mà họ lại đối xử với người thân và đệ tử của anh như vậy?!  

Các thế gia lớn ở Hoa Đông, nhà họ Điền ở Tô Bắc và cả những kẻ ra tay và bỏ đá xuống giếng với Sương Diệp lâu, tất cả đều đáng chết!  

Diệp Thành nói với giọng không lớn, nhưng nhanh chóng truyền khắp hội trường: "Điền Khởi Văn!"  

Điền Khởi Văn bị Diệp Thành gọi tên liền thất kinh, tỉnh lại từ trong đau đớn và kinh hoàng. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thành đang nhìn qua. Điền Khởi Văn cảm thấy, đời này hắn chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt như vậy.  

Đôi mắt đó vô cùng lạnh nhạt, không chút cảm xúc, thậm chí chẳng có chút tình cảm nào, tựa như một hòn đá, một cái cây cổ thụ vậy, không có chút tình cảm nào với con người.   

"Diệp..."  

Điền Khởi Văn nói, giọng hắn khản đặc cứ như vỏ gỗ cây sần sùi cọ vào nhau vậy. Điền Khởi Văn muốn giữ bình tĩnh, hắn đường đường là con cháu của nhà họ Điền ở Tô Bắc, chắt của tu sĩ Ngưng Đan, thiên tài tuổi còn trẻ đã tu tới cảnh giới Tu Thể, sao có thể sợ một tên tiểu bối cỏn con không rõ lai lịch, ngay cả lên đài đấu với hắn còn không dám chứ?  

Nhưng bây giờ đối mặt với Diệp Thành giơ tay đã giết chết cụ nội, danh chấn toàn trường, Điền Khởi Văn phát hiện lửa giận và lòng can đảm trong lòng mình đã nhanh chóng rút xuống như thủy triều. Mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, đôi chân run bần bật không khống chế nổi.  

Đây không còn là tiểu bối Diệp Thành không có chút tu vi nào ở dưới đài nữa.  

Chủ của Sương Diệp lâu, Diệp Thiên Quân, người mạnh nhất Địa Cầu, giết được cả cường giả Nguyên Anh, một đống cụm từ được những người xung quanh bật thốt ra. Bóng dáng mạnh mẽ xông lên trời cao, một mình ứng chiến với thánh địa Lăng Tiêu mà hồi hắn còn nhỏ nhìn thấy trên màn trời cuối cùng cũng trùng khớp với thanh niên áo đen trước mặt.  

Lúc này, Điền Khởi Văn cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đáng sợ khi bị Diệp Thành khống chế của những kẻ năm đó!  

Không chỉ là hắn mà cả đám người Trình Hưng, Trình Xảo Xảo, người phụ nữ mặc sườn xám đều run như cầy sấy. Diệp Thành tuy biến mất mười năm nhưng dù sao năm đó anh cũng từng danh chấn toàn cầu. Bình thường họ không chú ý, nhưng sau khi những người xung quanh nhắc nhở thì họ cũng nhớ lại sự lợi hại của Diệp Thành, anh là cường giả vô địch từng thống trị cả một thời đại.  

Trước mặt anh, Vương Phục Hổ, Đường Tông Trạch, cụ Điền đều nhỏ bé như cát bụi. Dù là đám người Tần Sương cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh.  

Một cường giả vô địch như vậy mà họ lại coi thường, còn nói "không cùng một đẳng cấp, cả đời chỉ có thể là người bình thường, không thể nào hòa nhập vào thế giới của người tu hành bọn họ", còn khiêu khích công khai.  

Phong Linh còn tức giận, không phải chỉ là một người bình thường có chút quan hệ với mẹ nuôi thôi sao, thế mà dám ăn nói ngông cuồng với tu sĩ bọn họ, nói rằng "nếu không phải là nể mặt


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp