Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi!

Chương 32: 32: Sống Chung Bất Hợp Pháp


3 tháng

trướctiếp


Edit: Libra
Beta: Craspike
Anh còn có thể nói gì đây.
Dù sao, rốt cuộc cảm thấy theo đuổi cô gái nhỏ cũng chẳng dễ dàng gì.
Hừ, bây giờ lừa gạt cô ấy cũng không còn tác dụng gì nữa rồi rồi.
Sở Dung nâng cằm lên, gằn từng chữ: "Chúng ta cứ thong thả."
Những lời này phải là anh nên nói mới đúng.
"Anh cho rằng anh theo đuổi em thì em sẽ đồng ý sao?" Sở Dung liếc xéo anh một cái, bổ sung: "Người theo đuổi em có mà xếp hàng dài đến bên ngoài Vạn Lí Trường Thành kia kìa." Nghĩ đến câu anh nói "Hiểu rồi, hiểu rồi" liền tức giận.
Lục Trạch Nhất dừng khoảng trừng 2 giây, bắt lấy cánh tay cô, nói: "Anh sợ em sẽ hối hận, bây giờ không còn tỉnh táo được"
Sở Dung đáp: "Hiện tại em rất tỉnh táo." Nói xong cô khéo léo rút tay lại.
Miếng thịt đưa đến bên miệng mà còn để mất, anh thật là ngu ngốc mà.

Việc này liên quan đến vấn đề về tự tôn và mặt mũi của cô đấy.

Ngoài cô ra, còn có cô gái nào sau khi bị từ chối mà vẫn một lòng yêu tên luật sư mặt lạnh này chứ.
Nói cái gì mà từ từ đến? Cần phải dạy dỗ anh lại chút.
Lục Trạch Nhất thấy tay mình bỗng nhiên trống không, anh mím chặt môi, lại nắm lấy tay cô.

Sở Dung lần này không thể thoát ra khỏi tay anh.
"Bây giờ em không muốn chúng ta bắt đầu mối quan hệ sao?" Anh hỏi.
Muốn chứ.

Đến trong mơ Sở Dung cũng muốn nữa kìa.
Lục Trạch Nhất nhướng mày, ánh mắt trầm tĩnh mà thâm tình, trong nháy mắt Sở Dung như bị hút vào trong hồ nước vô tận, thiếu chút nữa rơi vào trong đó.

"Vậy anh nói đi, tại sao lại không muốn suy nghĩ nữa" Vành tai Sở Dung nóng lên, giọng nói cũng không tự giác mà trở nên run rẩy.
Đúng là không có tiền đồ mà, Sở Dung tự cắn vào đầu lưỡi của mình.

Cái tên này, có cần phải đẹp trai như thế không? Nếu cô mà chụp lại cái biểu cảm này gửi cho Thích Lam xem, cô ấy nhất định sẽ không tin đây chính là Lục Trạch Nhất.
"Anh nghĩ kĩ rồi, bất kể là vì lí do gì, cũng không an toàn bằng việc trói em ở bên cạnh tôi."

Một khoảng im lặng.

Nói cái gì vậy chứ? Sở Dung khó khăn nuốt nước miếng, đây là anh đang tỏ tình sao?
Lục Trạch Nhất sắc mặt thâm trầm, giống như đang nói chuyện trọng đại liên quan đến cả sinh mệnh: "Anh còn chưa kịp nói cho em một chuyện, sợ em sẽ không vui, tức giận lại muốn chia tay với anh."
Con người này nghiêm túc thật đấy.

Sở Dung buông lỏng, mặc cho tay anh vẫn kéo mình.
"Anh không muốn phải trải qua loại cảm giác đau đớn khi mất đi một lần nữa." Lục Trạch Nhất thở dài một hơi thật sâu, nói: "Sở Dung, em là một cô gái tốt, anh vẫn luôn biết điều đó."
Người đàn ông này đang che giấu cái gì chứ? Anh đã trải qua chuyện mà lại sợ mất đi? Trong lòng như có thứ gì đó cuộn trào lên, nhịp tim của Sở Dung đập ngày một nhanh hơn, hai má bắt đầu nóng lên, chân càng trở nên căng cứng, chỉ có thể cúi bất lực cúi đầu.
Lục Trạch Nhất không cho cô cơ hội trốn tránh, anh dùng tay nâng cằm cô lên, tiếp tục nói: "Anh rất thích em."
Aaaaa, lời tỏ tình thẳng thắn như thế mà vẫn khiến cho tim cô đập nhanh hơn là sao chứ.
Sở Dung chọc chọc vào bờ vai anh "Ồ" một tiếng.
Lục Trạch Nhất nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ nói: "Anh muốn dùng cách lãng mạn nhất ở bên em."
Mẹ kiếp.
Sở Dung lại lấy tay chọc chọc vào ngực anh, hỏi: "Anh là đang tỏ tình với em sao?"
Lục Trạch Nhất không do dự đáp: "Phải."
"Nhưng trước kia khi ăn xiên thịt cừu anh lại nói chưa đến lúc." Sở Dung phản bác, giọng nói đầy vẻ tủi thân.
Thật không có chút chính kiến nào hết.
Hai người nhìn nhau 5 giây, Lục Trạch Nhất bỗng bật cười.
"Không còn cách nào khác." Giọng anh trầm trầm mà mềm mại: "Em thực sự rất đẹp."
Sở Dung hất tay anh ra.

Anh cho rằng cô dễ bị lừa như vậy sao? Sở Dung nói: "Qua thôn này vô quán."
*过了这个村儿,没这个店儿: Sau khi đi qua ngôi làng này, không có cửa hàng nào như vậy, câu tục ngữ này có nghĩa là nếu đã bỏ lỡ một cơ hội, thì sẽ không bao giờ có được cơ hội này lần nữa.
"Anh theo đuổi em cẩn thận, đừng có mà đi đường tắt." Cô sẽ không bị mắc mưu nữa đâu.
Không khí dường như tĩnh lặng trong giây lát, Lục Trạch Nhất lại mỉm cười.
"Em đang ghi thù sao?"
"Đúng vậy." Sở Dung ra sức gật đầu.

Cô chính là đang ghi thù.

Đúng lúc, như vậy cô có thể hiểu anh hơn rồi.
Sở Dung khoanh tay trước ngực, quay đầu đi về hướng khác, bước chân vui vẻ mà có khí thế.
"Mau đi nhanh lên, em muốn ăn sữa chua."
Lục Trạch Nhất lập tức bước nhanh đến bên cạnh cô.

Tim đập rất nhanh, Sở Dung chỉ có thể cắn chặt hàm, cố gắng che đậy.

Máu như dồn l3n đỉnh đầu, vành tai nóng bỏng, như thể suy nghĩ của cô đã bị đốt cháy.Đi được một đoạn, Sở Dung mới bình tĩnh lại được một chút, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cô quay đầu hỏi anh: "Tại sao em lại phải cẩn thận với Nghê Duyệt?" Nếu không phải là vừa chạm mặt với Chiêm Tri Hạ, cô đã quên không hỏi anh rồi.
Nghê Duyệt là tổng giám đốc cũa của Càn An, không thể nào là nội gián được, huống hồ cô ấy còn là người hướng dẫn của cô, Lục Trạch Nhất kêu mình cẩn thận với cô ấy làm gì chứ?
Lục Trạch Nhất nâng tay lấy cái mũ phía sau người cô, không chút khách khí chụp lên đầu cô.
"Ngốc."
Hả?
Sở Dung không phục túm lấy anh, Lục Trạch Nhất nhân cơ hội kéo cô vào trong lồ ng ngực mình, tiếp tục nói chủ đề khi nãy.
"Em yên tâm" anh cúi thấp đầu hôn cô nột cái, "Anh sẽ theo đuổi em đến cùng."
Mẹ kiếp!
Cái gì mà đại luật sư, rõ ràng là tên lưu manh.

Sở Dung dùng khuỷu tay huých anh một cái.
Hai người lại đi dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, lúc rẽ vào chỗ mua sữa chua, một người đàn ông bỗng chặn đường đi của Lục Trạch Nhất.
Gì đây?
Sở Dung đưa tay đặt sữa chua về lại chỗ cũ.
"Lâu rồi không gặp, về rồi cũng không nói một tiếng sao?"
Người đàn ông kia mặc một bộ đồ moto màu đen, trên cổ có xăm một hình con rồng.

Ánh mắt anh ta thẳng thắn, táo bạo quét một lượt qua người Lục Trạch Nhất, cười khẽ một tiếng: "Thay đổi rồi."
Lục Trạch Nhất cười mỉm: "Anh cũng thế."

Lục Trạch Nhất lại quen biết kiểu người như vậy sao? Sự tò mò của Sở Dung đột nhiên bộc phát.
Mắt của người đàn ông kia rất to, anh ta nhìn lướt qua Sở Dung một cái, Lục Trạch Nhất lập tức chắn trước mặt cô.
"Bảo vệ như vậy sao?" Người đàn ông kia tặc lưỡi một tiếng, "Có bạn gái rồi mà không thèm giới thiệu, thật không coi trọng tình anh em này mà."
"Tần Diệp" Lục Trạch Nhất cảnh cáo gọi tên anh ta, giọng nói lạnh ngắt.
"Biết rồi, biết rồi" Tần Diệp cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, quét mắt qua Sở Dung thêm lượt nữa, tùy tiện lấy đi một gói sữa chua trên kệ.
"Lần sau gặp lại" Anh ta hướng phía cô vẫy vẫy tay: "Anh đi trước nhé, cô bé."
Sở Dung: "...."
Đợi Tần Diệp rời đi, Lục Trạch Nhất mới quay đầu lại nghiêm túc giải thích: "Người đàn ông kia em nên tránh xa một chút, biết chưa?"
Vì sao chứ? Sở Dung hỏi: "Anh ta là ai thế?"
"Hứa với anh." Vẻ mặt của Lục Trạch Nhất càng trở nên nghiêm túc hơn như đang ở trên quan tòa xét xử vậy.
Chu Dung nuốt nước miếng, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Nét mặt của Lục Trạch Nhất lúc này mới dịu dàng đi được một chút, cầm lấy túi sữa chua giơ giơ trước mặt cô, hỏi: "Cái này?"
Sở Dung lại gật đầu.
Áo khoác gió của Lục Trạch Nhất vắt trên xe mua hàng, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo mà lạnh lẽo.
Người đàn ông này rốt cuộc là có bí mật gì chứ? Suy nghĩ của Sở Dung càng trở nên rối rắm.

Nếu như cô có một người bạn chuyên săn tin tức thì tốt rồi.
Lúc hai người đi từ siêu thị ra, nhìn thấy một quầy chụp ảnh, bắt gặp cặp đôi đang cười cười nói nói bước từ bên trong ra.
Sở Dung trước đây khi đến trung tâm thương mại đã nghĩ kĩ rồi, nếu như có bạn trai, cô nhất định sẽ đưa anh ấy đến đây để chụp ảnh một lần.
"Muốn đi không?" Lục Trạch Nhất hỏi.
"Không đi" Sở Dung dứt khoát từ chối, "Em muốn cùng bạn trai chụp ảnh."
Nói xong, cô một bên quan sát anh một bên bổ sung thêm: "Bạn trai hợp pháp."
Lục Trạch Nhất: "....."
Bên ngoài sắc trời đã trở nên âm u, người qua đường cầm ô bước đi cũng rất vội vã.

Sao mới có một khoảng thời gian ngắn như thế mà đã trở thành như thế này rồi? Sở Dung ghé mặt sát bên cửa sổ, đưa ngón tay lên đó thử nhiệt độ.
"Chúng ta đi mua ô nhé." Sở Dung nói.
"Em đang sợ sao?" Lục Trạch Nhất nắm lấy tay cô, khẽ vuốt v e hai cái.
"Đừng tùy tiện sờ."
"Ừm."
Sao phải làm cái hành động thân mật thế chứ, làm người ta động tâm mất.
Sở Dung nhìn đường nét trên khuôn mặt tinh sảo của anh, bỗng nhiên xoay người ôm lấy bờ vai của anh.
"Lục Trạch Nhất" Cô nói ngữ điệu mang theo chút làm nũng: "Chúng ta thương lượng một chuyện đi."
"Hửm?" Anh ôm lấy eo cô, giọng nói cũng vô thức trở nên ôn nhu, dịu dàng hơn.
"Anh xem hôm nay đã đủ nguy hiểm rồi, không biết sẽ còn có người nào khác tìm đến chúng ta" Sở Dung cọ cọ ngực anh, nói: "Em cảm thấy đề nghị lần trước chúng ta có thể thương lượng."

Đúng vậy, chính là đề nghị sống chung kia.
Vừa lúc, như vậy càng có cơ hội tìm hiểu anh hơn.
Cô cũng thật quá thông minh rồi.
"Thuê chung?" Lục Trạch Nhất nhướng mày, dường như đang đợi cô nói câu tiếp theo.
Nếu người ta đã tỏ vẻ như vậy, cô thế nào cũng phải nói rõ ra mới được.
Vì thế Sở Dung ho khẽ một tiếng, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể cùng nhau thuê nhà của anh trước, cũng không cần tìm nhà mới, nếu không sẽ phiền phức lắm đúng không?" Nói xong, cô hướng mắt nhìn anh mong đợi.
Lục Trạch Nhất không nói lời nào, lực ôm cô cũng không hề nhẹ đi, tựa hồ đang suy nghĩ.
Kiềm chế?
Mắt Sở Dung sáng ngời, đợi sau khi cô dọn vào, cô sẽ đem hai từ này biến mất khỏi từ điển của anh.
Lục Trạch Nhất liền nói: "Anh vào siêu thị mua ô."
"Sau đó thì đi đâu?" Cô cố ý hỏi tiếp.
"Nhà em."
Sở Dung hít một hơi thật sâu, còn chưa dứt lời, đã nghe Lục Trạch Nhất gọi: " Nhớ mang theo một cái vali lớn."
Hả? Những lời này có nghĩa là...
Lục Trạch Nhất gợi lên một nụ cười nhạt, xoay người đi mua ô.
Mẹ kiếp! Đây chính là ám chỉ của tình yêu aaaa!
"Em, em ở bên ngoài đợi anh." Sở Dung nhìn bóng lưng của anh mà lớn tiếng nói.
Lục Trạch Nhất đưa lưng về phía cô, giơ tay vẫy vẫy trên không trung.
Sở Dung kích động đến mức nhảy cả lên, hai tay nắm chặt, vừa nhảy vừa xoay người, cuối cùng ngã xuống tủ đựng đồ bên cạnh.

Sở Dung cười hì hì mà dựa vào nó.

Cuối cùng cũng có thể sống chung bất hợp pháp với luật sư Lục rồi!
Sở Dung suy nghĩ một chút, thấy quầy hàng bên cạnh không có ai, vội vàng chạy tới, chọn một vật nhỏ hình vuông, dùng ngón tay kẹp vào.

"Cái này, cái này bao nhiêu tiền?"

Thật cao hứng, thật thẹn thùng, thật k1ch thích.

Lại cảm giác này lần đầu tiên cô cảm nhận được.
Sở Dung lại lần nữa ra khỏi siêu thị, đến bên cạnh đống đồ, cẩn thẩn từng li từng tí giấu cái đồ vừa mua kia vào trong đống quần áo của mình.
Oa, cuối cùng cũng phải trưởng thành rồi.

Sở Dung ra sức che mặt mình..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp