Anh Yêu Em Nhất Trên Đời [Giới Giải Trí]

Chương 21: Phòng cưới, giường tân hôn.


2 năm

trướctiếp

Anh yêu em nhất trên đời - Lâm Áng Tư

Edit: Thỏ

Beta: Phương

Chương 21:

Phòng cưới, giường tân hôn.

Lâm An Lan gật đầu, "Không được hay sao?"

"Không phải, chỉ là em quá kinh ngạc, em còn tưởng hai anh không quen nhau, chưa thấy hai người hợp tác với nhau bao giờ."

Không chỉ có hắn nghĩ như thế mà hắn thấy bên khách mời bọn họ rõ ràng đều nghĩ thế.

Trình Úc cười nói, "Không hợp tác cũng không phải không quen biết, chỉ là không có cơ hội thôi, bây giờ đã có rồi còn gì."

"Cũng phải." Quan Phi cười nói.

Đạo diễn thấy mọi người đã đông đủ thì yêu cầu tổ máy quay bắt đầu ghi hình, các khách mời đều đứng vào vị trí quy định.

Phân cảnh thứ nhất là chọn đồng đội.

"Hai khách mời một đội, mỗi người cần viết tên của vị khách mà mình muốn chọn nhất trên thẻ. Nếu hai bên chọn nhau thành công thì có thể thành một đội. Nếu như không chọn trúng nhau thì lại tiếp tục lựa chọn, cuối cùng hai người còn lại sẽ tự động tạo thành đội."

Nhóm khách mời lập tức đau đớn ồ lên, cũng có người bắt đầu thảo luận với người bên cạnh, hỏi đối phương muốn cùng đội với ai, nhưng họ nhanh chóng bị MC ngắt lời.

Nhân viên công tác lần lượt chia thẻ, Lâm An Lan không hề do dự viết hai chữ "Trình Úc" lên đó, Trình Úc thì viết tên Lâm An Lan xong còn vẽ thêm một đóa bọt sóng nhỏ.

"Lan", vốn chỉ cơn sóng.

Ban đầu Trình Úc muốn vẽ một đường cuộn sóng, nhưng lúc đặt bút lại thấy cuộn sóng bình thường và không rõ ràng lắm nên mới vẽ thành đóa sóng nhỏ.

MC cầm thẻ trong tay, nhìn kỹ, đến lúc hắn nhìn thấy đóa bọt sóng nhỏ trên thẻ của Trình Úc thì không khỏi mở to mắt nhìn, vô thức nhìn về phía Trình Úc, hắn thấy Trình Úc đứng hai tay đút túi, không biểu cảm gì, trông rất ngầu và đẹp trai, hoàn toàn không nhìn ra anh còn tung moe vẽ một đóa bọt sóng như thế.

Phân cảnh này tiến hành rất nhanh chóng, trước tiên là Lâm An Lan và Trình Úc thành công chọn lẫn nhau, những người khác cũng chọn nhau thành công, lập thành đội sau vòng thứ hai và thứ ba, mọi người cùng bước vào phân cảnh thứ hai.

Phân cảnh thứ hai là chọn phòng ngủ, ê-kíp chương trình cho năm đội khách mời chọn năm phòng ở khác nhau, trong đó nơi tốt nhất là phòng tân hôn của con trai nhà trưởng thôn và điều kiện thấp nhất là ngôi nhà lá không có người ở trong thôn.

Trình Úc vừa nghe có phòng cưới, hai mắt đã sáng cả lên, "Chúng ta chọn phòng tốt nhất kia nhá."

Anh cố tình không nói là phòng cưới, Lâm An Lan cũng chỉ để ý tới phòng của con trai nhà trưởng thôn kia là phòng tốt nhất.

"Chúng ta giành hạng nhất rồi nói tiếp."

"Nhất định." Trình Úc tự tin nói.

Quy tắc chọn phòng ở rất đơn giản, ít nhất là rất đơn giản với Lâm An Lan và Trình Úc.

Có lẽ là do tác dụng chính của nội dung ghi hình mùa này là vượt qua khâu xét duyệt nên ê-kíp chương trình khao khát muốn nhét thêm năng lượng tích cực vô hạn khi còn có thể.

Một cái chủ đề "Đánh thức hồi ức xưa" rõ ràng không thể thỏa mãn được ước vọng tăng kế sinh nhai của ê-kíp chương trình, thậm chí bọn họ còn nghĩ tới cả văn hóa văn học!

"Đặt chân trên mảnh đất vững chắc này, ngoài cảm nhận về sự phát triển của thời đại và sự tiến bộ của cuộc sống hiện đại, nó còn khiến người ta liên tưởng đến sự phát triển và kế thừa nền văn hóa của chúng ta. Như mọi người đã biết, trong dòng chảy văn học của nước nhà, có một trường phái sáng tác đã dùng đất hoàng thổ nơi thôn quê làm đề tài sáng tác, miêu tả lịch sử xã hội, thể hiện những biến chuyển của thời đại, giúp con người ta khai sáng tư duy, gợi mở tâm hồn, và trường phái đó chính là văn học hoàng thổ."

"Như vậy, trước khi dọn vào những căn phòng mà thôn dân ở đây cung cấp cho chúng ta sẽ khảo sát mọi người, có ai biết tác giả và tác phẩm tiêu biểu nào của trường phái văn học hoàng thổ không? Trả lời hai người và tác phẩm là được."

Mọi người: ...

Nhóm khách mời ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc nhìn MC, trong lòng gào thét như điên: Sao còn có cả thi thố nữa ?! Đây không phải một chương trình du lịch ngoài trời à?! Làm sao lại phải khảo sát nữa! Đi nhầm trường quay rồi anh em ơi!

MC cũng bất lực lắm, thầm nghĩ chuyện này chẳng phải vì năng lượng tích cực còn gì, tích cực hướng về phía trước, lúc xét duyệt không bị ngạch cái roẹt chứ sao?!

Trong khi khách mời và MC vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ biến thành mắt híp thì Lâm An Lan bĩnh tĩnh, nhã nhặn mở miệng.

"Tác giả tiêu biểu như Liễu Thanh, Lộ Dao, Trần Trung Thực, các tác phẩm tiêu biểu là "Gây dựng sự nghiệp lịch sử", "Thế gian tầm thường", "Đồng bằng Bạch Lộc"."

MC tức khắc vui mừng xen lẫn ngạc nhiên nhìn về phía cậu, mừng rơi nước mắt!

Tại sao tôi lại hay rưng rưng nước mắt, bởi vì tôi có một tình yêu sâu sắc với những người cứu cánh cảnh quay như các cậu!!

"Không sai, An Lan quả thật rất giỏi, nói được tên tác giả tác và tác phẩm tiêu biểu, cậu và Trình Úc có thể lựa chọn căn phòng mà hai cậu muốn trước."

Trình Úc cười nói: "Thế này đã là gì, lúc còn đi học An An là học sinh giỏi của trường đấy."

Mọi người kinh ngạc, "Anh Lâm lợi hại như vậy sao?"

Lâm An Lan khiêm tốn nói, "Cũng thường thường thôi."

Có điều cậu từng nghe Trình Úc nói, thành tích của cậu hồi còn đi học rất tốt, chỉ là hiện tại cậu quên mất rồi nên cũng không muốn nhắc lại nữa.

"Nhưng mà anh Trình cũng biết hồi còn đi học anh Lâm là học sinh giỏi cơ ạ?" Quan Phi ngạc nhiên nói.

"Bọn anh là bạn học." Trình Úc không e dè.

Lần này thì ngỡ ngàng thật sự, mọi người có mặt ở đây đều nghĩ là trước đây hai người không quen biết, hoặc là như nước sông và nước giếng, không ngờ hai người còn là bạn học.

"Anh Trình và anh Lâm là bạn cùng lớp ấy hả?"

"Đúng vậy." Trình Úc nhẹ giọng nói, "Cấp ba và đại học đều học cùng, chỉ là lên đại học không học cùng ngành thôi."

"Vậy sao trước đây hai anh không hợp tác thế ạ?"

"Đó chẳng phải là do chưa có cơ hội thích hợp sao? Lần này gặp nhau là cơ hội đã tới rồi."

Mọi người gật đầu.

Trình Úc cúi đầu nhìn Lâm An Lan, "An An, em chọn đi, em xem mình thích gian phòng nào."

"Cùng nhau đi." Lâm An Lan nói.

Tuy cậu nói như thế nhưng đã quyết định xong rồi.

Trình Úc muốn căn phòng tốt nhất của con trai nhà trưởng thôn kia, vừa hay hai người giành được hạng nhất, bây giờ chọn căn phòng đó cũng sẽ không có ai nói gì.

Lâm An Lan đã suy nghĩ thấu đáo rồi, tuổi tác mười người bọn họ xấp xỉ nhau do đó không tồn tại chuyện kính già yêu trẻ, yêu cầu khả thi duy nhất là nhường cho đội ba cô gái kia.

Song cậu cân nhắc ngay đến chuyện nhường nhịn này, nếu sau đó người khác giành hạng một mà lại không nhường cho đội con gái thế thì chắc chắn bị lôi ra so sánh, không công bằng với những chàng trai khác.

Hơn nữa đội con gái chưa chắc đã cần đội cậu nhường, cho nên cậu cũng không do dự nữa, chọn phòng của con trai nhà trưởng thôn mà Trình Úc thích, cầm chìa khóa.

Trình Úc thấy cậu chọn phòng cưới thật thì không khỏi mỉm cười, dịu dàng nhìn cậu.

Lâm An Lan cũng cười cười, thiệt tình mà nói, trong lòng cậu cũng muốn chọn căn phòng này, dù sao thật sự dẫn cậu ấm nhà giàu được chiều chuộng từ nhỏ như Trình Úc đến ở nhà lá gì gì đó, chắc là anh ở cũng chẳng quen được.

Lâm An Lan cũng không nỡ lòng nào làm thế.

Hai người đợi một hồi lâu cuối cùng thì những người khác mới trả lời xong câu hỏi và chọn được phòng ở.

Tổ đạo diễn cố ý lựa chọn năm căn phòng tương đối gần nhau để tăng sự tương tác giữa các khách mời, có thể giúp bọn họ ghé qua thăm nhau, làm tăng lượng xem chương trình vì vậy mọi người đi không lâu đã thấy phòng của riêng mình.

"Phòng ở của chúng ta cách nhau khá gần." Lý Vĩnh Tư kinh ngạc nói.

"Thế cũng tốt, mọi người có thể ăn ké cơm của nhau." Mã Tuấn Sơn nói.

Nhắc đến cơm nước, MC không quên nhắc nhở, "Tất cả mọi người đói bụng chưa, về phòng cất hành lý sau đó 8 giờ tối có mặt tại địa điểm vừa mới tập trung, mọi người ăn cơm cùng nhau."

Mọi người reo lên tức thì, lần lượt từng người một vào phòng của mình bắt đầu sắp xếp hành lý, tiện thể kiểm tra lại lớp trang điểm.

Lâm An Lan cầm chìa khóa mở cửa vừa đi vào đã thấy trên cửa lớn và cửa sổ đều dán chữ "Hỉ" thật to.

Đỏ tươi, rực rỡ.

Trình Úc đi bên cạnh cậu, nhìn thấy chữ "Hỉ" trước mặt không khỏi mặt mày cong cong, coi bộ vô cùng thỏa mãn.

Ngôi nhà mới được xây dựng này rộng khoảng 100 mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách, trái nhà nối thông với một cái phòng ngủ và phòng cho khách nhỏ.

Có lẽ là do phòng nhỏ vẫn luôn không có người ở, rất u tối, có hơi lạnh lẽo ẩm ướt.

Lâm An Lan chỉ liếc mắt nhìn rồi đóng cửa lại ngay.

Trình Úc kéo cậu đến chỗ cửa chính, vừa vào phòng ngủ chính ánh mắt anh đã dán vào chiếc chăn uyên ương màu đỏ trên giường.

"Thật vui." Trình Úc nói.

Lâm An Lan gật đầu, có điều, "Cái này là dùng cho đám cưới của người ta, chúng ta dùng hình như không hay lắm."

Anh trai quay phim đi cùng hai người vội nói, "Không sao đâu ạ, người trong thôn thuần phác lắm, biết mọi người muốn tới đây nên đã chuẩn bị những đồ dùng tốt nhất. Giường chăn này là chiếc bằng tơ tằm duy nhất trong nhà, mấy cái còn lại đều làm từ sợi bông. Buổi tối trên núi lạnh nên để hai anh đắp, chủ nhà sợ hai anh đắp chăn bằng sợi bông sẽ thấy nặng nên mới để lại chiếc giường này."

Lâm An Lan nghe hắn nói như vậy, cũng không tiện từ chối nữa, thầm nghĩ mấy hôm nữa lúc rời đi nên biếu lại cho chủ nhà này ít tiền, cũng coi như cảm ơn sự dụng tâm của bọn họ.

Cậu mở vali ra thu đọn đồ đạc, Trình Úc thấy vậy liền nói với anh trai quay phim, "Tôi thay quần áo xíu, cậu cứ ra ngoài trước một chút, dù gì trong nhà cũng có camera, cái gì cần quay lại thì sẽ quay."

Anh trai quay phim cũng không dám từ chối, bê camera đi ra ngoài.

Trình Úc đóng cửa, bước tới trước cái camera, lấy vật gì đó che lên ống kính.

Anh tắt mic đi, đi đến bên cạnh Lâm An Lan, giúp cậu tắt mic sau đó ôm chầm lấy cậu, ngồi trên giường rồi đặt Lâm An Lan lên đùi mình.

Lâm An Lan sợ hết hồn, vô thức ôm chặt anh, "Anh làm gì thế?"

"Phòng cưới." Trình Úc cười nói, "Giường tân hôn."

Lâm An Lan bật cười, "Đâu phải phòng cưới của chúng mình."

"Nếu em bằng lòng thì hai đứa mình cũng có thể có phòng cưới." Trình Úc ôm chặt cậu, tì lên trán cậu.

"Chờ sau này nhé." Lâm An Lan nói.

Trình Úc gật đầu, trong lòng vui vẻ một cách khó mà giải thích được, anh nói, "Trên vỏ chăn của chúng ta còn có "hỉ" nữa đấy."

"Vui vẻ ra mặt nha." Lâm An Lan cười nói.

"Anh thích em." Trình Úc hôn lên mặt cậu một cái.

Lâm An Lan cũng vui vẻ khó mà giải thích được.

Bấy giờ cậu mới muộn màng mà nhận ra, "Anh muốn chọn căn phòng này, thật ra không phải vì nó sang trọng nhất, mà vì nó là phòng cưới."

Trình Úc gật đầu, "Như thế này tốt thật, hai ta có thể lây chút không khí hạnh phúc, sau này chúng ta cũng giống như họ, kết hôn rồi nhận giấy đăng ký kết hôn."

Anh nói rồi cấm lấy tay Lâm An Lan, đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn, mười ngón tay đan nhau, anh chậm rãi nắm chặt tay cậu.

Lâm An Lan nghe vậy, yên lặng nắm chặt lại tay anh.

Ở cái thời đại này của bọn họ, hôn nhân đồng tính vừa mới được hợp pháp, nhưng cũng chỉ là hợp pháp thôi, thế hệ trước vẫn không chấp thuận, người trẻ tuổi bị quẩn quanh bởi cha mẹ gia đình và con cái nên không dám đi đăng kí.

Bởi vậy tuy toàn cảnh thay đổi nhưng thật ra cũng chẳng biến chuyển là bao.

Bản thân Lâm An Lan vẫn chưa khôi phục trí nhớ nên chưa hề nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, bây giờ nghe Trình Úc nói lại thấy rất vui vẻ.

Dù sao thì, người bạn thích muốn kết hôn với bạn vẫn khác nhau một trời một vực với người bạn thích chỉ muốn hẹn hò yêu đương với bạn.

Cậu nhìn Trình Úc, ánh mắt dịu dàng.

Trình Úc được cậu ngắm đến mềm nhũn cả lòng, cúi đầu hôn môi cậu một cái, ở trên chiếc giường uyên ương thêu màu đỏ, hôn cậu từng chút từng chút một.

Đương nhiên anh chẳng có cách nào kết hôn được với Lâm An Lan.

Anh sẽ không kết hôn với Lâm An Lan khi cậu mất trí nhớ, chuyện đó không công bằng với Lâm An Lan.

Mà sau khi Lâm An Lan khôi phục trí nhớ, có lẽ là sẽ không đồng ý kết hôn với anh.

Vì thế, khi hai người còn đang yêu đương, có một gian phòng cưới được chuẩn bị kĩ càng, một chữ "Hỉ" tươi đẹp khiến người ta hạnh phúc như thế, Trình Úc đã thấy rất hài lòng rồi.

Anh ôm Lâm An Lan trong căn phòng này, giống như ôm chàng rể của mình.

Anh hôn chàng rể của anh, hai người không khác gì đôi tân nhân bước vào phòng tân hôn.

Anh nghĩ, giá như có cây nến nữa thì tốt.

Hai cây nến rồng phượng, hai chén rượu, tất cả những thứ này sẽ có thể đủ đầy.

Nến rồng phượng và rượu không có, nhưng người "phá tân hôn" thì có.

Hơn nữa là không mời mà tới.

Anh quay phim gõ cửa hỏi, "Anh Trình, anh Lâm ơi, hai anh xong chưa? Em thấy hình như mọi người đi hết rồi, đã đến giờ ăn cơm."

Lâm An Lan nghe vậy, vội vã đẩy ra Trình Úc, thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Phải đi rồi."

Trình Úc còn chưa kịp đắm chìm trong ảo tưởng kết hôn của hai người, vẫn chưa hôn đủ, hờn dỗi nhìn Lâm An Lan.

Lâm An Lan cười chọt má anh, "Về rồi hôn."

Trình Úc hết cách, không thể làm gì hơn đành hôn mạnh lên môi cậu một cái xong bấy giờ mới miễn cưỡng để Lâm An Lan từ trên đùi anh xuống.

Chú thích:

Trường phái văn học hoàng thổ bắt nguồn từ những năm 1950-1960 và hình thành vào những năm 1980 và 1990. Trường phái văn học hoàng thổ do Liễu Thanh, Lộ Dao, Trần Trung Thực,... khởi xướng, đã kế thừa, phát triển và tạo nên những bước đột phá, đồng thời sử dụng chủ nghĩa hiện thực để miêu tả các vùng nông thôn trên vùng đất hoàng thổ. Một nhóm các nhà văn đã theo đuổi nhân vật sử thi trong xã hội, lịch sử và văn hóa, những thay đổi của thời đại. (Baidu)

Tác giả:

Trình Úc: Vương Thành, cậu có muốn fandom Hoa Ngọc Lan của chúng ta lớn mạnh hay không? Tại sao không ngăn cản anh quay phim lại chứ!

Vương Thành: Xin nhỗi anh, em thật sự không ngờ anh lại hành động nhanh thế, nói phát kẹo là phát liền, trời còn chưa tối đã bắt đầu muốn động phòng rồi!

Anh quay phim: Là em quấy rầy, chúc hai anh đám cưới vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn!

Trình Úc: Ài, phòng cưới thích hợp như thế, không động phòng thì quả thật chẳng còn gì để nói.

Trình Úc: Chỉ tiếc là phòng cưới của người ta, động phòng thì cũng chỉ có thể trùm chăn bông trò chuyện trong sáng, không, là chăn uyên ương!

Trình Úc: Vui vẻ ~~

Con trai trưởng thôn và con dâu đã kết hôn rồi vì thế mặc dù phòng cưới này là phòng mới nhưng đã người nên dùng nó cũng đã dùng rồi, đây là tạm thời cho ê-kíp chương trình mượn dùng thôi ~

Chương trình truyền hình này có quy trình chọn phòng khá giống với "Bố ơi mình đi đâu thế" nhưng nội dung ghi hình cụ thể không giống, chi tiết ở chương sau, thỏa mãn tâm nguyện mà Tiểu Hoa từng mong ức, bù đắp tiếc nuối trước đây của Tiểu Hoa, để cho mọi người nhìn thấy An An và Tiểu Hoa cưng chiều lẫn nhau.

PS: Đoạn về trường phái văn học hoàng thổ là tham khảo trên Baidu.

24/06/2021


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp