Đệ Nhất Lang Vương

Chương 118: Truy tìm tung tích


2 năm

trướctiếp

Hàn Thiên bị còng tay nhốt vào phòng thẩm vấn, đám vệ sĩ vẫn còn đứng được của nhà họ Hàn thì lần lượt đưa những người đang nằm tới bệnh viện.

Nhưng còn lâu mọi chuyện mới kết thúc.

Sau khi tiễn ông cụ Lý, Vu Kiệt và mấy chục người nhà họ Dương đi, sắc mặt của Giang Nho trở nên âm trầm. Trên thực tế, khoảng thời gian ông ta nhậm chức ở Ninh Thành vẫn chưa tới ba năm, năm nay mới củng cố chức vị, vốn định lên kế hoạch lập công, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Ông ta rất thất vọng.

Thất vọng vì những kẻ nắm giữ quyền hành lại sẵn sàng bán rẻ đạo đức vì lợi ích cá nhân, lạm dụng quyền lực để làm việc cho người khác.

Bọn họ có lỗi với trách nhiệm của bản thân, có lỗi với số thuế mà người dân giao nộp hằng tháng.

Ông ta ngồi trước cái bàn dài trong phòng làm việc của Vương Lập, không nói năng gì cả. Bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở, Chu Diên đứng ở cửa thì chẳng dám ho he câu gì.

Hắn chính là người đã ra lệnh bắt Vu Kiệt về, cũng là người theo Lưu Mục và Lâm Mộc tới đây theo yêu cầu của các gia tộc ở khu vực Đông Lục. Ngoài ra, hắn còn là người mà Giang Nho đánh giá cao và có ý định cất nhắc.

Nhưng hắn đã làm Giang Nho thất vọng.

Thấy bầu không khí có gì đó sai sai, Lâm Mộc nở nụ cười, phá vỡ sự gượng gạo ấy: “Sếp Giang, chắc anh khát rồi nhỉ? Lão Vương, còn ngây ra đó làm gì nữa? Mau sai người pha trà đi! Sếp Giang, anh thích Long Tỉnh hãy là…”

“Bây giờ vẫn còn tâm trạng uống trà sao?”, Giang Nho híp mắt lại.

Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Lâm Mộc giật mình, nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, lúng túng cúi đầu xuống.

Sau đó, Giang Nho đảo mắt nhìn bốn người ở đây, phát ra tiếng hừ lạnh đầy khinh thường: “Chuyện hôm nay sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu. Các anh khiến tôi rất thất vọng, đồng thời các anh cũng để tôi thấy được quyền lực của các các gia tộc lớn trong khu vực Đông Lục có thể vươn dài được đến mức nào”.

“Anh có biết những nơi khác đánh giá khu vực Đông Lục như thế nào không? Bọn họ nói Đông Lục là ổ giặc cỏ, là nơi mà kẻ có tiền thích làm gì thì làm, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, người của khu vực Đông Lục còn không bằng ma quỷ nữa, có biết không?”

“Vốn tôi còn không tin, nhưng vì những hành vi của các anh ngày hôm nay, tôi đã tin rồi!”

“Rầm!”

Ông ta bỗng vỗ mạnh vào bàn, vì quá dùng sức nên bàn tay đỏ bừng lên, thậm chí còn hơi sưng phồng, ngay cả cái bàn cũng rung lên một cái.

Trái tim Lưu Mục đập thình thịch, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống gò má.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, trầm tư giây lát rồi đứng lên: “Sếp Giang, tôi sai rồi, hôm nay tôi nhất thời hồ đồ nên mới mắc phải sai lầm trong chuyện ngày hôm nay. Anh yên tâm, sau khi trở về, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại, làm gương cho kẻ khác”.

“Anh?”

Giang Nho: “Còn ai có ý kiến gì nữa không?”

Vương Lập nghe vậy cũng đứng lên, cúi đầu nói: “Làm việc theo kỷ cương, tuyệt đối không vi phạm, sếp Giang, tôi sẽ về kiểm điểm lại mình”.

“Còn cả tôi nữa”.

Lâm Mộc cũng đứng lên, thái độ vô cùng kính cẩn, điển hình cho kiểu người gió chiều nào xoay chiều nấy.

“Sếp Giang, sau khi trở về, tôi sẽ sai người điều tra tập đoàn Hàn Thị, một khi vi phạm quy định, chắc chắn tôi sẽ không nhân nhương!”

Tất cả mọi người đều tỏ rõ thái độ, bọn họ không muốn vì nhà họ Hàn mà đánh mất công việc của mình.

Nhà họ Hàn chỉ là một gia tộc hạng hai, bây giờ rơi vào tình cảnh này cũng là gieo gió gặt báo.

Cuối cùng, Giang Nho nhìn về phía Chu Diên, lạnh giọng hỏi: “Còn anh thì sao?”

Chu Diên đứng im, bàn tay siết chặt lại, trả lời: “Tôi sai rồi”.

“Sai rồi?”

“Sai ở đâu?”, Giang Nho lại hỏi.

Chu Diên trả lời: “Sai ở chỗ không nên vu oan hãm hại, không nên lạm dụng chức quyền mưu cầu lợi ích cá nhân”.

“Sai!”

Giang Nho cầm một quyển tạp chí trên giá sách bên cạnh ném vào đầu Chu Diên: “Đến bây giờ vẫn không biết mình sai ở đâu? Anh đang giả ngốc với tôi sao? Chẳng lẽ anh quên thân phận của mình là gì rồi à?”

“Anh là con người, chứ không phải con chó của những gia tộc lớn ấy, người ta bảo anh làm gì là anh cũng làm hết hả?”

“Nếu một ngày nào đó bọn họ bảo anh ăn… cứt, thì anh cũng ăn sao?”

“Vậy còn anh, sếp Giang? Chẳng lẽ không phải bởi vì ông cụ ấy nên anh mới đích thân chạy tới đây sao?”, Chu Diên phản bác với vẻ mặt không phục.

Cùng là loại người như nhau cả thôi, nói như thể mình cao thượng lắm vậy, làm thế cho ai xem đây?

“Anh!”

Giang Nho nhíu mày lại: “Anh nói lại lần nữa xem nào!”

Chu Diên cúi đầu xuống.

“Sếp Giang, xin anh hãy bớt giận, cậu ấy không cố ý đâu”, Lâm Mộc vội vàng giải thích.

“Cút!”

Giang Nho mắng to: “Chu Diên, từ giờ trở đi, anh hãy đi làm con chó của anh đi! Cởi bộ quần áo trên người anh xuống, anh không xứng mặc nó, lập tức cút đi ngay cho tôi!”

“Sếp Giang…”

Chu Diên quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Hắn cởi bộ quần áo trên người ra, quăng mạnh xuống đất rồi đóng sầm cửa lại.

Hắn biết, Giang Nho đang cho Vu Kiệt một lời giải thích.

Bởi vì chính hắn đã ra lệnh còng tay.

Chính hắn đã dẫn một nhóm người được trang bị súng ống đầy đủ bao vây ông cụ nhà họ Dương.

Chính hắn đã chạm vào sự cấm kỵ, suýt thì gây ra rắc rối lớn, hắn không xứng với vị trí này.

Đuổi hắn đi thì mới là một lời giải thích hoàn chỉnh dành cho Vu Kiệt.

Hắn cứ thế ra đi.

Đám Lưu Mục tái mét mặt mày. Bọn họ không ngờ là mọi chuyện lại trở nên như thế này, những rắc rối chồng chất lên nhau, cần một người hi sinh để gánh vác trách nhiệm, Giang Nho đã lựa chọn người mà mình coi trọng nhất.

Nếu là người khác, Giang Nho sẽ không làm như thế.

Nhưng người đó là ông cụ Lý, là ông lão có địa vị nhất trong những gia tộc lớn ở thủ đô. Cái gì mà khu vực Đông Lục, cái gì mà gia tộc đỉnh cấp đằng sau bốn tài tử, đứng trước mặt nhà họ Lý, bọn họ chỉ là một lũ hề mà thôi.

“Sếp Giang…”

Giang Nho mệt mỏi ngồi xuống, xua tay với bọn họ: “Quay về viết bản kiểm điểm năm mươi ngàn chữ, một tuần sau nộp cho tôi, ngày mai tôi sẽ đích thân tới nhà xin lỗi”.

Dứt lời, ông ta đứng lên, đang định rời khỏi đó thì Vương Lập bỗng lên tiếng hỏi: “Sếp Giang, có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc… Vu Kiệt là ai không?”

“Cậu ấy hả?”

Giang Nho nở nụ cười tự giễu: “Muốn biết?”

“Đúng thế”, Vương Lập gật đầu.

“Được!”

Giang Nho đi tới cửa: “Không hề quá lời khi nói rằng sau ngày hôm nay, cậu thanh niên tên là Vu Kiệt ấy sẽ trở thành cậu chủ có địa vị và quyền thế lớn nhất trong các thế hệ trẻ trên cả nước!”

“Cái gì?”

Ông ta vừa dứt lời, trong lòng ba người Vương Lập dậy sóng cuồn cuộn.

Cậu chủ… có địa vị và quyền thế lớn nhất!

Thảo nào!

Thì ra là tới từ thủ đô!

Thảo nào ông cụ Dương lại bất chấp mọi hậu quả để bảo vệ anh.

Lúc này Vương Lập mới biết mình và Hàn Lưu đã chọc vào một nhân vật như thế nào, mắc phải một sai lầm ra sao. Chính vì sự ngạo mạn và ngông cuồng, cậu hai nhà họ Hàn ấy đã chôn vùi tương lai của gia tộc mình.

“Bịch bịch…”, tiếng bước chân vọng tới, một nhân viên vội vàng đi vào.

“Sếp… sếp Giang, ông xem video này đi, đã… đã xảy ra chuyện rồi”.

“Chuyện gì?”

Giang Nho sinh lòng nghi hoặc, vươn tay ra nhận lấy điện thoại của nhân viên. Ngay sau đó, một đoạn video camera hiện lên trước mắt ông ta.

Trong video, một cô gái thẫn thờ với mái tóc rối tung đang cầm gạch đánh ngất một cô gái khác, sau đó lôi cô ấy lên xe, thời gian thì là mấy phút trước khi ông cụ Lý đưa Vu Kiệt đi.

Sao trông cô gái ấy… cứ quen quen vậy nhỉ?

“Cô gái này là?”

Sắc mặt của nhân viên hơi thay đổi: “Là cháu gái ruột của ông cụ Dương - Dương Cẩm Tú!”

“Cái gì?”

Dương Cẩm Tú?

“Lập tức gửi tin này cho nhà họ Dương, đồng thời cử người truy tìm tung tích của chiếc xe này! Mau lên, tuyệt đối không được chậm trễ!”

“Vâng!”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp