Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen

Chương 20


2 năm

trướctiếp

Edit: Bội Bội

_____________________________

Cao Ngọc Dung cảm thấy nếu như hôm nay cứ như vậy mà thả Khương Vạn Nương đi, sau này trở về chắc chắn là sẽ bị người khác cười nhạo.

“Hai người các ngươi đã nói không tới quấy rồi, lại nói có sơn tặc, vậy chờ ta bảo người đi qua kiểm tra xác nhận, thì muốn đi cũng chưa muộn.”

“Cao cô nương đây là muốn ỷ thế hiếp người sao?” Khương Vạn Nương nói.

Cao Ngọc Dung bị nói trúng tim đen nên tức giận: “Ngươi nói ai ỷ thế hiếp người?”

Tiết Quế Dao nén giận nói: “Cao đại cô nương tình nguyện đem danh tiết cùng tính mạng mình ra đánh cược, nhưng chúng ta lại không muốn, chúng ta là người của Viễn Hầu phủ, chứ không phải nha hoàn của Cao đại cô nương. Nếu Cao đại cô nương không để cho chúng tôi rời đi, chẳng phải đây là đang lợi dụng thế lực của Cao gia sao?”

“Các ngươi gắp lửa bỏ tay người, rõ ràng các ngươi làm loạn đào hoa yến do ta tổ chức trước …”

Khương Vạn Nương nói: “Vậy ý của Cao cô nương là, không sợ danh tiết bị tổn hại?”

Cao Ngọc Dung lập tức nuốt xuống lời muốn nói. Ủng hộ chính chủ vào ngay * Tг ùмTruyện. м e *

Sao có thể không sợ chứ?

Các cô nương đứng bên cạnh không nhịn được bèn khuyên Cao Ngọc Dung.

Đợi sau khi bà tử đi dò đường trở về với vẻ mặt đầy hoảng hốt kể lại nhưng gì mình thấy.

Mấy người bên cạnh làm gì có tâm trạng ở lại nữa.

Cao Ngọc Dung cảm thấy dù gì cũng chỉ là hai tên côn đồ mà Khương Vạn Nương xui xẻo đụng phải, rõ ràng có thể là một việc nhỏ vậy mà lại bị Khương Vạn Nương ầm ĩ làm lớn chuyện lên.

Đợi đến ngày mai việc này bị truyền ra ngoài, còn ai dám đáp lễ lời mời của Cao Ngọc Dung nàng ta nữa.

“Ngươi cứ chờ đấy -“ Cao Ngọc Dung buông lời nói lạnh lùng xuống trước mặt Khương Vạn Nương, sau đó kéo hai bà tử kia rời đi.

Tiết Quế Dao đỡ Khương Vạn Nương nói: “Chân ngươi còn đi được không, mới nãy lúc xuống núi ta thấy ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”

Khương Vạn Nương nói: “Chỉ là bị lư hương kia lăn xuống đè trúng thôi, không sao đâu, nơi này không thể ở lâu được, chúng ta trở về rồi nói.”

Tiết Quế Dao nghĩ cũng phải vội vàng đỡ nhau đi ra phía bìa rừng.

Bởi vì chân của Khương Vạn Nương bị thương, hai người các nàng bị chậm một chút.

Chỉ là chậm một chút cũng là chậm, mấy quý nữ vừa mới bước ra khỏi cánh rừng trước các nàng cũng không thể thuận lợi mà rời đi.

Khương Vạn Nương nhìn những tên sơn tặc cao lớn cầm đao đứng vây quanh bên ngoài cánh rừng, trái tim ngay tức khắc trầm xuống.

Trần Hà Hoa viện cớ nước suối dùng để pha trà đã hết để có lý do xuống núi, một đường không nghỉ chạy đến chân núi.

Nàng ta nhìn thấy Tư Cửu mang theo một đám hắc y vệ đang tập trung ở sau núi, lại không nhìn thấy Trang Cẩm Ngu liền vội vàng nói: “Không xong rồi, Vương gia của các ngươi đâu rồi, mấy cô nương đó đều bị mang vào trong sơn động, bên ngoài có hai tên bặm trợn trông coi, so với trâu còn to hơn, đừng nói mấy tiểu cô nương đó đánh không lại, cho mười người như ta đi cũng phải chịu thua nữa là, ngươi mau chóng dẫn thủ hạ sang đó cứu người đi.”

Tư Cửu nói: “Ngươi biết hang ổ của râu xồm ở nơi nào sao?”

Trần Hà Hoa ngẩn người, nói: “Đã lâu như vậy rồi đương nhiên có đoán được đại khái, nhưng mà hắn ta tập trung nhân mã ở đó còn nhiều hơn …”

Tư Cửu nói: “Dẫn đường phía trước đi, chúng ta đi nơi đó trước.”

Bên này các cô nương đều bị bắt vào sơn dộng, một đám người kề cạnh nhau thấp giọng oán trách.

“Đều tại ngươi, nếu như không phải ngươi một hai phải rạch ròi trắng đen với Khương tỷ tỷ, thì làm sao chúng ta lại bị mấy kẻ xấu này bắt được …”

“Đúng vậy, ngươi một hai phải thể hiện thế lực của Cao gia, thể hiện phong thái Cao đại cô nương ngươi, rủ chúng ta đến một nơi hẻo lánh như thế này vui chơi, thì chúng ta sao có thể lâm vào hoàn cảnh này cơ chứ?”

Sắc mặt Cao Ngọc Dung lúc xanh lúc trắng, theo bản năng nhìn về phía Khương Vạn Nương, lại thấy đối phương ngồi trong góc mắt nhắm nghiền dáng vẻ vô cùng mệt mỏi yếu ớt.

“Ta không biết … Ta thật sự không biết … Thái độ của nàng ta cũng không quá chắc chắn, có thể đổ lỗi cho ta được sao?”

Tiết Quế Dao nghe được nàng ta nói lời này cười lạnh một tiếng, nói: “A Phù bị thương ở chân, có thể gắng gượng chạy lại đây thông báo cho các ngươi đã là tốt lắm rồi, hiện giờ muốn chết thì mọi người cùng chết, chỉ là trước khi chết cũng phải nói cho rõ ràng một chút, cũng không vu khống đến trên đầu Tiết gia chúng ta.”

Các nàng vừa nghe đến chữ “chết,” liền không nhịn được hu hu khóc lên.

Cao Ngọc Dung bị một đám ngươi trách móc mắng nhiếc, ngay cả những tỷ muội tốt ngày thường hoà thuận với nàng ta cũng dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng ta, làm nàng ta có miệng cũng không nói được một chữ.

Nàng ta xoay người đi ra đến cửa, dùng hết can đảm hất cằm ra lệnh với hai tên sơn tặc kia: “Hai người các ngươi nếu biết điều thì mau thả chúng ta ra, trở về ta sẽ báo với Cao gia thưởng cho các ngươi một số tiền lớn, nếu không, chúng ta có xảy ra chuyện gì, các ngươi đương nhiên cũng sẽ có kết cục rất thê thảm.”

Hai tên sơn tặc kia quay đầu cười cười, đột nhiên kéo vạt áo nàng ta.

Cao Ngọc Dung sợ tới mức la hét chói tai.

“Tiểu cô nương giọng điệu cũng không nhỏ nhỉ, quay về trước tiên sẽ để ngươi phục vụ khao thưởng cho các huynh đệ -“

Hắn ta ném Cao Ngọc Dung vào trong góc, các cô nương bên cạnh lập tức bị doạ sợ đến mức yên lặng không dám nói lời nào.

Khương Vạn Nương mở mắt ra, thấy Cao Ngọc Dung hình như bị doạ sợ cũng không dám làm càn làm bậy nữa.

Tiết Quế Dao muốn cởi vớ nàng ra kiểm tra mắt cá chân, bị Khương Vạn Nương chặn lại.

“… Lúc ta còn nhỏ có lần bị bong gân ở chân đại phu có nắn gân cho ta cũng rất nhanh khỏi, nếu như ngươi cũng bị trật mắt cá chân, ta cũng có thể xoa bóp cho ngươi đỡ đau một chút.” Tiết Quế Dao thấp giọng nói.

Khương Vạn Nương lắc đầu nói: “Bên trong chắc là trầy da rồi, chảy nhiều máu có hơi khó nhìn, lúc này cũng không quá tiện, huống hồ ta có mọc thêm hai chân cũng không thể chay thoát được.”

Tiết Quế Dao mới biết được lúc này nàng bị thương không nhẹ, nhịn không được rơi lệ nói: “A Phù, sớm biết như vậy sáng nay ta nên cùng ngươi trở về mới phải, chúng ta hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ, ta vốn còn tưởng chúng ta có thể gặp dữ hoá lành, ai ngờ lại bị Cao Ngọc Dung kia liên luỵ như vậy.”

Khương Vạn Nương thở dài, không muốn nói nữa.

Lúc ở trong am nàng quả thật là đã gặp may.

Nhưng mà dù sao nàng cũng không phải là hiệp nữ, trong sơn động này trống rỗng cái gì cũng không có, hai tên đứng canh bên ngoài kia rõ ràng là vô cùng cao lớn bặm trợn, đầu óc của nàng lập tức mơ mơ hồ hồ, cũng không nghĩ được cách nào mới là tốt nhất.

“A Phù, ngươi xem, đỉnh núi đối diện đang cháy …” Tiết Quế Dao thấp giọng nói bên tai nàng.

Khương Vạn Nương ngước mắt, nhìn thấy quả thực là như vậy.

Mà hai tên sơn tặc kia bắt đầu lộ ra vẻ bồn chồn không yên.

“Chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt của hai tên đạo tặc kia nhanh chóng trầm xuống, biết được trên đỉnh núi đã xảy ra chuyện.

“Nơi này đều là nữ nhi của quan lớn, nếu thực sự có người tới, bọn họ tiến tới một bước, chúng ta liền chém một đứa, bọn họ tiến tới hai bước, chúng ta chém chết hai đứa, quá lắm thì cùng sống cùng chết thôi.”

Tên sơn tặc kia âm trầm mà nhìn vào bên trong sơn động, giọng nói phát ra làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Các cô nương càng khóc lớn hơn nữa.

Đúng lúc này, hai tên sơn tặc kia đột nhiên quát lớn câu gì đấy, nhanh chóng vọt ra ngoài.

Mấy cô nương sợ hãi mà dính sát vào nhau, không ai dám đi ra ngoài xem xét tình hình.

Một lát sau trước cửa sơn động vốn đang yên tĩnh đột nhiên có một người mặc trường bào tối màu đi tới.

Nam tử kia tản bộ mà đến, quanh thân tản ra môt loại cảm giác lạnh lẽo như đang đứng trên đỉnh núi tuyết cao trắng xoá, làm cho người ta không dám to gan mà nhìn thẳng.

Ánh mắt của Khương Vạn Nương dừng lại nơi ngón tay buông thõng của hắn, nhìn thấy từ trên mu bàn tay hắn nhiễu xuống một giọt máu đen vô cùng chói mắt.

Đương nhiên không phải máu của hắn, mà là máu của hai tên sơn tặc vừa nãy.

Hắn tới một mình, lặng yên không một tiếng động mà giết chết hai tên sơn tặc đứng bên ngoài …

Ý nghĩ này vừa mới hình thành trong đầu Khương Vạn Nương, nàng chậm rãi ngước lên dần dần nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.

“Là … Là Cẩn Vương điện hạ sao?”

Có cô nương nhận ra Trang Cẩm Ngu vừa mới tới, lại có chút không dám xác nhận.

Trang Cẩm Ngu rũ mắt nhìn đám quý nữ ngày thường nhã nhặn cao quý, hiện giờ lại vô cùng chật vật ngồi xổm ở nơi này, cũng chỉ cong môi mỉm cười.

“Bên trái có con đường đi xuống núi, sẽ có người tới tiếp ứng cho các ngươi, chỉ là nếu các ngươi còn chậm trễ, ta cũng dám đảm bảo tất cả các ngươi không tổn hại sợi lông cọng tóc nào đâu.”

Những cô nương đó vừa nghe được có đường thoát thân, vội vàng lau sạch nước mắt đi theo hướng mà Trang Cẩm Ngu đã chỉ dẫn.

Khương Vạn Nương và Tiết Quế Dao di chuyển có chút khó khăn, phía sau có cô nương phải đi chậm lại, không nhịn được nói: “Khương tỷ tỷ, Tiết tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi thôi.”

Khương Vạn Nương bảo nàng ta đỡ Tiết Quế Dao nói: “Ngươi đỡ nàng đi, nàng ấy đang bị đau bụng.”

Tiết Quế Dao: “Cần người đỡ là ngươi mới đúng …”

Khương Vạn Nương ngắt lời nàng ta, ở bên tai nàng ta thấp giọng nói: “Váy ngươi bị bẩn, nếu bị người ta nhìn thấy, chỉ sợ sẽ truyền ra ngoài rất khó nghe, mau mau xuống núi, ở trong xe ngựa chờ ta.”

Trên mặt Tiết Quế Dao có chút xấu hổ, cũng không tiện chậm trễ thời gian, vội vàng vin người bên cạnh từng bước từng bước đi ra ngoài.

Khương Vạn Nương nhìn thấy trong hang còn lại rất ít người, liền bám lấy vách đá cúi đầu không muốn người ta chú ý đến, khập khiễng đi ra ngoài.

Ai ngờ Cao Ngọc Dung bị bỏ rơi phía sau, đi đứng không vững thân hình loạng choạng, đột nhiên bị ngã ra sau.

Khương Vạn Nương tránh không kịp, bị nàng ta đè lên.

Đè đâu không đè, nàng ta lại đè lên cái chân bị thương của Khương Vạn Nương, làm Khương Vạn Nương cũng ngã lăn ra trên mặt đất.

Thái dương của Khương Vạn Nương thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, thật vất vả mới đẩy được Cao Ngọc Dung ra, liền nhìn thấy Trang Cẩm Ngu đã muốn chạy tới chỗ hai người các nàng.

Khương Vạn Nương ngước mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, một chút biểu cảm cũng không có.

Trên mặt Trang Cẩm Ngu cũng lãnh đạm như vậy không lộ ra chút cảm xúc nào.

Nhưng mà điểm khác nhau chính là, Khương Vạn Nương là cố gắng ra vẻ bình tĩnh, mà hắn là thật sự làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.

“Vương gia, những cô nương đó đều xuống núi cả rồi, có cần ta làm gì không ạ?” Trần Hà Hoa vội vàng bước lên hỏi.

Ánh mắt của Trang Cẩm Ngu rời khỏi khuôn mặt Khương Vạn Nương, nói với Trần Hà Hoa: “Đỡ cô nương đã té xỉu này đưa xuống núi đi.”

Trần Hà Hoa đồng ý nhanh chóng tiến tới định khiêng Cao Ngọc Dung lên, lại bị Khương Vạn Nương vội vàng ngăn cản.

“Ta cũng không đi được.” Nàng thấp giọng nói.

Trần Hà Hoa ngẩn người, có chút không biết phải làm sao.

Nàng ta đâu có khiêng nổi hai người.

Trần Hà Hoa chần chờ nói: “Cô nương à, không thôi thiệt thòi cho ngươi một chút, ta quay trở lên rồi sẽ đỡ ngươi xuống …”

Khương Vạn Nương nói: “Không được, nàng ta mệt đến mức ngất xỉu không chạy thoát kịp, ta không muốn vì nàng ta mà bị kẹt ở lại.”

Trần Hà Hoa vừa nghe đã biết nơi này có chuyện gì đó mờ ám, thầm nghĩ đỡ người nào trước đỡ người nào sau lại chả giống nhau, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi của Khương Vạn Nương, định mở miệng đồng ý với nàng.

Ai ngờ lại bị người khác ngắt lời.

“Đưa cô nương trên mặt đất xuống núi đi, nơi này không có chuyện của ngươi.”

Trang Cẩm Ngu rũ mắt nhìn Khương Vạn Nương, lời nói lại là nói với Trần Hà Hoa.

Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, ôn hoà mà bình thản, làm cho người ta không đoán được có chuyện gì đang xảy ra.

Trần Hà Hoa cúi đầu không nói lời nào mang người rời đi.

Cuối cùng trong hang núi chỉ còn lại một mình Khương Vạn Nương là nữ tử.

Khương Vạn Nương dựa sát người vào vách đá sau lưng, đưa mắt nhìn Trang Cẩm Ngu, trong mắt tràn đầy lo sợ cùng đề phòng.

Trang Cẩm Ngu thong thả lấy ra một chiếc khăn trắng từ trong ống tay áo, trở tay lau sạch giọt máu đen trên mu bàn tay.

Lúc này Khương Vạn Nương đột nhiên nghĩ tới con rồng sinh chín con.

Trong đó có một con, tên là Nhai Tí*.

*Nhai Xế hay còn gọi là Nhai Tí, Nhai Xả phiên âm tiếng hoa là 睚眥, là đứa con thứ bảy của rồng trong truyền thuyết Long Sinh Cửu Tử.

Nhai Xế, Nhai Tí hay Nhai Xả là loài mình rồng, đầu chó sói mắt luôn trừng to đầy sát khí, cương liệt hung dữ, khát máu hiếu sát, thích chém giết chiến trận. Vì thế Nhai Xế được khắc ở thân vũ khí: ngậm lưỡi phủ, lưỡi gươm đao, trên vỏ gươm, chuôi cầm của khí giới để thêm phần sát khí, ngụ ý thị uy, làm tăng thêm sức mạnh và lòng can đảm của các chiến binh nơi trận mạc. (Nguồn: Wikipedia)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp