Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen

Chương 15


2 năm

trướctiếp

Edit: Bội Bội

____________________________

Trang thị không hề nhận thấy có gì mờ ám, cũng thấy hắn không có chuyện gì đứng đắn phải nói, cũng lười để ý đến hắn.

Trên đường về, Trang thị nói với Khương Vạn Nương: “Đại cữu cữu của người đã thăng quan thuận lợi rồi, hôm nay ngươi quay về phủ cũng không cần kiêng kị gì nữa.”

Lúc này Khương Vạn Nương mới nhớ đến nguyên nhân chính khiến nàng phải rời phủ.

Trang thị đã nói như vậy, hẳn là có lưu ý đến tình hình bên Tiết phủ, cố ý để tâm giúp nàng tránh khỏi rắc rối thì mới đưa nàng về phủ.

Khương Vạn Nương vô cùng cảm kích, thầm nghĩ sau này cho dù có phải trở mặt với Trang Cẩm Ngu, thì cũng không thể thất lễ với Trang thị được.

Hai người trở về Tiết phủ, tâm trạng của Lưu thị rất tốt, tự mình ở lại chính phòng của Tiết lão thái thái để bêu xấu mặt mũi.

Lúc Trang thị và Khương Vạn Nương về đến, Lưu thị ra vẻ hiền hoà, nói với Khương Vạn Nương: “Ngươi đứa nhỏ này phải nên đi ra ngoài hơn mới phải, ta thấy trên mặt cũng tươi tắn hơn rồi đấy, lần này chắc hẳn là không phải mệt nhọc gì đâu.”

Ngụ ý của nàng ta, dường như còn muốn Khương Vạn Nương mở miệng cám ơn không chừng.

Khương Vạn Nương chỉ cười chứ không nói gì.

Tiết lão thái thái vốn đã chướng mắt Lưu thị, bảo các nàng đều trở về viện, để cho Trang thị và Khương Vạn Nương có thể nghỉ ngơi một lát.

Lúc này Lưu thị mới chịu quay trở về viện của mình.

Tiết lão thái thái nắm tay Khương Vạn Nương, nói: “Khổ sở cho ngươi rồi.”

Lúc đầu Khương Vạn Nương quả thực có cảm thấy tủi thân, thế nhưng bây giờ vẻ mặt dường như không có chuyện gì đáng nói.

Khi mới tới Tiết phủ đúng là nàng đã đề phòng rất nhiều người.

Thậm chí cho tới sau này, người trong phủ đối xử với nàng không khác biệt lắm, nếu vậy mà nàng còn bày ra bộ dáng oán trời trách đất vui buồn thất thường thì quả thật có chút không đúng.

Dù gì bất hạnh của Khương gia chỉ là bất hạnh của một mình nàng, không phải nỗi lo của Tiết gia, nàng không có lý do gì bảo người khác cùng chịu khổ sở với mình cả.

“Ngoại tổ mẫu thương ta, ta đã vô cùng biết ơn, tỷ muội trong phủ đối xử với ta rất tốt, trưởng bối cũng rất quan tâm ta, ta còn có gì mà không biết đủ nữa chứ?” Khương Vạn Nương cười nói.

Tiết lão thái thái thích tính cách biết tiến biết lùi của nàng, nói với nàng: “Lúc ngươi không ở đây ta cũng đã chọn được một viện tử cho ngươi, cách chỗ ở của mấy tỷ muội không quá xa.”

Mới đầu Tiết lão thái thái muốn giữ nàng bên cạnh mình là vì sợ nàng không hoà nhập được với Tiết phủ, hiện giờ thấy nàng mọi thứ đều ổn cả, trong lòng cũng bỏ bớt lo lắng.

Nơi này của bà ngày nào cũng có người đến người đi, Khương Vạn Nương ngày ngày đều dậy sớm hầu hạ bà, có người lại đây thì Khương Vạn Nương đều đi theo chào hỏi, thực sự không yên tĩnh nổi, sắp xếp nơi ở riêng cho cô gái này, thì cũng giúp nàng tự do tự tại một chút.

Khương Vạn Nương thấy Tiết lão thái thái đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nhanh chóng nói lời cảm tạ lão thái thái, buổi chiều chỉ đi nhìn thoáng qua.

“Nơi này tên là Nhiễm Hương Cư, thật ra rất thích hợp với cô nương.” Chỉ Hạ nói.

Khương Vạn Nương nghi ngờ hỏi: “Thích hợp thế nào?”

Chỉ Hạ nói: “Trên người cô nương lúc nào cũng có mùi hương thoang thoảng, có lúc ngửi được rất đậm có lúc lại không ngửi thấy gì, mùi hương như có như không, đương nhiên là rất thích hợp với tên này.”

Khương Vạn Nương lãnh đạm nói: “Từ trước đến giờ khi ở trong phòng ta vẫn thường xuyên châm hương, trên người có quấn mùi hương cũng không có gì kỳ lạ.”

Chỉ Hạ thấy nàng không quá để ý chuyện này, cũng đành thôi.

Lúc này bên ngoài có người tới, Chỉ Hạ đi ra nghênh đón, thấy người tới không phải ai khác, mà là tiểu thư nhị phòng Tiết Quế Dao.

“A Phù, ngươi đã trở lại rồi, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.” Tiết Quế Dao nói.

Khương Vạn Nương thấy lông mày nàng ta nhíu lại, dường như đang gặp phải chuyện gì đó phiền lòng, liền bảo Chỉ Hạ đi ra ngoài canh gác.

Nàng rót một ly trà cho Tiết Quế Dao, hỏi: “Tứ tỷ tỷ muốn nói với ta chuyện gì?”

Tiết Quế Dao cắn cắn môi, có chút khó xử nói: “Chỉ là … Chuyện lần trước ngươi phó thác cho ta, có chút ngoài ý muốn …”

Động tác của Khương Vạn Nương hơi khựng lại, nghe thấy Tiết Quế Dao nói: “Tên thủ hạ kia của ta vốn đang làm việc vô cùng thuận lợi, chỉ là trong quá trình giao tiếp, người bên phủ nha đột nhiên không để ý đến hắn nữa.”

“Ta nhờ người hỏi thăm mãi, mới biết được tờ khế đất kia rốt cuộc đã rơi vào tay người của Lâm goa, nghe người ta nói, là do công tử Lâm gia nửa đường giấu đi.”

Tiết Quế Dao nhìn Khương Vạn Nương nói: “A Phù, ngươi và vị công tử Lâm gia kia chính là từ yêu thành thù sao? Ta hỏi thăm một chút mới biết được hắn ta từng là vị hôn phu của ngươi, mặc dù không còn tình cảm như trước nữa, nhưng mà hắn ta sao lại làm ra chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy chứ?”

Sắc mặt Khương Vạn Nương hơi trầm xuống, cũng không trả lời câu hỏi của Tiết Quế Dao.

“Hắn ta đã nói những gì?” Khương Vạn Nương hỏi nàng ta.

Tiết Quế Dao gật gật đầu, nói: “Hắn nói … Nếu muốn lấy thứ này, thì do chính ngươi tự mình tới lấy.”

Khương Vạn Nương hơi hơi gật đầu, tâm sự nặng nề nói: “Ta tất nhiên sẽ lấy được đồ vật trong tay hắn trở về, tuyệt đối không để liên luỵ đến thanh danh của Tiết gia và tỷ tỷ đâu.”

Tiết Quế Dao lập tức có chút buồn bực, nói: “Ngươi nói thì hay lắm, nếu như ta sợ liên luỵ thì còn giúp ngươi làm gì, ngươi, ngươi, đúng thật là …”

Khương Vạn Nương chợt bừng tỉnh biết mình đã lỡ lời, nắm tay Tiết Quế Dao nói: “Tỷ hiểu lầm ta rồi, chuyện giữa ta và Lâm Thanh Nhuận kia thực tình là không thể nói rõ trong dăm ba câu, lúc trước nhờ cậy tỷ thì trong lòng vẫn luôn lo lắng mấy chuyện thế này sẽ xảy ra, chứ không phải là khách sáo với tỷ.”

Tiết Quế Dao nói: “Nhị phòng chúng ta không giống như đại phòng, bọn họ muốn gả khuê nữ cho quan lớn, phụ thân ta làm buôn bán, mẫu thân cũng sinh ra từ một gia đình thương nhân, tới lúc ta xuất giá của hồi môn cũng không ít đâu, lo gì hỏng thanh danh không gả được chồng chứ, ngươi lo đông lo tây nhiều như vậy, không sợ chính mình mệt chết à?”

Khương Vạn Nương cười nói: “Tỷ tỷ là người vô lo, cứ coi như ta sai đi, tỷ đừng so đo với ta nữa.”

Tiết Quế Dao nói: “Ngươi suy nghĩ giúp ta, không bằng tính toán cho chính mình đi, theo ta thấy, tốt nhất ngươi đừng đi gặp vị Lâm công tử kia, thủ đoạn của hắn xấu xa như vậy, nhìn qua cũng chẳng phải người đàng hoàng gì.”

Khương Vạn Nương nghĩ nghĩ rồi nói: “Để ta suy nghĩ một chút, nghĩ xong đâu đấy sẽ nói cho tỷ biết.

Tiết Quế Dao thấy nàng không phải xúc động hại thân, lúc này mới yên tâm.

Đợi Tiết Quế Dao đi rồi, Khương Vạn Nương quay đầu bảo Chỉ Hạ chuẩn bị bút mực, nàng muốn viết một bức thư.

Nàng viết xong thư phong kín lại, giao cho Chỉ Hạ nói với nàng ta: “Ngươi nhờ người thay ta đưa bức thư này đến Hàm Yên Trai, giao tận tay một nam tử tên là Tô Ngân.”

Chỉ Hạ đồng ý, nhanh chóng đi ra cửa.

Đến ngày hôm sau, Khương Vạn Nương nhanh chóng nhận được hồi âm, trong thư viết rõ thời gian cùng địa điểm ước hẹn.

Sắc mặt Khương Vạn Nương vẫn bình tĩnh cầm phong thư kia thiêu huỷ sạch sẽ.

“Cô nương muốn đi ra ngoài sao?” Chỉ Hạ hỏi.

Khương Vạn Nương ngước mắt liếc nhìn nàng ta một cái, đánh giá lời nói của nàng ta, nàng ta biết nhìn mặt đoán ý, hiếm khi hỏi những điều không nên hỏi, có thể xem là một người thông minh.

Nàng nói với Chỉ Hạ: “Ta phải đi gặp một người quen cũ, ngươi mau tìm một lý do thích hợp để đối phó với người ngoài đi, chuẩn bị xe ngựa cùng ta ra cửa.”

Chỉ Hạ nhìn thấy rốt cuộc nàng cũng có vài phần tin tưởng đối với nàng ta, trong lòng mừng thầm, vội vàng đi làm việc.

Ra khỏi Tiết phủ, Khương Vạn Nương đi lên lầu bao của Cẩm Hạ Lâu, liền nhìn thấy Lâm Thanh Nhuận đang đứng trước cửa sổ.

Lâm Thanh Nhuận nghe được động tĩnh phía sau lập tức xoay người lại, nìn thấy vóc dáng nhỏ xinh của một nữ tử mang mũ lụa trắng có rèm che, nhịp tim không nhịn được đập nhanh hơn vài lần.

“Vạn Nương …”

Hắn ta nhìn nàng, đã từng không muốn dùng đến cách thức hèn hạ thế này nhưng quả thật có thể bảo nàng chủ động đến gặp hắn ta.

Khương Vạn Nương tháo mũ có rèm xuống, ánh mắt nhìn hắn ta vô cùng lạnh lùng.

Ngày xưa nàng chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp, từng cử chỉ từng nụ cười đều mang hương vị ngọt ngào, khi đó hắn ta đã từng yêu thích không thôi.

Bây giờ mất đi rồi, càng nhớ thương càng luyến tiếc.

Cái cảm giác cầu mà không được làm cho cả người hắn giống như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, đau ngứa khó nhịn.

“Vạn Nương, rốt cuộc nàng vẫn không hề trốn tránh ta …” Hắn ta thấy nàng đứng xa như vậy, dáng vẻ phòng bị, giọng nói lập tức có chút lúng túng.

Khương Vạn Nương nói: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với ta, không cần quanh co lòng vòng như vậy.”

Lâm Thanh Nhuận có chút sầu não nói: “Nàng ngồi xuống trước đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Khương Vạn Nương ngồi xuống đối diện bàn trà, thấy hắn ốm đi một chút, trong lòng lại không hề có cảm giác gì cứ như chuyện đó không liên quan đến mình.

“Vạn Nương, lần trước là do ta quá xúc động, chỉ là ta nhìn thấy nàng làm những công việc dành cho vú già như vậy, ta thật sự rất đau lòng, cho nên giọng điệu lúc nói chuyện mới cộc cằn như vậy.”

“Nàng biết, Khương Quý phi là hại chết con vợ cả của Hoàng hậu nương nương, đây cũng không phải là chuyện mà ta mong muốn …” Khi hắn ta nói đến việc này sắc mặt vẫn nhuốm nét đau thương.

Khương Vạn Nương đương nhiên không quên những việc này.

Hoàng tử dưới gối Hoàng hậu nương nương, chính là vị Thái tử do Thịnh Cẩm Đế dưới sự ảnh hưởng của Trang Cẩm Ngu phế bỏ xuống ngôi vị hoàng tử, rồi bị hại chết.

Mà hy vọng được kế vị của vị Thái tử bị phế kia là vô cùng bé nhỏ, thế mà Khương Quý phi lại cố tình xuống tay hạ độc hắn chết đi.

Nhìn qua thì loại chuyện này dường như là nữ tử ở hậu cung đấu đá mưu hại lẫn nhau, nhưng nhìn kỹ hơn thì có gì đó khúc mắc làm cho người khác không thể nói rõ.

Khương Quý phi không con nối dõi, cho dù nàng ta có tâm trợ giúp vị hoàng tử nào đấy trở thành Thái tử, thì vị Thái tử bị phế cũng không thể nào ảnh hưởng đến nàng ta được.

Thế nhưng Khương Vạn Nương chỉ là một nữ tử con nhà bình dân, muốn biết được bí mật của hoàng thất thật sự còn khó hơn lên trời.

“Số mệnh của Khương gia đã định, ta cũng không thể nói gì hơn, ta đã từng dựa vào Khương gia hưởng thụ phú quý, tất nhiên cũng phải chịu khổ cực khi Khương gia suy vong, đây đều là số mệnh của ta, không liên quan đến người khác.” Khương Vạn Nương nói với hắn.

Lão đại Khương gia và lão nhị Khương gia làm ra chuyện phạm pháp ở bên ngoài đều là sự thật, mặc dù nàng muốn hận những người đó đã tố cáo chỉnh đốn Khương gia, nhưng mà nên hận từ đâu đây?

Hận bọn họ phát hiện hành vi xấu xa của Khương gia, hận bọn họ vạch trần những vụ giết người do Khương gia gây ra, hay là phải hận những bá tánh vô tội đã chết dưới tay đại bá và nhị bá?

Ngươi duy nhất mà Khương Vạn Nương căm hận đó chính là Lâm Thanh Nhuận.

Hận hắn khi đó đã bạc tình bạc nghĩa, hận hắn không bận tâm đến tình cảm của bọn họ ngày xưa, thế mà lại tự mình đến ra tay làm những việc này, thậm chí ngay tại thời điểm nàng bất lực nhất lại vui vẻ bên người mới.

Thế nhưng cho đến ngày hôm nay, nàng cũng không quá để tâm mọi việc nữa rồi.

Lâm Thanh Nhuận dường như nhìn thấu khúc mắc trong lòng nàng, thấp giọng nói: “Vạn Nương, nàng oán ta dẫn người tịch thu Khương gia, nhưng mà nàng có biết hay không, nếu như ta không ở đó, có lẽ bọn họ còn làm ra chuyện quá đáng hơn, ta chỉ là thật sự muốn bảo vệ nàng thôi.”

Khương Vạn Nương dường như nhìn thấy được dáng vẻ thâm tình của hắn giống như trước đây, trong lòng có hơi rối loạn.

“Phải không, vậy sao nửa năm sau đó, ta lâm vào tình cảnh khổ sở, lưu lạc đầu đường xó chợ, không có chỗ ở cố định, ăn không đủ no, khi đó sao ngươi không tới tìm ta?”

Lâm Thanh Nhuận ngơ ngẩn, sắc mặt có chút đau khổ, nói: “Ta thật sự không biết, ta ở trong nhà từng việc làm phải cẩn thận, phụ mẫu và người trong tộc ép ta từ hôn, ta không gặp được nàng, ta … Ta tưởng rằng nhà ngoại nàng sẽ chăm sóc nàng.”

Khương Vạn Nương nói: “Vậy tất nhiên ngươi cũng không biết, vào thời điểm ta tùng quẫn nhất, đã nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của ngươi bên nữ tử khác …”

Lâm Thanh Nhuận vừa nghe được liền ngắt lời nàng, nói: “Vạn Nương, ta không muốn lừa nàng, đó là cô nương mà mẫu thân ta hy vọng ta cưới, nàng ta là biểu muội phương ta, nhưng mà ta không thích nàng ta, biểu muội cũng nói, nàng ta sẽ giúp ta …”

Hắn ta gấp gáp đến mức bắt lấy tay nàng giải thích: “Khi đó ta cứ nghĩ mọi việc quá đơn giản, nhưng mà ta là thật lòng thích nàng.”

Khương Vạn Nương đột ngột rút tay về, nói: “Thật xin lỗi, ta những tưởng rằng sau khi nghe ngươi giải thích thì sẽ rất tức giận, đáng tiếc … Hiện giờ ta đối với người thật sự là một chút tình cảm cũng không có.”

“Vạn Nương, nàng đừng như vậy …” Sắc mặt Lâm Thanh Nhuận lập tức trở nên tái mét, “Ta đã mua một căn nhà ở bên ngoài cùng với người hầu kẻ hạ, ta cho nàng một cuộc sống tốt nhất, nàng đừng rời khỏi ta có được không?”

Khương Vạn Nương ngước mắt nhìn hắn ta, nói: “Thật sao, thế nhưng Khương Vạn Nương ta cả đời này chưa từng đến việc làm thiếp thất người ta, ngươi mua nhà bên ngoài đến dụ dỗ ta, ngươi thật sự cho rằng ta là một đứa ngốc sao, Lâm Thanh Nhuận?”

Từ trước đến giờ nàng vẫn chưa từng thực sự hiểu rõ Lâm Thanh Nhuận cho đến thời khắc này.

Hắn ta giải thích mọi việc nghe qua vô cùng hợp lý, nhưng thật ra vẫn có trăm ngàn kẽ hở.

Hắn ta là vì bảo vệ nàng mới dẫn người đến Khương gia, tại sao sau đó hắn ta lại không thể gặp mặt giải thích rõ ràng với nàng, hay ít nhất cũng đưa đến một lời nhắn báo cho nàng?

Khương Vạn Nương tuy không am hiểu quan trường, nhưng cũng biết rằng chuyện hắn ta xử lý Khương gia đã thu được không ít lợi lộc, ít thì ban thưởng, nhiều thì thăng quan.

Hắn ta lại nói hắn ta tưởng rằng nàng đã được nhà ngoại đón đi càng buồn cười hơn.

Hắn ta không nghĩ tới việc, chỉ cần bảo một gã sai vặt đi hỏi thăm một vòng, thì sẽ biết được các cô nương Khương gia thê thảm thế nào, nàng khổ sở ra sao.

Hắn ta ở trước mặt nàng thái độ tuy hèn mọn như vậy, nhưng trên thực tế hắn ta chưa từng thừa nhận một lỗi sai nào về mình, vậy mà lại muốn nàng có thể thông cảm cho hắn ta.

Khương Vạn Nương cảm thật thực sự đáng buồn.

“Vạn Nương, ta chỉ là tuỳ thời hành sự, cũng không muốn nàng chịu thiệt thòi làm thiếp, đây chỉ là kế sách tạm thời …”

Lâm Thanh Nhuận không chịu nổi vẻ mặt thất vọng của nàng, bị nàng tránh đi, lại không dám tuỳ tiện chạm vào nàng nữa, tay chân có chút luống cuống.

Hắn ta nghĩ rằng, hai người yêu nhau thì không nên so đo quá nhiều.

Khương Vạn Nương lạnh lùng nhìn hắn ta: “Không biết đồ của ta Lâm công tử có trả lại hay không?”

Sắc mặt Lâm Thanh Nhuận có hơi trắng bệch, nói: “Vạn Nương …”

Khương Vạn Nương không muốn dây dưa với hắn ta lâu thêm nữa, đứng dậy cầm lấy mũ có rèm che, nói với hắn: “Chuyện của chúng ta đã là quá khứ, hiện giờ ngươi không tố cáo ta, ta cám ơn ngươi đã nhớ đến tình cũ, đồ vật không có ở đây thì thôi vậy, ta phải trở về.”

Lâm Thanh Nhuận vội vàng ngáng đường nàng, nói: “Vạn Nương, ta đã nói nhiều như vậy, sao nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta?”

Khương Vạn Nương nói: “Ngươi nghĩ sai một việc rồi, không phải là ta không tha thứ cho ngươi, mà là ta đối với ngươi không còn tình cảm nữa rồi.”

“Nếu sự tha thứ của ta có thể làm ngươi giảm bớt cảm giác tội lỗi, vậy được ta tha thứ cho ngươi, chỉ là sau này hy vọng Lâm công tử chớ có xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Nàng vừa dứt lời cũng không để ý đến hắn nữa, lập tức đẩy cửa rời đi.

Lâm Thanh Nhuận thấy nàng bỏ đi không chút lưu luyến, trong ngực như bị khoét một miếng thịt vậy.

Hắn ngơ ngẩn đuổi ra đến cửa, lại bị Thư Mặc nhanh chóng ngăn cản.

“Công tử đừng đuổi theo nữa, Khương cô nương này lòng dạ cũng thật sắt đá, ngài vì nàng ta làm nhiều việc như vậy, nàng ta lại chỉ chăm chăm vào những chuyện xấu của ngài, đâu có đáng để công tử nhớ nhung như vậy?” Mặc Thư nói.

Lâm Thanh Nhuận đỏ cả mắt nói: “Ngươi không hiểu đâu, ta là thật sự thích nàng, mặc kệ nàng thay đổi như thế nào, từ trước đến giờ trong lòng ta nàng vẫn chiếm một vị trí quan trọng, thế mà nàng lại không chịu tin ta …”

Mặc Thư thấy hắn ta đau khổ vì đoạn tình cảm này mà cảm thấy sốt ruột, “Ngày hôm đó công tử cũng đã cùng giường chung chăn với một nữ tử khác rồi, thật ra nữ nhân kề cận bên cạnh ai cũng như ai, nếu như ngài thích nữ tử kia, chỉ sợ nàng ta đã sớm cảm động đến rơi nước mắt mà hầu hạ công tử rồi.”

Lâm Thanh Nhuận nghe hắn ta đột ngột nhắc đến việc này, lắc đầu theo bản năng nói: “Không giống nhau …”

Thật sự là không giống nhau.

Sau khi hắn ta và Khương Vạn Nương xác định tình cảm, cũng đã từng cầm lòng không đặng mà ôm nàng.

Nàng thật ra là một nữ tử rất dễ ngượng ngùng, cảm giác được ôm nàng vào lòng làm hắn ta cảm thấy vô cùng vui sướng.

Cẩn thận nhớ lại cảm giác đó cứ như được đụng vào cánh hoa, loại cảm giác mềm mại làm hắn muốn đem nàng hoà tan vào trong xương cốt, nhưng lại sợ doạ đến nàng, không dám làm bừa mạo phạm.

Nàng khi đó ngây thơ trong sáng, khuôn mặt sáng rỡ như bông hoa đào, bộ dáng nhút nhát sợ sệt vô cùng dụ dỗ người khác.

Buổi tối hôm bị trúng dược cả đêm Lâm Thanh Nhuận chỉ có thể nghĩ đến nàng.

Có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết mình đã gieo trong lòng hắn ta chấp niệm lớn đến nhường nào.

Thế nhưng những việc đã xảy ra làm hắn có chút khó mở miệng.

“Nếu như ngươi muốn tốt cho ta, thì nghĩ cách làm nàng hồi tâm chuyển ý đi, đừng nói nhiều lời nữa.” Lâm Thanh Nhuận nói với Mặc Thư.

Mặc Thư vô cùng khó xử, lại không dám trái lời, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Khương Vạn Nương lên xe ngựa, Chỉ Hạ hỏi: “Cô nương, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Khương Vạn Nương không đáp lời nàng ta, nhìn những sạp hàng nhỏ bên ngoài cửa sổ, trong lòng lại chất đầy bực bội.

Nàng đã không còn là một quý nữ cao cao tại thượng của Khương gia nữa, thế nhưng Lâm Thanh Nhuận vẫn không thể bỏ xuống bộ mặt quân tử dịu dàng giả tạo kia được.

Mọi điều hắn ta nói ra đều rất dễ nghe, trái một câu thích nàng, phải một câu xin lỗi nàng, nhưng mà rõ ràng hắn ta vẫn quyết định giữ lấy khế đất của cửa hàng để bắt chẹt nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp