Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 15


3 năm

trướctiếp

Chuyển ngữ: Longuevie và Bis

Beta: Bis

*

Lấy nước xong, Đào Khê liền về lớp. Trong phòng đã có một vài học sinh, những người vào sau như thể không biết chuyện gì vừa xảy ra, vẫn làm bài tập và nói chuyện như thường. Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên vừa cầm sách, vừa đi xung quanh để kiểm tra kỷ luật nhưng thực chất là đi tán phét vớ vẩn. Cậu ta định lẩn sang dãy khác thì đụng phải Đào Khê - người đang đi hướng ngược lại. Ngay tức khắc, một nụ cười tươi rói nở rộ trên môi Lý Tiểu Nguyên.

"Bạn Đào hả, buổi sáng tốt lành nha!"

Sáng nay, Lý Tiểu Nguyên vừa biết được drama thông qua nhóm tình báo CIA do Tất Thành Phi thành lập. Vì để bảo vệ tôn nghiêm của bạn học yếu ớt mới vào, Lý Tiểu Nguyên đã "ban lệnh" cho toàn thể học sinh trong lớp tém tém cái miệng lại, đặc biệt là cái miệng lách ca lách cách không tài nào khâu được của Tất Thành Phi và ngăn cấm tuyệt đối việc nhắc đến chuyện vừa nãy trước mặt Đào Khê. Nghĩ tới đây, Lý Tiểu Nguyên nở một nụ cười thật tươi, hy vọng nụ cười tươi tắn mang theo chút nhân hậu này của mình có thể xua tan mây đen trong lòng bạn học đáng thương này.

Kết quả là hai tay Đào Khê cầm cốc nước, cũng híp mắt cười: "Chào buổi sáng nha lớp trưởng." Sau đó nhẹ nhàng đi ngang qua vị lớp trưởng đến bàn học ở cuối lớp ngồi xuống.

Nụ cười rạng rỡ của Lý Tiểu Nguyên cứng đờ. Lẽ nào tình báo viên báo sai tin tức? Nhìn kiểu nào cũng chả thấy Đào Khê trông có vẻ gì gọi là tuyệt vọng cả. Ngược lại, còn vui tươi nữa là? Sao mà Tất Thành Phi còn chưa tới, Lý Tiểu Nguyên sắp không khóa nổi cái miệng bà tám của mình nữa rồi.

Đào Khê quay lại chỗ ngồi, thấy Lâm Khâm Hòa đang cúi đầu đọc sách, không khác gì thường ngày. Sau khi ngồi xuống, cậu cầm bình nước trong tay đặt lên bàn học của Lâm Khâm Hòa, hơi quay sang một bên, nhìn khuôn mặt trầm tư đọc sách của Lâm Khâm Hòa, nói một câu không thể nào thừa thãi hơn: "Có nước rồi nè."

Thật ra, chỉ đơn giản đổ nước cũ, lấy nước mới mà thôi.

Lâm Khâm Hòa không để ý lắm mà "ừ" một tiếng, lật một trang khác tiếp tục đọc. Nếu như bình thường, anh mà không để ý tới Đào Khê thì cậu sẽ tự biết điều mà quay người sang chỗ khác làm việc của mình, thế mà đã mười mấy giây trôi qua rồi, cái người này cứ nhìn anh chằm chằm không chịu động đậy. Anh chịu không nổi bèn quay sang lạnh mặt hỏi:

"Chuyện gì?"

Thế là vừa đúng lúc sa vào ánh mắt của Đào Khê đang nhìn mình. Khuôn đôi mắt rất đẹp, tròng mắt long lanh ánh nước, lấp lánh tựa sao sa và như chứa đựng cả dải ngân hà bên trong. Lâm Khâm Hòa làm vẻ tự nhiên quay đầu lại tiếp tục đọc sách, lật tiếp một trang khác.

Đào Khê nhìn cuốn sách ôn thi: "Cậu còn chưa đọc xong trang vừa nãy mà."

Trừ khi có một phương pháp để con người đọc sách bằng tốc độ sánh ngang với vận tốc của sóng lượng tử thì có là thiên tài cũng không đời nào đọc hết một trang sách nhanh như vậy.

Lâm Khâm Hòa đang lúi húi lật sang trang khác bỗng khựng lại. Anh quay đầu nhìn Đào Khê, lông mày nhăn lại, không hề che giấu giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lúc Đào Khê vừa mở miệng muốn nói thì đột nhiên tiếng đọc sách trong lớp bỗng dưng trở nên ồn ào hơn rất nhiều, xôn xao như chợ bán cá. À, hóa ra là vì giáo viên chủ nhiệm vừa mới chắp tay sau lưng đi ngang qua cửa lớp.

Cậu sợ Lâm Khâm Hòa không nghe thấy. Trong cái ồn ào của tiếng đọc sách, cậu nghiêng người lại gần Lâm Khâm Hòa, dùng tay phải che nửa môi, ghé bên tai Lâm Khâm Hòa nói từng chữ thật rõ, thật rõ: "Mình muốn nói, cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều!"

Lý Tiểu Nguyên đi "tuần" trong lớp vẫn luôn luôn chú ý đến mấy dãy phía sau, đôi mắt của cậu ta chấn động một lúc. Bởi cậu ta nhìn thấy Đào Khê tới trước mặt Lâm Khâm Hòa ghé bên tai anh nỉ non, chiếc cổ thon dài hơi ngẩng lên và nhằm giữ bằng mà tay trái của cậu vô tình đặt lên mặt bàn của Lâm Khâm Hòa. Hơn hết, ngực cậu gần như đụng vào người của anh.

Bạn học mới can đảm quá! Ở trong cái lớp này, không ai không biết Lâm Khâm Hòa ghét nhất là có người tiếp xúc thân mật với anh. Lý Tiểu Nguyên thậm chí đã liên tưởng đến hàng trăm kết cục thảm khốc của Đào Khê. Thế nhưng cậu ta không những không thấy cảnh tượng thê thảm, mà kinh khủng hơn là Lâm Khâm Hòa lại chẳng thèm vung tay vung chân, cứ mặc cho Đào Khê ghé vào bên tai thì thầm!

Đào Khê không hề biết có cặp mắt đang khóa chặt lên người mình. Ngỏ lời xong, cậu ngồi về chỗ, chỉ tiếp tục nghiêng đầu nhìn anh. Đôi lông mi mảnh dẻ như nhành mai tắm trong sương sớm hơi cong cong và bên khóe môi vẽ một nụ cười như vừa được nếm vị kẹo ngọt.

Lâm Khâm Hòa ngắm nhìn đôi mắt long lanh tựa vì tinh tú của Đào Khê rồi vội lảng tránh. Anh đưa tay miết thẳng trang sách, tông giọng có chút lạnh nhạt hơn bình thường: "Không cần thiết."

Khi thầy chủ nhiệm đi xa, tiếng lật giấy thưa thớt xen lẫn vài câu chuyện trò.

Đào Khê lấy cuốn sách giáo khoa Ngữ Văn kê đầu rồi nghiêm túc hỏi: "Sao hôm nay đến sớm thế?"

Đối với người này, cố gắng thường được đặt ở vị trí cuối cùng. Nhưng nói Lâm Khâm Hòa thích đến trễ cũng đúng. Nhờ vậy, thi thoảng Đào Khê được ngắm anh bị phạt đọc diễn cảm Tiếng Anh bên kia màn hình trực tuyến.

"... Hôm nay không bị kẹt xe."Lâm Khâm Hòa đóng quyển sách chưa đọc được mấy trang, cũng chẳng chịu nhìn Đào Khê.

Đào Khê gục đầu trên mặt bàn, ngắm nghía xương quai hàm tuyệt đẹp cùng quả hầu yết cứ lăn lên hạ xuống khi Lâm Khâm Hòa cất giọng. Cậu bỗng nhớ về ngày đầu tiên đứng trên bục giảng thấy anh. Chu Cường hỏi anh lý do đi muộn, anh trả lời trên đường gặp tai nạn xe cộ.

Khi ấy, cậu nhịn cười nhưng giờ nhịn không nổi. Đào Khê cố gắng không cong môi, hỏi tiếp: "Làm sao cậu biết mình không ăn cắp? Nếu là thật thì khó xử lắm đấy."

Lâm Khâm Hòa miễn cưỡng đáp: "Đến điện thoại còn không có thì cậu lấy tai nghe làm gì."

Mặt Đào Khê viết rõ hai chữ "xấu hổ", cậu nhỏ giọng phản bác: "Rõ ràng mình còn có máy đọc lại."

Lâm Khâm Hòa khẽ nhếch môi, nhét sách vào ngăn bàn thì chạm tay vào cuộn băng bản thân mang theo. Anh cứng người, đẩy máy vào trong rồi nói với Đào Khê: "Đưa cho tôi."

Đào Khê hoang mang, ngơ ngác hỏi: "Cậu muốn máy đọc lại hả?"

"..."

Lâm Khâm Hòa gõ ngón trỏ lên mặt bàn của Đào Khê. Cậu nhận ra ngay anh đang nói đến là "món đồ bị trộm". Cậu thò tay vào hộc bàn, mò mẫm một lúc lâu thì thấy một chiếc hộp nhỏ. Sau đó, cậu giống như một gián điệp đang cung cấp thông tin mật mà vội vàng lôi ra đưa cho Lâm Khâm Hòa. Anh thản nhiên xem thứ đó như rác ném vào cặp rồi lấy bút bi ra nghịch.

"Cậu định làm gì với nó?" Đào Khê nổi tính hiếu kỳ hỏi, chắc bộ tai nghe này đắt lắm.

"Vứt." Không chút thương tiếc.

Đào Khê nghĩ, có lẽ chỉ có thể làm vậy. Cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn từng ngón tay của Lâm Khâm Hòa, chợt nhớ về khung cảnh anh đàn dương cầm ngày nào. Khi cậu đang nghĩ đến việc lần sau sẽ vẽ đôi tay này thì Lâm Khâm Hòa lại thấp giọng nói:

"Đã rút ra được gì chưa? Không phải cứ lúc nào người khác ban cho cậu chút lòng tốt, cậu đều phải đáp lại. Và cũng chẳng cần vì họ đối tốt với cậu một chút mà cậu liền cảm động rơi nước mắt."

"?" Đào Khê ngẩn người. Lâm Khâm Hòa vừa giảng đạo lý cho cậu à?

Mất một hồi lâu cậu mới hiểu ra rằng, Lâm Khâm Hòa đang ám chỉ việc cậu đồng ý vẽ bảng giúp Giang Hinh Vân vì chai nước 12 tệ. Có lẽ nếu không giúp, cậu đã không phải dính dáng đến vụ việc này. Đào Khê chỉ thắc mắc, tại sao Lâm Khâm Hòa lại để tâm cái báo bảng kia và phải chăng những cánh hoa nọ khiến anh canh cánh trong lòng?

Đào Khê vẫn lấy sách kê đầu, hơi nhích về bên kia bàn của Lâm Khâm Hòa mà không hề nhận ra bản thân đã vượt qua ranh giới. Đầu cậu nghiêng nghiêng, nhướn mày chất vấn anh một cách ngờ vực:

"Vậy nếu có rất ít, cực kì ít người đối xử tốt với mình, mình mà không trả ơn thì chẳng phải sau này sẽ không có ai tình nguyện tốt bụng với mình nữa à?"

Với Đào Khê, ngay cả tình cha mẹ cũng là giả dối thì trên thế gian này, sẽ chẳng có ai nguyện ý đối xử tốt với cậu vô điều kiện.

Lâm Khâm Hòa rũ mắt nhìn vào đôi con ngươi của Đào Khê, dùng sức mở nắp bút rồi đóng lại, trầm ngâm đáp: "Hãy đáp lại những người chân thành yêu thương cậu."

Trên thế giới này, nào có mục đích trong sáng thật sự? Dù cho là tốt đẹp hay ác ý, chúng sẽ đều bị trộn lẫn cùng muôn vàn lý do và trăm ngàn tính toán.

Đào Khê giật mình, bật cười nhìn Lâm Khâm Hòa. Hàng mi dài khẽ rung lên.

Lâm Khâm Hòa mím môi, cứng ngắc nói: "Có gì mà cười?"

Có người bình thường nào lại vô tâm vô phế cười sau khi trải qua chuyện như thế vào buổi sáng không?

Đào Khê cố nhịn cười nhưng khóe môi vẫn cong thành vòng cung, cậu vui vẻ trả lời: "Bởi mình biết phải tốt với ai rồi."

Cậu cười với Lâm Khâm Hòa nhưng anh lại không muốn nói chuyện với cậu nữa nên cậu đành lui về chỗ mình, mở sách giáo khoa Ngữ Văn ra. Cậu ngơ ngẩn nhìn trang sách, trái tim như nở rộ. Đột nhiên có ba tờ giấy trắng và một cây bút bi đen đè lên sách giáo khoa của Đào Khê. Lúc ấy, giọng ai đó rõ mồm một:

"Không phải cậu nói, tôi bảo gì, cậu cũng viết à? Sáng nay viết một bản kiểm điểm, ngẫm lại sai ở đâu. Đến tối thì nộp cho tôi."

Đào Khê trợn mắt nhìn ba tờ giấy trắng cùng chiếc bút trước mặt. Mặc dù đã hứa với Lâm Khâm Hòa nhưng cậu chưa từng nghĩ đến trường hợp phải viết bản kiểm điểm cho bản thân. Lúc còn ở tiểu học và cấp cơ sở, cậu đã viết vô số bản kiểm điểm vì tội gây ẩu đả, trốn học, cãi lời thầy cô, nói chuyện trong giờ,... nhưng từ khi lên cấp ba, do học tốt và chăm ngoan nên luôn được thầy cô bao che, chưa lần nào bị bắt viết kiểm điểm.

Đào Khê thẹn quá, không chịu được cãi lại: "Mình sai chỗ nào? Cần gì phải viết bản kiểm điểm?"

Lâm Khâm Hòa lạnh lùng nhìn cậu, trong ánh mắt không chỉ có vẻ bình thản mà còn tỏa ra cảm giác áp lực vô cùng. Rõ ràng anh có chút bực mình vì cậu dám chống đối anh.

Đào Khê rầu rĩ nói: "Là mình sai, mình viết, được chưa..."

Đào Khê cầm lấy chiếc bút bi đen, phát hiện trên thân bút vẫn vương hơi ấm của Lâm Khâm Hòa. Cậu nắm chặt bút, trịnh trọng viết lên dòng đầu ba từ "Bản kiểm điểm". Còn về phần viết như thế nào, cậu hoàn toàn không nghĩ ra bởi những bản kiểm điểm ngày xưa đều là bịa. Nhưng hiện tại là viết cho Lâm Khâm Hòa nên không thể thiếu nghiêm túc được. Cậu buồn bực gãi đầu, điên cuồng ngợi lại ký ức về những ý bản thân từng viết trong bản kiểm điểm và bản tường trình trước kia.

*

Đến cuối tiết tự học buổi tối, Chu Cường đột nhiên vào lớp tìm Đào Khê, nhẹ giọng bảo: "Đào Khê, ra ngoài cùng thầy." Vừa dứt lời liền ra khỏi phòng.

Đào Khê lo lắng không thôi, vội vàng đặt bản kiểm điểm vừa viết xong lên bàn của Lâm Khâm Hòa rồi chạy như bay ra ngoài. Chu Cường đưa Đào Khê đến một bồn hoa hẻo lánh. Ông xác nhận không có ai khác rồi mới mở miệng.

"Đào Khê à, thầy đã biết vụ việc vừa xảy ra sáng nay rồi. Thầy thực sự xin lỗi. Vì với cương vị là một giáo viên chủ nhiệm, thầy lại chẳng hề biết đã có một cuộc xung đột trong lớp và chút nữa khiến em mắc oan."

Từng lời của Chu Cường đều cực kỳ cẩn thận, hiển nhiên vẫn có ý nói đỡ cho mấy cô bạn kia. Nhưng giọng nói của ông lại quá đỗi chân thành làm Đào Khê có chút bối rối.

Đào Khê chỉ mải nhớ nhung bản kiểm điểm vừa viết xong của mình, lắc đầu: "Thầy không cần xin lỗi đâu ạ. Đó không phải lỗi của thầy." Giáo viên chủ nhiệm dù có tài giỏi đến đâu vẫn không thể kiểm soát cảm xúc và ác ý của từng học sinh.

Chu Cường thở dài, vỗ vai Đào Khê: "Trò ngoan, không dễ gì trò được đến đây học. Thầy cứ nghĩ cho trò ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa sẽ không xảy ra vấn đề gì, không nghĩ tới lại có vụ việc này, may chỉ là vấn đề nhỏ."

Nếu có rắc rối lớn, cho dù Đào Khê tự chứng minh bản thân trong sạch thì danh tiếng vẫn dính một vết nhơ. Nghĩ đến đây, trong lòng của Chu Cường dấy lên từng đợt sợ hãi không ngơi.

Đào Khê ngẩn ra, thắc mắc hỏi: "Tại sao thầy lại xếp em ngồi cùng Lâm Khâm Hòa?" Rõ ràng Lâm Khâm Hòa không thích có người ngồi cạnh.

Chu Cường dừng một chút, bắt đầu giải thích: "Mỗi đứa trẻ của lớp số 1 đều rất ưu tú. Ngoại trừ Lâm Khâm Hòa không thể vượt qua, các em ấy đều đang cạnh tranh một cách thầm lặng. Thầy lo trò mới vào nên sẽ không hòa nhập được với các bạn."

Dù Chu Cường nói rất khéo nhưng Đào Khê nghe chút là hiểu. Bỏ qua Tất Thành Phi ngây ngô, tất cả các học sinh còn lại đều tài giỏi và háo thắng. Cậu là một học sinh đến từ huyện nghèo. Tuy lúc đầu, cả lớp sẽ thân thiện chào đón cậu nhưng nếu cậu để lộ sự chênh lệch quá lớn, thứ tình cảm bè bạn thân mật này sẽ có khả năng trở thành sự khinh thường, thậm chí là xa lánh. Nhưng Đào Khê vẫn không biết vấn đề này liên quan gì đến việc ngồi cạnh Lâm Khâm Hòa. Cậu định hỏi thêm thì Chu Cường đã đổi chủ đề và bắt đầu dông dài.

"Nếu có khó khăn trong cuộc sống và học tập thì cứ tâm sự với thầy. Tiền trợ cấp từ nhà trường thì cứ dùng, nếu không đủ thì viết đơn đề lên ban giám hiệu. Nhà tài trợ cho dự án này cực kì hào phóng. Thật ra, học phí và chi phí sinh hoạt của trò đều trích từ quỹ do nhà tài trợ cung cấp cho nhà trường nên trò không cần phải lo về vấn đề chi tiêu..."

Đào Khê không khỏi tò mò: "Thầy ơi, có thể cho em biết nhà tài trợ là ai không ạ?"

Đào Khê luôn nghĩ rằng dự án ấy là do huyện Thanh Thủy và trường trung học Nhất Trung ở thành phố Văn Hoa cùng hợp tác. Hóa ra là có nhà tài trợ đã chi cho cậu toàn bộ học phí để giúp cậu đến trường trung học Nhất Trung ở Văn Hoa. Đào Khê còn nhớ sau thời gian thi giữa kì của học kì một, hiệu trưởng của trường trung học Nhất Trung huyện Thanh Thủy bất ngờ thông báo sẽ có một suất "du học" cho học sinh đứng nhất huyện. Từ lúc ấy, cậu đã bắt đầu chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh đại học.

Chu Cường hơi kiêng dè, lại cho rằng cậu muốn trực tiếp cảm ơn nên tốt bụng nói: "Trò ngoan, trò chỉ việc chuyên tâm vào học hành thôi. Sau này, đỗ vào một trường đại học tốt đã là lời cảm ơn chân thành nhất rồi."

*

Lúc này, nguyên một lớp ngồi trong phòng yên lặng tự học, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện một số thành phần bọ chét như Tất Thành Phi luôn nóng lòng, hồi hộp chờ tan học. Cậu ta ngán ngẩm buông ánh nhìn xuống cuốn sách trước mặt, bỗng dưng cậu ta nghe thấy một tiếng cười ở đằng sau. Tiếng cười ấy vô cùng ngắn ngủi, cũng rất thấp nhưng tất nhiên vẫn bị đôi tai thính của Tất Thành Phi nghe thấy. Cậu ta hệt như gặp ma mà quay đầu nhìn về phía sau, thấy ở sau lưng chỉ có một Lâm Khâm Hòa đang ngẩn ngơ nhìn bài văn đặt trên bàn.

"???"

Tất Thành Phi cảm giác thật sự nhìn thấy quỷ rồi. Đào Khê không có ở đây, vậy tiếng cười ấy chỉ có thể là của Lâm Khâm Hòa mà thôi nhưng điều gì có thể khiến cục tượng băng Lâm Khâm Hòa cười được cơ chứ?

Cậu ta hé mắt, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Lâm Khâm Hòa và cố gắng đào ra một chút nụ cười từ khuôn mặt hoàn mỹ này để khẳng định vừa nãy không gặp ảo giác. Nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn cứ lạnh lùng như xưa và chỉ chuyên tâm ngắm nghía tờ giấy trước mắt.

Tất Thành Phi nhịn không nổi bèn thò cổ cố nhìn đằng sau, tò mò hỏi: "Học thần, có gì mà buồn cười thế? Cho mình nhìn chung với?"

Kết quả là Lâm Khâm Hòa lật lại tờ giấy trên bàn, lạnh lùng xổ một từ: "Cút."

Tất Thành Phi rụt cổ, tủi thân xoay người lại. Cậu nghĩ bản thân không những phải đến bệnh viện của cha khám não mà còn phải khám cả tai. Làm sao Lâm Khâm Hòa có thể cười thành tiếng được? Ngay cả kể chuyện cười cho Lâm Khâm Hòa nghe, người này cũng sẽ không cười. Vậy chắc chắn cậu nghe nhầm rồi.

Chợt một hình ảnh lóe lên trong tiềm thức của Tất Thành Phi. Cậu nhớ mình từng là chân chạy vặt thường lấy thư từ phòng bảo vệ. Đoán trúng phóc, hầu hết những lá thư ấy đều đến từ huyện Thanh Thủy gửi cho Lâm Khâm Hòa và nét chữ là của một cô học sinh nhỏ. Đa số những bức thư đó đều cùng một tác giả. Tất Thành Phi có ấn tượng sâu sắc với phong cách viết độc đáo của cô bạn này. Bởi mỗi lần cậu lấy thư thì sẽ có thư từ cô ấy. Trung bình một tháng sáu bức, ngày lễ sẽ nhiều thêm một bức. Cậu gần như cảm động trước tinh thần đó. Nhưng hình như cô gái nhỏ không có khiếu thẩm mỹ tốt. Lời văn thì bay bổng, lại còn vẽ thêm hoa hòe lộng lẫy y hệt cách viết của người sao Hỏa.

Như thường lệ, Tất Thành Phi xếp gọn những lá thư gửi cho Lâm Khâm Hòa rồi đặt lên bàn của anh. Lúc đó, anh đang đọc bản sao của bài văn đạt điểm tối đa do Hà Văn Giảo phát từ rất lâu.

Tất Thành Phi không nhịn được cợt nhả: "Chòi má học thần, bây giờ mình hơi nghi là cậu cố tình đi muộn tiết Anh của bà cô Tất để đọc diễn cảm qua màn hình cho cô bé ở trường trung học Nhất Trung Thanh Thủy nghe đấy. Cái cô mà hay viết thư tình cho cậu ấy."

Tất nhiên Tất Thành Phi đang nói đùa. Vì với tính cách lạnh nhạt của Lâm Khâm Hòa, thư từ nào cũng sẽ bị ném đi. Anh còn lịch sự chưa vứt vào thùng rác là may, chứ đừng kể đến chuyện đến trễ vì một người cách xa cả ngàn ki-lô-mét.

Tất Thành Phi nghĩ rằng Lâm Khâm Hòa sẽ bảo cậu cút hoặc lơ cậu luôn. Nhưng Lâm Khâm Hòa lại chẳng nói gì, chỉ cười nhẹ rồi bỏ từng bức thư vào cặp. Vài giây thoáng qua, Tất Thành Phi tưởng mình bị ảo giác. Buổi sáng cậu còn tám chuyện đủ thứ trên trời dưới biển với Lý Tiểu Nguyên, bỗng cảm thấy, thân là đội trưởng của nhóm tình báo CIA, cậu còn quá sơ suất.

Lúc này, Lâm Khâm Hòa lật tờ giấy lại, chăm chú nhìn đoạn văn được viết rất nắn nót.

"Tôi cam đoan sẽ nghiêm túc thực hiện những lời dạy dỗ sâu sắc của Lâm Khâm Hòa, "tuyệt đối tin tưởng Lâm Khâm Hòa", "ngoan ngoãn nghe lời Lâm Khâm Hòa" và "nỗ lực không ngừng học hỏi Lâm Khâm Hòa". Tôi sẽ nghiêm túc lấy Lâm Khâm Hòa là tấm gương sáng để noi theo, học được "cách từ chối", "không được tùy tiện nhận lòng tốt của người khác", cũng "không lãng phí thời gian vào những việc vô bổ". Cuối cùng, tôi xin hứa sẽ nghiêm túc học tập và rèn luyện để phấn đấu lọt vào top 50 trong kì thi giữa kỳ và được tiếp tục làm bạn cùng bàn của Lâm Khâm Hòa.

Người viết đơn: Đào Khê"

*

Tác giả: Do không có bản thảo lưu trữ nên tui đã phải đau khổ viết một mạch hơn 5000 từ. Không biết khi nào mới lấp xong đây ỌvỌ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp