Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 297: (13)Trà Xanh Vương Nhà Đại Lão


1 năm

trướctiếp

Thiếu niên vẻ ngoài tinh sảo mỹ mạo đang loay hoay đứng ở trong bếp nhào bột làm bánh,cậu dường như rất chuyên chú nên chẳng hề phát giác có người đang nhìn trộm mình.Mặc dù quen cậu đã một thời gian nhưng mỗi khi nhìn dung mạo ấy vẫn khiến lòng y nao nao kinh diễm không thôi,khó khăn che lại ngực trái nơi trái tim đập mạnh liên hồi.

Khuôn mặt nháy mắt đỏ thấu,phản ứng này là sao chứ?có phải y bị phù thủy hạ cổ trúng tà rồi hay không?1

Do đang giờ nghĩ trưa và phòng bếp đặc cách dành riêng thống lĩnh nên hiện tại không có ai,xuyên thấu qua lớp thủy tinh cứ thế hai tay cắm túi thần sắc si mê nhìn cậu.Ánh mắt ôn nhu khoé môi nhàn nhạt ý cười đã bày ra từ lúc nào mà chính bản thân y cũng không hay.Hàng mi thiếu niên rất dài mỗi cái chớp mắt đều như mang theo muôn vàn ngọt ngào khó cưỡng,đặc biệt là đôi bàn tay tinh mỹ đang nhào trên cục bột trắng nõn xoa tớixoa lui.

Cảnh đẹp ý vui bất tri bất giác khiến y cảm thấy tìm ái nhân yên bề gia thất cũng là lựa chọn không tồi...1

Hình như phát giác có điều bất thường,thiếu niên lơ đểnh ngẩng đầu trùng hợp đối thượng với cặp mắt phá lệ nóng bỏng của y.Khác với dáng vẻ chột dạ vì bị bắt qủa tang thì thiếu niên khác hẳn với y, mới đầu giật mình sau đó là ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ.

Chưa kịp đợi y làm ra phản ứng tiếp theo thì thiếu niên đã từ trong bếp nhanh chân chạy ra,bắt lấy tay y hoảng loạn nói "Nguyên soái em là fan của anh á,có thể nào cho em xin chữ kí không?"khuôn mặt xinh đẹp vì hưng phấn kích động mà trở nên ửng đỏ,chiều cao khiêm tốn nên khi đối diện với y bắt buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn.

Tuy không phải lần đầu tiên bị cậu thân mật gần gũi thế này nhưng y vẫn thấy cánh tay tê dại,sóng lưng lạnh toát cứng đờ sau nữa ngày mới khó khăn trầm giọng gật đầu đáp"Được chứ...nhưng kí ở đâu đây?"

Thiếu niên buông tay y ra moi từ túi chéo bên hông ra quyển Album ảnh,bìa vỏ bằng da thuộc màu xanh tuy hơi cũ nhưng bù lại bảo quản rất tốt.Cổ Tuyên nhận lấy mở ra thì bị nội dung bên trong trấn trụ thất thần chốc lát,bởi toàn bộ đều dán ảnh y.Thậm chí hàng bên đều cẩn thận ghi chép thứ ngày tháng,chữ cậu rất đẹp giống y hệt chủ nhân của nó vậy.

Cổ Tuyên cẩn thận vuốt ve mặt ảnh,ôn nhu trong mắt càng thêm nồng hậu rồi chọn ở bìa giấy trống đầu kí tên xuống đó.

Thiếu niên cứ thế dùng đôi mắt ngây thơ chưa trãi sự đời nhìn chằm chằm y,bộ dáng vô hại này làm Cổ nguyên soái đột nhiên không nói ra lời,vẫn là cậu tâm ý tương thông phát giác y gặp chuyện khó sử liền hơi ngiêng đầu cẩn thận nhìn y hỏi "Em vừa làm song một mẻ màn thầu sữa táo đỏ,anh có muốn ăn không ạ?"

Bị thiếu niên trông mong ấy nhìn sao y có thể khước từ được đây?nhưng khoảng cách gần và cặp mắt không chịu khống chế dời xuống nơi cần cổ trắng nõn kia.Hầu kết giật giật,nếu hiện tại y cắn xuống thì chính là đánh dấu cậu đi?hương thơm hoa cỏ trái cây thơm ngọt tươi mát,nhớ như in khoảnh khắc cậu nắm tay y nhiệt độ cơ thể ấm áp thoáng chốc như bao bọc lấy,loại cảm giác hơi thở cùng linh hồn tương xứng hoà quyện này làm y váng đầu hơi thở dồn dập khó chịu.

Bất tri bất giác bị thiếu niên lôi vào trong phòng,rồi bất tri bất giác bị cậu cường thế ghì vạnh bả vai buộc y ngồi xuống bàn ăn.

Thiếu niên từ trong xửng hấp lấy ra mấy cái bánh đặt lên dĩa đẩy tới trước mặt y,vỏ bánh hơi tím hình khối vuông thoang thoảng hương thơm của táo.Cổ Tuyên cắn miếng vừa phải ăn song liền không chút keo kiệt khen"Ăn rất ngon "

Thiếu niên bị y khen từ vui vẻ trở nên kích động hưng phấn,cứ thế hai tay bưng mặt chuyên chú ngồi xuống ngắm nhìn y.Cổ Tuyên bị cậu xem đến toàn thân ngứa ngáy khó chịu,vừa định mở miệng hỏi thì thiếu niên nhận được cuộc gọi nên nhanh tay mở ra quang não.

Ai lại vô duyên gọi điện giờ này vậy chứ?chẳng lẽ không biết trời đánh tránh bữa ăn sao?

Thiếu niên dè dặt nhìn y biểu ý xin lỗi sau đó tránh ra bên ngoài,ngọt ngào "Alo" một tiếng.Từ dáng vẻ cử chỉ và ánh mắt ấy đủ hiểu người này quan trọng với cậu thế nào,Cổ Tuyên cau mày ngậm lấy màn thầu 'không chút tư vị'trong miệng.Hình ảnh này làm y cay mắt cảm thấy nó cực kì ngẹn khuất khó chịu,căm hận bây giờ không thể lập tức xông ra phá đám cho hả giận.

Chỉ là lấy tư cách gì?bởi dù sao hiện tại hai người cũng chẳng liên quan nhau đi?

Mễ Lạc Tranh hai mắt cong cong,ngữ khí dịu dàng trả lời Tần Hi "Aiza em biết rồi mà,anh đó cứ nhắc mãi thôi."

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười sủng nịnh trầm thấp,biểu hiện tâm trạng chủ nhân đang rất tốt.

Nói thêm một hồi dường như vẫn chưa biết chán đợi khi chuẩn bị cúp máy thì thanh âm lần nữa vang lên,ngữ khí nam nhân tràn đầy nhu tình mật ngọt dường như cất chứa hết thảy dồn vào một thân nói "Ấu Du anh nhớ em..."

Mễ Lạc Tranh trong lòng chợt biết,ngoài mặt vẫn giả vờ ngượng ngùng đỏ mặt mắng hắn một tiếng "xấu xa" rồi cúp máy.

Trở lại phòng bếp tỏ vẻ như không nhận ra thần sắc u ám khó chịu trên khuôn mặt y,tiếp tục vân vê nhào nốt số bột còn lại thì thanh âm trầm khàn của Cổ Tuyên từ bên cạnh truyền tới "Vừa rồi là bạn trai cậu gọi sao?"

"Vâng,anh ấy là người yêu em"thiếu niên chẳng chút do dự tươi cười đáp,cậu dường như không chút đề phòng tự hỏi y vì sao lại hỏi cái này?"Mà em còn làm cả bánh quy bơ giòn nữa,hay anh mang về một ít ăn nhé!!"

Trong giọng nói tràn đầy ngữ khí vui sướng hạnh phúc chẳng thèm che giấu,dĩ nhiên làm y rất nhanh nhận ra đáy mắt u ám nặng nề nhìn bóng lưng đang loay hoay trong bếp gói bánh của cậu.Trái tim co thắt dữ dội,lồng ngực lần nữa truyền tới cảm giác tê dại đau nhức khiến y khó chịu.Cổ Tuyên nhấn mở quang não nhắn tin cho viện trưởng bệnh viện,bạn cũ Alpha lâu năm từng học chung trường với y"Cậu giúp tôi hẹn một bác sĩ giỏi khoa tim mạch vào 9 giờ sáng mai..."1

Phân phó song tắt đi giao diện thì cũng đã hết giờ nghĩ trưa,nhận lấy hộp bánh từ tay thiếu niên,ánh mắt luyến tiếc nhìn chằm chằm cậu hồi lâu sau mới không cam tâm xoay người trở về.

Mễ Lạc Tranh nhìn bóng lưng chật vật rời đi kia liền *sách lên một tiếng,nam nhân này vẫn như cũ không chịu nổi nữa điểm kích thích a~.

Ui chao nghĩ tới tràng cảnh hạnh phúc tương lai đó cậu liền có thể ăn 10 chén cơm!!

...

Đạt như ý nguyện liên ngay bữa tối và trưa hôm sau Cổ Tuyên đều một mình canh giờ nghĩ trưa chạy tới phòng bếp dùng cơm.Giả bộ thân thiện hỏi thăm cậu đủ thứ trên đời,Mễ Lạc Tranh được đà hùa theo hỏi gì đáp nấy.Sau một hồi cậu chủ động chuyển đề tài hỏi về cơ giáo,cơ hội thân mật tốt như vậy dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Cổ đại nguyên soái vừa nghe đã ngay lập tức mở ra quang não,lựa ra tuyệt kĩ bao năm mà bản thân chắt lọc tâm đắc khoa tay múa chân giảng cho cậu nghe.Nào là kỷ xảo điều khiển cơ giáp,nào là cách phản công khi đang bị quân địch bao vây v...v...

May mắn Sam Sam đi 'tia trai' rồi nên có lổ hổng để cậu vụng trộm nha,Mễ Lạc Tranh im lặng dựa sát vào y thi thoảng gật đầu đáp trả,bộ dáng chăm chú ngoan ngoãn nhìn trông cực kì đáng yêu.Qua một lúc lâu y đột nhiên hắng giọng hỏi "Cậu có muốn thử điều khiển cơ giáp không?"

"Tất nhiên là được nha"thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng vào y mà ngọt ngào nở nụ cười tươi,lệ chí dưới mí mắt trái trở nên sinh động khiến y lần nữa 'mắc bệnh tuổi già' mặt đỏ tim run.

"Mà chúng ta sẽ thử ở đây luôn sao ạ?"

"Ừ..."Y muộn thanh gật đầu đáp,cật lực tránh né tầm mắt không dám cùng cậu chính diện.

"May mà có anh trợ giúp,bằng không lần sau kiểm tra em sợ mình sẽ rớt mất."bất động thanh sắc chuyển đổi xưng hô bám trụ lấy cánh tay y,ngượng ngùng sao?xấu hổ sao?

Xin lỗi,da mặt cậu xưa nay vốn dày không biết hai từ 'xấu hổ'viết như thế nào nha.

"Tôi có nghe a Đào nói rồi,trùng hợp lần này có mang cơ giáp tới dây vả lại thời gian cũng rảnh để tôi dạy thêm cho cậu."Cổ Tuyên không chút đổi sắc trợn mắt nói dối,sau tìm hình ảnh cơ giáp của mình ra đem khoe với cậu làm thiếu niên hưng phấn hô lên "Oa đẹp qúa đi!!"

Cổ Tuyên phổng mũi,vỗ ngực tự hào đáp"Lát nữa không cần khách khí,muốn điều khiển nó thế nào cứ việc thoải mái."

Cười khì ngoan ngoãn đáp ứng tiếp tục chăm chú xem hình,sát nhau y nhịn không được hơi cúi liếc mắt nhìn cậu.Thiếu niên này khi cười xác thực càng thêm rực rỡ loá mắt,chẳng những đẹp đã thế đầu óc còn rất thông minh nếu không có 'Cổ Đào' chen ngang thì cậu sẽ là niên cấp đệ nhất.Tính tình tốt các phương diện khác lại càng không kém,nấu ăn ngon là một Omega xuất sắc nhất y 'thích' từ trước tới nay.Nhân duyên bạn bè của cậu rất nhiều,từ Beta cho tới Omega chung lớp và rải rác khắp học viện,thậm chí đến cả Tam hoàng tử Tần Hi hiện tại đang 'hẹn hò' với cậu.

Nghĩ tới tên kia khiến y bất giác nhíu mày,nhân phẩm tên này không tốt tam quan bất chính ưa lừa gạt y thực muốn kéo cậu thoát ra,chỉ là qua hệ hai người hiện tại vẫn chưa thân đến mức đó đi?thiếu niên này tốt đẹp như vậy vốn dĩ nên nên tìm một nam nhân khác tốt hơn,điển hình y đây chẳng hạn?1

Đúng giờ Cổ Tuyên liền dẫn cậu tới sân huấn luyện,hai người vừa đi vừa nói nhưng chủ yếu y nói cậu nghe thì đúng hơn.

Cơ giáp phân chia đẳng cấp dựa theo tính năng ưu khuyết và chọn lựa dựa trên tinh thần lực của chủ nhân,cơ giáp đẳng cấp càng cao bắt buộc chủ nhân phải thật cường đại,bằng không nếu cố chấp sẽ gây ra hậu qủa khôn lường ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ.Đặc biệt là loại dành riêng quân đội sức sát thương siêu cường,để phá hủy toà nhà chọc trời bêtông cốt thép đơn giản chẳng tốn sức lực.

Trí năng cơ giáp liên kết trực tiếp với não bộ dùng suy nghĩ của chính mình mà điều khiển,tinh thần lực mã gen càng cao thì độ ăn ý giữa người và máy càng thêm tốt.Trong đó chủng loại S+ thuộc dạng qúy hiếm và SS+ hiện đã gần như tuyệt chủng,ngoại trừ y.

Tới nơi liền thấy một khu kiến trúc khổng lồ chia khung trưng bày ra từng cổ cơ giáp oai vệ,phổ biến nhất là A,B,C,D thuộc màu xanh lam và lá đậm.Cổ Tuyên nghiêm túc dặn dò "Những thứ này với ngưới mới rất khó điều khiển nắm bắt,lát nữa cậu nhớ cẩn thận biết không?"

"Ân"thiếu niên vui vẻ gật đầu đáp ứng.

Nhưng đích đến lại không phải mặt ngoài này,Cổ Tuyên dắt cậu vào sâu bên trong nơi tới trước căn phòng làm bằng thủy tinh xuyên thấu,đứng ở bên ngoài có thể nhìn thấy một cổ cơ giáp màu đen cao lớn bị rất nhiều dây xích quấn quanh chế trụ giữa phòng.

Tuy trong trí nhớ nguyên chủ đã có,nhưng lần đầu tiên trực tiếp thấy 'người máy khổng lồ' oai phong lẫm liệt này mà hưng phấn,vị này cũng qúa hảo soái rồi đi!!!

Càng nhìn càng có cảm giác trái tim đập nhanh mà.

Cổ này chính là cơ giáp trí năng chuyên dụng của y,đã từng theo chân y chinh chiến sa trường cùng nhau vào sinh ra tử,bảo vệ lãnh thổ lập ra rất nhiều công lao hãn mã,nó tên Ám Dạ.Toàn thân kim loại đen bóng đường nét lưu sướng đẹp đẽ,làm Mễ Lạc Tranh không khỏi liên tưởng tới hắc mã của Tạ tướng quân ở thế giới trước kia.1

Cổ Tuyên tự hào nhìn trong chốc lát song mới quay qua cậu ôn tồn nói "Cậu ở đây một mình tham quan trước tôi ra ngoài lựa lát nữa là về."

"Ân"

Y vừa khuất xa thì não bộ cậu bất ngờ vang lên tiếng nói <Này hỡi thiếu niên vô tri kia ngươi và chủ nhân yêu nhau bao lâu rồi?>

Mễ Lạc Tranh giật mình khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn,ngoạ tào cơ giáp biết nói a!!!

Cổ này ít nhất hơn 80mét nhìn qua cực kì khổng bố,phảng phất nó chỉ cần giơ chân đạp cậu liền bẹp dí chết tươi vậy.Ám Dạ như không chút hài lòng hỏi tiếp

<Nói ngươi đấy đồ ngốc,là bạn trai của chủ nhân đúng không?>

Cậu hơi ngượng ngùng gật đầu đáp,nhưng câu tiếp theo của Ám Dạ qủa thật khiến người hoài nghi nhân sinh

<Chia tay rời xa liền đi,tính cách chủ nhân khô khan nhạt nhẽo cho dù bỏ thêm tấn muối cũng chả mặn mà vui vẻ bao nhiêu>1

<Nghe lời ta chia tay sớm bớt đau khổ nghe không?>

<Đừng yêu nữa không có kết qủa đâu>1

Mễ Lạc Tranh "......"1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp