Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 109


4 tháng

trướctiếp

Editor: Hennessy

Lập Xuân nói: “Tôi và những người khác đã kiểm tra qua rồi, không thấy có vấn đề gì.”

Đồ vật đưa tới tòa nhà nhỏ đều qua tay cô ấy và mấy người mặc vest đen, tất cả đã được kiểm tra an toàn, chắc chắn không có vấn đề gì mới chuyển sang đây.

Trong trường hợp bình thường nếu không ghi tên cô sẽ không mang vào, chỉ đồ có tên mới có thể kiểm tra cẩn thận rồi đưa vào trong.

Không phải chủ nhân nên cô ấy không thể mở được.

Nhìn thấy lọ tro cốt bên trong, biểu cảm của Lập Xuân cũng thay đổi. 

Ninh Mông liếc thấy biểu hiện khác lạ của cô ấy liền lập tức nghi ngờ, đêm qua chính cô ấy đưa cho cô mà, giờ đã trở lại bình thường nhưng có vẻ vẫn có gì đó sai sai.

Cô giống như vô tình hỏi: “Tôi chưa từng mua cái này, Lập Xuân, có phải cô nhớ lộn không, hay lấy nhầm hoặc là có người đưa nhầm tới?”

Bờ môi Lập Xuân run rẩy không nói gì.

Ninh Mông lại nghĩ tới việc đêm qua, nhớ lại thật kỹ, tuy khi ấy Lập Xuân có gì đó không đúng nhưng không hề có ý muốn hại cô, chỉ một lòng muốn đưa cô lọ tro cốt.

Lúc đó cô rất sốc, nhận xong mới phát hiện ra điều sai sai, rồi lại ném ra ngoài luôn sau khi hệ thống nhắc nhở, trong lòng tuy sợ nhưng trực giác không cảm thấy sự nguy hiểm.

Có đôi khi trực giác của cô chuẩn lắm đấy.

Chuyện xảy ra đêm qua giống như một hồi ảo giác, cái lòng trắng mắt của Lập Xuân không biết đã đi đâu, luôn có cảm giác như bị ám vào.

Cô gọi hệ thống: “Tối qua Lập Xuân bị người khác nhập vào à?”

Theo lời hệ thống nói tối qua, giờ nghĩ kỹ lại khi ấy âm khí trên người Lập Xuân rất nặng, hẳn là đã tiếp xúc với vật âm lãnh.

Rất nhanh hệ thống đã đưa ra câu trả lời: “Ừ, bị nhập vào người, khi bị quỷ ám vào sẽ xuất hiện tình trạng lòng trắng mắt trợn lên, giống như tối qua, chắc cô ấy mới bị ám vào.”

Ninh Mông thắc mắc: “Sao toà nhà nhỏ này lại có quỷ được?”

Tòa nhà nhỏ này không chỉ có trận pháp mà còn có bùa chú, thậm chí còn giấu một số đồ bảo vệ, sao đột nhiên lại có quỷ, Thời Thích còn không phát hiện ra?

Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ là có nội quỷ(*)?

(*) Nội quỷ: quỷ từ bên trong 

Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, nó nhanh chóng lấp đầy toàn bộ trí óc cô, gạt phăng đi tất cả những suy đoán lung tung trước đó.

Cô còn chưa kịp hỏi Lập Xuân, cô ấy đã ngẩng đầu nói với cô bằng một giọng u ám: “Tôi đã thấy cái bình này từ lâu lắm rồi… 21 năm trước.”

Ninh Mông vừa mới nghĩ lại đã bị lời này dọa sợ.

21 năm trước, khi đó Thời Thích mới 7 tuổi, tính ra vừa đúng lúc cô ở trong thân thể bà cụ Thời, Lập Xuân cũng ở trong tòa nhà nhỏ cả ngày.

Vậy cái lọ cô ấy thấy chắc chắn là nhìn thấy ở nhà họ Thời rồi, vừa nghĩ thế liền biết nó có liên quan tới nhà họ Thời.

Ninh Mông truy hỏi: “Cô nhìn thấy ở đâu? Là của ai?”

Trên lọ tro cốt không để lộ bất cứ thông tin nào, ngược lại còn được chạm khắc tinh xảo, cộng thêm quy trình làm rườm ra, nhìn qua cũng biết đây là thứ người bình thường không thể có được.

Còn một vấn đề nữa, vì sao lại muốn gửi cho cô chứ?

Lập Xuân sắp xếp từ ngữ một chút, do dự nói: “Nếu không phải phu nhân nhận được thì tôi sẽ không nói… Chuyện này có liên quan tới một người khác tên là Lập Hạ, người lúc trước đã từng tới nhà họ Thời với tôi.”

Ở trong mắt cô, Ninh Mông không có bất kì quan hệ nào với bà cụ Thời.

Ninh Mông biết rõ điều đó, lần trước dường như Lập Xuân có nhắc tới việc của Lập Hạ, nhưng là cuối cùng vẫn chẳng đi đến đâu.

Rốt cuộc 21 năm trước đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến Lập Hạ trực tiếp biến mất khỏi nhà họ Thời, chẳng lẽ là vì cô đoán ra Lập Hạ và những người khác là đồng bọn nên mới giết cô lúc cô xuyên thành bà cụ Thời sao?

Trên người bà Thời còn có bí mật gì nữa à?

Lúc trước trong hai người Lập Xuân Lập Hạ thì Lập Hạ cẩn thận hơn Lập Xuân rất nhiều, nhiều chuyện liên quan tới dinh thự đều do cô ta xử lý, cũng rất có trách nhiệm, ngày thường chăm sóc cô vô cùng chu đáo.

Nếu như Lập Xuân không đề cập với cô, Ninh Mông tuyệt đối không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra việc như thế này.

Hơn nữa nếu như thật sự có vấn đề thì cô ta đã ẩn nấp trong bao lâu?

Khi cô còn chưa xuyên vào trong cơ thể bà cụ Thời, cô ta đã ngồi chờ ngay bên cạnh rồi, chắc là muốn chờ thời cơ quan trọng đến nên mới chưa để lộ chân tướng ra.

Ninh Mông đang có một suy đoán mới khá mơ hồ.

Lúc trước hệ thống từng nói bà cụ Thời cũng mang thể chất âm nữ, có thể từ một người phụ nữ đánh cá bình thường trở thành bà chủ nhà giàu sang quyền thế, ngoài may mắn ra có lẽ là còn nhờ những yếu tố khác nữa.

Giờ nghĩ đến chuyện này, Ninh Mông chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Hiện tại như vậy một thâm tưởng, Ninh Mông chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Nếu điều này là sự thật thì nó đã được lên kế hoạch trong bao lâu?

Cô có muôn vàn suy nghĩ nhưng nhất thời không thể hiểu được, mím môi không nói lời nào.

Lập Xuân không biết suy nghĩ trong đầu cô đã xoay chuyển hàng vạn lần, ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ngày trước khi cậu chủ Thích còn nhỏ đã cùng trở về với cậu cả, bà cụ đã qua đời, lúc ấy tôi ở bên ngoài, chỉ có Lập Hạ ở lại tòa nhà nhỏ. Về sau cậu cả tra ra được là Lập Hạ đã lén lút tạo cơ hội cho người bên ngoài tiến vào.”

Lúc ấy cô còn nhớ rõ, vì để dọa cô mà bắt cô nhìn cậu cả trừng phạt Lập Hạ, đến tận ba ngày sau cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, vừa được là nghỉ là lao tới phòng vệ sinh nôn ra.

“Cậu cả nhốt Lập Hạ dưới tầng hầm rồi xử phạt rất nghiêm khắc, không biết cô ta đã mang theo thương tích lẻn khỏi tầng hầm bằng cách nào.” Lập Xuân cẩn thận nhớ lại, “Lúc ấy tôi ở tòa nhà nhỏ, buổi tối tình cờ gặp được Lập Hạ đang ôm lọ tro cốt này trong ngực.”

Sở dĩ nhớ kỹ như vậy vì ấn tượng lúc đã đã khắc sâu lại.

Lập Hạ ôm lọ tro chết ngay trước mặt cô ấy, cô ấy cũng ngất xỉu theo, đợi ngày hôm sau tỉnh lại thì Lập Hạ đã biến mất khỏi tòa nhà nhỏ, không thấy lọ tro cốt đâu nữa.

Cậu cả kiểm tra gắt gao gần ba tháng nhưng không có chút manh mối nào.

Dường như Lập Hạ đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Từ đó về sau, cô ấy chưa từng gặp lại Lập Hạ, cũng chưa thấy lọ tro cốt này nữa, khoảng thời gian u ám nhất trong ký ức của Lập Xuân chính lúc đó.

Cô ấy có miêu tả hình dáng lọ tro cho cậu chủ, nhưng lời nói đến bên miệng tựa như bị chặn lại, từ ngữ miêu tả không rõ ràng cuối cùng cũng biến mất.

Ninh Mông nhìn chằm chằm lọ tro cốt trước mặt, hỏi hệ thống: “Đêm qua ngươi nói nó có vấn đề, giờ thì sao?”

Cô đột nhiên cảm thấy cái lọ này rất hữu ích.

Đặc biệt là con quỷ kia đã mượn tay Lập Xuân để đưa lọ tro tới trước mặt cô, sau khi thất bại lại dùng cách này, hiển nhiên là nếu không đưa được nó cho cô thì sẽ không bỏ qua.

Hệ thống trả lời: “Hiện tại rất ổn định. Tính huống đêm qua chắc là do vừa khéo tới ngày đó, âm khí nặng hơn nên sinh ra phản ứng với vật bên trong.”

Cách giải thích này vẫn tương đối đáng tin.

Lập Xuân không biết sao phu nhân lại ngừng nói chuyện, bỗng cô ấy liếc đến góc hộp thì lập tức nói: “Phu nhân, vẫn còn thứ gì đó bên trong.”

Ninh Mông nghiêng đầu xem, là vật giống bia gỗ có khắc hai chữ nguệch ngoạc bên trên, nhìn không rõ lắm.

Lập Xuân chạy đi lấy một cái kính lúp tới đây.

Có kính lúp nên rất dễ nhìn ra, trên bia gỗ khắc hoa văn đơn giản, vây xung quanh hai chữ ở giữa: “A Ngôn”.

Hai chữ này được khắc từng nét, dùng sức rất mạnh, vừa nhìn đã thấy người khắc chữ rất tàn nhẫn.

“A Ngôn?” Ninh Mông buồn bực, “A Ngôn là ai?”

Nhìn qua “A Ngôn” giống tên nhũ danh gọi tắt, nhưng cô không quen người nào có từ này ở trong tên.

Gửi đồ còn kèm tấm bia như vậy bên trong… Xem ra, e rằng chủ nhân của lọ tro cốt này chính là người tên kêu A Ngôn rồi, bên trong có lẽ là tro của A Ngôn.

Lập Xuân lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, hình như nhà họ Thời không có ai tên A Ngôn, hơn nữa cũng sẽ không gọi ai như thế.”

Cô biết tất cả những người trong tòa nhà nhỏ, nhưng không có ai có tên này, dinh thự bên kia tuy không biết rõ, nhưng cô ấy cũng chưa từng gặp người tên A Ngôn.

Cô ấy nhắc nhở: “Phu nhân, cái này không rõ nguồn gốc, hay cứ ném ra ngoài trước đã.”

Ninh Mông có hàng trăm câu hỏi không có câu trả lời, cũng không dám chạm vào lọ tro cốt, nghĩ một lát liền hỏi ngược lại: “Thời Thích đâu?”

Bầu không khí yên lặng trong giây lát, Lập Xuân nói: “Cậu Thích đang đi công tác rồi.”

Công tác?

Trực giác của Ninh Mông nhận ra điều khác thường, cô nhìn về phía Lập Xuân đang cúi đầu không biết là nhìn cái gì, cũng không hề có ý muốn nói chuyện tiếp.

Trước đây nếu cô chủ động hỏi Thời Thích đang ở đâu, Lập Xuân chắc chắn sẽ thao thao bất tuyệt một đống thứ, từ trong lẫn ngoài lời nói đều khuyên cô nên đi tìm anh bồi dưỡng tình cảm. Bây giờ đột nhiên trả lời được một câu rồi yên lặng, nhất định là không bình thường.

Hơn nữa tối hôm qua vốn dĩ Thời Thích có nói phòng anh khá an toàn, ý tứ rất rõ ràng, kết quả đột nhiên lúc sau lại phải rời đi, quá đột ngột rồi.

Ninh Mông bình tĩnh liếc Lập Xuân nhưng không hỏi lại gì cả.

Ánh mắt cô dừng lại trên lọ tro cốt và tấm bia gỗ lần nữa.

Rốt cuộc là ai đã bỏ nhiều công sức như vậy để giao cái này cho cô, đang muốn làm cái gì? Giúp cô hay là hại cô? Rốt cuộc bây giờ còn ở tòa nhà nhỏ nữa không?

Một loạt câu hỏi khiến ngực Ninh Mông như bị tảng đá lớn chặn lại.

Đêm qua khi nằm liệt trong phòng, lúc sờ thấy điện thoại đã nhắn tin cho Thời Thích những mãi không thấy anh trả lời, điều này cũng rất không bình thường.

Coi như lúc ấy không chú ý, nhưng giờ đã ngày hôm sau, không thể không có chút phản ứng nào, trừ khi là Thời Thích xảy ra chuyện ở đâu đó.

Nghĩ đến đây, Ninh Mông đột nhiên bừng tỉnh.

Cô luôn cảm thấy Thời Thích có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó hoàn toàn khác với trong tiểu thuyết. Đây là thế giới thật, người này giỏi còn có người khác giỏi hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn, có quá nhiều nhân vật lợi hại chưa biết đến, không ai có thể đảm bảo được Thời Thích là giỏi nhất.

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, sau cô xuyên vào thì cốt truyện đã bị thay đổi rất nhiều, nếu đã sửa đến mức thay đổi hoàn toàn, việc xuất hiện một người xấu cá biệt không phải là không có khả năng.

Giờ cô có thể tùy ý ra vào nhà họ Thời, so với hỏi Lập Xuân thì thà tự đi qua dinh thự, bên ngoài không an toàn, tòa nhà nhỏ cũng không hẳn là an toàn, hai nơi này không khác gì nhau.

Cô bọc lại cái hộp bên ngoài thật kĩ, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: “Cứ đặt ở đây đi, có động tĩnh gì thì cô nhớ nói với tôi.”

Lập Xuân đáp: “Vâng.”

Ninh Mông xoay người rời khỏi tòa nhà nhỏ mà đi thẳng tới dinh thự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp