Liệu đó có phải là định mệnh?

Chương 6: Bị lạc


3 năm

trướctiếp

"Xin lỗi tụi mi nha, tại ngày hôm nay ta bận quá a, phải dọn nhà cho ông bà Ngoại này còn phải dọn cả khu vườn nữa, đến giờ ta mới có thể báo bình an cho tụi mi." Như Băng nói rồi cười giả lả.

Bên kia ba cô nàng đang ngồi túm lại trên giường của Ngọc Tuyền, trên tay Ngọc Tuyền đang cầm điện thoại được bật loa ngoài.

"Ừ... Tụi ta thấy mi khá hiếu thảo nên tha thứ cho sự chậm trễ này của mi, nhớ mang thêm đồ ăn cho chúng ta là được." Ngọc Tuyền nói với ánh mắt sáng rỡ.

Bên này,

"Đã biết, tụi mi thật là chỉ biết có ăn thôi." Như Băng.

"A... Tí nữa ta quên mất... Tụi mi đoán đi hồi sáng ta nhìn thấy gì?" Như Băng.

"Không lẽ ban ngày ban mặt mi nhìn thấy ma a." Thanh Như nói với vẻ mặt đầy hứng thú. "Ta cũng muốn được nhìn thấy."

Như Băng nổi ba vạch hắc tuyến. Được rồi, nàng ta khá là thích thú với mấy thể loại kinh dị.

"Làm gì có mấy thứ đó chứ." Thúy Nguyên nói với Thanh Như rồi quay qua chiếc điện thoại nói với Như Băng vẻ mặt như phát hiện ra một hành tinh nào mới mẻ vậy, "Hay mi thấy một đàn lợn cưới, khá thú vị nha."

Như Băng nổi tiếp ba vạch hắc tuyến. Thúy Nguyên nghiêm túc của ta đi đâu mất rồi a.

"Hai mi bớt xàm a, Như Băng, hay là mi nhìn thấy UFO." Ngọc Tuyền.

Như Băng nổi vô số hắc tuyến. Cái này...

"Dừng dừng, tụi mi có thể suy nghĩ bình thường được không a, tất cả đều sai bét hết." Như Băng.

"Vậy mi nói đi, mi nhìn thấy gì chứ?" Ngọc Tuyền.

"Đúng đó, mi thấy gì a?" Thanh Như.

"Nói ra lại khiến tụi mi ăn không ngon, ngủ không yên nha, ta - lại - nhìn - thấy - nam - thần - rồi." Như Băng nhấn mạnh lại cất giọng cười đáng đánh đòn.

"A." Ba nàng bên kia la toáng lên.

"Điếc tai ta rồi." Như Băng đưa điện thoại ra xa cái tai thân yêu của mình, lấy tay còn lại xoa xoa.

"Khoan đã, mà mi nhìn thấy ở đâu?" Ngọc Tuyền hồi hồn hỏi.

"Là trên đường vô nhà Ngoại ta đó." Như Băng nói.

"Gì cơ? Như vậy không phải nam thần cùng quê với mi đi?​" Thanh Như nhanh nhảu đáp lại.

"Ồ, không phải quá trùng hợp đi." Thúy Nguyên.

"Cũng có thể như vậy." Như Băng.

"Vậy mi không phải đã biết nhà của nam thần rồi sao? Ta cũng rất tò mò ngôi nhà của nam thần a." Thanh Như lại bắt đầu tưởng tượng.

"Ta chưa nhìn thấy nhà anh ấy, nhưng theo hướng chiếc xe chạy đi chắc là ở phía bên kia khu rừng, ta chưa qua đó bao giờ." Như Băng nói rồi ngáp một cái, ánh mắt hơi lờ đờ buồn ngủ.

"Ồ! Huyền bí như vậy, nếu không phải bận học ta thật muốn ngay lập tức bay về nhà Ngoại mi, vừa có thức ăn ngon vừa còn có thể ngắm trai đẹp nữa chứ, vẹn cả đôi đường." Thanh Như khoa trương đếm đếm tay.

Hai nàng còn lại cũng gật gật đầu xem như đồng tình.

Ba nàng tự thầm mơ ước một hồi, lại cảm thấy đầu dây bên kia hơi yên ắng quá, Ngọc Tuyền​ cất giọng gọi, "Băng? Như Băng? Mi còn đó không?"

"Lúc nào cũng vậy, nói chuyện một hồi lại ngủ mất." Thúy Nguyên thở dài một tiếng.

"Chắc là đi đường mệt quá đấy." Ngọc Tuyền.

"Ta còn muốn biết thêm chi tiết mà." Thanh Như.

Hai nàng Thúy Nguyên, Ngọc Tuyền đồng loạt dơ tay lên vỗ vỗ lên vai Thanh Như đồng cảm.

***

Sáng hôm sau,

"Băng à, ăn sáng xong thì vô rừng hái nấm giúp Ngoại nha con." Bà Ngoại.

"Dạ." Như Băng.

Như Băng mặt chiếc áo thun tay dài màu trắng kết hợp với quần jean lửng, chân mang giày bata trắng, tóc cột đuôi ngựa, trên vai đeo chiếc balo đen nhỏ, tay phải cầm một giỏ trúc kết thành hình vành tròn, nói với vào cửa nhà, "Con đi nha Ngoại."

"Ừ... Đi đường cẩn thận." Bà Ngoại.

"Dạ."

***

Trong rừng,

"Tối qua đang nói điện thoại lại ngủ quên mất... Không biết mấy nàng trong phòng có giận không nữa." Như Băng vừa hái nấm vừa nhớ chuyện tối qua.

"Không khí ở đây trong lành thiệt nha, đi dạo một vòng xem sao." Sau khi hái nấm xong nàng ta lại nổi cái tính ham chơi.

Một lát sau,

"Ể... Hình như chỗ này quen quen, à... Không phải chỗ mình vừa mới hái nấm hồi nãy sao?"

"Chết rồi, không lẽ lại bị lạc a, làm sao tìm được đường ra đây."

"Ông trời không cần đối xử với con như vậy chứ."

"À... Tí nữa quên mất... Chiếc la bàn." Như Băng chợt nhớ ra chiếc la bàn yêu quí. Nàng ta để giỏ nấm xuống rồi lục lọi hết mọi ngỏ ngách trong cặp.

"Chết rồi! Chết rồi! Tại sao mình có thể quen một thứ cực kì, cực kì quan trọng như vậy chứ, la bàn yêu quí của chị em có thể xuất hiện trước mặt chị hay không a a?" Rất tiếc là lời cầu khẩn này đến ông trời cũng bó tay.

***

Trình Thiên vừa sinh ra đã mất mẹ. Cũng vì căn bệnh ung thư bạch cầu quái ác. Khi mang thai anh, mẹ anh cũng biết bản thân cũng không thể sống mãi bên chồng bà, nếu có một đứa con bầu bạn thì chồng bà sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa, vì thế khi biết mình mang thai bà vừa mừng vừa lo nên đã giấu chồng mình.​

Bố anh lúc phát hiện vợ mình bị bệnh hiểm nghèo như vậy thì đã chú tâm nghiên cứu tìm rất nhiều phương pháp nhưng không thể trị dứt điểm chỉ có thể kéo dài mạng sống. Ông là một nhà khoa học chuyên nghiên cứu về cây thuốc quý có thể dùng để chữa bệnh, đã đạt được khá nhiều thành tựu trong lĩnh vực này cứu được rất nhiều mạng sống cũng nhận được không ít giải thưởng giá trị. Sau khi tình cờ biết được một tin động trời vợ mình đang mang thai, căn bệnh của bà nếu không nhờ vào thuốc tuy chưa đến giai đoạn cuối thì đến cả thần tiên cũng không thể cứu chữa. Lúc mang thai tuyệt đối không thể dùng thuốc. Vì thế tuy rất đau lòng cho đứa con chưa chào đời của mình, nhưng ông nhất quýêt khuyên vợ mình không thể giữ lại đứa con này được. Nhưng bà có thể giấu ông chuyện này thì làm sao có thể dễ dàng buông tha được chứ, bà sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ đứa con của mình. Ông cũng không thể cứ trơ mắt nhìn vợ mình tự sát được cũng đành chiều theo ý bà mà thôi. Nhưng ông không thể trơ mắt như vậy, ngày đêm nghiên cứu không ngừng nghỉ, tuy nhiên cũng không thể thay đổi được sự thật khi đứa nhỏ được sinh ra vợ ông sẽ biến mất vĩnh viễn.​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp